Hình ảnh mờ ảo luôn xuất hiện trong đầu anh, chỉ thấy bàn tay nhỏ nhắn đưa về phía mình. Trong lòng bàn tay là viên kẹo nhỏ. Nhưng không thể nhìn thấy được cô gái ấy trông như thế nào. Bóng dáng nhỏ nhắn mặc chiếc váy màu xanh lam đưa lưng về phía anh.
Anh đưa tay lên xoa xoa thái dương rõ ràng không mấy dễ chịu.
Trần Thư Di vòng tay ôm lấy anh.
“Cảnh Phong! Anh đừng suy nghĩ nữa.”
Cảnh Phong hít sâu một hơi, bỏ tay xuống vuốt nhẹ lên mái tóc cô.
“Anh không sao. Chắc là uống chút rượu nên khó chịu thôi.”
“Thật không? Anh đừng làm em sợ.”
Trần Thư Di ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt lo lắng. Hình ảnh anh đều phản chiếu vô cùng rõ ràng.
Anh mỉm cười, xoa xoa mặt cô, cúi xuống hôn lên đôi mắt ấy. Rồi lại ôm cô vào lòng.
“Là thật. Anh không sao.”
“Chúng ta ra ngoài thôi.”
“Anh đưa em về.”
Trần Thư Di khẽ cười.
“Dù sao cũng đến đây rồi. Bữa tiệc mới bắt đầu. Vì em mà anh vắng mặt anh lại khiến ông nội không thích em hơn.”
“Em không cần để tâm. Chỉ cần em thoải mái là được.”
Trần Thư Di lắc đầu.
“Em không sao. Anh đừng lo lắng như vậy.”
Thấy cô như vậy anh cũng không ép.
Anh nắm lấy tay cô.
[…]
Bên ngoài, khuôn viên biệt thự.
Cảnh Bảo vừa về đến, anh ta bước vào trước.
Sau một lúc, Tần Vĩ Khang và Tô Tiêu Tiêu cũng đến.
Dường như bữa tiệc hôm nay đều quy tụ cặn bã đến góp vui.
Vừa đến đã bắt tay chào hỏi. Tỏ ra, mình rất đặc biệt.
Tô Tiêu Tiêu ăn diện cầu kỳ như phô trương sự xa xỉ của mình.
Nhưng lúc này lại nhìn ngó xung quanh.
Không biết vô tình hay cố ý lại rơi xuống bức ảnh trong ví khi lấy danh thiếp.
Một người đàn ông cúi xuống như muốn nhặt lên giúp cô ta thì khựng lại.
“Cô gái trong bức ảnh này…”
Tần Vĩ Khang liền giữ lại, ánh mắt buồn bã, ngập ngừng nói.
“Cô ấy từng là vị hôn thê của tôi. Nhưng cô ấy…”
“Tôi trong cô ấy rất quen nhỉ.”
Người đàn ông nghi hoặc.
Cảnh Phong cùng Trần Thư Di bước ra.
Tần Vĩ Khang nuốt nước bọt vì sợ nhưng không phải họ đã bảo kê cho mình rồi sao. Lấy hết can đảm anh ta liền bước đến. Giọng không hề nhỏ.
“Thư Di! Sao em lại ở đây?”
Cảnh Phong nhíu mày.
“Đúng là sâu bọ đều mò đến nhỉ.”
Cảnh Lâm liền bước đến.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu quen với con dâu tôi à.”
Thư Di mím môi.
Cảnh Phong vẫn giữ tay cô trong lòng bàn tay mình.
“Không cần diễn những trò này trước mặt tôi. Thư Di chính là phu nhân của Viễn Phong tất cả mọi người đều biết. Quá khứ của cô ấy đều không quan trọng. Chỉ cần biết hiện tại cô ấy là người của ai.”
Âm thanh ồn ào cũng im lặng trở lại.
Cảnh Lâm thấy vậy liền quát lên như sợ chuyện này sẽ bỏ qua một cách dễ dàng vậy.
“Con bị nó bỏ bùa mê gì vậy hả. Chuyện này là sao cậu nói rõ ràng đi.”
Tần Vĩ Khang nuốt nước bọt. Lời nói có phần không hợp lý.
“Cô ấy nói với tôi muốn tiền của Cảnh tổng nên… Chúng tôi vẫn còn qua lại với nhau. Tôi có bằng chứng.”
“Cậu đưa tôi xem.”
Cảnh Lâm giật lấy.
Trần Thư Di ngẩng mặt lên nhìn anh.
“Anh cũng muốn biết họ có thể làm được gì.”
“Cảnh Phong!”
Ông ta liền kết nối với màn hình phía trước.
Hình ảnh hai người thân mật ở khách sạn.
[Anh đừng lo, em sẽ giúp anh tiếp cận Cảnh tổng. Sau đó, em sẽ trở về bên anh.]
Trần Thư Di vội vàng lắc đầu.
“Cảnh Phong! Em không…”
Cảnh Phong ôm lấy cô trấn an.
Ai nấy đều to nhỏ.
“Chuyện này là sao?”
“Vậy là Cảnh tổng bị cắm sừng rồi sao.”
[…]
Ông nội Cảnh liền quát lên đầy tức giận.
“Đủ rồi. Cảnh gia không có loại cháu dâu như vậy.”
Mũi dùi một lần nữa lại hướng về phía Trần Thư Di.
“Hết rồi à.”
Giọng anh vẫn bình tĩnh như vậy như chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
“Cháu như vậy còn chưa sáng mắt ra. Cô mau cút khỏi đây.”
Tần Vĩ Khang nhếch môi. Xem cô còn mặt mũi nào ở lại đây.
“Thư Di! Chuyện đã đến mức này rồi em thú nhận đi. Anh…”
Lời chưa dứt đã bị một cú đấm như trời giáng ngã xuống nền gạch.
Anh giẫm lên ngực Tần Vĩ Khang lực không hề nhẹ.
“A… Đau… Cảnh, tổng… A đau quá.”
“Những hình ảnh rẻ tiền như vậy mày cũng dám đến đây gây sự. Lá gan đó, ai cho mày.”
“Tôi… Đó là sự thật. Tôi… A…”
“Mày muốn sự thật sao. Được thôi, tao sẽ cho mày biết hình ảnh chất lượng là thế nào.”
“Hả?”
Ai nấy đều ngạc nhiên nhìn nhau. Vậy video đều là giả. Chuyện này lại là sao?
Trần Thư Di níu tay anh.
Lê Phúc lúc này mới đi vào.
“Boss Cảnh! Tôi mang đến rồi.”
Anh gật đầu.
Lê Phúc liền đi đến.
Lần này, hình ảnh đều trái ngược. Anh ta đến một studio yêu cầu cắt ghép hình ảnh, lượt giọng nói. Và cuộc nói chuyện với một người nữa.
[Cậu cứ đến đó gây rối để cô ta xấu mặt. Tự khắc sẽ tránh xa Cảnh Phong. Đến lúc đó, cô ta không còn ai có thể bám víu thì cậu cứ tùy ý chơi đùa. Tất nhiên, lợi ích tôi sẽ không quên cậu.]
“Vậy là sao! Người đó nhìn khá quen mắt.”
“Tôi cũng thấy rất quen. Giọng nói này…”
Ai cũng hướng mắt về phía Cảnh Lâm.
Ông nội Cảnh không ngờ đứa con trai mình lại làm những chuyện như vậy. Tay ông ôm ngực vì tức giận rồi ngã xuống.