Giao thủ cũng mới chỉ là hai, ba hiệp ma thôi. Bản thân lại bị Tiêu Viêm khống chế, đối với Nạp Lan Yên Nhiên mà nói, điều này làm cho nàng cảm thấy khiếp sợ. Cho tới hiện tại nàng mới hoàn toàn tin tưởng, Vân Sơn đúng là bại trong tay Tiêu Viêm. Khiếp sợ rất nhiều cũng làm cho nàng có chút cảm thấy nản lòng, nghĩ đến việc nàng sau khi trải qua khảo nghiệm của Sinh Tử môn, thực lực tăng lên rất nhiều, tưởng rằng có thể siêu việt hơn Tiêu Viêm, nhưng mà sự thật lại cho nàng một cái đáp án tàn khốc.
Cái cổ ngọc này có một độ cong rất đẹp, nhưng mà dưới bàn tay run nhè nhẹ của Tiêu Viêm, nàng cũng không dám có chút động tác, hiện giờ Tiêu Viêm đang ở trong trạng thái không bình tĩnh, một khi thật sự nổi giận, kình lực vừa phát, chỉ sợ trên cái sân này lại có thêm một cổ thi thể
- Tiêu Viêm! Xin đừng đả thương Yên Nhiên!
Trong lúc hai người giao thủ, cũng là làm cho Vân Vận hơi có chút trở tay không kịp, đợi cho nàng phục hồi tinh thần lại thì liền nhìn thấy Tiêu Viêm đã đem Nạp Lan Yên Nhiên chế trụ, lập tức thất thanh nói.
- Tiêu Viêm tiên sinh, xin thủ hạ lưu tình!
Trên bầu trời, Nạp Lan Kiệt cùng Nạp Lan Túc cũng bị dọa đến cả người mồ hôi lạnh chảy ròng, hai người thân hình vừa động, liền vội vàng thoáng hiện xuống, gấp giọng khẩn cầu, hiện giờ Nạp Lan Yên Nhiên đã có thực lực Đấu Vương đỉnh phong, như vậy tính ra chính là có thể làm cho Nạp Lan Gia tộc bọn họ thực lực đại trướng, nếu cứ để cho Tiêu Viêm dễ dàng phá hủy đi, bọn họ phải tức đến hộc máu.
Hải Ba Đông cùng mọi người nhìn một màn này, liếc nhau một cái, nhưng chưa mở miệng nói cái gì, Vân Lam Tông này hiện giờ đã hoàn toàn đại thương nguyên khí, không chỉ có Vân Sơn bỏ mình, liên lụy đến phần đông trưởng lão cũng chết hơn phân nửa, mặc dù trong tông vẫn còn có Vân Vận, là vị cường giả Đấu Hoàng có danh vọng không thấp, nhưng cũng có thể tưởng tượng ngày sau cũng khó có thể khôi phuc lại thực lực ban đầu.
Không đếm xỉa đến thanh âm mọi người, cánh tay Tiêu Viêm run nhè nhẹ, bàn tay nắm thật chặt cổ ngọc của Nạp Lan Yên Nhiên, sâu trong mắt cũng thoáng hiện lên một chút vẻ giãy dụa. Hắn cũng không phải là người tuyệt tình tuyệt nghĩa, mà bất kể như thế nào, Vân Vận cùng hắn đều cũng có quan hệ rắc rối phức tạp, mà Nạp Lan Yên Nhiên trước mặt, lại là thiếu chút nữa liền là trở thành thê tử của hắn, nhưng người này đối với hắn không có quá nhiều tình cảm, mà với Vân Vận thì...
- Giết!
Ngay khi ánh mắt bén nhọn của Tiêu Viêm lóe lên. Đột nhiên có có tiếng quát rung động khắp chân trời vang tới, chợt có vô số người mặc giáp trụ bóng loáng, đông như kiến tiến lên, cuối cùng vây quanh cả Vân Lam Tông.
Đột ngột xuất hiện quân đội, cũng làm các đệ tử của Vân Lam tông vô cùng rối loạn, cảm thụ được sát khí tận trời kia, sắc mặt mọi người đều hơi trắng bệch, những người này, thật đúng là tính đem cả Vân Lam Tông giết sạch đến nỗi chó gà không tha sao?
Dòng người ùn ùn kéo đến, như thủy triều vọt vào Vân Lam Tông, chợt nhanh chóng đã tìm đến phụ cận quảng trường, vây quanh mọi người trên sân lại.
Quân đội chậm rãi dừng lại, bỗng nhiên có một người từ trong đi ra. Thân ảnh của Yêu Dạ công chúa từ từ xuất hiện trong mắt mọi người.
Yêu Dạ lộ diện, ánh mắt kinh ngạc nhìn thấy một mảnh hỗn độn quảng trường, chợt tầm mắt dời lên phía trên, cuối cùng dừng ở tại trên người người thanh niên mặc áo bào đen kia, vừa muốn nói điều gì đó thì lại có một bóng ảnh từ phía chân trời thoáng hiện xuống, ra hiện tại trước mặt.
- Thái gia gia, phòng ngự của Vân Lam tông đã bị dọn sạch, chỉ cần ra lệnh một tiếng...
Nhìn thấy người này tới. Yêu Dạ vội vàng đón nhận, mỉm cười, nhưng mà xem ra trong lời nói cũng là có chút huyết tinh cùng hờ hững. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com
- Đừng vội, xem ý tứ Tiêu Viêm đi...
Gia Hình Thiên khoát tay áo, cũng đem ánh mắt nhìn Tiêu Viêm trên bầu trời, vận mệnh của Vân Lam tông, hoàn toàn bị nắm giữ trong tay của hắn, chỉ cần hắn nói câu nào, như vậy Vân Lam Tông, hôm nay sẽ chân chính máu chảy thành sông, tất cả đệ tử Vân Lam Tông, cũng sẽ trở thành vong hồn dưới đao.
Nghe vậy, Yêu Dạ cũng là nhu thuận gật gật đầu, mặc dù thân là hoàng thất, điều khiển toàn bộ mạch máu đế quốc, nhưng nàng cũng không phải là nữ nhân bình thường, tự nhiên biết chủ nhân của nơi này là ai. Hiện giờ Vân Lam Tông kết cục đã định, như vậy con mãnh hổ đã hùng bá ở Gia Mã đế quốc nhiều năm cũng sẽ sụp đổ, nhưng mà, một con mãnh hổ trẻ khác cũng bắt đầu bộc lộ tài năng, thậm chí lực lượng và tiềm năng so với người trước còn kinh khủng hơn.
Tổng quát mà nói, hoàng thất bọn họ lần này tương trợ Tiêu Viêm, tiêu diệt đi Vân Lam tông mà bọn họ kiêng sợ nhất. Nhưng mà, qua một khoảng thời gian không xa nữa, sẽ lại có tân "Vân Lam Tông" xuất hiện, bởi vì lấy thế lực của Tiêu Viêm hiện giờ, đã có đủ tư cách này!
Trên bầu trời, Tiêu Viêm liếc mắt nhìn quân đội đông đúc trên đỉnh núi, rồi chợt nhìn Vân Vận ở bên kia mặt cười tái nhợt, bàn tay cũng là chậm rãi buông lỏng cổ ngọc của Nạp Lan Yên Nhiên ra.
- Khụ! Khụ!
Thoát khỏi sự kiềm chế của Tiêu Viêm, gò má trên khuôn mặt trắng nõn của Nạp Lan Yên Nhiên hơi đỏ lên, kịch liệt ho khan vài tiếng, sau đó bị Vân Vận vội vàng kéo ra phía sau mình.
- Lão sư...
Vân Vận nhẹ nhàng phất phất tay, cắt đứt lời nói Nạp Lan Yên Nhiên, cúi đầu nhìn thoáng qua quân đội tràn đầy sát khí ở phía dưới, chậm rãi hít một hơi, thanh âm khàn khàn nói.
- Ngươi thật sự phải đuổi tận giết tuyệt mới vừa sao?
- Mối thù máu của Tiêu gia, ai trả?
Nhìn gò má của Vân Vận tái nhợt đi, trong lòng Tiêu Viêm cũng nảy lên một cỗ cảm xúc không hiểu, chợt quay đầu đi, âm thanh lạnh lùng nói.
Thống khổ cười, Vân Vận ngọc thủ chậm rãi nắm chặt trường kiếm, một lát sau, mạnh mẽ cắn một cái nói.
- Vậy hãy để cho ta trả!
Tiếng nói vừa dứt, Vân Vận bàn tay vừa động, trường kiếm sắc bén trong tay liền dứt khoát vạch một đường về phía cổ ngọc.
- Lão sư!
Nhìn hành động của Vân Vận như vậy, cả quãng trường đều nổi lên xôn xao. Sau đó Nạp Lan Yên Nhiên lại hoa dung thất sắc, hoảng giọng nói.
Trường kiếm cắt qua không khí, mà trong lúc trường kiếm sát tới cổ ngọc thì một bàn tay rồi đột nhiên hiện lên. Chợt gắt gao bắt lấy thân kiếm, máu tươi theo trường kiếm tràn chảy xuống.
Nhìn thấy trường kiếm bị ngăn cản, Vân Vận ngẩn ra, xoay trở lại liền thấy bàn tay đang nắm trường kiếm kia chảy máu, vội vàng quăng kiếm, muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng dưới khuôn mặt vô cùng âm hàn của Tiêu Viêm, nàng không dám có động tác gì, trong lúc nhất thời có vẻ có chút luống cuống, nàng thật không nghĩ tới Tiêu Viêm sẽ ra tay...
- Ngươi chết, vậy liền làm cho mọi người ở Vân Lam Tông đi cùng ngươi đi.
Vứt bỏ trường kiếm, Tiêu Viêm sắc mặt hờ hững đưa bàn tay tại trên áo bào bôi bôi, thanh âm đạm mạc nói:
- Tiêu Viêm, ngươi đến tột cùng muốn như thế nào? Nếu như ngươi thấy Vân Lam tông thiếu nợ ngươi quá nhiều, ta đây liền dùng tính mệnh bồi thường, chỉ cần ngươi có thể buông tha những đệ tử bình thường này của Vân Lam Tông, bọn họ chỉ là nghe theo mệnh lệnh mà thôi, cái gì cũng không biết cả!
Bị Tiêu Viêm uy hiếp lần này, Vân Vận nhất thời không dám lại tiếp tục có chút dị động, cắn môi khàn giọng nói.
- Còn! Còn cái rắm! Ngươi chết là có thể làm cho người Tiêu gia chúng ta sống lại? Ngươi chết là có thể làm cho cha ta cùng lão sư đều trở về? Ngươi là nữ nhân ngu ngốc!
Đột nhiên, ánh mắt của Tiêu Viêm trừng lên, nổi giận rít gào nói, Vân Vận vì Vân Lam Tông mà ba lần bốn lượt đối kháng cùng hắn, điều này quả thật làm cho hắn phải lửa giận công tâm.
Toàn bộ quảng trường đều im lặng, chỉ có tiếng gào thét của Tiêu Viêm trên bầu trời vang lên, tất cả mọi người biết, hiện giờ vận mệnh của Vân Lam tông đang nằm trong tay người thanh niên có thần tình không ổn định kia.
Nhìn thấy thần sắc nổi giận của Tiêu Viêm, ánh mắt Vân Vận cũng là không dám cùng với nó đối diện. Không thể không nói, không gặp mắt ba năm, người trước mặt đã không còn là tên thiếu niên non nớt năm đó. Hắn hôm nay, đã hoàn toàn có đủ khí chất cùng tư cách của một cường giả.
- Ta thực sự không phải là muốn lấy mạng của ta uy hiếp ngươi bỏ qua cho Vân Lam Tông, ta biết, hiện giờ có lẽ ta cũng không có loại này tư cách... Nhưng thân là tông chủ Vân Lam Tông, nếu là Vân Lam Tông thật sự bị giết đến nỗi chó gà không ta, ta đây cũng không thể sau đó sống bình an, chỉ có thể tự vận để tạ ơn các vị tổ sư.
Ánh mắt chỉ trốn tránh trong chốc lát, Vân Vận cười khổ một tiếng, chậm rãi nói.
Tiêu Viêm nắm tay nắm chặt, ánh mắt lóe ra không chừng, ai cũng có thể nhìn ra trong lòng hắn đang giãy dụa.
Trên bầu trời, Hải Ba Đông đám người nhìn một màn này, đều sáng suốt không có xen vào, bọn họ sớm chỉ biết Tiêu Viêm cùng Vân Vận trong vòng quan hệ có chút sâu xa, mà hiện tại nghe thấy cuộc nói chuyện này, đúng thật là có chút không đúng.
Mỹ Đỗ Toa lúc này cũng là nhẹ nhàng đứng ở một bên, ánh mắt bình tĩnh nhìn mấy người ở phía dưới. Mà lúc nghe được đoạn đối thoại có chút ẩn ý ngầm của Tiêu Viêm cùng với Tiêu Viêm thì lông mày đen cũng không nhịn được mà nhăn lại, trong lòng liền dâng lên một cổ càm xúc đầy buồn phiền. Mà dưới cảm xúc buồn phiền đó, ánh mắt cùa nàng lại nhìn về tiểu Tử Nghiên đang ở cạnh đó, sau đó lại là than thở.
- Tiêu Viêm, nguyên do mọi chuyện cũng là do năm đó ta dựng lên, chỉ cần ngươi buông tha Vân Lam tông cùng với lão sư, Nạp Lan Yên Nhiên ta cho dù làm nô tì cũng cam tâm tình nguyện!
Nhìn thấy sắc mặt Tiêu Viêm thần thái bất định, Nạp Lan Yên Nhiên ở bên cạnh cũng là cắn răng, lên tiếng nói.
Nghe thấy Nạp Lan Yên Nhiên nói, Nạp Lan Kiệt cùng với Nạp Lan Túc cũng là giật mình, liền nhìn nhau, nhưng cũng chưa dám nói chuyện. Lấy thực lực hiện tại của Tiêu Viêm, ngày sau sẽ lại là một thế lực "Vân Lam Tông" khác. Nếu như Yên Nhiên có thể có chút quan hệ cùng với hắn thì chỗ tốt của gia tộc Nạp Lan tự nhiên không cần phải nói, lúc đó cái quan hệ nô tỳ này cũng không cần quan tâm nữa. Hơn nữa bọn họ cũng có chút tin tưởng đối với dung mạo xinh đẹp của Nạp Lan Yên Nhiên, tuy nói ân oán của nàng cùng với Tiêu Viêm không nhỏ, nhưng mà ở lâu, tự nhiên sẽ có chút thay đổi.
- Ta không có hứng thú với lời này. Quan hệ của chúng ta đã xong rồi.
Tiêu Viêm nhìn Nạp Lan Yên Nhiên, lạnh lùng nói.
- Một mình ngươi mà lại có thể đổi nhiều tính mệnh của Vân Lam tông như vậy? Dựa vào cái gì?
Nạp Lan Yên Nhiên cắn răng, trong lòng có chút khó chịu. Đối với người thanh niên nắm giữ tồn vong của Vân Lam Tông trước mắt này, nàng cũng không dám làm càn một chút nào. Địa vị của song phương hiện giờ, đã không còn như ba năm trước.
- Ngươi cũng không cần phải tiếp tục trêu chọc thầy trò chúng ta. Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào, liền nói ra đi. Sự việc đến nước này, Vân Lam tông cũng đã không còn có sức phản kháng.
Vân Vận cũng đã mệt mỏi, thở dài một hơi, con mắt sáng cũng không trốn tránh nữa, nhìn thẳng vào Tiêu Viêm, thanh âm khàn khàn nói.
Tiêu Viêm nhíu mà lại, nhìn chằm chằm Vân Vân trước mắt. Nhưng mà dưới ánh mắt hung tàn của Tiêu Viêm, lần này Vân Vận cũng không trốn tránh nữa, trong ánh mắt tràn ngập sự mệt mỏi cùng với vô lực.
Khóe mắt hơi giật giật, sắc mặt của Tiêu Viêm trở nên âm trầm, tầm mắt chậm rãi quét qua cái sân rộng ở phía dưới. Một hồi sau, cắn răng một cái, lạnh giọng nói.
- Trong vòng một tháng, giải tán Vân Lam tông, nếu không chó gà không tha!