Đấu Phá Thương Khung

Chương 81: Phát hiện



Sự xuất hiện của ngưng huyết tán, giống như cuồng phong bão vũ, lấy cái thế như lôi đình, nhanh chóng cướp lấy ngũ thành tiêu thụ của thị trường thuốc chữa thương, làm cho khu buôn bán của Tiêu gia trong hai ngày ngắn ngủi hồi phục lại nhân khí trước kia, thậm chí cả trước kia cũng chưa từng có.

Tại ngày thứ hai ngưng huyết tán được bán ra, hồi xuân tán của Gia Liệt gia tộc, cũng từ từ đem giá cả hạ xuống như lúc đầu, nhưng vì bạo lợi hành vi lần trước đã làm phần lớn dong binh phản cảm, cho nên, dù Gia Liệt gia tộc giảm giá, nhân khí ở khu buôn bán, cũng khó có thể có những tràng diện hỏa bạo như trước kia.

Vì Ô Thản thành ở gần với ma thú sơn mạch, nên số lượng dong binh trong thành là rất lớn, mà trong ma thú sơn mạch nguy hiểm trùng trùng, cho nên nhu cầu của dong binh với thuốc chữa thương cũng cực kỳ khổng lồ, bởi vậy, dù thị trường thuốc chữa thương bị Tiêu gia đoạt đi hơn nửa, nhưng Gia Liệt gia tộc vẫn đang có lãi, nhưng số lãi bây giờ so sánh với đoạn thời gian trước, cũng chỉ bằng một nửa mà thôi

Thuốc chữa thương tiêu thụ hỏa bạo như vậy, vượt xa tưởng tượng của Tiêu gia lần đầu tiên làm loại sinh ý này, buổi sáng, sẽ bị những dong binh đã chờ sẵn ở đây mua đi, mà xế chiều, thuốc chữa thương trong khu buôn bán đã được tiêu thụ hầu như không còn, một số dong binh không thể mua được ngưng huyết tán, bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể đến khu buôn bán của Gia Liệt gia tộc, mua hồi xuân tán có phẩm chất kém hơn.

Với nhu cầu lớn với thuốc chữa thương của dong binh, Gia Liệt gia tộc coi như đứng vững lại trước thế công cuồng mãnh này của Tiêu gia, tình hình sau này, phải xem số thuốc còn lại của ai hơn ai.

…..

Ngồi trong đại sảnh, Tiêu Viêm có chút bất đắc dĩ nhìn Tiêu Chiến đang cười không ngậm miệng lại được, ánh mắt liếc nhìn ba vị trưởng lão, cũng đều là vẻ mặt tươi cười, tiếng cười vui vẻ, vẫn chưa từng dừng lại trong đại sảnh, chủ yếu nguyên nhân của việc này là vì buổi sáng Tiêu Viêm giả trang thành hắc bào nhân, lại lặng lẽ đưa đến một đợt ngưng huyết tán.

"A a, ngưng huyết tán tiêu thụ quả thật quá mạnh mẽ, nếu lão tiên sinh không đưa đến một đợt nữa, sợ rằng thương khố của chúng ta, cũng chẳng còn gì." Tiêu Chiến cầm một chiếc bình màu lục, tiếu mị mị nói.

"Đúng vậy, hai ngày ngắn ngủi, nhân khí của khu buôn bán, so với lúc cao nhất trước kia, còn nhiều hơn hai lần, số lỗ lúc trước, cũng được bù lại từ từ, hắc hắc, thêm vào lợi nhuận tiêu thụ của thuốc chữa thương mấy ngày nay, cũng có thể so sánh được với một hai tháng lợi nhuận của Tiêu gia trước kia!" Đại trưởng lão tính tình luôn trầm ổn, trước lợi nhuận lớn như vậy, cũng nhịn không được nói nhiều thêm, nếp nhăn trên khuôn mặt, giống như một đóa cúc hoa nở rộ. (câu này hơi điêu điêu)

Tiêu Chiến cười gật đầu, quay lại nhìn Tiêu Viêm đang nhàm chán, không khỏi trách mắng: "Tiểu gia hỏa ngươi, mỗi lần lão tiên sinh đến gia tộc đều không thấy mặt mũi đâu, chẳng lẽ ngươi không thể yên ổn ở nhà đừng đi đâu sao?"

Vô cớ bị mắng, Tiêu Viêm bất đắc dĩ trợn tròn mắt, trong lòng thầm nói: "Nếu ta không đi, ngươi muốn đến đâu lấy thuốc chữa thương?"

"Ai, lão tiên sinh này thật quá hào sảng, may là ta đã hỏi được dược liệu cần thiết hỏi ra, dược liệu sau này, do chúng ta giải quyết đi, Tiêu gia đã có được rất nhiều chỗ tốt từ hắn, nếu lòng tham không đáy, sợ rằng thứ có được không bù nổi thứ mất đi." Tiêu Chiến lấy ra một tờ giấy, trầm ngâm nói.

"Ân." Đối với lời nói của Tiêu Chiến, ba vị trưởng lão đều gật đầu, nếu không phải Tiêu Chiến nói, bọn họ thật sự đã đem việc này quên mất.

"Hắc, lợi nhuận trước mắt lớn như vậy mà vẫn có thể tỉnh táo, không tồi, khó trách cha ngươi có thể trở thành tộc trưởng một tộc." Trong đầu Tiêu Viêm, vang lên tiếng tán thưởng của dược lão.

Cười gật đầu, Tiêu Viêm cũng hơi an tâm, dù hắn có thể trợ giúp Tiêu gia một chút về mặt vật chất, nhưng gia tộc muốn cường thịnh, trọng yếu nhất, chính là năng lực của tộc trưởng, nếu tộc trưởng không có năng lực, nói khó nghe, cho dù Tiêu Viêm có thần thông quảng đại thế nào, cũng không thể đem một đống tro nát trát lên tường, nhưng xem ra bây giờ, Tiêu Chiến rõ ràng có loại năng lực đó.

"Tộc trưởng, ba vị trưởng lão, Nhã Phi tiểu thư của Mễ Đặc Nhĩ đấu giá trường đang chờ ở ngoài cửa gia tộc." Lúc Tiêu Viêm đang cảm thấy vui vẻ, một tộc nhân nhanh chóng đi vào đại sảnh, cúi người cung kính nói.

"Nhã Phi?" Nghe vậy, Tiêu Chiến ngẩn ra, sau đó vội vàng nói: "Mau mời vào."

Sau khi tộc nhân ra ngoài thông báo không lâu, một thân ảnh uyển chuyển, chậm rãi xuất hiện trong mắt mọi người, tiếng cười duyên, cũng truyền đến đại sảnh: "A a, Tiêu tộc trưởng gần nhất thật đúng là xuân phong đắc ý a."

Đầu hơi dựa vào lưng ghế lạnh lẽo, Tiêu Viêm đem ánh mắt dời đến đại môn, hơi sửng sốt, trong ánh mắt tràn ngập kinh diễm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Cạnh đại môn, một nữ nhân thành thục mặc váy đỏ, mỉm cười mà đứng, chiếc váy bó sát người đem những đường cong lả lướt thể hiện ra cực kỳ rõ ràng, eo như thủy xà, những đường cong uyển chuyển làm kẻ khác phải thèm thuồng, đường xẻ tà của chiếc váy kéo dài lên đến đùi, lúc đi lại, từng mảnh tuyết trắng làm hoa mắt người khác, xuân quang như ẩn như hiện, kinh tâm động phách.

"Yêu tinh…" Nhìn nụ cười tản ra thành thục dụ hoặc của nữ nhân này, nhất thiếu, nhất trung, tam lão (1 thiếu niên, 1 trung niên, 3 lão già) trong đại sảnh đều không tự chủ được nói thầm một tiếng.

"Khái." Ho khan một tiếng, Tiêu Chiến cười đứng dậy, miệng khách sáo nói:

"Nhã Phi tiểu thư nói đùa rồi, Lợi nhuận một năm của Tiêu gia chúng ta, vẫn kém hơn một phân bộ của Mễ Đặc Nhĩ đấu giá trường, đâu có tư cách gì mà đắc ý."

"Lạc lạc, Tiêu tộc trưởng khiêm tốn rồi, nhân khí gần đây của khu buôn bán đã vượt qua đấu giá trường, đây là việc mà mọi người đều biết nha." Nhã Phi cười khanh khách thi lễ với ba vị trưởng lão, lông mi khẽ chớp, ánh mắt mê người chuyển sang Tiêu Viêm, có chút giật mình nói: "Xem ra trạng thái bây giờ của Tiêu Viêm tiểu thiếu gia, so với trước kia càng mạnh hơn một ít?"

"Nhã Phi tỷ trực tiếp gọi tên ta là được, mấy chữ tiểu thiếu gia này nghe rất dọa người." Tiêu Viêm ra vẻ thuần khiết cười nói, cách xưng hô này, làm cho hắn cả người nổi da gà.

Nghe vậy, Nhã Phi gật đầu.

"Không biết Nhã Phi tiểu thư hôm nay đến Tiêu gia là có việc gì?" Tiêu Chiến cười dò hỏi.

Nhã Phi cười gật đầu, ưu nhã ngồi xuống chiếc ghế đối diện Tiêu Viêm, nhấp nhấp môi, khẽ cười nói thẳng vào chủ đề: "Tiêu tộc trưởng, Mễ Đặc Nhĩ đấu giá trường, đã cự tuyệt cung cấp dược liệu cho Gia Liệt gia tộc."

Lời vừa nói ra, chén trà trong tay Tiêu Chiến nhất thời đổ không ít trên bàn, trong ánh mắt nổi lên một nét mừng như điên, không dấu vết lau nước trà, khóe mắt liếc nhìn ba vị trưởng lão, phát hiện trong mắt họ, cũng đồng dạng phát ra tia sáng.

Trong đại sảnh hơi trầm mặc, Tiêu Chiến đem nước trà trong chén uống một hơi cạn sạch, chần chừ nói: "Tại sao? Các ngươi không phải vẫn bảo trì trung lập sao?"

Nhã Phi cười mà không nói.

Cắn răng, Tiêu Chiến thấp giọng hỏi: "Các ngươi làm như vậy, muốn chúng ta trả cái gì?"

"Không cần gì cả." Nhã Phi thản nhiên cười nói.

"A?" Sửng sốt lần nữa, Tiêu Chiến có chút không thể tin nhìn Nhã Phi đang cười, hắn cũng không tin tưởng Mễ Đặc Nhĩ đấu giá trường sẽ trợ giúp bọn họ đả kích Gia Liệt gia tộc, vuốt vuốt cằm, trong lòng Tiêu Chiến đột nhiên chấn động, dò xét hỏi: "Là… Vị lão tiên sinh kia làm?"

Liếm liếm đôi môi đỏ mọng, Nhã Phi hơi gật đầu, cười nói: "Vị lão tiên sinh kia đã có thù lao, cho nên Tiêu tộc trưởng không cần lo chúng ta sẽ muốn gì từ Tiêu gia, từ nay về sau, chúng ta coi như là cùng một trận tuyến rồi."

Nghe vậy,trên khuôn mặt Tiêu Chiến rốt cuộc hiện ra cuồng hỉ, ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng, tiếng cười làm cả căn phòng hơi rung chuyển.

Chậm rãi thu hồi tiếng cười, Tiêu Chiến đột nhiên ý thức được mình quá đắc ý, cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy ba vị trưởng lão đang bất đắc dĩ bĩu môi.

Xấu hổ cười, Tiêu Chiến nhìn Tiêu Viêm đang che mặt cười trộm, thẹn quá thành giận quát: "Tiểu hỗn đản, cười cái rắm, còn không mau mời trà Nhã Phi tiểu thư, không có lễ phép."

Bất đắc dĩ trừng mắt một cái, Tiêu Viêm với tay lấy một chén trà từ chiếc bàn bên cạnh, sau đó lật đà lật đật đi đến trước mặt Nhã Phi, hai tay đưa lên.

Ôn nhu cười với Tiêu Viêm, Nhã Phi tiếp nhận chén trà, khuôn mặt lại đột nhiên biến đổi, gắt gao nhìn đôi tay trắng nõn của Tiêu Viêm, hoặc là nói… Nhìn chiếc giới chỉ màu đen trên tay phải.

Nhìn ánh mắt của Nhã Phi, Tiêu Viêm nhíu mày, không dấu vết rút tay lại, đưa lưng về mấy người phụ thân, híp mắt lại, nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mặt.

Bị Tiêu Viêm nhìn chăm chú như vậy, trong lòng Nhã Phi khẩn trương, sau đó phi thường thức thời cúi đầu nhấp một ngụm trà, biểu tình trên khuôn mặt, cũng được nàng thu liễm vô cùng tốt.

Nhìn thấy hành động nhu thuận của nữ nhân này, Tiêu Viêm thở ra một hơi, vuốt vuốt mũi, miễn cưỡng về chỗ ngồi, cau mày lại như đang tự hỏi cái gì.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv