Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, chờ đợi học sinh lớp mười hai chính là những ngày nghỉ dài dằng dặc.
Những ảo tưởng xé sách xé vở uống rượu trắng điên loạn suốt đêm mà trước đó lúc làm đề mệt mỏi đến mức muốn nhảy sông tự sát đều không hề xảy ra, trở lại vịnh Ngân Hà, Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên ngay cả cơm tối cũng không ăn, quay về phòng của mình khoá cửa, đóng kín màn che nắng, tắt máy điện thoại, sau đó cắm đầu ngủ vùi.
Hai người ngủ một giấc đến tận mười hai giờ trưa ngày hôm sau.
Bùi Nguyệt và dì Chu chắc là lo lắng hai người bọn họ đang ngủ cứ thế mà qua đời luôn, cho nên đành phải khiêu chiến đánh thức hai người dậy.
Thế nhưng ăn cơm trưa xong, hai người thân ai người nấy tắm rửa xong, lại nằm lên trên giường, một lần nữa lâm vào mê man.
Cho đến ngày thứ ba sau khi kết thúc kỳ thi đại học, Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên mới ngủ đủ giấc khôi phục tinh thần một chút.
Những người khác hình như cũng không khác bọn họ là mấy, những nhóm chat yên tĩnh như gà luộc, cũng không có bao nhiêu người cập nhật vòng bạn bè, cho đến sáng ngày thứ ba, đám bạn bè mới bắt đầu có động tĩnh.
Đáp án tiêu chuẩn của các môn đã được công bố, trên mạng cũng bắt đầu đoán già đoán non.
Những người có tố chất tâm lý tốt sau khi dò đáp án xong, liền bắt đầu tìm kiếm trường học.
Những người tố chất tâm lý không tốt thì dứt khoát hôm nay có rượu thì cứ uống cho say, quan tâm đáp án với không đáp án cái gì, ăn chơi cho đã nửa tháng rồi nó tiếp.
Dù sao những môn của ban Xã hội đánh giá dựa trên chủ quan rất lớn, không thể nào liếc mắt thấy ngay đáp án như ban Tự nhiên, cho nên lúc chấm điểm cũng tồn tại xác xuất rủi ro rất lớn.
Bàn luận điểm số xong, mọi người lại bắt đầu bán đến tiệc liên hoan chia tay và cám ơn thầy cô.
Bàn được một nửa, không biết là ai buồn bực đến nỗi nhắc đến một câu, nói: “Tiệc liên hoan chia tay và tiệc cám ơn thầy cô không phải là giống giống nhau sao? Dù gì thì cũng là tụ tập mọi người cùng nhau ăn cơm, làm một bữa cho dứt khoát là được.”
Suy nghĩ một chút, thì đúng là như thế thật.
Sau đó mọi người liền bắt đầu mồm năm miệng mười thảo luận đi ăn ở đâu, ăn cái gì, ăn xong trực tiếp giải tán hay là còn đi tăng hai tăng ba, muốn chi bao nhiêu tiền.
Nhắc tới tiền, lớp phó sinh hoạt liền xuất hiện trong nhóm chat rất kịp thời.
Lớp phó sinh hoạt là một cô gái làm việc nói có sách mách có chứng, mấy ngày nay ở nhà, cô ấy đã thống kê thu chi của quỹ lớp trong học kỳ hai lớp mười hai, tất cả hoá đơn bằng chứng đều scan ra, sau đó còn sắp xếp hình ảnh chỉnh chỉnh tề tề trái phải để dễ đối chứng, rồi gửi tất cả vào trong nhóm chat.
Cuối cùng tổng kết: “Quỹ lớp của chúng ta còn lại bốn trăm tám mươi tệ bảy mươi xu.”
- cũng chỉ đủ mua một chút đồ ăn vặt.
Nhưng mà có người không đồng ý vừa mới được nghỉ đã phải nghĩ đến những việc này, nói trong nhóm chat thảo luận không rõ ràng, nói dù sao cũng còn sớm, đợi có điểm số này nọ xong rồi ăn tiệc cám ơn thầy cô cũng không muộn.
Hà Tư Việt lại không đồng ý, nói là nhân lúc các lớp khách vẫn còn chưa tổ chức tiệc cám ơn thầy cô, bọn họ cứ tổ chức trước, có thề mời nhiều thầy cô hơn, tránh việc đến lúc đó những thầy cô có đứng lớp chủ nhiệm bận tiệc lớp mình không đến được.
Cậu nói rất có lý, mọi người điên cuồng đồng ý.
Lúc Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên đọc tin nhắn nhóm chat, lúc đó trong nhóm chat đã nhắn hơn một ngàn tin rồi.
Nói chung trọng điểm chính là những công việc liên quan đến tiệc liên hoan cám ơn thầy cô đã sắp xếp xong, buổi trưa mời các thầy cô ăn cơm ở một nhà hàng gần trướng học, buổi tối đi karaoke vui vẻ một chút.
Mỗi người đóng hai trăm tệ, sau khi xong xuôi dư thì chia ra.
Nhưng cái này cũng không đến nỗi quan trọng, quan trọng chính là, Thẩm Tinh Nhược để ý đến ngày tổ chức tiệc cám ơn thầy cô … Là vài ngày sau.
Ngày đó, cũng là sinh nhật của cô và Lục Tinh Diên.
Sinh nhật mười tám tuổi của hai người, trước khi thi Bùi Nguyệt đã tự nhủ muốn tổ chức lớn.
Hai năm trước bà có đi tham dự lễ trưởng thành của đứa trẻ nhà họ Mỗ, được tổ chức vô cùng long trọng theo phong cách phương tây, cho nên bà vẫn luôn tâm tâm niệm niệm tổ chức một bữa tiệc hoành tráng.
Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên đã nhiều lần từ chối những vẫn không ngăn được, lần này đã có lý do chính đáng rồi.
–
Ngày hè ở Tinh thành năm nay cũng giống như những năm trước chưa gì đã muốn tới sớm một chút, chỉ mới trung tuần tháng sáu thôi, mà đi ra đi vào đã không thể rời cái máy lạnh rồi, đầu cành ve kêu không dứt, xe đậu ở ven đường cũng bị hâm nóng đến nóng bức cả lên.
Trước tiệc cảm ơn thầy cô một ngày, Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên rốt cuộc cũng rời khỏi nhà, hai người cùng đi đến tiệm làm tóc.
Một đầu tóc ngắn kia của Lục Tinh Diên cũng không có gì để làm, vốn là muốn nhuộm một chút, Thẩm Tinh Nhược châm chọc câu đua đòi chạy theo trend, cho nên cũng không có làm.
Thế nhưng Thẩm Tinh Nhược bị anh Tony dụ dỗ thành công, quyết định uốn gợn sóng một chút.
Có thể là do người đẹp nên làm gì cũng đẹp, cũng có thể là do bỏ ra một số tiền lớn, tiền nào của nấy.
Một kiểu tóc này hoàn thành, làm cho Lục Tinh Diên đang ngủ gật buổi trưa cũng phải giật mình.
Mái tóc đen dài của cô được thành một làn sóng xoã tung mềm mại, độ cong không lớn, chỉ nhàn nhạt chút ít, đuôi tóc thì cong hơn một chút, nhìn qua có vẻ quyến rũ lại tự nhiên.
Khuôn mặt vốn chỉ lớn bằng lòng bàn tay nay lại bị mái tóc xoã tung che phủ, càng có vẻ nhỏ nhắn tinh tế hơn nữa.
Thẩm Tinh Nhược ngồi đến trưa, cũng rất buồn ngủ. Mở mắt ra nhìn thấy kiểu tóc mới, nếu như không phải anh Tony còn đang ở bên cạnh khen không ngớt lời, có thể cô đã coi đây là mái tóc cô cột lâu quá rồi thả ra, hoặc là tuỳ tiện tìm một chỗ ngủ một giấc.
Chỉ là, nhìn cũng không phải là xoăn lắm, có cảm giác tiêu tiền không đúng chỗ.
Thấy người ta tận tâm tận lực khen ngợi tán dương như thế, Thẩm Tinh Nhược cũng không muốn gây thêm phiền phức, đứng dậy sờ sờ, lại quay đầu hỏi Lục Tinh Diên, “Thế nào?”
Lục Tinh Diên nhìn chằm chằm.
Thật lâu sau mới hoàn hồn, “Rất, rất đẹp, ừ, tớ cảm thấy rất đẹp.”
“Thật sao?”
Đầu của Lục Tinh Diên gật lia lịa như sắp gãy tới nơi.
Thẩm Tinh Nhược miễn cưỡng tin tưởng.
Lúc rời đi thì đúng giờ cơm, hai người ăn ở một nhà hàng lẩu ở gần tiệm làm tóc, sau đó tuỳ tiện đi dạo một chút, mua vài thứ mà khi đi du lịch ngắn ngày cần dùng.
Bởi vì sau khi thi xong phải tham gia tiệc cám ơn thầy cô, rồi chờ kết quả, điền nguyện vọng, cho nên Thẩm Quang Diệu cũng không thúc gịuc Thẩm Tinh Nhược quay về Hối Trạch ngay lập tức.
Nhưng mà cuối tháng này ông có mở một triễn lãm tranh ở Paris, trước thi vài ngày, ông đã cố gắng thuyết phục Lục Tinh Diên và Thẩm Tinh Nhược cùng đi xem.
Đến lúc đó kết quả cũng đã thông báo, nguyện vọng cũng đã điền xong, đúng là có thể thanh thản đi Châu Âu chơi mười ngày nửa tháng, cứ coi như là chuyến du lịch sau khi tốt nghiệp.
Lục Tinh Diên nghe xong đã muốn đồng ý ngay tại chỗ, nhưng mà Thẩm Tinh Nhược khôgn tỏ rõ thái độ, cậu cũng không tiện mở miệng, chỉ có thế cố gắng tập trung ý muốn của mình vào ánh mắt, sau đó đưa mắt nhìn qua Thẩm Tinh Nhược.
Chắc là Thẩm Tinh Nhược bị cậu nhìn đến mềm lòng, yên tĩnh một hồi lâu, ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý.
–
Ngày hôm sau đi tham dự tiệc cám ơn thầy cô, Thẩm Tinh Nhược mới đổi kiểu tóc, vốn đang không quá quen thuộc.
Nhưng mà đi đến buổi tiệc cô mới phát hiện, sự thay đổi cấp tiểu học này của cô thật sự không tính là gì cả.
Trong lớp có rất nhiều bạn học nhuộm tóc của mình thành nhiều màu kỳ lạ, các bạn nữ trang điểm mặc váy xinh đẹp ngắn đến mức có thể, đeo trang sức lấp lánh, móng tay cũng sơn màu mè vui mắt.
Lúc Vương Hữu Phúc cùng các thầy cô chủ nhiệm khác đến, ông kéo cặp kính gọng vàng thời thượng của mình xuống mà đưa mắt xem xét, “À, yêu nữ động Bàn Tơ đều đã hiện nguyên hình hết rồi nhỉ.”
Có bạn nữ cười cười, “Thầy Vương, bên kia còn có yêu nam đấy ạ.”
Buổi tiệc cám ơn thầy cô này trở nên vô cùng náo nhiệt.
Mọi người đã sớm chuẩn bị áo đồng phục mùa hè, tranh thủ ký tên lên áo của nhau.
Các bạn nam uống rượu với các thầy cô, cũng có những nữ trung hào kiệt không cam lòng ở thế yếu, mới đầu còn cẩn thận dùng ly, sau đó dùng chén, cuối cùng trực tiếp cầm bình tu luôn.
Bầu không khí bởi vì màn đấu rượu bằng bình này trong nháy mắt đạt đến đỉnh điểm.
Có thầy cô ở đây, mọi người ồn ào thì ồn ào, nhưng cũng không dám làm gì quá đáng, đến tối chuyển trận đến karaoke, không ai quản lý, bầu không khí này càng lúc càng căng.Lục Tinh Diên đã uống không ít trên bàn tiệc, đến quán karaoke, lại là lực lượng chủ chốt của màn uống rượu khuấy động không khí này.
Thẩm Tinh Nhược ngồi cùng với mấy người Thạch Thấm và Nguyễn Văn, cũng mặc kệ cậu, chỉ là thỉnh thoảng đi qua xem một chút.
Quan hệ của Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên, sau lần bị tố cáo đó, mọi người không nói nhưng trong lòng cũng đã biết rõ, dù sao cũng không ai tin hai người không có quan hệ máu mủ lại ở chung một nhà thân mật như vậy mà không có lâu ngày sinh tình.
Trước đó Thạch Thấm đã hỏi qua Thẩm Tinh Nhược, Thẩm Tinh Nhược nói không có hẹn hò.
Lúc này cô ấy lại thần thần bí bí tiến tới hỏi: “Đang hẹn hò rồi sao?”
Thẩm Tinh Nhược vẫn lắc đầu.
Cô đã nói với Lục Tinh Diên, thi đại học xong sẽ đồng ý với cậu.
Nhưng mà mới kết thúc kỳ thi đại học được có mấy ngày, Lục Tinh Diên cũng không có bất cứ dấu hiệu nào gọi là vội vã muốn cô thực hiện lời hứa, cô cũng không thể chạy đến nói tớ muốn nhanh chóng hẹn hò với cậu …
Vừa nghĩ đến đây, đột nhiên có nhân viên phục vụ gõ cửa, ngay sau đó đẩy một cái bánh sinh nhật hai tầng tiến vào.
Lý Thừa Phàm nhuộm cái đầu vàng như chó Golden Retriver đang ca hát, nhìn thấy bánh kem, cậu đột ngột dừng lại, mũi chân xoay tròn một trăm hai mươi lăm độ, sau đó phủi phủi mái tóc Golden Retriever, chỉ về phía bánh kem, ra vẻ đứng đắn hắng giọng nói –
“Mọi người, tôi muốn trịnh trọng thông báo cho mọi người một việc!”
“Đó chính là! Hôm nay không chỉ là tiệc cảm ơn thầy cô của các bạn học trong lớp chúng ta, mà còn là thời gian để gắn kết hai tâm hồn đồng điệu! Đây là ngày mà bạn học Thẩm Tinh Nhược của lớp chúng ta, cùng bạn học Lý Thừa Phàm, vui kết …”
Lý Thừa Phàm còn chưa nói dứt lời, đã bị Lục Tinh Diên cầm túi chân gà đập vào mặt.
Men say của cậu ta tan hơi chậm, tỉnh táo lại, sửa sai, “Há há, sai rồi, là cùng với bạn học Lục Tinh Diên, cùng bạn học Lục Tinh Diên đón sinh nhật mười tám tuổi, tuổi trưởng thành!”
“Bạn học Thẩm Tinh Nhược, tôi phỏng vấn cậu một chút, từ tiên nữ hạ phàm làm người là loại cảm giác như thế nào vậy!”
Thẩm Tinh Nhược: “…”
Cậu ta lại quay đầu hỏi Lục Tinh DIên, “Vậy thì bạn học Lục Tinh Diên, từ heo tiến hoá thành người cậu có gì muốn nói không? Có phải là cố gắng kiềm chế không thể kích động không! Dù sao từ hôm nay trở đi, mày có thể trộm máy tính ở quán net, có thể đi uống rượu ở quán bar, còn có thể đi mướn phòng khách sạn …”
Còn chưa dứt lời, micro của cậu ta đã bị Triệu Lãng Minh giật mất.
Triệu Lãng Minh kéo cậu ta ra, “Mày có thể ngậm miệng được chưa, mày còn nói nhăng nói cuội nữa không chừng hôm nay phải nằm viện thật đấy.”
Cậu ta lại quay đầu trấn an Lục Tinh Diên, “Diên ca bình tĩnh, ngày đầu tiên trưởng thành đừng có bởi vì thằng ngốc này mà phạm tội hình sự, quá xui xẻo rồi, phải tỉnh táo, tỉnh táo.”
Lý Thừa Phàm ngày thường cũng là bị Lục Tinh Diên chèn ép nhiều hơn, hôm nay uống chút rượu, mượn say có oán báo oán có thù báo thù.
Bạn học ngồi trong phòng bao đã cười muốn điên rồi.
Lục Tinh Diên đương nhiên cũng không phải thật sự tức giận, chỉ là ra vẻ một chút.
Mọi người cười xong, lại giúp đỡ đốt nến, hát bài hát sinh nhật cho hai người Lục Tinh Diên và Thẩm Tinh Nhược.
Đèn trong phòng bao được chỉnh tối xuống, hai người mặt đối mặt ngồi trước bánh kem, cách nhau một ngọn nến, ánh mắt đột nhiên chạm nhau giữa không trung.
Khung cảnh cầu nguyện vào ngày sinh nhật năm ngoài, giống như hiện lên rõ mồn một trước mắt.
Thật ra năm ngoái, Thẩm Tinh Nhược cũng không có mong ước gì đặc biệt.
Lúc ấy cô nhắm mắt suy nghĩ thật lâu, không nghĩ ra được muốn ước cái gì, đành phải mặc niệm dưới đáy lòng, hi vọng mọi người bên cạnh đều có thể khoẻ mạnh bình an.
Nhưng năm nay thì khác, hình như cô có điều muốn ước, vô cùng hi vọng mong ước có thể trở thành sự thật.
–
Tăng hai cũng không kết thúc quá muộn, chưa đến mười một giờ đã tan rồi.
Lục Tinh Diên từ chối tất cả những lời mời tục tĩu, chỉ đợi đến lúc kết thúc liền tiến lên kéo Thẩm Tinh Nhược đi ra ngoài.
Khu này gần trường học nên buổi tối cũng không náo nhiệt như trong trung tâm thành phố, hơn chín giờ gần mười giờ mà trên đường chỉ có một hai chiếc xe ngẫu nhiên chạt vụt qua, còn có đèn đường toả ra màu vàng ấm áp dọc theo con đường.
Thẩm Tinh Nhược bị lôi kéo không có mục đích đi dọc hai con phố, rốt cuộc không nhịn được hỏi một câu, “Đi đâu?”
Lục Tinh Diên dừng bước, quay đầu.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo thun màu đen, quần jeans xắn ống lộ ra mắt cá chân, dưới chân mang đôi giày thể thao màu cà phê nhạt.
Lúc quay đầu quầng sáng của đèn đường rơi vào sườn mặt của cậu, nét mặt bị chiếu thành nửa sáng nửa tối, Thẩm Tinh Nhược nhìn thấy cậu cong khoé môi, giọng nói có chút lười biếng nhàn nhạt, còn có chút mùi rượu.
Cậu nói: “Theo tớ đi.”