Trần Thư Di nhìn tòa lâu đài thu nhỏ này thật sự là rất khó chấp nhận. Mới mấy ngày trước còn ở căn hộ chật hẹp. Bị người bạn thanh mai trúc mã sĩ nhục, buông lời cay đắng. Còn kết hôn với… Mà thân phận của người chồng này không biết thì thôi. Đến khi biết được thì đầu óc choáng váng càng mơ hồ về cuộc hôn nhân này.
Quản gia vừa thấy cô ra cổng liền lái xe theo.
“Phu nhân lên xe. Tôi sẽ đưa phu nhân đi.”
“Không cần đâu. Cháu…”
“Phu nhân! Cảnh thiếu đã căn dặn, tôi không dám làm trái.”
Vừa nghe câu này, Trần Thư Di đành bắt đắc dĩ lên xe. Cô không muốn gây khó dễ cho bất kỳ ai.
“Phu nhân muốn đi đâu?”
“Cháu đến trung tâm thương mại gần đây.”
“Vâng!”
Trần Thư Di nhìn ra ngoài cửa kính.
Sau khi đến nơi, cô bước xuống xe.
“Chú về đi không cần đợi cháu.”
“Phu nhân cứ tự nhiên. Khi nào về cũng được. Tôi cũng đang rất rảnh rỗi.”
“…” Trần Thư Di.
Cô thở dài, biết nói thế nào cũng không đuổi được quản gia trở về rồi. Giờ đành vào trung tâm thương mại trước.
Thật ra, cô là đi phỏng vấn. Mấy ngày nay, cô cũng không dám mặc quần áo mà Cảnh Phong đã mua cho mình. Cô không muốn ai nói mình vì tiền nên mới bám lấy anh. Có trời mới biết cô còn sốc hơn bất kì ai. Đến tận bây giờ vẫn không tiêu hóa nổi sự thật to lớn này. Nếu lúc đó, cô biết anh giàu có như vậy thì tuyệt đối sẽ không có việc tùy tiện kết hôn rồi.
Hay là lúc đó tâm trạng cô không tốt nên não úng đến nơi mới không suy nghĩ được gì.
Đúng là trái đất này khá nhỏ. Vừa lên bật thang cuộn liền nhìn thấy Tần Vĩ Khang còn bên cạnh là Tô Tiêu Tiêu. Hai người vô cùng thân mật. Vậy là… Trần Thư Di trong lòng cười lạnh. Đúng là mình luôn rất ngu ngốc.
“Ai đây! Không phải là Trần Thư Di à. Mới vừa bị anh đá xong cũng có tâm trạng đi đến nơi không thuộc về mình. Đúng là kẻ nghèo hèn suy nghĩ cũng không thông.”
Tần Vĩ Khang cũng đang nhìn Trần Thư Di.
“Thế nào? Cô đã đủ tiền bồi thường cho kiện hàng của mình làm mất chưa? Nếu chưa đủ thì cầu xin tôi đi. Làm tôi vui vẻ thì có thể tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Hắn ta đưa tay về phía mặt Trần Thư Di.
Trần Thư Di hất mạnh tay anh ta ra.
“Đó là chuyện của tôi. Không đến lượt người ngoài như các người xen vào.”
Tô Tiêu Tiêu cố châm chọc.
“Mới có vài ngày thôi đã mạnh miệng như vậy rồi. Chắc hẳn là đang được ai đó bao nuôi.”
Giọng cô ta không hề nhỏ.
Khiến những người có mặt gần đó đều dời sự chú ý lên người Trần Thư Di.
“Hóa ra được người khác bao nuôi.”
“Thật sự không nhìn ra luôn.”
Âm thanh bàn tán mỗi lúc một lớn dần.
Trần Thư Di tay siết chặt lại, hít sâu một hơi.
“Bao nuôi thì sao. Cô đang ganh tị à. Cô nói không sai… Người bao nuôi tôi, rất, rất, rất giàu có. Nếu để so sánh, nhà họ Tần chỉ là hạt cát mà thôi.”
“Cô…”
Vừa nghe câu này đã khiến Tần Vĩ Khang tức điên lên đưa muốn đánh cô.
Trần Thư Di nhìn anh ta không hề sợ hãi một chút nào.
Anh ta rút tay lại, nơi đây rất đông người. Nếu ra tay thì sẽ khiến người khác hiểu lầm.
“Cô giỏi lắm bây giờ chịu thừa nhận rồi à. Hủy bỏ hôn ước khiến tôi xấu hổ trước mặt người khác. Giờ lại dám ra đường lớn tiếng. Đúng là loại phụ nữ hám lợi, trơ trẽn.”
Lời nói của hai người đều cho mình là đúng. Lọt vào tai người nghe lại chỉ có thành kiến với Trần Thư Di. Mọi sự đồng tình đều nghiêng về phía họ.
Trần Thư Di nở nụ cười cho sự ngu xuẩn của mình. Thanh xuân của cô lại dành cho một tên tra nam, cặn bã. Còn tính đến việc hôn nhân. Rất may mắn, cô sớm nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta. Nếu không, cô cũng không biết mình còn khổ sở đến nhường nào.
“Cô cười cái gì? Nói đúng nên không thể chối cãi.”
Tô Tiêu Tiêu thừa nước lấn tới.
Không ngờ lúc này, giữa trung tâm thương mại lại xuất hiện một đoạn nhạc kèm theo và giọng nói của một người.
Ai nấy đều nhốn nháo ra ngoài để xem.
Trần Thư Di đang ngẩn người cũng bị kéo theo ra ngoài.
Những cánh hoa hồng đủ màu sắc từ trên trời rơi xuống cứ như một cơn mưa. Bong bóng bay từ đâu xuất hiện chúng xếp thành dòng chữ “Làm vợ anh nhé Thư Di”.
Cả hội trường bắt đầu trầm trồ.
“Ai tên Thư Di vậy? Cô gái may mắn.”
“A… Ngưỡng mộ quá đi mất. Lời cầu hôn ngọt ngào.”
Trần Thư Di ngẩn người nhìn dòng chữ ấy.
Tô Tiêu Tiêu và Tần Vĩ Khang nhếch môi châm chọc.
“Đâu phải chỉ có cô tên Thư Di. đang ảo tưởng à… Đợi kiếp sau cũng không đến lượt cô đâu.”
Vừa buông một câu rất nhanh đã bị vả mặt ngay lập tức.
Chàng trai bước xuống từ chiếc moto, tháo mũ bảo hiểm từ từ bước về phía cô.
Trần Thư Di mở to mắt kinh ngạc. Không phải anh nói có việc phải đi công tác sao.
Anh khụy xuống một chân, trên tay là chiếc nhẫn kim cương xanh vô cùng quý giá.
Trần Thư Di theo phản xạ tự nhiên cũng quỳ xuống.
Cảnh Phong không biết là nên khóc hay cười với cô gái này đây.
“Đồng ý làm vợ anh nhé.”
Trần Thư Di nhìn anh đến không chớp mắt.
Âm thanh hô hào của mọi người vang lên.
“Đồng ý đi. Đồng ý đi.”
“Ngưỡng mộ quá. Anh ấy chính là chủ tịch ngân hàng Viễn Phong.”
“Lợi hại vậy. Cô gái may mắn.”
Cảnh Phong đeo nhẫn vào ngón tay cô. Anh đỡ cô đứng dậy ôm lấy.
Giọng anh trầm ấm khẽ vang lên bên tai cô.
“Từ nay, sẽ không ai dám xem thường em. Cảnh phu nhân!”