Thẩm Tinh Nhược bắt ép Lục Tinh Diên lấy tờ đơn, giám sát cậu điền xong đầy đủ, rồi lại giám sát cậu hoàn thành đầy đủ những câu hỏi yêu cầu.
Trong những câu hỏi yêu cầu có không ít câu cần phải viết một đoạn văn ngắn, đây đều do Thẩm Tinh Nhược chỉ đạo, viết đoạn văn ngắn là để cho giáo viên tuyển sinh cảm thấy, mặc dù thành tích của cậu chả ra làm sao, nhưng cậu vẫn không ngừng cố gắng tiến bộ, là một điểm sáng của một nhân tài đáng được phát triển toàn diện.
Làm xong mọi chuyện, Lục Tinh Diên lại bị ép buộc tham gia lớp huấn luyện tuyển sinh quỷ ma kia.
Sau khoảng thời gian ròng rã ba tháng trời, Lục Tinh Diên cùng những bạn học khác đi tham gia buổi thi viết của kỳ thi tuyển sinh của Tinh Đại, cậu vốn là mang tâm trạng đi du lịch ngắm cảnh một ngày, chứ không hề nghĩ mình có thể đậu, vô cùng thả lỏng.
Nhưng mà lúc kiểm tra xong, Lục Tinh Diên mơ mơ hồ hồ cảm thấy mình có thể qua truông –
Bởi vì thật sự toàn bộ đề bài, hình như phần lớn cậu đều học qua rồi, nếu không phải đã học trên lớp huấn luyện, thì chính là cũng na ná với dạng Thẩm Tinh Nhược đã nói qua cho cậu.
Qua chừng vài ngày, kết quả thi viết được công bố, cậu thật sự đã đậu.
Tuyển sinh lần này dự định nhận đầu vào bốn mươi học sinh, lấy tám mươi người đứng đầu của bài thi viết, thứ hạng của cậu tương đối thấp, thứ sáu mươi chín.
Lục Tinh Diên đem kết quả chính thức gửi vào trong nhóm chat của đám bạn thân nhưng thân ai nấy lo, tất cả mọi người đều bùng nổ!
Lý Thừa Phàm: [Moá nó! Diên ca mày thế mà là thi đậu kỳ thi viết của Tinh Đại! Con mẹ nó đây không phải là trùng tên trùng họ đấy chứ!]
Lục Tinh Diên: [Mở mắt cho của mày ra mà xem cho kỹ, trung học Minh Lễ Lục Tinh Diên, ở Minh Lễ còn có thằng nhãi con nào dám trùng tên trùng họ với tao à?]
Hứa Thừa Châu: [?]
Hứa Thừa Châu: [Moá, lúc trước đã nói cùng nhau đi du học, kết quả là mày chạy đi 985?!]
Triệu Lãng Minh: [Được lắm tao vừa mới qua ải 400 điểm kỳ thi tháng, vậy mà mày không nói không rằng đã qua cửa thi viết của Tinh Đại rồi:).]
Triệu Lãng Minh: [Đâu phải là do tao không có đầu óc, cái tao không có chính là một người bạn gái đạt vị trí nhất khối:).]
Lục Tinh Diên: [Không phải, mày đúng là không có đầu óc.]
Triệu Lãng Minh: [???]
Triệu Lãng Minh: [Tuyệt giao.]
Lúc Lục Sơn và Bùi Nguyệt biết được tin này, cũng không thể nào tin được.
Bùi Nguyệt còn vô cùng lo sợ, nhân lúc Lục Sơn không có ở, gọi điện thoại gạn hỏi Lục Tinh Diên, hỏi cậu có phải đã gian lận hay không.
Vẫn là nhờ Thẩm Tinh Nhược giúp đỡ giải thích, Bùi Nguyệt mới miễn cưỡng tin tưởng, Lục Tinh Diên đây thật sự là dựa vào bản lĩnh của của mình … thật ra là năng lực của cô mới đúng, cô cảm thấy Lục Tinh Diên chỉ đơn giản là gặp may, đây hoàn toàn là vận may mới qua được bài thi viết.
Lục Tinh Diên cũng không còn cách nào khác.
Dù sao sâu thẳm trong tâm, cậu cũng cho là mình gặp may:).
Về phần phỏng vấn, Lục Tinh Diên cảm thấy không có gì ghê gớm, thi viết và phỏng vấn mỗi thứ chiếm tỉ lệ một nửa, cậu phải phỏng vấn tốt đến thế nào thì mới có thể chen chân vào bốn mươi hạng đầu chứ?
Cơ bản là không thể nào.
Cho nên buổi phỏng vấn ngày hôm đó, cậu lại mang một tâm trạng đi du lịch ngắm cảnh.
Dù sao có muốn ôn tập cũng không biết phải ôm cái gì.
Lúc thi thử trước khi chính thức bắt đầu, Lục Tinh Diên cũng không hề biết, vòng phỏng vấn của cậu, vốn là có ưu thế rất lớn.
Con người cũng chỉ là loài động vật có cảm tính, đối với soái ca mỹ nữ theo bản năng sẽ có hảo cảm hơn một chút, chuyện này là không thể tránh khỏi, cậu cao to lại đẹp trai, ấn tượng để lại cho những giám khảo phóng vấn ít nhiều cũng có thể đếm lọt vài đầu ngón tay.
Đương nhiên, ưu thế của cậu chủ yếu là tâm trạng thoải mái không sợ phiền phức, rất có khả năng bứt phá.
Tớ tham gia tuyển sinh phần lớn là những học sinh có thành tích không tệ, nhưng trường trung học cũng không quá chú trọng rèn luyện năng lực biểu đạt, mọi người thường ngày chỉ lo cắm đầu cắm cổ làm đề, không hề có sự chuẩn bị với những kỹ năng mềm.
Đi vào phòng phỏng vấn, bị khí thế của các giáo sư đè ép, chỉ cần hơi nhát gan một chút thì bắp chân liền nhũn ra, chưa nói đến việc trả lời câu hỏi, có thể nghe rõ câu hỏi đã là tốt lắm rồi.
Lục Tinh Diên ngồi đợi ở bên ngoài, nhìn thấy mấy đứa con gái lúc đi ra mắt còn đỏ ngầu, cậu còn có chút buồn bực, thầm nghĩ đám giáo sư này rốt cuộc là hung dữ đến mức nào đây, đi thi phỏng vấn còn có thể mắng người ta đến mức khóc luôn à? Đây cũng quá là không khách sáo rồi.
Cậu còn yên lặng thầm nhủ ông dám mắng tôi tôi sẽ đem mười tám đời tổ tông của ông ra mà diss một lần.
Chờ đến khi cậu đi vào mới phát hiện, sự tình thật ra không phải như vậy.
Hôm Lục Tinh Diên tham gia thi viết Thẩm Tinh Nhược không đi theo, vòng phỏng vấn vừa đúng lúc thi vài chủ nhật, Thẩm Tinh Nhược liền đi cùng cậu đến Tinh Đại, sau đó tìm một quán cà phê gần Tinh Đại mà đọc sách.
Cho đến khi Lục Tinh Diên ra tìm cô, cô vừa mở miệng liền hỏi: “Sao rồi, giám khảo hỏi cái gì, cậu trả lời thế nào?”
Lục Tinh Diên khát nước gần chết, gọi một ly nước uống, uống xong mới nói: “Cũng không có gì, trước hết là tự giới thiệu bản thân, hình như là hỏi lung tung không có chủ đề nào cụ thể cả.”
Cậu nhớ lại một chút, “Có bà cô dạy Anh văn, dùng tiếng Anh hỏi tớ, con mẹ nó chứ tớ mơ mơ màng màng một hồi lâu mới phản ứng được bà ta đang hỏi tính cách của tớ thế nào, trong đầu tớ một chút cũng không nhớ được mấy cái từ đơn kia, nghĩ một hồi, tớ mới nói là tớ rất nice.”Thẩm Tinh Nhược: “…”
Nghe có vẻ mới mẻ đấy.
Nhưng mà Lục Tinh Diên vẫn còn tiếp tục nói, “Sau đó bà cô đó còn chưa hỏi xong nữa, nói trong đoạn văn tớ tự giới thiệu ghi là tính cách của tớ tương đối hướng ngoại, nhưng tại sao lại có cảm giác có chút hướng nội. Cái từ conservative tớ làm gì nhớ là nghĩa gì đâu, nghe được từ outgoing tớ mới biết được bà ta đang nói cái gì.”
“Mới đầu tớ định thành thật một chút, nói My English is poor, nhưng mà tớ rất nhanh trí cậu cũng biết đấy, tớ nói trước khi bước vào căn phòng này tớ rất hướng ngoại, sau khi bước qua khỏi cánh cửa này thì trở nên hướng nội, mấy ông thầy bà cô kia đều cười vang.”
“Có một bà cô hỏi tớ bình thường thích xem phim truyền hình gì, tớ nghĩ nghĩ, tớ mà nói mấy cái quá to lớn, sau đó bọn họ hỏi nội dung cụ thể lỡ như tớ lại không trả lời được, tớ liền nói gần đân tớ thích xem phim Hàn, là bộ phim cậu thích ấy, <
>.”
Thẩm Tinh Nhược: “…?”
“Có một cô giáo cũng đã xem qua bộ phim Hàn Quốc này, liền hỏi tớ xem phim này xong có cảm nghĩ như thế nào, tớ đành phải nói vừa một đoạn, nói cái gì mà, mặc dù nó không có nội hàm triết lý sâu sắc, nhưng mà một bộ phim thần tượng, có thể làm cho người xem khóc theo cười theo đồng thời phơi bày một câu chuyện xưa hoàn chỉnh, đã là rất thành công rồi.”
“Giống như mỗi người chúng ta khi làm việc, không nên mơ tưởng cái gì xa vời, muốn làm cái gì thì cứ thử làm một lần, kết quả cho dù không phải được như mong đợi cũng không sao. Điều đáng nói là chúng ta đã thực sự dám làm, thực sự cố gắng mà làm.”
Cậu thật sự là … Đúng là đã nhấn mạnh vào ý nghĩa có việc dám nghĩ dám làm.
Lục Tinh Diên còn nêu thêm vài ví dụ về mấy câu hỏi mà giám kháo đã hỏi, Thẩm Tinh Nhược nghe cậu thuật lại, cảm giác đối đáp có vẻ đúng trọng tâm nhưng cũng không kém phần hài hước, liền yên tâm không ít.
Lục Tinh Diên lại nghĩ tới một việc, “À đúng rồi, cậu thật sự dự liệu như thần! Cái phòng học dùng để phỏng vấn kia thật sự có đàn dương cầm, thấy tớ viết trên tờ đơn là có sở thích đánh đàn dương cầm, bọn họ thật sự là đã yêu cầu tớ đàn, mà còn để tớ đàn hai bài nữa chứ.”
Lúc Thẩm Tinh Nhược giám sát cậu điền câu hỏi trong tờ đơn, cảm thấy cậu ngoại trừ tế bào vận động có hơi phát triển, thật sự là không có gì có thể gây ấn tượng tại chỗ, đã yêu cầu cậu viết sợ thích là đánh đàn dương cầm.
Thẩm Tinh Nhược làm việc luôn luôn chu toàn, cô cảm thấy, đã viết như vậy thì phải thật sự biết một chút.
Trước khi thi vòng phỏng vấn cô đã không trâu bắt chó đi cày, dạy cấp tốc cho Lục Tinh Diên hai bài biểu diễn dương cầm.
Một bài là trước đây cô đã từng biểu diễn qua <>, một vài khác vừa đúng lúc là ca khúc chủ đề của bộ phim Hàn Quốc, khúc nhạc dạo của ca khác chủ đề vốn là xuất phát từ bản hoà âm thứ bốn mươi của Mozart, cô căn cứ voà giai điệu sửa thêm, viết lại một phổ nhạc dương cầm dễ hơn, bắt buộc Lục Tinh Diên học cho bằng được đoạn nhạc kia, còn lại thì cứ để cậu tuỳ cơ ứng biến.
Lúc Lục Tinh Diên học đàn thì có thể đường đường chính chính đụng tay đụng chân với Thẩm Tinh Nhược nên mới lo học cho đàng hoàng, chứ thực tế trong lòng cậu cảm thấy mấy thứ đồ chơi này chẳng có tác dụng gì.
Nhưng cuộc sống đúng là có rất nhiều việc không ngờ mà tớ.
Thật ra thứ giúp cậu đạt điểm cao trong vòng thi phỏng vấn này, chính là hai khúc nhạc đàn dương cầm kia.
Trung tuần tháng tư thành tích được công bố, Lục Tinh Diên một lần nữa vớt được vé chót, đạt được thứ hạng bốn mươi từ bài thi viết và vòng thi phỏng vấn hung hung hiểm hiểm qua được kỳ thi tuyển sinh của Tinh Đại.
Nhắc tới thì cũng khéo, có một nam sinh khác cùng tranh với cậu chọn một bỏ một, thứ hạng thi viết hơn cậu tận ba mươi hạng, vòng thi phỏng vấn cũng chuẩn bị rất tốt.
Nhưng mà trong tư liệu cậu ta viết khá là yêu thích vài quyển sách mà bản thân vốn dĩ là chưa hề xem qua, giám khảo hỏi vài câu, hoàn toàn không trả lời được.
Cái đáng nói chính là, cậu ta cũng viết là thích đánh đàn dương cần, trên thực tế hoàn toàn không có, giám khảo bảo cậu ta đàn thử một bản, cậu ta ngay cả hợp âm C ở đâu cũng không biết, cả người cứ như mất hồn, khiến cho vòng phỏng vấn cũng hỏng bét hết cả.
Sau khi phỏng vấn cậu ta xong thì đến lượt Lục Tinh Diên, các thầy cô giáo đều tương đối hài lòng với phần thể hiện của cậu.
Cậu nhóc mặc dù thành tích không thể nói là quá xuất sắc, nhưng tính cách tốt, lại thành thật, sở thích đa dạng, còn rất nhạy bén, đây chính là nhân tài mà trường học của bọn họ vẫn luôn tìm kiếm còn gì!
Sau khi Lục Tinh Diên nghe được tin này từ người họ hàng làm giáo sư ở Tinh Đại, cũng không bình tĩnh nổi, nói với Thẩm Tinh Nhược: “Có phải số tớ hơi may mắn quá rồi hay không?”Số cậu đúng là tốt thật.
Thì ra cái đàn dương cầm này cũng có thể tiếp đạn cho cậu nửa đường lên đến thủ đô luôn đấy chứ.
Thẩm Tinh Nhược lại không cảm thấy như vậy, “Cũng không thể nói hoàn toàn là do may mắn, cậu có chuẩn bị bảy phần, thì mới có thể cần dùng đến ba phần may mắn kia.”
Nói như vậy –
Hình như cũng không sai.
Nhưng mà tuyển sinh cũng đã qua được, Lục Tinh Diên thật ra cũng không dám lơ là.
Bởi vì trong lòng cậu còn một mục tiêu nữa phải đạt được, trước mắt trình độ của cậu, còn cách vị trí học sinh khá giỏi một khoảng cách cần sự cố gắng nữa.
–
Tinh thành là một thành phố hai mùa đông hạ, xuân thu thì không rõ ràng, mùa đông vừa mới qua đi không lâu, lại có cảm giác mùa xuân cũng cứ thế mà lặng lẽ trôi qua mất.
Đầu tháng năm, thời tiết càng lúc càng nóng hơn, không khí bên trong toà nhà dạy học của khối lớp mười hai cũng vì thế mà càng trở nên khẩn trương ngột ngạt, thường xuyên có người bởi vì áp lực quá lớn, mà trốn vào nhà vệ sinh bật khóc.
Xấp lịch giấy đếm ngược treo bên cạnh bảng đen ngày qua tháng lại đã bị xé đến mức chỉ còn một lớp giấy mỏng, những mảnh giấy nhỏ bé không đồng đều trên sát gáy của xấp lịch bị gió mùa đầu hè mang theo hơi nóng thổi đến mức run rẩy.
Cùng lúc đó, thành tích của đợt thi thử thứ hai cũng được công bố.
Thẩm Tinh Nhược từ sau khi chuyển đến Minh Lễ vẫn luôn trụ vững ở vị trí nhất khối, lần này trong lúc thi thử lần thứ hai bị địa chấn, rơi xuống hạng bốn toàn khối.
Mọi người đều sợ hãi, so với việc Lục Tinh Diên thi thử lần hai được 530 điểm còn làm cho người ta hoảng hồn hơn!
Tất cả bạn học có quen biết với Thẩm Tinh Nhược đều chạy tới ân cần hỏi han.
Vương Hữu Phúc cũng tìm cô nói chuyện.
Thẩm Tinh Nhược là niềm hy vọng lớn nhất của Minh Lễ cho vị trí thủ khoa toàn tỉnh năm nay, lần nói chuyện này phải làm rõ được quan điểm, lại cần phải khéo léo không được tạo áp lực, thật sự là rất khó.
Ông còn lặng lẽ soạn một bài phát biểu trên word, sau đó tự mình luyện tập cho trôi chảy rồi mới tìm đến Thẩm Tinh Nhược.
“Thẩm Tinh Nhược, lần này thi không tốt không phải vấn đề gì lớn, thầy hoàn toàn tin tưởng năng lực của em.”
“Bài thi lần này lỗi sai của em nằm ở phần toán học tương đối lớn, thầy và thầy Vương đã cùng nhau xem qua bài thi của em, cái này không phải là em không biết làm, mà là làm không hoàn chỉnh.”
Thẩm Tinh Nhược gật đầu.
Lúc thi thử lần thứ hai, dì cả của cô tới thăm, vừa đau bụng, phòng học lại còn rất nóng, quả thực làm cho cô vô cùng khó chịu.
Lúc đảo mắt qua đề toán, cảm thấy mấy câu hỏi đầu có vẻ đơn giản, cho nên để qua một bên, chuyên tâm làm câu hỏi lớn ở cuối cùng.
Rốt cuộc một câu hỏi mà cô viết thêm cả một trang giấy, làm cho tới khi nào xong mới thôi, không đủ thời gian nữa, cho nên cô bỏ trống hai câu.
Quả thật là làm không hết.
Cho đến khi thi Ngữ văn cô cũng không quá để tâm, có vài chi tiết không chú ý đến, làm mất điểm rất không đáng.
Từ văn phòng của Vương Hữu Phúc đi ra, tối muốn về nhà, cô còn bị Lục Tinh Diên giáo huấn một trận.
Lục Tinh Diên hẳn là đã nghẹn trong lòng từ rất lâu rồi, xem như là đã tìm được cơ hội đem những lời nói mạt sát ngày thường cô hay nói cậu trả lại y nguyên –
“Cậu là trùng giày sao, đổi cách đặt câu hỏi một cái cậu liền không biết làm?”
“Câu trả lời này là cái gì đây, đề thi Chính trị cậu chỉ trả lời được có ba câu hỏi? Cậu cho rằng đây là chữ chữ như châu như ngọc à? Tớ thấy cậu đây là chữ chữ như heo như gà thì có.”
“Làm bài thi Toán học còn hào phóng như vậy à, trực tiếp bỏ trống hai câu hỏi, có phải cảm thấy chỗ trống trên bài thi số học rất có giá cho nên giữ lại đất nền để xây nhà cho cậu không hả?”
“Chỉ đứng vị trí nhất khối được có vài lần, đầu óc cậu đã bay lơ lửng ra ngoài vũ trụ rồi chứ gì!”
Thẩm Tinh Nhược: “…”
Lục Tinh Diên hôm nay lại say mê mắng chửi người khác vui sướng đến mức không thể tự kiềm chế, không ngừng ăn miếng trả miếng.
Đột nhiên, Thẩm Tinh Nhược đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn cậu một chút, bình tĩnh nói: “Tớ cảm thấy sau khi thi đại học cậu cũng không cần có bạn gái đâu, cậu muốn nói gì cứ nói, tự yêu bản thân mình, không phải cũng rất tốt sao.”
“…”
“Tớ sẽ cho cậu một giây để biểu hiện thành ý ngậm miệng lại.”
Cậu nhanh chóng đưa tay lên miệng làm động tác kéo khoá.