*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Màn mắt đối mắt kéo dài khoảng mấy chục giây.
Lục Tinh Diên bỗng nhiên lui về sau vài bước, làm như không có việc gì hướng đến một phòng khách khác. Bước chưa được mấy bước, cậu dừng lại, cung phản xạ đã trở về đúng quỹ đạo, lập tức quay trở lại căn phòng vừa nãy, vịn khung cửa hỏi: “Cậu là ai, sao lại tới ban công nhà tôi chơi nhảy lầu vậy?”
Giọng điệu của cậu nhỏ nghe không thân thiện cho lắm, dáng người cao gầy, mặc áo len tối màu, động tác nghiêng đầu dựa vào cửa làm khuôn mặt cậu lộ ra chỉ một nửa từ trong bóng tối, có thể thấy rằng da cậu ta rất trắng, lông mày nhíu lại có vẻ không kiên nhẫn.
Thẩm Tinh Nhược mau chóng liên hệ người con trai bất lịch sự này và ba chữ “Lục Tinh Diên” viết lên bằng nhau.
Cô không trả lời, yên lặng một hồi, từ bệ cửa sổ nhảy xuống bước đến cửa, hướng về phía cậu nhẹ gật đầu một cái.
Lúc nghe được âm thanh bên ngoài phòng, Bùi Nguyệt đang loay hoay chỉnh đèn bàn trên bàn sách của Lục Tinh Diên, cố gắng tìm hướng sáng chuẩn nhất để tự sướng.
Nghe thấy tiếng động, bà cất điện thoại di động, vội vội vàng vàng đi ra bên ngoài.
“Con làm cái gì vậy, đêm hôm khuya khoắt đứng trước cửa phòng con gái nhà người ta cãi nhau, đây là con biết mẹ đang chờ con trong phòng phải không? Đọc sách làm bài tập thì không thấy đầu óc con thông minh như vậy, đối phó với mẹ thì rất có bài bản đấy.”
Bà bước lên, xách lỗ tai Lục Tinh Diên bắt đầu quở trách.
“Mẹ, mẹ buông tay ra!”
Lục Tinh Diên cau mày.
Thấy Thẩm Tinh Nhược đang bước ra từ trong phòng, Bùi Nguyệt nhấn đầu Lục Tinh Diên xuống, lại thay đổi vẻ mặt, quay qua Thẩm Tinh Nhước ân cần hỏi: “Nhược Nhược, sao còn chưa ngủ, có phải lạ giường nên không ngủ được không? Hay là thằng nhóc này đánh thức con rồi?”
Thẩm Tinh Nhược: “Không phải đâu, dì Bùi, con đang tính đi uống nước.”
Nhìn thấy trên mặt Lục Tinh Diên viết rõ hàng chữ “Tôi con mẹ nó tâm tình đang không được tốt”, cô ngay cả sắc mặt cũng không đổi, lễ phép gật đầu.
Bùi Nguyệt lúc này mới nhớ phải giới thiệu hai người với nhau:
“Đúng rồi, đây là con trai dì Lục Tinh Diên, cũng không biết giống ai, xấu tính lại chẳng biết ăn nói, Nhược Nhược con đừng quan tâm tới nó làm gì.”
“Đây là con gái của chú Thẩm, tên là Tinh Nhược, thi đại học phải về nơi đăng kí hộ khẩu để dự thi, cho nên năm nay quay lại Tinh thành đi học, về sau sẽ ở nhà chúng ta. Đúng rồi, Tinh Nhược cũng học ở Minh Lễ, ở trường học con nhớ để ý bạn nhiều một chút.”
Lục Tinh Diên: “Thi đại học còn cả một năm rưỡi, chuyển tới đây sớm như vậy làm cái gì?”
Biểu hiện của cậu rõ ràng là không chào đón, còn thiếu chưa cầm cây chổi quét Thẩm Tinh Nhược quét ra sân quét về phía cổng.
Bùi Nguyệt giận dữ đập cậu một cái, kèm theo một ánh mắt “Câm miệng cho mẹ.”
Thật ra theo Bùi Nguyệt nói, hai người cũng coi như đường đường chính chính là thanh mai trúc mã, hai người sinh cùng một ngày, một người rạng sáng, một người nửa đêm, lúc đặt tên hai nhà cùng thương lượng cả hai đều mang chữ lót là chữ “Tinh,” hai nhà còn nói đùa với nhau rằng về sau sẽ làm thông gia.
Chỉ là về sau Thẩm Quang Diệu mang theo gia đình đi làm ăn phát triển bên Hối Trạch, người lớn còn thường xuyên liên lạc, chứ hai đứa nhỏ thì hiếm khi gặp nhau.
Bà vừa giới thiệi vừa kể lại chuyện cũ là có chút không ngừng được, lại có phần đánh giá cao trí nhớ của hai đứa trẻ, lúc vẻ mặt bà tràn đầy phấn khởi nói đến “Cả hai đứa lúc đó đều ở trần khoe ra cái bụng nhỏ ở trong bể bơi bơi lội đạp nước phì phèo,” cả hai người đểu có chung một biểu hiện câm nín.
Bà nói một hơi tới chỗ “Hôm thôi nôi hai đứa còn mặc quần yếm đôi hình siêu nhân trứng Otto*” mới phát hiện bầu không không khí hình như có phần ngượng ngập.
*hình minh hoạ ở cuối chương.
Không phải, là hai đứa đang tránh tránh.
“Khụ, chuyện là vậy, thời gian cũng không còn sớm nữa, Nhược Nhược, con nghỉ ngơi sớm một chút đi nha.” Bùi Nguyệt sờ sờ mái tóc vừa mới uốn quăn sáng nay, lại lặng lẽ nhéo Lục Tinh Diên một cái.
Lục Tinh Diên hình như không cảm giác được gì, mặt cũng không lộ cảm xúc, vẫn là gương mặt lạnh lùng.
Nhờ câu nói của mẹ cậu “Ở trần phơi bụng nhỏ” rồi lại thêm câu “Mặc quần yếm đôi” gợi ý, cậu rốt cuộc cũng nhớ lại –
Cô gái này, chính là người ở trên tàu cao tốc ngày hôm nay, dội một bình nước khoáng lên người đàn ông trung niên mập mạp – Bạch Khổng Tước.
Hình như, cô gái Bạch Khổng Tước này trí nhớ không tốt bằng cậu.
–
Nước tắm ào ào từ đỉnh đầu dội xuống, một dòng nước nhỏ dính trên lọn tóc nhỏ giọt dài xuống cằm rồi đến cổ, chảy qua phần ngực và bụng.
Lục Tinh Diên ngửa mặt đón nước từ vòi hoa sen, rất nhiều hình ảnh chợt loé lên, cũng có rất nhiều hình ảnh mơ hồ lắp ghép lại trong đầu.
Hèn chi lúc rời khỏi ga tàu cao tốc, Hứa Thừa Châu nói nhìn thấy xe nhà cậu.
Ra khỏi phòng tắm, cậu vừa lau tóc, vừa cầm điện thoại mở ra album ảnh.
Bên trong album ảnh có vài tấm hình Trần Trúc nằm sấp trên vai một bạn học nam, cười rất vui vẻ.
Sáng nay lúc nhìn thấy hình chụp chạy đến hỏi Trần Trúc, Trần Trúc còn rất bình tĩnh nói, “Đây là anh trai hàng xóm của tớ, không phải tớ thường hay nói với các cậu sao, thấy đẹp trai không?”
Cô nàng vừa mở miệng là nói liên hồi, “Cậu vẫn là chưa thấy người thật, anh ấy thật sự là vừa cool vừa đáng yêu! Đứng yên một cái là giống như một cây thông nhỏ, dáng đứng thẳng tắp! Mặc dù anh ấy bây giờ đang học Đại học Quốc phòng, thế nhưng trời cao hoàng đế xa, tớ thỉnh thoảng phải chụp ảnh gửi cho anh ấy để anh ấy nhớ kỹ còn có thanh mai trúc mã là tớ đây!”
Lục Tinh Diên cũng không rõ cảm giác của mình là gì, tóm lại bốn chữ “thanh mai trúc mã” này, làm cho người nghe có chút khó chịu.
Vị dưới lầu kia, trùng hợp thay, cũng là thanh mai trúc mã của cậu.
Cậu phì cười một tiếng, đem điện thoại di động quăng lên giường.
–
Đêm nay Lục Tinh Diên ngủ không được ngon, đến tờ mờ sáng bên ngoài cửa sổ hiện lên màu trắng bạc, cậu mới lấy gối đầu che mặt chìm vào giấc ngủ.
Lần nữa tỉnh lại, đã là mười hai giờ trưa.
Cậu rửa mặt xong, bước xuống lầu.
Vừa đi qua chỗ rẽ cầu thang lầu hai, liền nghe giọng nói của Lục Sơn từ phía dưới truyền đến, “Sắc xanh, mùi thơm nồng, còn có vị ngọt, lá trà hình lưỡi liềm, đúng là trà ngon!”
“Ba nói chú Lục thích nhất là uống trà Long Tĩnh, đặc biệt dặn dò con mang tới.”
Lục Tinh Diên giật giật khoé môi.
Chỗ Thẩm Tinh Nhược ngồi đối diện với phía cầu thang, ngẩng đầu một cái, liền thấy được Lục Tinh Diên mặc bộ đồ thể thao áo đen quần xám rộng rãi thoải mái, hai tay đút túi, lười biếng đi xuống lầu.
Cô không nói không rằng dời ánh mắt, lại châm thêm trà cho Lục Sơn.
“Nhược Nhược, con thích ăn thịt gà không?” Giọng nói của Bùi Nguyệt từ trong phòng bếp truyền đến.
Thẩm Tinh Nhược: “Dì Bùi, con ăn gì cũng được ạ.”
Cô để bình trà xuống, nói với Lục Sơn một tiếng, lại đi vào phòng bếp phụ giúp Bùi Nguyệt.
Lục Tinh Diên đi đến trước tủ lạnh, rót cho mình một ly sữa, lại ngậm một miếng bánh mì nướng, đi một vòng tròn lớn trong phòng khách —
Không ai thèm để ý đến cậu.
Bên tai chỉ nghe thấy trái một câu “Nhược Nhược” phải một câu “Tinh Nhược”, ngay cả Lục Sơn đang uống trà, cũng đứng dậy đi thưởng thức đồ ăn Bùi Nguyệt nấu.
Ánh mặt cậu trôi vào trong phòng bếp, khoé môi lại giật giật.
Thật ra Bùi Nguyệt rất ít khi tự mình xuống bếp, nếu không phải dì giúp việc về quê ăn tết còn chưa quay lại, cũng khó thấy được bà xuống bếp một lần.
Xào chay tam tiên, thịt bò nạm hầm khoai tây, canh vịt hầm …
Lục Tinh Diên giơ đôi đũa từ trong chén lên rồi dừng lại một chút, tốt lắm, không có lấy một món cậu thích ăn.
Cuối cùng đợi thật lâu mới thấy Bùi Nguyệt bưng lên một dĩa rau xào gà xé phay, đương nhiên là không cho ớt.
Thật là không có đúng điệu gì cả.
“Nghe nói nhà con ở bên Hối Trạch khẩu vị vẫn tương đối thanh đạm, lần trước gặp ba con ở Nam thành, trước đây ông ấy cũng ăn đồ ăn cay nóng dữ lắm, có lần ăn hết một cái đầu cá nấu tiêu cay đến mức uống liền ba ly nước.”
Bùi Nguyệt nói, đem dĩa rau xào gà xé phay đặt trước mặt Thẩm Tinh Nhước, “Nhược Nhược, con nếm thử món này đi.”
Lục Sơn chỉ chỉ, “Đây là món tủ do chính tay dì Bùi con làm, Tinh Nhược à, hôm nay chú mới được hưởng ké phúc lợi của con đấy.”
Thẩm Tinh Nhược cong môi, “Cám ơn dì Bùi.”
Thấy cô lễ phép như vậy, Bùi Nguyệt càng thêm ân cần, “Còn có canh vịt hầm này con cũng uống nhiều một chút, bổ cho thân thể, con nhìn con xem gầy gầy yếu yếu thế này, lớp mười một áp lực rất lớn, con nhớ chú ý sức khoẻ mình, đừng mãi lo học hành…”
Bùi Nguyệt còn chưa dứt lời, Thẩm Tinh Nhược liền ho hai tiếng.
“Nhược Nhược sao vậy, bị cảm sao?” Bùi Nguyệt lo lắng hỏi.
Lục Sơn: “Gần đây lúc nóng lúc lạnh, thế nhưng vẫn nên mặc nhiều quân áo một chút.”
“Dì Bùi, chú Lục, con không sao …. Khụ khụ … chỉ là cổ họng có chút ngứa, uống ngụm nước nóng là đỡ thôi, khụ khụ, khụ khụ….” Thẩm Tinh Nhược vừa nói, vừa quay đầu che miệng ho khan.
“…”
Nói cô nàng yếu đuối, cô nàng còn ho thêm.
Lục Tinh Diên cầm lấy đôi đũa, cả nửa ngày còn chưa lấy lại được tinh thần, trong đầu một hồi là hình ảnh Bạch Khổng Tước phách lối xối nước người khác ngày hôm qua, một hồi lại là Thẩm Đại Ngọc* yếu đuối ho khan trước mặt.
*đây là Lục Tinh Diên ghép họ của Thẩm Tinh Nhược và tên nhân vật Lâm Đại Ngọc.
Lâm Đại Ngọc là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần. Trong truyện, nàng mất cha mất mẹ từ nhỏ, phải xa quê đến kinh thành sống cảnh ăn nhờ ở đậu. Nàng có vẻ ngoài yếu ớt, đa sầu đa cảm thế nhưng bụng dạ lại hẹp hòi, đố kị. Sau này Lâm Đại Ngọc là hình ảnh để so sánh những người giả vờ mềm mại, yếu đuối. (Nguồn: tổng hợp)
“Lục Tinh Diên con đi lấy chén nước nóng lại đây.”
“Không, là nước ấm.”
“Mất hồn cái gì, đi nhanh đi chứ.”
Người bị cả nhà xem như không khí Lục Tinh Diên rốt cuộc cũng có họ và tên.
Đến khi cậu đem nước tới, Thẩm Đại Ngọc tiểu thư đã trấn an được bộ đôi cha mẹ già quan tâm quá mức nhà cậu.
“Cạch –“
Ly thuỷ tinh bị đặt mạnh lên mặt bàn, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Bọt nước còn bắn ra ngoài ba bốn giọt, có một giọt vừa vặn rơi lên mu bàn tay của Thẩm Đại Ngọc.
Thẩm Đại Ngọc từ tốn nói “Cám ơn”, nắm chặt ly nước, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ.
Lục Tinh Diên hai tay đút túi quần đứng bên cạnh bàn quan sát một hồi, lại nhịn không được nghiến răng ken két, quay đầu nhẹ nhàng cười đáp trả.
Được lắm.
Hoá ra đến nhà mình ở nhờ là một hoa đán tiềm ẩn.
–
Cơm nước xong xuôi, Lục Sơn và Bùi Nguyệt đều ngồi lại ân cần hỏi han Thẩm Tinh Nhược, cái người không xứng đáng có được họ tên cũng như hai ba lần bị coi như không khí đã ăn xong cơm, tính đứng dậy đi lên lầu, lại nghe được Lục Sơn và Thẩm Tinh Nhược đang bàn tới việc chuyển trường, động tác của cậu chậm lại.
“Thủ tục đều đã được làm thu xếp ổn thoả, hồi đầu năm ông hiệu trưởng còn yêu cầu phải làm bài kiểm tra đầu vào, hồ sơ của con được chuyển đến một cái, ông ấy không nói hai lời đã sắp xếp cho con vào ban một học.”
Lục Tinh Diên ngẩng đầu.
Lục Sơn hơi chuyển ánh mắt, “Nhìn cái gì mà nhìn, chính là cùng ban với con đó, con cũng nên học hỏi Tinh Nhược nhiều một chút, Tinh Nhược hồi đó thi cấp ba ở Hối Trạch đứng thứ ba toàn thành phố, tại trường Nhất Trung Hối Trạch chưa bao giờ rơi ra khỏi hạng năm toàn trường, còn con? Con lần nào đi thi không phải ngồi ở đỉnh Quang Minh, ba và mẹ con đều phải cám ơn trời đất rồi.”
Minh Lễ lúc đi thi dựa theo thành tích xếp hạng lần trước mà sắp xếp chỗ ngồi, chỗ ngồi càng cao thì thành tích càng kém, chỗ cao nhất được đặt tên thân mật là đỉnh Quang Minh.
Rất không may, Lục Tinh Diên một hộ thần có thâm niên ở đỉnh Quang Minh mãi không chịu dời đi.
Lục Sơn kẹp hai đũa thức ăn, lại tiếp tục nói: “Ba ngày sau khai giảng, để ba xem ngày mốt có thời gian hay không, rảnh rỗi sẽ đưa hai đứa đến trường, không rảnh thì để lão Lưu đưa hai đứa đi, Tinh Nhược vừa tới, vào ký túc xá sớm một ngày, làm quen bạn cùng phòng một chút cũng tốt.”
Lục Tinh Diên không hưởng ứng, mặt mũi chỉ thiếu chưa viết lên “Ngài có rảnh rỗi cũng đừng có đi.”
Lục Sơn: “Thái độ của con thế này là sao?”
“Là thái độ hi vọng ngài mỗi ngày trăm công nghìn việc để kiếm được nhiều tiền hơn một chút.”
Lục Sơn: “…”
“Con ăn no rồi.”
Lục Tinh Diên lười biếng chẳng nói gì thêm, đặt đảu xuống đứng dậy, lại đút hai tay vào túi, cà lơ phất phơ đi lên lầu.
–
Đúng như Lục Tinh Diên mong muốn, vào ngày đi điểm danh, Lục Sơn cũng không có thời gian.
Lão Lưu lái xe dừng ở trước cửa, lại xuống xe cầm giúp hành lý.
Lục Tinh Diên ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, thẳng tiến vào xe làm ổ chơi điện thoại, còn nhóp nhép nhóp nhép nhai kẹo cao su.
Bên ngoài xe Bùi Nguyệt còn lôi kéo Thẩm Tinh Nhược dặn dò, vừa đi vừa nhắc chủ yếu là chú ý bản thân, đắp chăn nhiều vào, có việc thì nhớ gọi điện thoại cho bà.
Trò chơi chơi cũng xong hết còn chưa thấy người đi lên, Lục Tinh Diên hạ cửa sổ xe sau xuống, cau mày nhìn ra bên ngoài, trong mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn “Mẹ có thôi đi hay không.”
Thẩm Tinh Nhược đụng phải ánh mắt của cậu, Bùi Nguyệt cũng quay sang nhìn, “Đúng rồi, con ở trường học nhớ quan tâm Nhược Nhược biết chưa, con bé là một cô gái nhỏ vừa mới chuyển trường tới lẻ loi trơ trọi, chưa quen cuộc sống nơi này, con cũng đừng có để cho người khác ăn hiếp con bé.”
“…”
“À.”
Ai dám ăn hiếp vị này chứ, tiểu tiên nữ nói một lời là người nghe lạnh thấu tim gan.
Lục Tinh Diên nâng cửa sổ xe lên.
Trước khi che kín toàn bộ, Lục Tinh Diên còn có thể nhìn thấy mặt mũi cậu đầy vẻ giễu cợt.
Thẩm Tinh Nhược cũng không biết mình chọc phải vị đại thiếu gia trẻ con này ở chỗ nào, đối với cô mà nói, bị bạn nam chán ghét có thể coi là một sự kiện hiếm lạ.
Tạm thời vẫn chưa biết nên ở chung với cậu như thế nào cho hoà hợp, Thẩm Tinh Nhược cũng không chủ động hỏi.
Mùa đông vẫn chưa qua, ngoài cửa sổ vẫn chưa thấy được hoa nở, người đi đường vẫn còn bọc trong áo khoác thật dày, cô mở cửa sổ xe xuống lộ ra một khe hở nhỏ thật nhỏ, gió lập tức thổi qua, bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói, “Cậu muốn tôi chết cóng sao?”
“…”
“Không cố ý.”
Cô lại nâng cửa sổ xe lên.
Một đường không ai nói ai tiếng nào, Thẩm Tinh Nhược chăm chú nhìn hướng dẫn đường đi, vừa quẹo phải vào đường một chiều, cô nhanh chóng nói với lão Lưu, “Chú Lưu, cháu muốn xuống xe đằng kia, phía trước hình như có một tiệm văn phòng phẩm, cháu muốn đi mua một ít thứ.”
“Được, vậy chú đậu xe bên cạnh đợi cháu một lát.”
“Không cần chờ đâu chú Lưu, cháu biết đường, có thể tự mình vào trường.”
Cũng không ngờ đến Lục Tinh Diên đột nhiên chen vào, “Cháu cũng đi mua ít đồ, chú Lưu chú đừng để bị lừa, hôm nay ở cổng Minh Lễ dễ kẹt xe lắm.”
Thẩm Tinh Nhược nhìn cậu một chút.
–
Hai người xuống xe, dừng ở hàng cây ven đường, trên đỉnh đầu là lá cây bị gió thổi xào xoạt vang vọng khắp nơi.
Thẩm Tinh Nhược nghĩ nghĩ, vẫn rất lịch sự nói một câu, “Vậy tôi đi mua đồ trước.”
Cô kéo va li hành lý vừa bước đi được vài bước, Lục Tinh Diên bỗng nhiên gọi giật cô lại, “Này, Thẩm Tinh Nhược.”
Thẩm Tinh Nhược quay đầu.
Lục Tinh Diên nửa đứng nửa dựa lên thân cây, ánh mắt thẳng thắn nhưng lạnh nhạt, “Đều là học cùng một trường, có thể đừng giả vờ như thế này được không?”