Rời khỏi biệt thự Cảnh gia, Cảnh Bảo lại thở dài một hơi.
“Sao lại là mình chứ. Vừa nhìn thôi cũng đủ để mình tè ra quần rồi. Ánh mắt đó rất đáng sợ.”
Rất đúng lúc vừa đến cửa, Cảnh Bảo thật sự muốn ngã ngửa khi nhìn thấy Cảnh Phong.
Cảnh Phong nhìn anh ta.
Cảnh Bảo nuốt nước bọt.
“Anh, anh Phong. Ông nội, em đến theo lời dặn dò của ông nội. Đúng là như vậy.”
“Nói thẳng vào vấn đề. Tôi không rảnh rỗi ở đây nghe cậu nói nhảm.”
Vẫn giọng nói lạnh nhạt ấy.
“Ông nội muốn gặp chị dâu. Ăn bữa cơm gặp mặt. Em tuyệt đối không biết gì đâu. Là ý của ông.”
Cảnh Bảo cố gắng giải thích.
“Nói xong rồi.”
“Vâng! Em nói hết rồi.”
“Cút! Đừng để tôi nhìn thấy cậu ve vãn ở đây.”
“Em đi ngay đây.”
Cảnh Bảo cứ như người máy lập tức lên xe rời khỏi, đến nhìn lại cũng không dám.
Cảnh Phong nhếch môi.
“Tôi chơi với hai mẹ con cậu.”
Anh khởi động chiếc moto rời đi.
Cảnh Bảo đổ xe ở góc khuất cách đó không xa lẩm bẩm.
“Anh ta muốn đi đâu.”
Cuối cùng, vẫn quyết định bám theo sau.
Cảnh Phong thừa biết anh ta bám theo còn cố ý giảm tốc độ. Nếu như bình thường, ai sẽ đuổi kịp con moto của anh.
[…]
Nghĩa trang S.
Mẹ anh là chính thất vậy mà không chôn ở phần mộ họ Cảnh. Ngược lại, họ mang mẹ anh đến một nơi xa xôi như vậy. Đơn giản vì sự mê tính, ngu xuẩn của họ.
Cảnh Bảo lén lút theo sau. Khi nhìn thấy phần mộ của mẹ anh liền giật bắn người.
Bởi nỗi ám ảnh về cái chết đầy máu me ấy. Anh ta vội vàng xoay người lại bỏ chạy chợt vấp ngã đập đầu xuống nền gạch đến chảy máu. Nhưng vẫn cố gắng bò dậy chạy đi.
Cảnh Phong nở nụ cười không rõ ràng nhìn thấy anh ta chật vật chạy ra ngoài.
[…]
Cảnh Bảo chạy như điên liền ấn gọi cho mẹ mình.
Cuộc gọi vừa thông, anh ta đã gấp gáp lên tiếng.
“Mẹ! Anh ấy đã nhớ gì rồi. Con thấy anh ấy đến mộ của bà ta.”
[Im lặng đi. Đến thăm không đồng nghĩa với việc nhớ hay không. Biểu hiện của con sẽ khiến người khác nghi ngờ.]
“Nhưng… Con đã đi xa rồi mới điện thoại cho mẹ. Anh ấy cũng không biết con theo sau đâu.”
[Đừng nóng vội. Để xem sao đã.]
“…” Cảnh Bảo.
Cuộc gọi kết thúc. Anh ta siết chặt điện thoại trong tay.
“Hy vọng sẽ như mẹ nói. Chứ con người của anh ấy lúc điên lên thì hậu quả khó lường trước được.”
[…]
***
Trần Thư Di ngồi nhìn mình trong gương mà ngẩn người. Tay cô đặt lên mặt mình…
Phía trong gương phản chiếu hình ảnh của một người. Không ai khác là Cảnh Phong, anh cúi thấp người xuống kề vào mặt cô. Dường như anh cũng chưa từng kiệm lời khen với cô.
“Cảnh phu nhân luôn rất xinh đẹp.”
Gương mặt cô đỏ bừng, có chút xấu hổ.
“Đẹp gì chứ. Tôi… Ưm…”
Cảnh Phong áp lên môi cô. Đầu lưỡi ấm nóng luồn lách vào trong khoang miệng cô.
Cảm giác càng lúc càng mơ hồ. Dường như lí trí của cô đều bị anh chi phối không thể suy nghĩ được gì.
Cảnh Phong rời khỏi đôi môi mềm mại, tay chạm lên.
“Cảm nhận được gì không?”
Trần Thư Di hơi thở có chút ngắt quãng.
“Anh… Cảm nhận cái gì?”
“Không cảm nhận được thật sao?”
Trần Thư Di thật sự không hiểu ý anh là gì cả.
Cảnh Phong lại hôn lên môi cô. Lần này, lại có chút gấp gáp.
Trần Thư Di có cảm giác mình bị anh hút mất linh hồn vậy. Thật sự giờ cô đầu óc trống rỗng cứ bị anh dẫn dắt mỗi lúc không thể thoát được.
Anh tựa trán mình vào trán cô, giọng khàn khàn như đang dụ dỗ.
“Em biết vợ chồng thường làm gì không?”
Trong đầu Trần Thư Di nhảy vô số hình ảnh mười tám cộng.
“Tôi… Nhanh vậy sao?”
“Hửm?”
Giọng anh rõ ràng mang ý cười.
Trần Thư Di thật sự không chịu nổi nữa.
“Tôi, tôi chưa chuẩn bị tâm lý. Anh có thể…”
Cảnh Phong niết nhẹ cằm cô, nhìn gương mặt ửng hồng thật sự khiến tâm anh ngứa ngáy. Anh nhẹ nhàng cắt ngang lời cô.
“Chỉ muốn em thay đổi cách xưng hô thôi. Có cần chuẩn bị lâu như vậy không.”
Trần Thư Di thật sự nghe câu này chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống ngay lập tức. Có phải do sức hấp dẫn của anh khiến cô xoa suy nghĩ đen tối hay không đây.
“Ừm… Có thể đổi. Không cần thời gian lâu như vậy.”
Cô dời đi ánh mắt, miệng nhỏ khẽ lên tiếng.
Cảnh Phong tỏ vẻ hài lòng, nới lỏng cằm cô ra đứng thẳng người dậy.
Trần Thư Di nhìn lưng thẳng tắp, cô độc của anh qua chiếc gương trong lòng lại thấy khó chịu.
Cô xoay người lại.
“Cảnh Phong?”
Giọng cô rất nhẹ nhàng như cơn gió khẽ lùa qua làn nước khiến nó gợn sóng.
Anh khựng lại.
“Việc gì?”
“Tôi… Không phải! Là…”
Cô có chút không tự nhiên, tay xoa xoa vào nhau.
Cảnh Phong không hối thúc cũng không tỏ ra tức giận. Anh vẫn im lặng chờ coi nói tiếp.
Thật sự đứng trước anh cô không có nhiều dũng khí cho lắm. Cảnh Phong làm cho cô có cảm giác vừa gần gũi lại rất xa lạ.
“Anh yên tâm! Nếu đã chấp nhận kết hôn, tôi, em sẽ cố gắng làm một người vợ tốt.”
Cảnh Phong khẽ cười.
“Tôi cũng vậy.”
Anh để lại một câu mới bước ra khỏi phòng.
Tuy một câu vô cùng đơn giản “tôi cũng vậy” từ anh lại khiến cô tin tưởng. Trong tim cứ như có một dòng nước ấm nhẹ nhàng rót vào. Chầm chậm, từng chút, từng chút một.