"Hắc Giác Vực", một khối bởi vì hỗn loạn mà tạo nên một đặc thù địa vực bao quanh Già Nam học viện, mặc dù trên đại lục rất nhiều người không hiểu vì cái gì Già Nam học viện vẫn như cũ sừng sững tồn tại trong khu vực hỗn loạn này, cứ như vậy, sự khác biệt hoàn toàn giữa bầu không khí an tĩnh trong học viện và hỗn loạn ngoài học viện làm cho nguời ta cảm thấy nghi hoặc, bất quá bất kể như thế nào, tồn tại đó là chân lý.
Tuy rằng nhiều năm trôi qua, trải qua đủ loại áp chế, "Hắc Giác Vực" vẫn như cũ phát triển với tốc độ làm cho người ta trợn mắt há mồm, dần dần ngày càng hình thành và hoàn thiện một siêu cường đặc tính riêng biệt, điều này cũng làm cho rất nhiều thế lực có tâm muốn áp chế nơi này đều cảm thấy vô lực.
Phạm vi của "Hắc Giác Vực" ngày càng lan rộng, hơn nữa trải qua mấy năm gần đây khuếch trương, cơ hồ nghiễm nhiên trở thành một tiểu quốc gia phân biệt, chẳng qua cùng với đế quốc có một chỗ duy nhất khác nhau. Đế quốc thì có tầng lớp lãnh đạo cai trị, còn ở nơi này đều là mạnh ai nguời đó chiến lĩnh một lãnh địa riêng, đủ loại thế lực đều là vì tự thân tự lợi, không ngừng tranh đoạt, giết chóc hỗn loạn, năm bè bảy mảng, bất quá cũng bởi vì như thế mà "Hắc Giác Vực" mới có thể tồn tại ở nơi vị trí trung tâm của cả đại lục phát triển lớn mạnh, nói cách khác, chỉ sợ không có bất cứ thế lực nào có đủ thực lực cuờng đại để có thể tạo thành uy hiếp đối với nơi này.
Bất quá tuy rằng "Hắc Giác Vực" hỗn loạn nổi tiếng đại lục, nhưng từ nơi này luôn có các loại cao giai công pháp, đấu kĩ, đan dược cùng vô số kì vật, những thứ này đã hấp dẫn rất nhiều cường giả trên đại lục tìm tới, dù sao bất kể như thế nào, những loại đồ vật như thế cũng đều làm cho bất kỳ ai thèm đỏ con mắt, nếu có thể có được một quyển cao cấp công pháp so với công pháp của bản thân đang tu luyện cao hơn, đó chính là có thể làm cho bọn họ tiến thêm rất xa trên con đuờng cường giả, cho dù là tiến thêm một bước, đối với cường giả mà nói, sự hấp dẫn vẫn là trí mạng.
Bởi vậy, "Hắc Giác Vực" giống như là một bảo tàng không đáy, vô số kỳ bảo trải qua các con đường đều đổ về đây, sau đó được đấu giá với những cái giá trên trời, khiến cho vô số người cạnh tranh cướp đoạt.
Bởi vì bỗng nhiên xuất hiện một tổ chức vô cùng thần bí, làm cho trái tim Tiêu Viêm nguyên bản có chút rã rời, lại lần nữa trở lên căng thẳng, tuy rằng hiện giờ hắn còn chưa bị thần bí tổ chức kia phát rõ ràng hành tích, nhưng chỉ nghĩ tới ngay cả loại cường giả như Dược lão cũng bị bọn họ bức bách đến không dám tùy ý hiện thân, Tiêu Viêm cũng đã cảm thấy hàn ý lạnh toát sống lưng.
Miên man suy nghĩ hồi lâu Tiêu Viêm rốt cục cũng hiểu được, cuộc sống nhàn nhã bình thản, đối với mình mà nói, thật sự là quá mức xa xỉ, hiện giờ trên đôi vai hắn đã gánh quá nặng, phụ thân mất tích, thần bí tổ chức đuổi giết Dược lão, những việc mịt mờ bí ẩn như vậy, đều giống như một tấm màn đen bao chùm hắn, làm cho Tiêu Viêm không còn dám có nửa điểm phân tâm ngơi nghỉ.
Muốn đánh tan những bí ẩn này, như vậy hắn cần phải có thực lực cường đại, mà Tiêu Viêm cũng rõ ràng, ngọn nguồn thực lực của hắn thực sự không phải là bình thường tu luyện mà có, mà là do sự kết hợp thần kỳ của thiên địa dị hỏa mang đến, tuy rằng loại hành động này có chút nguy hiểm điên cuồng, nhưng có được "Phần quyết" như Tiêu Viêm mà nói, không thể nghi ngờ đó là con đuờng ngắn nhất có thể trở thành cường giả.
Vì mau tăng cường thực lực của chính mình, hơn nữa để có đủ thực lực có thể đối kháng đuợc với thần bí tổ chức kia, như vậy Tiêu Viêm cần phải bằng tốc độ nhanh nhất, đến Già Nam học viện bằng mọi giá thu vào tay "Vẫn lạc tâm viêm"!
"Phải nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi!" Thoáng trên bầu trời. Một đạo nhân ảnh như tia chớp bay vút qua. Tiêu Viêm cúi đầu liếc mắt nhìn phía dưới liền cấp tốc lui về phía sau đám cây cối. Cười khổ lẩm bẩm nói.
Từ khi Dược lão cho biết một chút sự tình về thần bí tổ chức kia. Tiêu Viêm đành phải gạt đi ý tưởng thong thả lịch lãm trên con đuờng tới Già Nam học viện. Trực tiếp mở ra Tử Vân dực. Sau đó ngày đêm kiêm trình dọc theo lộ tuyến trên bản đồ thẳng hướng bay tới Hắc Giác vực.
Khoảng cách giữa Gia Mã đế quốc cùng "Hắc Giác Vực" vô cùng lớn. Phải đi qua một vài tiểu quốc gia sau đó mới có thể tới phạm vi của Hắc Giác Vực. Khoảng cách xa xôi như vậy. Nếu người đi bộ hoặc cỡi ngựa mà nói, không có ba tháng thậm chí là nửa năm thời gian chỉ sợ không thể nào tới nơi. Hơn nữa còn phải là xuôi một đuờng không có gì cản trở. Dù sao lĩnh vực của những tiểu quốc gia cũng không có khả năng yên ổn giống như Gia Mã đế quốc. Có thể là vì địa thế hoặc là thực lực của một nước, đủ loại nguyên nhân. Những tiểu quốc gia này, cơ hồ mỗi ngày đều có tranh đấu. Các loại dong binh đoàn vì ích lợi mà sinh ra đại hỗn chiến. Hơn nữa có khi không kiếm đủ tiền tài đáp ứng nhu cầu cần thiết. Một vài dong binh đoàn còn có thể trực tiếp biến thành những đám cường đạo. Phàm là những thương đội bị bọn họ gặp phải. Chỉ cần lực lượng hộ vệ của thương đội đó không đủ mạnh.E rằng trực tiếp sẽ bị cướp đoạt hết tài vật cả kể nữ nhân. Cuối cùng sẽ rơi vào kết cục thê thảm.
Tiêu Viêm sử dụng Tử Vân dực tuy rằng đối với đấu khí tiêu hao cực kỳ khổng lồ. Bất quá cũng may, lúc trước có luyện chế khá nhiều hồi khí đan đủ để duy trì. Hơn nữa Phần Quyết đã tiến hóa thành huyền giai trung cấp công pháp. Hai cái đó hợp lại miễn cưỡng đủ để Tiêu Viêm duy trì quãng đường dài phi hành. Chẳng qua cách mỗi hai ngày thời gian hắn cần phải hạ xuống mặt đất tiến hành tu luyện để phục hồi khí lực. Trải qua mỗi hai ngày thời gian phi hành như vậy cũng phải có thời gian làm tuần hoàn một vài bộ vị tê cứng trên ngưòi.
Nếu như đi bộ, cho dù dùng hết toàn lực. Ít nhất là cần nửa năm thời gian thậm chí còn lâu hơn mới có thể tới đuợc "Hắc Giác Vực". Nhưng sử dụng Tử Vân dực, Tiêu Viêm rút ngắn đuợc hơn chục lần thời gian.
Tiêu Viêm sử dụng Tử Vân dực phi hành khoảng gần mười ngày thời gian, phía dưới một dãy núi hùng vĩ liên miên xuất hiện trong tầm nhìn, thoáng ngẩn người, chợt ngẩng đầu ánh mắt quét về phương xa truớc mặt, hiển hiện tại cuối tầm mắt một dải bình nguyên màu tối đen, giống như một đạo hắc tuyến ngăn cách với thế giới bên ngoài, hoàn toàn phân biệt rõ ràng.
"Đây là Hắc Vực đại bình nguyên?" Nhìn đại hắc tuyến lớn dần trong tầm mắt, khuôn mặt phong trần của Tiêu Viêm vốn tràn đầy mệt mỏi trong giây lát bừng bừng phấn chấn, như trút được gánh nặng nở ra nụ cười trên khoé miệng, dựa theo bản đồ chỉ dẫn, "Hắc Vực đại bình nguyên" đó chính là cánh cửa của "Hắc Giác Vực".
Bước vào nơi này, như vậy đó là tiến nhập vào một thế giới khác hẳn bên ngoài.
"Cuối cùng đã tới" Dùng sức mở to hai mắt, Tiêu Viêm chậm rãi hạ xuống, tuy rằng "Hắc Giác Vực" gần ngay trước mắt, nhưng hắn cũng không lập tức lựa chọn tiến vào, nếu ngay cả Dược lão cũng phải lặp đi lặp lại cường điệu địa phương hỗn loạn này, vậy hắn cảm thấy được, lấy trạng thái đang mệt mỏi của mình bây giờ tiến vào trong đó là hoàn toàn vô cùng nguy hiểm, tựa hồ không phải là thượng sách.
"Trước hết hãy phục hồi khí lực chút đã, tuy rằng mười ngày nay phi hành cực kỳ vất vả, bất quá điều này đối với ngươi cũng có lợi không nhỏ, trong cơ thể đấu khí đúng là không ngừng tiêu hao, nhưng như thế mới có thể rất nhanh tăng cường." Thanh âm của dược lão lúc này trong tâm trí Tiêu Viêm vang lên.
"Ân." Tiêu Viêm khẽ gật đầu, thân thể chậm rãi đáp xuống một chỗ giữa núi rừng, nhanh chóng dọ xét, không phát hiện ra xung quanh có bất luận khí tức nào khác lạ, liền yên lòng tìm một chỗ khá bí mật, sau khi xếp bằng, lấy ra một hoàn hồi khí đan nhét vào miệng, thủ ấn kết động, đôi mắt chậm rãi khép hờ.
Ngay khi Tiêu Viêm tiến vào tu luyện trạng thái, nhàn nhạt năng lượng dao động bắt đầu từ trong cơ thể thẩm thấu lan tràn ra, một cỗ hấp lực như ẩn như hiện hấp thu tất cả năng lượng trong không gian xung quanh vào trong cơ thể, sau đó trải qua luyện hóa tiến vào bên trong khí toàn. Lúc này mới nhìn rõ, những điểm đấu tinh ở bên trong khí toàn do bởi đấu khí tiêu hao, thoáng có chút biến thành ảm đạm.
Im lặng tu luyện, thời gian gần nửa buổi chiều trôi qua, dao động năng lưọng nhàn nhạt quanh thân Tiêu Viêm mới yếu dần, rồi hoàn toàn tiêu tán.
Đôi lông mi đang nhắm chặt, chợt chậm rãi mở ra, trong con ngươi đen nhánh thanh sắc hỏa diễm chợt lóe rồi biến mất, miệng khẽ nhếch, một ngụm hắc sắc trọc khí phun ra, đám trọc khí màu đen chậm rãi lượn lờ bay tản lên, phàm là lá cây bị trọc khí quét qua đều trong khoảnh khắc lập tức bị ăn mòn thành hư vô.
Vẻ mệt mỏi bao chùm trên khuôn mặt Tiêu Viêm sau khi vừa phun ra ngụm trọc khí lập tức hoàn toàn biến mất, thay thế là một luồng hào quang nhàn nhạt như ôn ngọc ẩn ẩn hiện hiện.
Tiêu Viêm nhíu mày nhìn làn hắc khí đang luợn lờ bốc lên, đôi mắt híp lại, bỗng nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua ngón giữa trên bàn tay phải, chỉ thấy ngón tay màu sắc vốn bình thưòng, lại lần nữa trở nên tối đen như mực, cực kỳ quỷ dị.
"Lạc độc này? Còn tưởng rằng nó tự động tiêu tán không ngờ luôn luôn ẩn núp trong cơ thể." Nhìn thấy ngón tay đã thật lâu không còn màu đen như này, Tiêu Viêm không khỏi cười khổ một tiếng.
"Thứ này nếu là đuợc giải quyết tốt, nó sẽ mang cho ngươi lợi ích không nhỏ, ngược lại, nếu là xử lý không tốt, nó cũng là một đại phiền toái, loại độc tố này sau khi trải qua biến dị, kháng tính đối với tất cả mọi loại thuốc giải rất cao, mà lực phá hoại lại vô cùng kinh người." Trong thanh âm của dược lão có chút ngưng trọng.
Tiêu Viêm bất đắc dĩ gật đầu, ngón tay khẽ co lại, màu đen trên ngón tay nhanh chóng nhạt dần, một lát sau liền hoàn toàn biến mất, nhìn bộ dáng như đã ẩn núp vào một nơi bí mật không thể phát hiện bên trong thân thể Tiêu Viêm.
"Nếu không phải vì cần có Thất Huyễn thanh linh tiên trợ giúp linh hồn lão sư thức tỉnh, ta cũng không muốn đi giúp lão già kia, đúng là cả đám giống nhau, hắc hắc, quả nhiên là một lão gian ngoan." Tiêu Viêm đứng dậy, bỗng nhiên cười lạnh nói, lúc hắn thay Nạp Lan Kiệt khu trục hoàn toàn độc tố, lão gia hỏa kia bộ dáng còn rất ra vẻ mang ơn, nhưng sau đó? Mắt thấy hắn bị Vân Lam Tông đuổi giết, lại không hề có nửa điểm động tĩnh.
"Vù, nói đến lão già kia mất cả hứng, lão sư, chúng ta bây giờ tiến vào Hắc Giác Vực sao?" Tiêu Viêm đứng trên đỉnh núi nhìn xa xa hắc sắc đại bình nguyên, nói.
"Ân." Dược lão gật gật đầu, chợt nhắc nhở nói:"Tại trong Hắc Giác Vực, cố gắng ít sử dụng Tử Vân dực, phi hành đấu kĩ là hàng hiếm của lạ, tất sẽ bị người khác nhòm ngó, nếu là gặp phải đám cường giả nổi lòng tham, có thể sẽ giết người cướp của.".
"Ách?" Tiêu Viêm sửng sốt, sau một lúc lâu, mới cười khổ nói:"Xem ra địa phương chết tiệt này thật đúng là hỗn loạn không nhỏ, ít nhất là ở Gia Mã đế quốc, đám cường giả cũng còn có một chút ngạo khí, việc động thủ cướp đoạt rất ít khi nhìn thấy, nhưng trong này có vẻ chẳng khác gì ăn cơm bữa.".
"Ha ha, không như vậy, Hắc Giác Vực sao có tư cách được gọi là khu vực hỗn loạn nhất trên đại lục chứ?" Dược lão cười to nói:"Tốt lắm, tiểu tử, đi thôi, tuy rằng nơi này nguy hiểm hỗn loạn, nhưng ở đây cũng tồn tại những loại đồ vật vô cùng quý hiếm làm cho người ta hoa cả mắt, ngươi không phải muốn thay Hải Ba Đông thu thập dược liệu để luyện chế Phục Tử Linh Đan cho hắn sao? Ở nơi này, tuyệt đối là có thể tìm được.".
"Thế thì tốt quá." Nghe vậy, Tiêu Viêm nhẹ cười tươi, ân tình tương trợ to lớn của Hải Ba Đông ở Gia Mã đế quốc, hắn vẫn ghi nhớ trong lòng, đối với tài liệu để luyện chế Phục Tử Linh Đan vẫn là một việc canh cánh trong lòng Tiêu Viêm, hiện giờ có thể tìm được tài liệu, điều này làm cho hắn nhẹ nhõm thở ra một hơi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Cẩn thận xem xét lại toàn bộ đồ vật trên minh, cự đại Huyền Trọng Thước cắm ở sau lưng, Tiêu Viêm xoay đầu, bàn chân mạnh mẽ dậm mạnh trên mặt đất, theo một đạo năng lượng nổ vang từ lòng bàn chân truyền ra, thân hình của Tiêu Viêm giống như xạ tiễn rời cung hóa thành một đạo hắc ảnh bắn thẳng hướng hắc sắc đại bình nguyên..
"Hắc Giác Vực, ta muốn nhìn xem, ngươi thật có thể loạn đến bộ dáng nảo?"