Show diễn cuối cùng cũng kết thúc, Trì Lục cũng thành công phá kén cách nhìn của người khác về cô trong giới người mẫu.
Địa vị người mẫu quốc tế của cô vẫn vững chắc như trước giờ.
Sau khi kết thúc cô còn phải tiếp nhận một vài phỏng vấn. Cô vừa được nhận lại điện thoại của mình, không chờ nữa mà nhắn tin cho Bác Diên.
Trì Lục: [Show hôm nay rất đẹp đúng không anh?]
Bác Diên: [Ừ.]
Trì Lục: [Váy đẹp hay là em đẹp?]
Qua màn hình điện thoại Bác Diên có thể cảm nhận được uy hiếp của cô, anh cũng không tiếc lời khen dành cho Trì Lục, không do dự hồi âm: [Em đẹp nhất.]
Trì Lục nhìn điện thoại di động, im lặng cong môi cười.
Viên Viên bên cạnh trông thấy không biết nên nói gì nữa, từ ngày chị Trì Lục của cô bé bị dính ngải tình yêu, mùi chua loét tỏa khắp nơi, lan tới cả cô bé không tránh được.
“Chị Trì Lục à, thay đồ thôi.”
Viên Viên ở bên cạnh nhắc nhở: “Có phòng rồi ạ.”
Trì Lục gật đầu: “Ừ.”
Cô đưa di động cho cô bé, hỏi: “Phỏng vấn khi nào bắt đầu vậy em?”
“Còn mười lăm phút nữa ạ.”
Trì Lục ừ một tiếng, nhận quần áo của Viên Viên đưa cho, đi qua phòng thay đồ.
Cô vừa đi tới thì gặp Mạnh Xảo từ bên phía kia. Show diễn cuối cùng lần này cô ta không có tên nhưng có thư mời nên có mặt ở đây.
Hai người đối mặt nhau.
Mạnh Xảo ngước nhìn cô một cái, trong mắt toàn là cảm xúc đố kỵ hiện ra.
Trì Lục không cảm xúc nhìn lại cô ta, cũng chẳng lên tiếng.
Cô ta mỉm cười, ra vẻ thân thiết: “Trì Lục, hôm nay biểu hiện không tệ nha.”
Mặt Trì Lục vô cảm không trả lời.
Mạnh Xảo bị cô coi nhẹ, trong lòng càng không thoải mái, cô ta nhấp môi dưới: “Tôi đang nói chuyện với cô, sao cô càng ngày càng không có phép tắc.”
Trì Lục trừng mắt, ngữ điệu bình tĩnh: “Cô nói chuyện với tôi thì tôi phải trả lời ngay lập tức sao?”
Mạnh Xảo: “Cô…”
Trì Lục liếc mắt, nhìn về hướng nhân viên công tác nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì show diễn lần này cô không phải là người mẫu tham dự hay là có công việc tại đây, sao có thể tùy tiện ra vào hậu trường như thế này?”
Nhân viên công tác sững sờ, vội vàng nói: “Xin lỗi.”
Anh ta nhìn Mạnh Xảo, làm ra tư thế mời: “Cô Mạnh Xảo, mời đi bên này.”
Bình thường sau hậu trường khá loạn, cũng không có sự quản lý nghiêm ngặt như thế này, mọi người ra vào như thế nào cũng được. Sau này mới có quy định bắt buộc, người có liên quan nhưng không có thẻ công tác thì không được vào, trừ khi là ông chủ phía trên.
Dù Mạnh Xảo có danh có tiếng nhưng cũng chỉ là thân phận người mẫu, không có thẻ công tác, không được phép đi lại phía sau hậu trường.
Mạnh Xảo không thể tin được trợn tròn mắt nhìn anh nhân viên: “Anh nói cái gì?”
Nhân viên tràn đầy áy náy nói: “Cô Mạnh, đây là quy định của chúng tôi.”
Mạnh Xảo nổi điên không có chỗ phát tiết, không nhúc nhích: “Trì Lục cô được lắm.”
Trì Lục nhướng mi, không để ý cô ta.
Cô đến phòng thay đồ thay xong quần áo, mở cửa bước ra, không ngờ Mạnh Xảo vẫn còn chưa đi.
“Có phải cô cố ý nhắm vào tôi?”
Trì Lục nhẹ mỉm cười: “Giờ mới nhận ra à?”
Mạnh Xảo: “…”
“Cô…” Cô ta cười lạnh, hất mặt dò xét Trì Lục: “Cô đừng cho rằng tài nguyên trong tay tốt thì sau này thuận buồm xuôi gió, Trì Lục, cô đã về nước rồi.”
Trì Lục cười nhạt hỏi: “Thì sao?”
Cô chậm rãi nói: “Dù tôi không làm việc ở đây, không phát triển ở đây, sức ảnh hưởng của tôi ở đây vẫn cao hơn cô một bậc, có vấn đề gì không?”
Câu này đâm thẳng vào tim của Mạnh Xảo.
Mạnh Xảo không hiểu, tại sao những người được cô thường xuyên tặng quà giúp đỡ lại đối xử tốt với Trì Lục hơn cô, một người lúc nào cũng thô lỗ như vậy.
Cô ta thường gặp gỡ các hội nhóm khác chỉ vì để làm quen với nhiều người hơn. Có đôi khi vì một tờ thiệp mời mà cô ta tốn không biết bao tâm tư, nhưng Trì Lục thì ngược lại, chưa từng nịnh nọt một ai ngoài kia, thậm chí còn có được những thứ mà cô ta phải trầy trật mới lấy được lại dễ như trở bàn tay.
Như thế thì làm sao không khiến người khác hiềm khích được chứ. Cô ta không biết Trì Lục có điểm nào tốt đến mức khiến đám người đó yêu thích đến thế.
Mạnh Xảo cắn răng, hung dữ trừng mắt: “Cô đừng quá đáng.”
Trì Lục giật giật môi, không muốn phí chút hơi sức lẫn thời gian ở đây đôi co với cô ta chút nào nữa: “À, tôi cứ quá đáng như vậy đó.”
Vừa dứt lời thì đằng sau truyền đến âm thanh: “Chuyện gì thế?”
Mọi người chung quanh đang hóng hớt giật mình, nhao nhao quay đầu lại nơi phát ra tiếng nói.
Người bước đến là giám đốc thiết kế, còn người đứng bên cạnh là tổng giám đốc của thương hiệu.
Mạnh Xảo trông thấy hai người vừa đến, mắt rực sáng, chủ động tiến tới chào hỏi.
Giám đốc thiết kế nhìn cô ta một cái rồi nhìn về phía Trì Lục: “Tôi nghe nói các người có xảy ra tranh chấp bên này, cuối cùng là có vấn đề gì?”
Trì Lục khẽ ừ một tiếng, cười cười nói: “Cũng không tính là tranh chấp.”
Mạnh Xảo dừng lại, nắm lấy cơ hội: “An tổng, tôi là Mạnh Xảo, đã lâu không gặp, trước kia chúng ta có…”
Cô ta chưa nói dứt câu, người phụ nữ được gọi là An tổng khẽ nhíu mày, nhìn về phía nhân viên công tác đứng bên cạnh: “Cô ta là người mẫu hôm nay?”
Nhân viên lắc đầu.
An tổng nghe vậy thì nhàn nhạt hỏi: “Quy định của hậu trường là thế nào?”
Một đám người giật mình, bỗng nhiên hiểu rõ.
Mạnh Xảo còn chưa kịp phải ứng, cách đó không xa đã xuất hiện một vài bảo vệ mặc đồ đen.
“An tổng.”
An tổng gật đầu, nhìn một chút rồi nói: “Mời quý cô này ra ngoài.”
Mạnh Xảo nhìn bà ta không tin được: “An tổng, tôi là Mạnh Xảo, chúng ta đã từng gặp nhau.”
An tổng nghe vậy thì cười một cái, liếc mắt nhìn cô ta: “Cô Mạnh, quy định của thương hiệu chúng tôi là người không phận sự miễn vào hậu trường, điểm này mong cô Mạnh hiểu.”
“…”
Sau khi Mạnh Xảo rời khỏi đây, sắc mặt mỗi người đứng trong đấy đều khác nhau.
Không ai ngờ được An tổng lại tàn nhẫn như thế, trực tiếp gọi bảo vệ tới tiễn người đi.
Nói là mời, chứ chẳng khác gì đuổi đi.
Trì Lục một mực không nói chuyện, An tổng nhìn cô, cười khẽ một tiếng: “Trì Lục.”
“Vâng?”
Trì Lục hoàn hồn nhìn chị ấy: “Cám ơn ngài.”
Đuôi lông mày An tổng hơi nhướng lên, không nhanh không chậm hỏi: “Cám ơn tôi cái gì?”
Trì Lục cười mà không nói: “Sao ngài lại tới đây?”
An tổng nhàn nhạt nói: “Sang đây xem cô như thế nào, tôi nghe nói lịch trình của cô đã kín hết rồi, tôi mà không tự mình đến thì chút nữa cô lại chạy mất tăm.”
Trì Lục cười nhẹ: “Nào có, dù sao tôi cũng sẽ gặp ngài mà.”
An tổng liếc xéo cô: “Ừ tốt nhất là thế.”
Trì Lục cong môi: “Bộ sưu tập mùa này rất đẹp.”
Cô nhìn giám đốc thiết kế: “Tôi thích lắm.”
“Thật à?” An tổng cười nói: “Vậy đợi khi nào cô kết hôn tôi sẽ gửi một bộ đến.”
Trì Lục: “…”
An tổng rất tò mò: “Tôi nghe nói bạn trai cô cũng đến à, có định giới thiệu cho chúng tôi quen biết không?”
“Giới thiệu chứ.”
Trì Lục cười: “Tôi còn định ngày mai sẽ cùng ngài đi thăm Tiểu An An nữa, nếu ngài đã mở lời thì tôi sẽ dẫn anh ấy theo.”
“Ừ.”
An tổng còn việc khác nên nói: “Nhớ đó, tôi muốn nhìn thấy bạn trai cô, đi trước đây, cô cứ tiếp tục công việc đi.”
“Vâng.”
–
Trong giới người mẫu này có chút chuyện gì lớn nhỏ đều có thể lan ra ngay lập tức, Trì Lục đã sớm biết như thế. Chỉ là cô không ngờ tới chuyện cô và Mạnh Xảo vừa xảy ra chưa tới 20 phút đã có phóng viên biết được.
Lúc phỏng vấn, trừ những câu hỏi về các vấn đề chính thức ra thì sau đó bắt đầu lệch quỹ đạo.
“Trì Lục, nghe nói cô xảy ra tranh chấp với một người cùng nghề sau cánh gà, có đúng không?”
Trì Lục: “Không phải tranh chấp, chỉ là bất đồng quan điểm nên nói một hai câu.”
Phóng viên đuổi theo không buông: “Thế à? Trước đó trong giới người mẫu có tin đồn mối quan hệ cô và cô Mạnh không tốt lắm…”
Trì Lục nghe vậy thì mỉm cười, hỏi lại: “Trong công việc tôi và cô ấy là quan hệ cạnh tranh, bí mật này không phải đã biết rồi sao?”
Về phần tốt hay không tốt, dùng một từ không quen để tóm tắt.
Phỏng viên còn định hỏi tiếp thì nhân viên công tác bên cạnh Trì Lục ra mặt nhắc nhở: “Hôm nay là phỏng vấn công việc.”
Trì Lục khẽ cười, nhìn tia sáng đèn điện cách đó không xa, ánh sáng lóe lên mặt nhưng cô vẫn giữ vững khuôn mặt mỉm cười tiêu chuẩn, không để lộ một chút biểu hiện gì không chuẩn mực.
Sau đó mọi thứ mới dần đi vào quỹ đạo.
Trì Lục trả lời xong một vài vấn đề thì vội vàng chạy đến địa điểm tiếp theo.
Lúc kết thúc toàn bộ công việc, cô mệt tới mức tê liệt toàn thân.
Cô xoa khuôn mặt đã cứng ngắc của mình, ôm Viên Viên thở dài: “Mệt quá đi.”
Viên Viên dở khóc dở cười: “Chị, Bác tổng đến kìa, chị ôm anh ấy đi.”
Trì Lục: “…”
Cô giương mắt nhìn người đàn ông đang đi đến trước mặt. Hai người nhìn nhau, Trì Lục nhẹ chớp mắt nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay giống như em đã gây chuyện vậy đó.”
Chuyện này thật ra cô có thể nhẫn nhịn được, nhưng cứ nghĩ đến chuyện của Từ Thanh Nghiên là cô lại không chịu được.
Trong lòng cô tự cân nhắc được sự nghiêm trọng của vấn đề sau này nhưng cô vẫn không nhịn được mà đâm chọt vài nhát.
Bác Diên nhìn thấy bộ dạng nhận lỗi của cô, chỉ nói: “Ừ, biết sai ở đâu?”
Trì Lục: “…”
Kịch bản này hơi sai so với cô nghĩ đúng không?
Cô trầm mặc, nhỏ giọng nói: “Sai là em không nên ghét cô ta?”
Bác Diên cười: “Thôi lên xe trước, lên xe rồi nói.”
“Ohm.”
Trì Lục nắm tay anh làm nũng: “Anh dắt em đi.”
Bác Diên cúi đầu, nắm tay cô đi lên phía trước.
–
Sau khi lên xe, Trì Lục chủ động dựa vào ngực anh, nhỏ giọng nói: “Chị Tĩnh Nghi có nói tối nay phạt em thế nào không anh?”
Bác Diên: “…”
Anh nhéo mặt cô, bật cười: “Chỉ lo chuyện đó thôi à?”
“Có chút.”
Trì Lục cười: “Chủ yếu là em sợ tim của chị ấy không chịu nổi.”
Lâm Tĩnh Nghi và Từ Thanh Nghiên tham gia một buổi tiệc khác, bên này có Bác Diên đi đón Trì Lục nên cô ấy không tới đây.
Bác Diên cười: “Không đến mức đó.”
Anh dựa lưng vào ghế, chậm rãi nói: “Làm người đại diện của em thì nên chuẩn bị trái tim sắt thép từ lâu rồi.”
Trì Lục trừng mắt nhìn anh: “Anh nói ý gì đó?”
Cô nhịn không được cũng nhéo nhéo má anh hỏi lại: “Thầy Bác, hôm nay anh phải nói rõ cho em nghe, 1 2 3 4 5 nói.”
Bác Diên nhìn cô như thế không nhịn được cúi đầu hôn cô một cái: “Ừ.”
Anh cười: “Nói cho em nghe.”
Trì Lục hừ nhẹ.
Anh trầm tư một hồi rồi phân tích cho cô nghe: “Không phải vấn đề lớn, cũng không tính là phiền phức.”
“Ngược lại, truyền thông rất thích tính cách em.”
Trì Lục nghe vậy thì nhướng chân mày: “Cái này em biết.”
Cô cũng không biết mình có dáng vẻ thế nào nhưng so ra cô rất được giới truyền thông thiên vị. Bọn họ thích phỏng vấn cô, rất nhiều content được nghĩ ra, đa số đều là viết về cô.
Bác Diên ừ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Lúc anh vừa đến thì tin tức bọn em đã lan ra khỏi giới người mẫu rồi.”
Trì Lục chớp mắt: “Chuyện em cãi nhau với Mạnh Xảo?”
“Còn nhiều vấn đề nữa.”
Trì Lục khẽ giật mình, kinh ngạc hỏi: “Còn gì nữa anh?”
Bác Diên nghĩ đến những tin đồn mình nghe được, sờ đầu trấn an cô: “Ngày mai em biết ngay thôi.”
Trì Lục: “Bây giờ anh không thể nói à?”
Bác Diên: “Anh không biết nói thế nào.”
Để một người đàn ông như anh đi nhiều chuyện vấn đề của chị em phụ nữ, hình như không phù hợp cho lắm.
Trì Lục im lặng, đoán là anh bị làm khó.
Cô vâng một tiếng, ôm cổ anh cọ cọ: “Dù sao cũng mặc kệ là em làm khó cô ta thế nào, anh cũng không được nói em không nói lý lẽ là được.”
Bác Diên cười, cắn nhẹ môi cô: “Sẽ không.”
Trì Lục vui vẻ.
–
Sau khi trở về khách sạn, Trì Lục cũng không còn tâm tư để trải qua thế giới của hai người với Bác Diên nữa.
Cô mệt tới mức vừa mở cửa đã lăn ra nằm ườn trên sô pha, ngay cả vài bước chân nữa là tới phòng mình cũng không còn sức lực để đi.
Bác Diên nhìn chằm chằm cô rồi nhìn đồng hồ: “Em không đi tắm à?”
“Không muốn cử động.”
Trì Lục nhìn anh: “Còn phải tẩy trang.”
Bác Diên tinh ý nhìn ra: “Anh làm cho em?”
“Được nha.”
Bác Diên hiểu, đi vào phòng cô lấy nước tẩy trang và bông tẩy trang ra. Vấn đề phụ nữ này anh làm không nhuần nhuyễn lắm nhưng Trì Lục không chê, từ từ nhắm hai mắt lại hưởng thụ sự phục vụ độc quyền.
Cô mở nửa con mắt ra nói: “Còn mắt và môi không thể dùng chai này được.”
Cô chọc chọc cánh tay Bác Diên: “Bên kia có một chai tẩy trang nhỏ, dùng cái kia ấy ạ.”
Bác Diên: “…”
Tẩy trang cho Trì Lục xong mà cô vẫn không nhúc nhích.
Anh nhìn cô một lúc rồi hạ mắt hỏi: “Còn muốn anh làm gì nữa?”
Trì Lục im lặng ba giây nhìn anh rồi giang hai tay ra: “Ôm em vô phòng tắm.”
Bác Diên không từ chối, ôm cô đi.
Trì Lục nhìn anh: “Tiện thể lấy giúp em bộ váy ngủ.”
Bác Diên xoay người lấy rồi để vào phòng tắm cho cô.
Không hiểu sao căn phòng chợt trở nên yên tĩnh hẳn.
Trì Lục vừa rửa mặt xong, vừa định xoay người cởi quần áo thì phát hiện Bác Diên vẫn còn đứng đó.
Mi mắt cô run lên, giọt nước từ mặt lặng lẽ lăn xuống, rơi trên sàn.
“Thầy Bác?”
Bác Diên đứng đó rũ mắt nhìn cô: “Không cần anh tắm cho à?”
“…”
Hai người đối mặt nhau cả nửa ngày, tai Trì Lục ngày càng đỏ hơn.
Cô giật giật môi dưới, dừng ở ánh mắt Bác Diên rồi bật ra một câu: “Nếu anh nhịn được, thì có thể.”
Vừa mới dứt lời thì Bác Diên bước lại, một tay ôm cô đặt lên bệ rửa mặt. Hai tay anh chống bên người cô, ánh mắt sáng rực nhìn cô, yết hầu khẽ chuyển động: “Nếu không nhịn được thì không được tắm cho em à?”
“…”
Trì Lục đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hun hút như biển trời đó của anh.
Cô trừng mắt nhìn, nhỏ giọng giải thích: “Em mệt quá.”
“Ừ, không cần em động.”
Trì Lục: “…”
Đến cuối thì Trì Lục cũng chịu thua.
Cô ngửa đầu chủ động hôn lên môi dưới của anh, Bác Diên thuận thế hướng xuống, cuốn lấy đầu lưỡi của cô, chậm rãi xâm chiếm.
Trong phòng tắm mịt mù khói sương, nước trong bồn cũng đã đầy. Thỉnh thoảng lại truyền ra một vài âm thanh mập mờ.
Trì Lục cảm thấy mình đang tồn tại giữa nơi giao nhau của lửa và băng, nóng lạnh đan xen.
Bị người đàn ông hôn sâu, đầu lưỡi cô cũng dần tê dại.
–
Giữa lúc ý loạn tình mê, âm thanh của người đàn ông lại vang lên bên tai.
“Không muốn để em ra ngoài.”
Mỗi lần nhìn Trì Lục trên sàn catwalk anh đều kích động có suy nghĩ như thế.
Muốn giấu cô đi, muốn chỉ mỗi mình anh được ngắm nhìn cô, muốn xây một tòa lâu đài nhốt cô vào đó, để cô trở thành báu vật, làm một công chúa, thành một nữ vương.
Hai người giày vò nhau một phen trong phòng tắm, lúc trở lại giường, Bác Diên phải khắc chế bản thân một chút.
Anh cúi đầu nhìn người trong ngực rồi đứng dậy đi lấy máy sấy.
“Buồn ngủ rồi?”
Mặt Trì Lục vẫn còn đỏ, chỗ xương quai xanh cũng lưu lại toàn bộ dấu vết anh để lại.
Cô từ từ nhắm hai mắt, cảm thấy bản thân đã tới giới hạn chịu đựng cuối cùng rồi. Quá mệt.
Mặc dù vừa nãy cô cũng rất hưởng thụ.
“Buồn ngủ quá.”
Trì Lục phất phất tay, mượn cớ đánh khẽ anh một cái: “Anh nhanh lên, em còn muốn ngủ.”
Bác Diên: “…”
Cái gọi là không nói lý lẽ, chính là mô tả Trì Lục đây.
Anh đành chịu, ngồi bên cạnh sấy tóc cho cô.
Máy sấy phát ra âm thanh ồ ồ. Trì Lục chìm vào giấc ngủ.
Bác Diên nhìn gương mặt đã ngủ say của cô, khẽ cúi đầu hôn lên môi cô: “Ngủ ngon.”
–
Ngày hôm sau khi Trì Lục tỉnh dậy, Bác Diên đã ở trong phòng khách họp với cấp dưới.
Cô nghe một chút, cũng không ra ngoài làm phiền.
Trì Lục cầm điện thoại lên nhìn, vừa mở lên thì thấy một loạt tin nhắn từ đám Viên Viên trong group chat nhóm.
Lâm Tĩnh Nghi: [??? Tất cả mọi người ở nước ngoài đều cởi mở vậy hả?]
Từ Thanh Nghiên: [Đừng có lôi em với Trì Lục vào chung chứ, chỉ là số ít thôi đâu phải tất cả.]
Viên Viên: [Em chỉ nghĩ cô ta ngoại tình với sếp ở công ty thôi chứ đâu ngờ cô ta ở cùng một chỗ với nhiều người như vậy đâu.]
Từ Thanh Nghiên: [Bậy nha, không phải cùng một chỗ, là ngủ cùng một giường.]
Lâm Tĩnh Nghi: [Ảnh full HD không che luôn, sốc thật chứ.]
Từ Thanh Nghiên: [Cái này không thể là Bác tổng làm đúng không? Con đường người mẫu này của Mạnh Xảo coi như xong rồi.]
–
Trì Lục đọc một chút, lướt tin nhắn phía trên, lướt đến đường link mà họ gửi.
Cô ấn vào, bắt gặp tin tức hot nhất đang đứng đầu tiêu đề, là liên quan đến Mạnh Xảo.
Trong giới này của bọn họ, dùng thân thể đổi lấy tài nguyên không hiếm gặp, Trì Lục sớm không còn bất ngờ nữa, mỗi người đều vì mình mà nghĩ trăm ngàn thủ đoạn để đi lên, nếu như còn độc thân, thuận theo nhu cầu của con người thôi, cô cũng không khinh bỉ bất kỳ ai.
Nhưng trước đó cô biết chuyện Mạnh Xảo đã phá hoại không ít gia đình, cũng vì nguyên nhân này mà Trì Lục một mực muốn tránh tiếp xúc với Mạnh Xảo.
Cô có thể chấp nhận chuyện theo nhu cầu, nhưng chuyện phá hoại gia đình người khác mà không kiềm chế được bản thân này, cô không chấp nhận nổi.
Bản thân muốn phát triển, muốn có trong tay tài nguyên tốt, có thể lợi dụng ưu thế của bản thân, cũng có thể làm được rất nhiều chuyện. Nhưng tuyệt đối không được làm tiểu tam tiểu tứ. Duy nhất điểm này không thể chấp nhận cũng như lý giải hay biện hộ cho bản thân được.
Tự bản thân Trì Lục cảm thấy mình khá thoáng trong rất nhiều chuyện, chấp nhận được nhiều vấn đề. Nhưng một số việc mà Mạnh Xảo làm, quả thật là cô không tài nào chấp nhận được.
Tin tức truyền thông đưa ra là mấy tấm hình tối hôm qua.
Người trung tâm trong ảnh là Mạnh Xảo, trừ cô ta ra thì còn một người bên cạnh mà bọn họ đều quen biết, là phó tổng của một thương hiệu cao cấp. Trước đó ông ta luôn tỏ ra với bên ngoài mình là một người đàn ông luôn yêu thương vợ con, nhưng trong tấm hình, tay ông ta đã thò vào trong quần áo của Mạnh Xảo, hai người đứng ở bãi đậu xe hôn nhau kịch liệt.
Ngoài ra còn rất nhiều blogger khác đưa tin.
Đây không phải là người đàn ông đã có gia đình duy nhất mà Mạnh Xảo qua lại. Người nước ngoài không quá khắt khe chuyện ngoại tình này, đặc biệt là loại anh tình tôi nguyện này cũng sẽ không quá nhiều người lời ra tiếng vào.
Nhưng nước ngoài thì cũng không ai chấp nhận được chuyện cố tình câu dẫn, cố tình phá hoại gia đình người khác như thế.
Thêm một chuyện nữa là Mạnh Xảo không chỉ đơn thuần mang tội danh là tiểu tam, trong giới cô ta đắc tội với rất nhiều người. Chuyện vừa nổ ra là có thêm hàng loạt bằng chứng được vạch trần.
Dùng thủ đoạn bất chính để đoạt tài nguyên của người khác, chèn ép người mới, thậm chí còn nhục mạ nhân viên công tác, ức hiếp nhân viên công tác, vân vân.
Lúc trước đè bao nhiêu chuyện xuống, bây giờ trong một đêm bị người ta lật hết lên.
Trì Lục chăm chú đọc tin tức, chẳng biết từ khi nào Bác Diên đã xuất hiện ở cửa.
“Xem cái gì đó?”
Trì Lục giương mắt, cũng không đọc tiếp tục xem nữa. Cô nhìn Bác Diên mấy giây, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện của Mạnh Xảo anh có nhúng tay vào không?”
Bác Diên dừng lại mấy giây rồi bước tới cạnh cô: “Tại sao lại nghĩ rằng anh nhúng tay?”
“Thì…” Trì Lục phân tích: “Bởi vì lúc trước có nhiều người biết chuyện này lắm, nhưng mối quan hệ của cô ta rộng, thế lực bên kia cũng mạnh nên cơ bản tin tức đều bị đè xuống.”
Mọi thứ bị lôi ra ánh sáng như thế này, trừ khi có người phía sau đụng tay đụng chân, ngoài ra thì không thể nào.
Bác Diên vuốt đầu cô: “Anh chỉ là nói đôi câu với một người bạn anh quen thôi.”
Cô tò mò nhìn anh: “Bạn nào vậy anh?”
Bác Diên im lặng một chút rồi nói ra một cái tên.
Trì Lục kinh hãi, vô cùng bất ngờ: “Anh còn quen biết với ông ta à?”
Bác Diên gật đầu: “Trước đó có gặp qua mấy lần.”
“…”
Trì Lục nhìn anh chằm chằm, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Vậy trước đó, anh từng đến đây sao?”
Người Bác Diên nói đến là chủ tịch của một thương hiệu cao cấp nào đó, mấy năm trước vừa tiếp quản công ty của gia tộc, Trì Lục còn may mắn được gặp qua vài lần.
Bác Diên ngừng lại, nhìn cô chằm chằm một lúc rồi gật đầu.
Trì Lục sửng sốt: “Có đến?”
“Ừ.”
“Vậy anh…” Cô cắn môi dưới, suy đoán: “Vậy trước kia, có phải anh từng nhìn thấy em catwalk đúng không?”
Không phải Trì Lục tự luyến, chỉ là cô quá hiểu Bác Diên, hiểu rõ tình cảm của hai người.
Bác Diên khẽ ừ, vuốt tóc cô nói: “Về nước dẫn em đi một nơi.”
Trì Lục chớp mắt: “Đi đâu ạ?”
“Về rồi nói.”
“Bây giờ không thể nói ạ?”
Bác Diên nhìn đồng hồ nhắc nhở: “Không phải em còn muốn hẹn An tổng ăn cơm à? Không dậy sẽ trễ đó.”
Trì Lục: “…”
–
“Thật ra mối quan hệ riêng tư của anh với An tổng cũng không tệ lắm.”
Sau khi lên xe Trì Lục mới nói: “Anh biết em quen chị ấy như thế nào không?”
Bác Diên nhíu mày: “Sao?”
“Chị ấy cũng là Hoa kiều.” Cô trầm mặc một chút rồi nhỏ giọng nói: “Con trai chị ấy rất thích em, lần đầu tiên em gặp chị ấy là ở tang lễ của chồng bà.”
Tên đầy đủ của An tổng là An Hân, là Hoa kiều. Chị ấy đã sống ở nước ngoài từ lâu, thời điểm vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì kết hôn với chồng.
Thương hiệu chị ấy đến hôm qua vốn là của nhà chồng để lại, nhưng lúc còn học đại học thì có chút bấp bênh. Thời gian ấy không đủ sáng tạo cái mới, dần dần thời gian trôi qua thương hiệu cũng đi xuống. Sau khi vợ chồng chị tiếp nhận thì thương hiệu ấy mới sống lại lần nữa trong giới thời trang.
Chỉ tiếc là tiệc vui chóng tàn, chồng An Hân chưa đến 40 tuổi đã bị ung thư, sau đó qua đời vì bạo bệnh.
Lần đầu tiên trông thấy chị ấy là tại tang lễ.
Trước đó cô từng gặp qua chồng An Hân một lần nhưng chỉ là không quá quen thuộc, lúc ấy là đến chia buồn cho phải phép.
Bác Diên khẽ giật mình nhìn cô: “Sau đó thì sao?”
“Em có an ủi chị ấy vài câu.” Trì Lục cười: “Em nói chị ấy đừng suy nghĩ nhiều nữa, lúc ấy em thấy bọn em rất giống nhau cho nên mới ở cạnh chị ấy một lúc.”
Bác Diên hiểu: “Sau đó thì biết nhau?”
“Vâng.” Trì Lục cười: “Chủ yếu là con trai chị ấy rất thích em. Thằng bé rất đáng yêu.”
Nói đến con trai An Hân, Trì Lục cảm thấy hứng thú: “Chút nữa dừng xe một lát, em mua cho thằng bé chút quà.”
Bác Diên nhướng chân mày, nhàn nhạt hỏi: “Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Năm nay chắc là lên 10.” Cô cười nhẹ: “Thằng bé càng lớn càng đẹp trai, chút nữa anh sẽ biết ngay thôi.”
Bác Diên: “…”
Anh cũng không gấp gáp gì mà.
Khi hai người đến thì An Hân và con trai còn chưa đến. Trì Lục và Bác Diên ngồi đợi một chút thì họ mới bước vào.
Bác Diên còn chưa kịp nhìn thấy thì xuất hiện một cái đầu tóc cắt ngắn nhỏ bé chạy về phía bạn gái anh, trên miệng phát ra giọng nói tiếng Trung lơ lớ: “Chị Trì Lục.”
Trì Lục giang hai tay ra bế thằng bé lên.
“Wow Tiểu An An cao hơn lại đẹp trai hơn nữa rồi nha.”
Tiểu An An cười rất vui vẻ, ôm cô ngọt ngào nói: “Chị Trì Lục cũng vậy, ngày càng đẹp ạ.”
Được một bé trai khen như thế, trong lòng Trì Lục như nở hoa.
“Tiểu An An của chúng ta ngày càng dẻo miệng quá đi mất.”
An Hân dở khóc dở cười nhìn hai người: “Hai người khiêm tốn lại chút được không, đang bên ngoài đó.”
“Sợ gì chứ.”
Trì Lục sờ sờ cái đầu nhỏ của thằng bé, dỗ dành nói: “Tiểu An An của chúng ta dạo này có nghe lời mẹ không?”
Tiểu An An gật đầu, đôi mắt to tròn đen láy nhìn cô: “Có ạ, đúng không mẹ.”
An Hân cười gật đầu.
Chị ấy nhìn Bác Diên: “Bác tổng, nghe danh đã lâu.”
Bác Diên cười khẽ: “Chào cô.”
Hai người bắt tay, Tiểu An An nhìn Bác Diên có chút tò mò: “Chị Trì Lục, anh này là ai vậy ạ?”
“Bạn trai chị.”
Vừa nói xong, trong nháy mắt Tiểu An An khóc nấc lên.
Ba người: “…”
Trì Lục nhìn thằng bé, ngẫm nghĩ hỏi: “Sao thế, bạn trai chị không đẹp trai à?”
Hai mắt Tiểu An An ướt đẫm nhìn cô, giọng ủy khuất lên án: “Chị Trì Lục, không phải chị nói đợi em lớn lên thì làm bạn gái em sao?”
Trì Lục: “?”