Dấu Răng

Chương 24: Nhìn cái gì vậy



Edit: Hâm Còi

Mặc dù mất cả mấy tiếng để tiêu hao chỗ thức ăn đã ăn nhưng Trì Lục vẫn chén sạch những món Bác Diên đặt.

Còn nguyên nhân ấy hả. Rõ ràng thôi, cô không muốn chỉ một chút chuyện nhỏ nhặt này mà làm Bác Diên phải bận lòng, còn lãng phí thức ăn nữa. Những món Bác Diên mua không có nhiều calo, một chút canh xương hầm và món ăn low carb, không có món chính cho nên không làm Trì Lục tăng thêm chút mỡ thừa nào.

Ăn xong rồi chụp hình gửi Bác Diên, Trì Lục lo âu anh sẽ trả lời gì nữa, cho nên đánh phủ đầu: [ Em rửa mặt rồi đi ngủ đây. ]

Cô chăm chăm nhìn vào dòng ‘Đang nhập’ của người bên kia một lúc lâu mới nhận được tin nhắn của Bác Diên.

Bác Diên: [ Ừ, ngủ ngon. Nhớ kiểm tra cửa nẻo. ]

Trì Lục: [ Vâng.]

Nhắn tin hồi âm xong, Trì Lục thẫn thờ ở phòng khách hồi lâu rồi mới chậm rãi đứng lên. Cô bước lại cửa, cẩn thận kiểm tra mọi thứ chắc chắn rồi mới vòng về phòng khách. Giờ này mà chạy bộ thì không thích hợp lắm, cô suy nghĩ một chút rồi mờ video hướng dẫn tập tại nhà.

Haiz ăn uống sướng miệng rồi, giờ có khóc cũng phải tiêu cho hết năng lượng.



Sáng hôm sau cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Mắt còn không muốn mở ra, Trì Lục với tay cầm điện thoại rồi trả lời: “Alo.”

Trần Tân Ngữ: “… Giờ này còn chưa dậy hả?”

“Ừ.” Trì Lục chần chừ 2 giây: “Mấy giờ rồi.”

Trần Tân Ngữ dở khóc dở cười: “Chín giờ rồi, tối qua mấy giờ ngủ.”

“Khuya lắm.”

Cụ thể mấy giờ Trì Lục cũng không rõ. Tối qua cô tập xong thì cả người rất phấn khởi, nằm trằn trọc trên giường rất lâu vẫn không ngủ được. Còn sau đó ngủ lúc nào cô cũng không rõ.

Trần Tân Ngữ bất lực: “Vẫn còn lệch múi giờ à?”

“Không.” Trì Lục chầm chậm mở mắt nhìn trần nhà một lúc, ngáp nói: “Có thể là lâu rồi không có công việc, cảm thấy mệt và buồn ngủ.”

Trần Tân Ngữ ngẫm nghỉ, cũng không hẳn là không có khả năng này: “Được rồi, tớ nói với cậu chuyện này.”

Trì Lục lười biếng: “Ừ nói đi.”

“Cuối tuần rảnh không?”

Trì Lục cố nhịn cười: “Có gì nói thẳng xem nào.”

Trần Tân Ngữ: “…”

“Cái này tớ không biết nhưng mà cậu mới trở lại guồng quay công việc, bận tới mức ăn còn không nhớ nữa là.”

“Có rảnh.” Trì Lục cười lớn: “Cho dù không rảnh thì tớ với Thanh Ảnh cũng sẽ đi chúc mừng sinh nhật của cậu, được không?”

Trần Tân Ngữ nghe vậy thì cong môi: “Được rồi, thứ bảy cùng nhau ăn một bữa.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Trì Lục nằm trên giường ngây ngốc thêm nửa giờ rồi mới vén chăn bò dậy.

Ánh nắng rực rỡ, bầu trời trong vắt xanh biêng biếc, mọi thứ rực rỡ làm cho lòng người khoan khoái. Cô rửa mặt, skin care đơn giản rôi lăn vào bếp làm bữa sáng. Phần lớn thời gian Trì Lục không quan tâm lắm đến nữa trưa và bữa tối, nhưng còn bữa sáng, cô nhất định sẽ ăn.

Dùng xong thì Lâm Tĩnh Nghi cũng vừa đến.

“Chị ăn sáng chưa?”

Lâm Tĩnh Nghi nhìn đồng hồ báo thức nói: “Em nói xem.”

Trì Lục cười trừ, cầm ly nước nhấp môi: “Chưa ăn cũng … bình thường mà.”

Lâm Tĩnh Nghi bị cô cưỡng từ đoạt lý thì cười lắc đầu, nói: “Đi bây giờ chưa?”

“Đi luôn ạ.”

Trì Lục về phòng thay quần áo, bước ra tới cửa còn không quên ngáp một cái.

âm Tĩnh Nghi nhìn mắt Trì Lục mở không lên nổi: “Buồn ngủ lắm à?”

“Đúng ạ.” Trì Lục thừa nhận: “Hôm qua em ngủ muộn quá.”

Lâm Tĩnh Nghi không nói gì, chỉ nhìn cô: “Lại mất ngủ hả?”

“Có chút.”

Lâm Tĩnh Nghi chỉ gật đầu, nhìn gò má tinh xảo của Trì Lục, trầm ngâm hỏi: “Chị nghe trước kia trợ lý nói em ở nước ngoài bị chứng mất ngủ rất nghiêm trọng, về nước rồi mà vẫn chưa hết?”

Viên Viên còn chưa trở về, Lâm Tĩnh Nghi giờ đây trở thành người đại diện của Trì Lục cho nên sẽ làm rõ một số việc của Trì Lục, cho dù là công việc hay cuộc sống.

Trước giờ có Viên Viên luôn chăm sóc Trì Lục tận tâm, cho nên khi bàn giao việc cho Lâm Tĩnh Nghi đã nêu lên một số chuyện quan trọng cho cô ấy biết. Trong đó có vấn đề khá nghiêm trọng chính là chuyện Trì Lục bị chứng mất ngủ.

Viên Viên nói Trì Lục bị suy nhược thần kinh mức độ nhẹ, lựa chọn chỗ có thể ngủ ngon khiến người khác không tài nào hiểu được. Ở nơi đông người ồn ào, cô có thể ngủ sâu, nhưng ngược lại thì khi yên tĩnh một mình lại không ngủ được, có khi cả đêm đều thức trắng.

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này mà khoảng thời gian ở nước ngoài đó, Viên Viên đều ở cùng với Trì Lục, vừa là để cho thuận tiện mà còn có thể giúp cô có giấc ngủ ngon hơn.

Trì Lục sửng sốt một chút: “Có chút ạ nhưng tối qua không phải thế.”

Lâm Tĩnh Nghi gật đầu hỏi: “Đã đi bệnh viện chưa?”

Trì Lục chần chừ một chút rồi nói: “Có rồi ạ.”

Đối với nghề người mẫu này, không hẳn là người của công chúng nhưng một nửa cũng được xem là nghệ sĩ nên Trì Lục không muốn gạt cả Lâm Tĩnh Nghi. Cô đã đi nhiều bác sĩ tâm lý, thậm chí đến bây giờ thỉnh thoảng vẫn liên lạc, thậm chí là dùng thuốc.

Lâm Tĩnh Nghi gật đầu: “Nếu có vấn đề gì lớn thì đi bệnh viện sớm để giải quyết.”

“Vâng.” Trì Lục bật cười: “Em biết rồi.”

Lâm Tĩnh Nghi không nói thêm, thậm chí cô cũng không hỏi lý do vì sao Trì Lục mất ngủ đến mức thần kinh suy nhược như vậy. Mỗi người đều có một bí mật riêng, cho dù là người đại diện thì cũng không nên dò xét chuyện riêng tư của nghệ sĩ. Trì Lục đã không muốn nhắc đến nữa thì Lâm Tĩnh Nghi sẽ không hỏi nữa.

Vì đạo đức nghề nghiệp nên cô vẫn sẽ tôn trọng nhau.



Lịch làm việc hôm nay của Trì Lục là chương trình hợp tác vẫn còn dang dở ở nước ngoài, mặc dù không quá lớn, không có nhiều người mẫu nổi tiếng nên Trì Lục được xem là người đứng đầu ở đây.

Lúc cô xuất hiện đã khiến không ít người ngạc nhiên.

“Sao Trì Lục lại đến đây?”

“Lẽ nào Trì Lục được mời tham gia chương trình lần này?”

“Không biết nữa, tôi cũng mới thấy cô ấy.”

“Phải không đó, hay là chỉ đến xem thôi?”

“Không thể nào, cô ấy vừa vào sau hậu trường là giám đốc thiết kế cứ kè kè theo bên cạnh kìa.”

“…”

Không phải Trì Lục không chú ý đến những người xung quanh nhưng cô đã quen với loại ánh mắt này, bình tĩnh lướt qua đám đông và nói chuyện phiếm với những người kế bên.

“Có nhận ra sự ngưỡng mộ của mọi người dành cho mình không?” Giám đốc thiết kế Đới Hoa đi bên cạnh hỏi.

Trì Lục: “Đấy đâu phải là sùng bái.”

Đới Hoa khẽ cười: “Lâu rồi không gặp nhưng nét hài hước của cô vẫn như cũ nhỉ.”

Trì Lục suy nghĩ, ủa lời lúc nãy có gì hài hước đâu?

Đới Hoa quan sát một vòng chung quanh: “Có thấy tiếc không?”

“Tiếc điều gì?” Trì Lục ngồi xuống trước bàn trang điểm, mắt cũng không thèm nhìn lên.

Đới Hoa mỉm cười: “Show diễn đầu tiên sau khi kết thúc hợp đồng với công ty cũ và trở về Trung Quốc là bộ sưu tập ít được biết đến của tôi. Có bao giờ cô thắc mắc những người trong cuộc sẽ nghĩ gì không?”

Với trình độ và thực lực Trì Lục lúc này thì cô không nên đến đây.

Hiện giờ cô đang làm đại diện cho một thương hiệu hán phục ở Trung Quốc.Thời điểm trước kia được giới thiệu ở nước ngoài khiến nhiều người khá lạc quan nhưng thật tiếc, chỉ được xuất hiện một lần và sau đó không có sự nổi bật nào hết. Vì điều này mà thương hiệu đã bị nhiều người đánh giá là phù dung sớm nở tối tàn.

Nhưng nhà thiết kế của họ không nản lòng, công ty cũng không từ bỏ phong cách và định hướng cũ, sau hai năm phát triển mặc dù không còn được nhiều người yêu thích nhưng vẫn còn một lượng khách hàng trung thành. Bởi thế hôm nay mới cho ra mắt bộ sưu tập mùa thu sắp tới.

Trì Lục là người mẫu quốc tế, bình thường thì cô không thể nào tự mình đến tham gia những show như thế này.

Cô nghe vậy thì điềm đạm nói: “Tôi đâu quản được suy nghĩ của người khác đâu.”

Trì Lục khẽ cười, giọng trở nên nghiêm túc: “Tôi thích buổi diễn này nên tôi tham gia, không được sao?”

Đới Hoa bị cô chọc cười: “Cám ơn.”

Thật ra Đới Hoa rõ hơn ai hết lý do Trì Lục đến đây. Bọn họ trước kia đã từng hợp tác, lần này Trì Lục đồng ý nhận lời hoàn toàn vì tình nghĩa. Cô là người trọng tình trọng nghĩa, người giúp cô một lần cô đều ghi nhớ, vào lúc người đó cần cô đều xuất hiện hỗ trợ.

Trước đó Đới hoa đã cho cô một cơ hội, sau này dù có khó khăn gì Trì Lục đều chủ động hợp tác và nêu ý kiến cá nhân, không đợi anh ta yêu cầu.

Fashion show ra mắt bộ sưu tập hán phục mùa thu lần này cũng vậy.

Trì Lục nghe vậy thì liếc anh ta: “Còn khách sáo nữa là tôi về đó nha.”

Đới Hoa: “Được được, đi trang điểm đi, tôi đi xem những chỗ khác nữa.”

“Ừ.”

Sau khi Đới Hoa đi, Trì Lục nhắm mắt cho chuyên viên makeup trang điểm khuôn mặt mình. Đới Hoa là nhà thiết kế chuyên nghiệp về hán phục, trông rất có tiên khí lay động nhưng không nhiều người thích, chủ yếu là chỉ để ngắm nhìn chứ không thực sự nhiệt tình mua về.

Con đường đó lâu dài cũng có chút không tốt, mỗi lần nhìn thấy anh ta là Trì Lục lại nhớ tới cô bạn thân của mình, Quý Thanh Ảnh. Một người về mảng trang phục cổ xưa, một người đi theo sườn xám. Là ai đi chăng nữa đều kiên trì trên con đường mình đã chọn, những người như thế khiến Trì Lục thực sự tôn trọng.

Người khác đánh giá về Trì Lục thế nào cô đều biết, họ nói cô đang hạ thấp giá trị của bản thân từ khi trở về nước, không được đánh giá cao và đẳng cấp không còn được coi trọng. Nhưng Trì Lục không quan tâm, chỉ cần bản thân hiểu rõ mình đang làm gì, thế là đủ.

Suy nghĩ Trì Lục không tránh khỏi lại quay về Bác Diên. Nếu là anh, chắc chắn anh sẽ lựa chọn giống cô.

Giống như tâm linh tương thông, Trì Lục đang nghĩ về anh thì người đó nhắn tin đến.

Bác Diên: [ Đang ở show thời trang? ]

Trì Lục: [ Vâng. ]

Chắc do Trì Lục trả lời ngay lập tức nên anh cũng reply nhanh chóng: [ Em không bận gì sao? ]

Trì Lục nhìn thợ làm tóc đang giày vò tóc cô: [ Không ạ, em đang làm tóc. ]

Bác Diên: [ Ừ, mấy giờ bắt đầu? ]

Trì Lục: [ Ba giờ. ]

Bác Diên: [ Hình như sẽ có trực tiếp? ]

Trì Lục: [ Anh quan tâm đến kiểu chương trình này từ khi nào thế? ]

Bác Diên: [ Không có. ]

Trì Lục rất muốn hỏi ‘không hứng thú mà đi hỏi mấy giờ phát sóng trực tiếp, không phải là muốn xem à’ nhưng chưa kịp gõ chữ thì tin nhắn anh lại đến.

Bác Diên: [ Anh hứng thú điều gì với em, lẽ nào em không biết? ]

Cô nhìn tin nhắn, chẳng biết nên nói gì bây giờ, người này sao lại cảm thấy có chút tức giận. Trì Lục chần chừ vài giây rồi mới trả lời: [ À. ]

Bác Diên: [? ]

Trì Lục: [ Không có gì, hôm nay em là vedette, anh cứ thong thả ]

Bác Diên: [ Được ]

Lâm Tĩnh Nghi vừa tới từ phía bên kia, nhìn thấy mùa xuân như nở rộ trên mặt Trì Lục: “Làm sao thế?”

Trì Lục không hiểu: “Em làm sao ạ?”

Lâm Tĩnh Nghi chỉ chỉ gương mặt cô: “Chị mới đi có nửa tiếng mà em đã gặp chuyện gì vui tới mức như vậy rồi?”

Trì Lục thoáng giật mình, nhìn bản thân trong gương.

Cô vui vẻ lắm sao?

Trì Lục nhìn chằm chằm bản thân một lúc mới phát hiện ra điều đó rất rõ. Đôi mắt cô đang cong lên giống như vầng trăng khuyết, khóe môi cũng tương tự, là biểu hiện điển hình của sự vui vẻ.

Trì Lục nghệch ra một chút rồi thu lại nét cười.

“Không có, không gặp chuyện gì vui hết á.”

Lâm Tĩnh Nghi đánh giá Trì Lục vài giây rồi không nói gì.

Ba giờ chiều, bộ sưu tập hán phục mùa thu được mọi người mong chờ chính thức bắt đầu. Dưới khán giả không phải là quá đông người, thậm chí không mời được một vài minh tinh nổi tiếng. Đa số những người có mặt đều có hứng thú với bộ sưu tập lần này. Tất nhiên cũng không ít tiểu thư công tử nhà giàu thực sự yêu thích.

Vì để truyền thông được tốt nên sẽ có phát sóng trực tiếp nhưng người xem không cao. Trong đó có một bộ phận khán giả xem vì Trì Lục.

Cô nghe Lâm Tĩnh Nghi bên cạnh nói thì gật đầu: “Nhiều người vì em mà xem trực tiếp?”

“Ừ.”

Lâm Tĩnh Nghi bước vào phòng phát sóng trực tiếp: “Rất nhiều người hỏi lúc nào thì em trình diễn..”

Trì Lục bật cười: “Họ thực sự là xem em hay đến để xem em làm trò hề.”

Lâm Tĩnh Nghi nghĩ đến những lời cô vừa đọc được trên mạng, giọng điệu bình tĩnh nói: “Tất cả đều có.”

Trì Lục không nhịn được cầm điện thoại di động liếc mắt một cái.

Bên ngoài đã bắt đầu, Trì Lục đang đứng cuối hàng cùng với chuyên viên trang điểm đang chuẩn bị những bước cuối cùng.

Trì Lục không căng thẳng, vẫn còn đang lướt di động. Cô nhìn dòng comment nhiều như tên bắn đều hỏi khi nào cô xuất hiện, tính bằng từng phút từng giây, thậm chí còn nói khi nào cô xuất hiện có thể thông báo trước hay không, ngoài ra còn có những comment đến để hóng hớt.

Nhưng đa phần đều là comment nói cô tại sao lại lưu lạc đến tận loại show thời trang này, tại sao sau khi rời khỏi công ty cũ thì tài nguyên tuột dốc không phanh như thế…

Trì Lục nhìn làn sóng comment tràn qua, cảm giác mình như được tiêm máu gà.

Cô nhìn dòng comment rồi quay sang hỏi Lâm Tĩnh Nghi: “Tài nguyên của em kém chỗ nào?”

Lâm Tĩnh Nghi: “Em thấy sao?”

Trì Lục chớp mắt: “Em cảm thấy rất ổn, chẳng phải ngày mai còn buổi chụp hình đại ngôn nữa hay sao?”



Đại ngôn ngày mai được công bố sẽ giúp giá trị của Trì Lục tăng thêm một chút.

Lâm Tĩnh Nghi nhìn dáng vẻ không để tâm của cô bèn nói: “Bây giờ chưa công bố, cũng không có bất cứ tin tức gì, cư dân mạng đương nhiên không biết.”

“Vâng.”

Trì Lục gật đầu, từ từ nói: “Đến lúc đó những người này bị vả sưng mặt hết.”

Lâm Tĩnh Nghi: “Có thể.”

Trì Lục nghe vậy thì yên tâm: “Vậy thì tốt.”

Cô nói tràn đầy hứng thú: “Vậy em cố gắng chút nữa, để bọn họ bị đánh cho mặt toàn nọng không.”

Cô ghi thù rồi.

Nhìn qua thì dường như Trì Lục không để tâm đến những lời nói đó, nhưng lòng dạ cô hơi hẹp, ai đắc tội với cô thì cho dù là qua lời nói, ngôn ngữ hay tổn thương đến cô, cô đều sẽ ném trả lại hết.

Những vết tích trên internet, cách tốt nhất chính là vả cho những người đó sưng mặt, sưng đến mức không thể mở miệng ra là trình độ này trình độ kia được nữa.

Không còn hứng thú gì nữa, Trì Lục liếc điện thoại rồi trả lại cho Lâm Tĩnh Nghi

Đến lượt cô sải bước, làn sóng comment trở nên hỗn loạn hơn trước rất nhiều.

Khí thế mạnh mẽ, từng bước chân vững vàng trên đôi giày cao gót mang lại sự bùng nổ trên sàn diễn. Gương mặt vedette đỉnh cao(*) Trì Lục, không phải chỉ là lời nói suông.

(*) Từ gốc: 卡点狂魔 Tạp điểm cuồng ma – chỉ những người nổi tiếng thường xuất hiện vào phút cuối gây điểm nhấn.

[ aaaaaaaaaaa Trì Lục vẫn là Trì Lục, sàn diễn nhỏ bé này làm sao đè nổi khí chất của cô ấy chớ!! ]

[ Ôi đm! Chân Trì Lục hôm nay dài 1 mét 1 nhaaa ]

[ Bộ này của Trì Lục chất quá chất! ]

[ Cái đệt! Thím nào kêu Trì Lục về nước là tuột dốc? Cái trạng thái với trình độ này mà giống như xuống dốc hả? ]

[ Thần thái thì sao, chẳng phải hết hợp đồng thì hết tài nguyên đó sao? ]

[ Trì Lục vừa đi, Mạnh Xảo trồi lên liền ]

[ Trì Lục là của mị! Ờ mây zing gụt chóp ]



Bác Diên mở chương trình trực tiếp bị trễ. Lúc anh vào thì không quá ba phút sau đã thấy Trì Lục đi ra từ cánh gà.Trên người cô là bộ hán phục có màu sắc đơn giản, tay áo rất dài và rộng, phập phồng theo từng nhịp bước đi, làn váy nhẹ tênh bay phấp phới trên không, như thần tiên cõi trời.

Gương mặt cô trang điểm nhạt khiến cho người xem tập trung vào bộ trang phục cô mang trên người hơn là khuôn mặt.

Thời gian cô trình diễn rất ngắn, thoáng chốc đã đến hồi kết thúc. Nghề người mẫu chính là vậy, dưới ánh đèn cực khổ mười năm rèn luyện chỉ để đổi lấy mười mấy giây đồng hồ tỏa sáng, thậm chí còn ít hơn thế.

Bác Diên nhìn Trì Lục qua màn hình, lơ đãng quét mắt đọc làn sóng comment. Anh cau mày vài giây rồi trầm ngâm, sau đó nhấc điện thoại và gửi một tin nhắn.



Sau show thời trang, Trì Lục lại lên hot search. Mặc dù không thuộc hàng top nhưng cũng không ít người nhìn thấy được, thời điểm đi cùng Lâm Tĩnh Nghi cô mới liếc nhìn một cái rồi thoát ra.

Liên quan tới hot search toàn là nhắc lại những chuyện ngày xưa, nào là từ bỏ bao nhiêu tài nguyên tốt ở nước ngoài để về nước rồi lưu lạc tới cái bộ sưu tập thời trang chẳng ai biết đến, nào là sau khi về nước một tháng đã bị cho ngừng hoạt động, rồi nói giá trị của cô ở giới người mẫu này đã bị các người mẫu của công ty cũ dồn ép, còn so sánh cô với những người bạn trong giới người mẫu khác, một người ngày càng lên còn cô thì đang đi xuống …

Thật ra Trì Lục không cần nhìn cũng biết người ta nói cái gì.

Lâm Tĩnh Nghi quan sát Trì Lục, chần chừ hỏi: “Tức giận hả?”

“Sao ạ?”

Trì Lục hoàn hồn: “Không ạ.”

Cô dụi mắt: “Em có hơi buồn ngủ.”

Lâm Tĩnh Nghi: “Đưa em về nhà nghỉ ngơi, đừng lên mạng đọc tin tức, bên này chị sẽ xử lý.”

“Vâng.”

Trì Lục tựa vào cửa xe nhìn bên ngoài: “Chị Tĩnh Nghi, em ngủ một chút, khi nào đến nơi gọi em.”

“Ừ.”

Sau khi về đến nhà, Trì Lục tẩy trang rồi tắm rửa, không bận tâm đến bất cứ điều gì, lăn ra giường ngủ. Nửa tỉnh nửa mê bị điện thoại đánh thức.

Cô bực bội rời giường, chưa kể trong lòng đang phiền muộn chuyện ngoài kia khiến tâm trạng rất nóng nảy khi nhận điện thoại.

“Alo.”

Bác Diên hơi dừng lại, trầm ngâm hỏi: “Đang ngủ à?”

Trì Lục ngẩn người, đưa điện thoại ra xa để nhìn người gọi đến, cố nén tâm trạng khó chịu lại: “Uhm.”

Bác Diên biết tính tình cô, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Có muốn trút bực bội ra với anh không?”

“Có.”

Bác Diên: “Đợi lát nữa đi.”

Trì Lục: “Trút giận mà cũng đợi lát nữa à?”

Bác Diên nghe cô nói rồi cười: “Hiện tại trút giận cũng được, nhưng rời giường mở cửa trước đi, anh gửi cho em một vài thứ.”

Trì Lục ngẩng đầu, nhấc chân rời giường: “Anh gửi cái gì cho em?”

Cô lê dép ra cửa, cố gắng mở to đôi mắt: “Đừng nói với em là đồ ăn tối, em không ăn. Tối nay ăn sữa chua yến mạch.”

Bác Diên cười, hơi bất đắc dĩ: “Cũng có đồ ăn tối.”

Trì Lục: “Vậy không mở.”

Bác Diên thở dài.

Trì Lục vừa nói chuyện vừa bước ra cửa, cô nhìn người bên ngoài qua lỗ mắt mèo, hình như rất là quen.

“Cô Trì.”

Trợ lí Kim đứng ngoài cửa, cười nói: “Xin lỗi quấy rầy cô vào lúc này.”

Trì Lục lắc đầu, thấy trên tay cô ấy cầm gì đó: “Cái này cho tôi?”

“Vâng.”

Chị Kim đem hoa và bữa tối giao cho Trì Lục rồi nói: “Bác tổng bảo tôi đem đến cho cô.”

Trì Lục liếc nhìn hoa và túi thức ăn, nhẹ giọng nói: “Cám ơn cô, trễ thế này còn làm phiền.”

“Không có gì.” Chị Kim nháy mắt nói đùa: “Chuyến này được sếp trả thêm phí, tôi đi trước đây, cô Trì từ từ dùng bữa nhé.”

“Được, cám ơn.”

Chị Kim đi, Trì Lục đóng cửa lại rồi cầm hoa và bữa tối vào phòng khách, lúc này mới cầm lên chiếc điện thoại vẫn chưa ngắt kết nối.

“Tại sao lại đưa hoa cho em?”

“Sao?” Bác Diên đang xử lý số liệu, nghe cô nói bên đầu dây bên kia: “Không thích à?”

Trì Lục nhìn bó hoa đặt trên bàn, mùi hương thoảng trong không khí, nói thật: “Không có.”

Cô rất thích.

Bác Diên cười, nói chậm rãi từng chữ: “Mừng em trở lại.”

Trì Lục: “…”

Bác Diên nhận ra cô im lặng, cười hỏi: “Sao thế? Anh nói không đúng à?”

“Không” Trì Lục suy nghĩ rồi trả lời: “Cám ơn anh.”

Bác Diên cười: “Em ăn đi, ngày mai không phải còn làm nữa sao?”

“Vâng.”

Bác Diên dặn dò: “Sắp xếp công việc hợp lý, đừng để quá mệt mỏi.”

“Em biết rồi.”

Định cúp điện thoại thì Bác Diên nói thêm:” Anh có thể sẽ về sớm.”

Trì Lục ngần người, ánh mắt rơi vào túi đồ ăn trên bàn và bó hoa, nhẹ nhàng nói: “Em biết rồi, sau khi về em mời anh ăn cơm.”

Bác Diên nhướng mi: “Mời anh?”

“Uhm.” Trì Lục giải thích: “Để trả lễ, em không thích thiếu ai, anh hiểu không?”

Bác Diên cố nhịn cười, cũng không vạch trần lời nói dối: “Hiểu rồi.”

Đêm hôm đó, hiếm khi Trì Lục không bị mất ngủ.

Có thể trong phòng có mùi thơm của hoa cứ thoang thoảng suốt đêm khiến cô cảm thấy an toàn, hoặc vì một nguyên nhân nào khác. Thậm chí những thứ thường xuyên xuất hiện trong những cơn ác mộng kia cũng không đến.

Một đêm say giấc bình an đến hừng đông.

Mấy hôm sau Trì Lục không phải chụp ảnh quảng cáo thì cũng là ở show diễn thời trang. Thậm chí nhận được một vài lời mời tham gia hoạt động mới cô cũng không từ chối, xếp lịch để tham gia.

Cuộc sống ở đây khác xa với nếp sống ở nước ngoài nhưng dù gì đi nữa, cô thích cuộc sống ở nơi cô lớn lên này hơn. Bắt đầu lại từ con số 0 cũng không quá khó khăn, huống chi cô không xem đây là sự khởi đầu khó khăn.



Ngày Bác Diên trở về, Trì Lục phải tham gia một buổi dạ tiệc tối.

Cô mới tới nơi, vừa gặp mặt một vài minh tinh hàn huyên, là Nhan Thu Chỉ và Thẩm Mộ Tình. Cả hai đều là bạn tốt của Quý Thanh Ảnh, trước kia cô đã từng gặp qua nhưng không quá thân thiết.

Bây giờ gặp nhau ở đây, hai người họ cười cười nói chuyện phiếm với Trì Lục.

Trong mấy chuyện giao lưu kết bạn này Trì Lục hơi chậm hiểu, nhưng chỉ cần cảm thấy thoải mái cô sẽ chủ động kết thân. Trò chuyện với Nhan Thu Chỉ vài câu thì Trì Lục hiểu vì sao Quý Thanh Ảnh có thể thân thiết với cô ấy, con người này tính cách rất tốt.

“Làm sao thế?”

Nhan Thu Chỉ cười cười: “Trước kia nghe Thanh Ảnh có nói đến cậu rất nhiều rồi.”

Trì Lục bật cười: “Là nói xấu tớ đúng không?”

Nhan Thu Chỉ: “Vậy thì không.”

Cô cười nói thêm: “Lúc trước thật sự không ngờ cô bạn thân kiêm người mẫu luôn được Thanh Ảnh treo ở cửa miệng thực ra chính là cậu.”

Cả hai gặp nhau ở một show thời trang tại nước ngoài trước cả Quý Thanh Ảnh, Nhan Chỉ Thu khi đó đi cùng chồng cô là Trần Lục Nam xem show, có từng gặp và trao đổi vài câu với Trì Lục.

Sau này vô tình quen biết mới vỡ lẽ hóa ra là bạn bè cả thôi.

Trì Lục bật cười: “Vài năm trước tớ với cậu ấy tương đối ít liên lạc.”

Nhan Chỉ Thu gật đầu, nhìn chằm chằm Trì Lục: “Cậu chính là … bạn gái gì gì đó của thầy Bác đó hả?”

Trì Lục: “…”

Cô thoáng cứng đờ, mắt mở lớn: “Hả?”

Nhan Chỉ Thu nhẹ nhẹ giơ ngón cái lên, nhỏ giọng nói: “Cái đệt, trâu bò thật.”

Lời này Trì Lục không biết phải đáp thế nào. Cô dở khóc dở cười: “À thì, cũng không trâu lắm đâu.”

“U là trời quá dữ.” Nhan Chỉ Thu nói không chút do dự: “Trên đời này chắc có mỗi cậu là dám bỏ rơi thầy Bác luôn á.”

Trì Lục định đính chính là nói cô quăng Bác Diên thì không đúng lắm đâu, nhưng chưa kịp mở miệng thì ngoài cửa đại sảnh truyền đến âm thanh xôn xao.

Cả hai quay qua nhìn, hai bóng người đàn ông vừa nhắc đến bên trên xuất hiện ngay ở cửa. Một người trong đó Trì Lục có biết, là chồng của Nhan Chỉ Thu – Trần Lục Nam. Vị còn lại.. À, cô còn quen thuộc hơn.

Cô chớp hàng mi dài, cảm thấy Bác Diên xuất hiện ở đây thì hơi ngạc nhiên. Anh mặc bộ âu phục màu đen chỉnh chu, không có cà vạt, nút áo sơ mi trên cùng mở tung để lộ yết hầu gợi cảm.

Giống như anh đang tìm ai đó, mắt liếc ngang ngó dọc một lúc rồi dừng trên người Trì Lục.

Tiệc tối khá nhiều người, lúc Bác Diên và Trần Lục Nam xuất hiện đã khiến không ít người tò mò nhìn sang, rồi xì xào bàn tán.

Xéo đối diện Trì Lục và Nhan Chỉ Thu cũng có vài cô minh tinh đang che miệng thì thầm.

“Thầy Bác và thầy Trần sao lại xuất hiện ở đây?”

“Thầy Trần đến tìm Nhan Chỉ Thu kìa.”

“Còn thầy Bác?” Có người tò mò: “Lâu lắm rồi mới thấy thầy Bác xuất hiện ở những buổi tiệc thế này, hình như kể từ khi lui giới trở về kế thừa sản nghiệp, sức hấp dẫn hình như còn hơn trước.”

“Đương nhiên rồi, tre già măng mọc, người tài giỏi, gia thế giàu có lại quyến rũ, dĩ nhiên được nhiều nữ minh tinh mơ ước.”

“Chúng ta còn có cơ hội nào không?”

“Phải thử mới biết chứ.”

Cuộc trò chuyện lọt vào tai Trì Lục làm cô tạm thời không biết nên có phản ứng gì. Nhan Chỉ Thu cũng nghe, nhịn không được cúi đầu cười khẽ, ranh mãnh nhìn Trì Lục: “Cậu không để ý sao?”

“Để ý cái gì?”

Nhan Chỉ Thu thẳng thắn: “Có rất nhiều cô gái ham muốn thầy Bác.”

Trì Lục hỏi lại: “Mấy cô đó ham muốn cái gì?”

Nhan Chỉ Thu bị cô hỏi khó, ấp úng nói: “Tài sản hả?”

“Ừ.” Trì Lục đáp từ tốn: “Vậy thì không cần lo.”

Tài sản thì cô không thèm quan tâm. nhưng nếu có ai đó thèm thuồng thân thể Bác Diên.. Ừ thì, chắc chắn cô sẽ ghen.

Nhan Chỉ Thu: “…”

Cô gắng nén cười nhưng không được, bật thành tiếng: “Cậu … “

“Cái gì?”

Trì Lục nhìn cô ấy.



Nhan Chỉ Thu chỉ nói: “Không có gì. Thật là thú vị, giống y như Thanh Ảnh đã kể.”

Trì Lục cong khóe môi, tâm trạng khá vui vẻ: “Cám ơn cô Nhan đã khích lệ.”

“Đang cười gì đó?”

Trần Lục Nam và Bác Diên bước đến, anh ta cúi đầu nhìn vợ mình, giơ tay lên nhéo nhéo má cô: “Vui vẻ đến vậy sao?”

Nhan Chỉ Thu liếc mắt đưa tình với chồng rồi hướng về phía Bác Diên nói chuyện: “Thầy Bác, đã lâu không gặp.”

Bác Diên gật đầu, nhìn Trần Lục Nam rồi chỉ chỉ cô: “Đây là Trì Lục.”

Trần Lục Nam nhìn Bác Diên với vẻ ranh mãnh: “Trước kia chúng tôi đã gặp nhau rồi.”

Bác Diên: “…”

Nhan Chỉ Thu giải thích: “Năm ngoái ở show diễn lần đó, thầy Bác chắc còn nhớ mà đúng không?”

Bác Diên ngẩn ra một chút rồi à: “Nhớ rồi.”

Trì Lục kinh ngạc liếc nhìn anh một cái.

Nhận ra ánh mắt cô, Bác Diên thuận thế ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Trì Lục, nhẹ giọng hỏi: “Có thấy chán không?”

“Không sao.”

Trì Lục không nghĩ anh lại hỏi một câu như vậy, Cô nhìn đống đồ ngọt trên bàn, hỏi anh: “Anh từ đâu qua đây?”

“Sân bay.”

Trì Lục nhẩm tính thời gian, ngày hôm qua Bác Diên nhắn cho cô nói rằng hôm nay anh sẽ về, còn hỏi cô có rảnh không. Lúc đó Trì Lục mới nhận được lịch trình làm việc từ Lâm Tĩnh Nghi thì gửi luôn cho anh xem.

Bác Diên cũng lịch sự, anh gửi thông tin chuyến bay cho cô.

Cô gật đầu, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Anh ăn gì chưa?”

Bác Diên nhìn thẳng vào mắt cô: “Chưa.”

“Vậy anh…” Trì Lục nghĩ nghĩ rồi lấy bánh ngọt tráng miệng đưa anh: “Ăn lót dạ chút đi.”

Bác Diên không khỏi nở nụ cười: “Ừ.”

Trì Lục không thấy Bác Diên nhúc nhích, cúi người cầm lấy đưa cho anh.

Bác Diên nhận lấy, giọng nói có chút nén cười: “Cảm ơn.”

Trì Lục mơ hồ đáp: “Không cần.”

Hai người ngồi trên ghế sofa thu hút ánh mắt người khác.

Nhan Chỉ Thu và Trần Lục Nam đứng bên cạnh một hồi thì thức thời rời đi. Lập tức bên này chỉ còn lại hai người họ.

Trì Lục nhìn Bác Diên ăn xong món tráng miệng, theo bản năng hỏi anh: “Hương vị thế nào?”

Khóe môi Bác Diên nở nụ cười, hàng lông mi tựa lông vũ đang nhìn cô: “Không tồi.”

“Không ngọt sao?”

“Không.”

Thực ra là rất ngọt.

Trì Lục lầm bầm nói: “Em tưởng anh ăn không quen, vừa rồi Chỉ Thu nói món tráng miệng này làm không ngon, ngọt gắt lắm.”

Bác Diên: “…”

Anh ừ mà mặt không thay đổi: “Chắc cô ấy xui, lấy trúng miếng bánh có đường hóa học.”

Nghe vậy, Trì Lục nhướng mày, không trả lời nữa.

Ngồi một lúc, bắt đầu có người thường xuyên đến chào hỏi Bác Diên. Trì Lục ngồi bên cạnh nhìn nụ cười anh treo nơi khóe môi, thậm chí còn không từ chối tiếp rượu, hết ly này đến ly rượu khác.

Mí mắt Trì Lục co giật, cô muốn ngăn anh nhưng lại cảm thấy làm vậy thì không ổn. Cô suy nghĩ vài giây, cho rằng bản thân rời đi sẽ tốt hơn, cô ngồi ở đây chỉ khiến nhiều phụ nữ muốn tiến lên nói chuyện cũng không dám tới.

Ngay khi cô vừa có suy nghĩ này thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông bên cạnh.

“Từ tổng, hiện tại không tiện.”

Bác Diên mỉm cười từ chối người vừa đề nghị nói chuyện công việc: “Hôm nay tôi đến đây vì một người nên không nói về công việc.”

Anh nhấp một ngụm rượu, vừa lễ phép và khiêm tốn nói: “Về công việc, anh có thể trực tiếp liên hệ với trợ lý của tôi, sau này chúng ta tiếp tục bàn bạc.”

Người được gọi là Từ tổng sững sờ, mãi sau đó ông mới chú ý đến Trì Lục đang ngồi bên cạnh anh.

Anh ta bất ngờ vài giây rồi bừng tỉnh: “Được được, tôi xin lỗi.”

Bác Diên cười: “Ngại quá, nói chuyện sau.”

Anh gật đầu chào kết thúc cuộc trò chuyện. Tiễn người kia đi xong anh lại ngồi xuống sofa.

Vừa ngồi xuống thì Trì Lục đã đứng dậy, Bác Diên giật mình, nhìn cô nghiêng người: “Sao thế?”

Trì Lục bĩu môi: “Em đi vệ sinh.”



Sảnh tiệc xa hoa, ánh đèn rực rỡ, yến tùng linh đình, ly nâng cốc chạm. Tất cả mọi người xuất hiện ở đây đều có tâm tư riêng như nhau, nụ cười giả tạo luôn luôn bên môi.

Trì Lục chẳng bao giờ thích những nơi như thế này nhưng hôm nay cô không còn cách nào khác. Cô nán lại phòng vệ sinh một lúc, nhìn tin nhắn mới nhận được trên điện thoại.

Ngày mai Viên Viên sẽ trở về, Trì Lục gửi tin nhắn trò chuyện vài câu với cô ấy rồi đứng dậy rồi bước ra ngoài.

Vừa quay ra, Trì Lục đã trông thấy người đàn ông đang dựa vào tường. Nút áo sơ mi của Bác Diên không biết đã được cài lại khi nào, nghiêm chỉnh chân thật. Anh dựa lưng vào tường, một tay đút túi, tay kia cầm điện thoại, cúi đầu nhìn.

Trì Lục nhìn mái tóc đen ngắn của anh. Dưới ánh đèn của hành lang, làn da của anh được phủ một màu lạnh lẽo và nhợt nhạt, mang nét đẹp ốm yếu như vừa khỏi bệnh. Nhìn kỹ hơn, cô nhìn thấy những quầng thâm rõ rệt dưới mắt Bác Diên.

Nghe thấy động tĩnh, Bác Diên nhướng mi và nhìn qua.

“Không sao chứ?”

Trì Lục: “Sao anh lại ở đây?”

“Trong kia ồn ào quá” Bác Diên cất điện thoại, giơ tay ấn ấn xương chân mày, thản nhiên nói: “Đi ra ngoài yên tĩnh một chút.”

Trì Lục: “…”

Cô nhìn Bác Diên, cố nén câu hỏi ngược lại anh ‘Anh tìm sự yên tĩnh ở cửa nhà vệ sinh à?’

Nghĩ thì nghĩ thôi chứ cô không nói ra.

Bác Diên nhìn ánh mắt thôi cũng đủ biết cô đang suy nghĩ gì rồi. Anh cắn nhẹ khóe môi dưới, đứng thẳng dậy: “Quay lại à?”

“Quay lại đâu?”

Bác Diên: “Phòng tiệc.”

Trì Lục nghĩ, thật ra cũng không có vấn đề gì lớn. Lâm Tĩnh Nghi chỉ muốn cô xuất hiện thôi, còn những việc khác cô ấy sẽ tự lo.

Trì Lục lắc đầu: “Có lẽ không quay lại đó đâu.”

Bác Diên nhìn xuống cô: “Vậy thì về nhà?”

“Vâng.”

Sau khi Bác Diên dắt cô ra khỏi sảnh tiệc Trì Lục mới nhận ra rằng cô đã hoàn toàn bị anh dẫn đi mà không hề có chút ý định phản kháng nào. Cô mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại không muốn nghĩ nhiều.



Sau khi lên xe, Trì Lục gọi điện cho Lâm Tĩnh Nghi nói sơ qua tình hình ban nãy.

Khi Bác Diên xuất hiện thì Lâm Tĩnh Nghi đã nhìn thấy rồi. Cô không quan tâm đến cuộc sống riêng tư của Trì Lục, cũng không quan trọng chuyện yêu đương hay gì cả, cô chỉ quan tâm đến công việc.

Hai người đã thương lượng trước khi hợp tác, mỗi người đều được tự do cuộc sống riêng, trên mảng công việc thì tôn trọng nhau.

“Buổi tối em ăn gì rồi?” Bác Diên nhìn cô thắt dây an toàn rồi hỏi.

Trì Lục không cảm thấy đói lắm nhưng ngày mai sẽ nghỉ ngơi, đêm nay tự cho phép bản thân thả lỏng một chút.

“Em vẫn chưa ăn gì cả.”

Bác Diên hiểu.

Anh nhìn cô, “Em muốn ăn gì?”

Trì Lục nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, nhẹ giọng nói: “Em muốn ăn canh gà nước dừa.”

Bác Diên mỉm cười: “Có đề cử quán nào không?”

“Hình như có nhà hàng khá ổn ở bên cạnh nơi tụi mình ở.”

Bác Diên gật đầu, nói với tài xế: “Về nhà trước.”

Tài xế gật đầu lái xe về.

Hai người ngồi vào ghế sau, ban nãy Bác Diên và Trì Lục đều có uống rượu. Tửu lượng Trì Lục tạm ổn, uống hai ly thì không sao. Bác Diên thì khác, dù đến muộn nhưng anh uống khá nhiều. Nhưng sau khi uống cũng không nhìn chút dấu vết gì lộ ra trên mặt anh hết.

Trì Lục mượn ánh sáng hắt qua từ cửa sổ xe, đột nhiên hỏi: “Có phải đã lâu anh không ngủ phải không?”

“Hả?” Bác Diên suy nghĩ một chút, mơ hồ nói: “Gần như vậy.”

Anh dường như cảm thấy tư thế ngồi này không thoải mái nên nhúc nhích người, nhân tiện cởi cúc áo sơ mi.

Trì Lục trông thấy động tác kia, nhất thời quên phản ứng.

Cởi được hai cúc áo sơ mi, Bác Diên nghiêng đầu nhìn cô: “Em nhìn cái gì vậy?”

Giọng điệu anh có chút ngả ngớn, có lẽ là do rượu, khi nói chuyện còn có mùi rượu thoang thoảng bay vào mũi Trì Lục. Mùi rượu hòa lẫn với mùi mát lạnh vốn có trên người anh không khiến cô khó chịu, thậm chí còn thấy dễ chịu.

Trì Lục rơi vào đôi mắt đang cười trêu chọc của anh, nhịp tim đột nhiên đập nhanh không kiểm soát.

Bác Diên như thế, hình như lâu lắm rồi cô không gặp. Sau khi trở về cô toàn chỉ thấy anh mang vẻ điềm đạm và trưởng thành. Anh của ngày xưa, là tri thức lưu manh, có chút cợt nhã, chọc ghẹo cô quên tháng ngày. Bác Diên ngày đó dường như bị Bác Diên trầm tĩnh của bây giờ mang cất giấu đi mất rồi.

Nhưng có lẽ do tác động của rượu, lúc này anh lại đem nó ra khiến lòng cô không khỏi hoang mang hoài niệm.

Trì Lục không trả lời.

Bác Diên vẫn nhìn cô, trong ánh mắt sâu thẳm ấy là hình bóng cô đang lay động.

Hai người im lặng nhìn nhau, một lúc lâu sau Trì Lục lên tiếng trước, phản bác hỏi: “Anh.. anh đang nhìn cái gì vậy.”

“Ngắm em.”

Bác Diên mở miệng, ánh mắt anh nóng rực: “Đẹp lắm.”

Trì Lục ngẩn người. Tim đập còn nhanh hơn ban nãy.

Câu nói thẳng thừng của anh đã khiến cô nhất thời không phản ứng kịp. Im lặng mấy giây rồi Trì Lục mới nói: “À đúng vậy.”

Cô cúi đầu nhìn lướt qua chiếc đầm trên người mình, chỉ vào nói: “Đầm này đến mấy vạn mà, sao có thể không đẹp?”

Bác Diên cúi đầu nhìn vào chiếc đầm trên người cô. Những gì Trì Lục mặc hôm nay chỉ là một chiếc đầm đen nhưng được cắt may khéo léo, kiểu dáng không khoa trương, rất tinh tế. Cho dù tham gia sự kiện nào thì chiếc đầm này cũng phù hợp.

Phần cổ được thiết kế cẩn thận, là kiểu lệch vai để lộ xương quai xanh thanh tú và một phần xương bướm bả vai, trông vô cùng gợi cảm.

Trang phục hoài cổ được phá cách rất đẹp, ai nhìn cũng phải khen ngợi.

Tầm mắt Bác Diên quét từ dưới lên rồi dừng ở trên mặt cô.

“Hử” Anh cười, nói khẽ: “Anh không nói về trang phục.”

Trì Lục cố gắng trấn định bản thân: “Em công nhận là em đẹp, anh không cần cố ý khoa trương vậy đâu.”

Bác Diên nhìn cổ cô đã ửng lên một màu đo đỏ, kéo khóe môi lên cười nói: “Được rồi, lần sau anh sẽ chú ý.”

Trì Lục: “…”

Cô im lặng vài giây, sau đó nói tới nói lui: “Nếu không nhịn được thì cũng có thể khen vài câu.”

Bác Diên rất biết nghe lời: “Ừ anh biết rồi.”

Hai người nói chuyện nói chuyện không đầu không đuôi thì xe đã dừng ở cổng tiểu khu.

Trì Lục suy nghĩ hai giây, sau đó nhìn Bác Diên: “Nếu không thì không ra ngoài ăn canh gà nước dừa nữa.”

Bác Diên nhướng mi: “Em không muốn đi?”

“Không muốn ra ngoài.”

Trì Lục chỉ chỉ: “Chúng ta ăn mặc quá nghiêm túc, còn phải về nhà thay quần áo nữa, phiền phức quá.”

Bác Diên dừng một chút, sau đó cụp mắt xuống nhìn cô: “Em có muốn ăn không?”

Trì Lục nhỏ giọng đáp: “Muốn một chút xíu.”

“Vậy anh đặt đồ ăn mang đến nhà.” Bác Diên nhìn cô, nhấn mạnh: “Chỉ hai người chúng ta, ăn cơm nhà anh.”

Trì Lục giằng co hai giây, sau đó gật đầu: “Vâng.”

Hai người trở về.

Đồ ăn được Bác Diên đặt trước thì cũng không thể nhanh như vậy, Trì Lục mệt mỏi sau khi đi giày cao gót cả đêm, nói chuyện với anh một lúc rồi về nhà tắm rửa trước. Sau khi tắm xong, cô nhìn thấy tin nhắn của Bác Diên gọi xuống nhà ăn cơm.

Trước khi ra khỏi nhà, ma xui quỷ khiến thế nào mà Trì Lục lại xịt một ít nước hoa lên cổ tay.

Tại sao ư? Cô đi xuống cầu thang rồi mà vẫn không tìm thấy câu trả lời.

Cửa mở. Trì Lục trông thấy đôi dép lê màu trắng được đặt ở cửa.

Cô nhướng mày, thay giày rồi đi vào.

Bác Diên đang nấu món canh gà nước dừa vừa được giao, phòng khách có chút khói trắng mập mờ.

Nghe thấy động tĩnh, Bác Diên ngước mắt lên nhìn sang. Mùi thơm của thức ăn xen lẫn một chút mùi nước hoa trên cơ thể cô nhẹ bay trong không khí, ánh mắt anh nhìn mắt cô rồi rơi xuống bộ đồ ngủ trên người Trì Lục.

Dưới cái nhìn soi mói của Trì Lục, anh liếm khóe môi dưới, nhìn hai bộ đồ ngủ cùng màu và cùng kiểu dáng của anh và cô: “Thật trùng hợp.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv