Đấu Phá Thương Khung

Chương 353: Một Tên Không Lưu



Ánh sáng mặt trời phía ngoài thông đạo theo khe cửa lan tràn đến, thân hình gã thanh niên gầy tong đó, đang thong thả đi vào. Thái độ mục hạ vô nhân (1) đi xuyên qua đám đại hán đang lăm lăm vũ khí trong tay, từ vẻ mặt đờ đẫn của Gia Liệt Tất, Áo Ba Mạt Đốn hai người bên cạnh, từ từ đi qua.

Bên trong đại sảnh, bầu không khí yên ổn chợt lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng hô hấp dồn dập ấy đang xâm chiếm lấy.

Trước toàn bộ ánh mắt đang nhìn chăm chú, gã thanh niên chậm rãi đi tới chổ đám người Tiêu gia. Cúi đầu nhìn lão nhân ấy một thời tung hoành ngang dọc, nay đôi mắt già đẩm lệ vì xúc động. Gã vội nhẹ nhàng khom lưng.

"Tiêu...Tiêu Viêm." Dưới sự dìu đỡ của tộc nhân phía sau. Đại trưởng lão kích động nhìn gã thanh niên trước mặt, so với vẻ non nớt hai năm trước, trên khuôn mặt ngoài đường nét tuấn tú đã thêm vài phần cương ngạnh. Thanh âm lão nhịn không được, có chút run rẩy nói: "Thật là ngươi?"

Ngẩng đầu nhìn vị trưởng lão nét mặt già nua, nghĩ lại năm ấy từng chà đạp hắn dưới chân. Tiêu Viêm cười khẽ gật gật đầu, trong lòng, lại có chút cảm khái, trải qua hai năm rèn luyện. Gã đã trở nên chín chắn hơn rất nhiều, những oán giận của năm đó, đã theo dòng thời gian cuộn trôi, phai nhạt đi rất nhiều. Bất kể nói như thế nào, bản thân gã cũng là người trong Gia tộc, khó mà xóa bỏ quan hệ huyết thống ấy được.

"Đại trưởng lão! Đích xác là Tiêu Viêm thiếu gia rồi."

"Tiêu Viêm thiếu gia về rồi! Tiêu gia chúng ta có người rồi!?" Đám tộc nhân Tiêu gia kia đang dìu đỡ đại trưởng lão, nét mặt lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết. Cơ hồ kích động có phần miệng nói mồm chẳng chọn lời (2).

Đường nét khuôn mặt có thể hai năm trôi qua, lại có phần mang máng quen thuộc, bây giờ mọi người Tiêu gia hai ngày nay tinh thần cực kỳ căng thẳng. Liền như trút được gánh nặng (3) thở ra một hơi, ngay tức khắc một bầu không khí vui mừng, thay thế cho sự tuyệt vọng trước đó. Một vài người định lực kém một chút, đều thậm chí nhịn không được phát ra thanh âm 'Ô ô' vui sướng.

Nhị trưởng lão cùng Tam trưởng lão nhìn nhau trong lòng lặng lẽ thở ra một hơi, cười tủm tỉm dán ánh mắt lên trên khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm ấy, vui mừng gật gật đầu, trải qua hai năm rèn luyện. Trước đây bộc lộ tài năng (4) sớm nên gã có phần hay kích động người khác. Gia tộc vãn bối u mê này, rốt cục dường như bớt phóng túng khí lực của mình lại.

Cứng quá rất dễ gãy, bộc lộ tài năng quá mức, đều hoàn toàn không phải là chuyện tốt. Bảo kiếm phải ở trong vỏ, kiếm khí mới che đậy súc tích. Đó mới thật là con đường Chính đạo a. Nguồn: https://thegioitruyen.com

Đem so với mọi người Tiêu gia đang reo hò, lúc này phía đối diện cả đám người Gia Liệt Tất vốn khí thế hung hăng, cũng là nháy mắt như hỏa pháo bị tịt ngòi. Mỗi người đều ngơ ngác nhìn nhau, bàn tay nắm chặt vũ khí, lại nhịn không được có chút run rẩy lên. Mấy ngày này hầu như ngay cả người bình thường tại Ô Thản Thành, đều nghe nói không dưới mười phiên bản bất đồng của sự kiện chấn động, Tiêu Viêm đại chiến Vân Lam Tông. Mà mọi người đối với loại nhân vật giống như chỉ tồn tại trong truyền thuyết này, trong tâm tư đều hoàn toàn kính sợ. Đến nay kẻ đó xuất hiện sờ sờ ngay trước mặt bọn họ, cũng khó trách đám gia hỏa lắm sát khí kiêu ngạo, cũng đều cảm thấy hoảng sợ đến vậy.

"Mẹ kiếp! Gia Liệt Tất. Ngươi là cái đồ hỗn đản, ngươi không phải nói Tiêu Viêm đã bị Vân Lam Tông lén lút đánh chết rồi ư? Sao bây giờ hắn vẫn còn sống?" Mắt nhìn chòng chọc hình bóng gầy tong ấy đưa lưng về phía bọn họ, Áo Ba Mạt Đốn trong mắt khó có thể che giấu nổi kinh hoàng. Sắc mặt lão tái mét xoay người lại, túm lấy cổ áo Gia Liệt Tất, giận dữ thấp giọng quát. Trong tiếng thét, có điểm run rẩy.

Tầm mắt giống như bị đóng dính phía trên tấm lưng ấy vậy, Gia Liệt Tất khóe miệng không ngừng run run, hai chân lúc này như muốn nhũn ra. Lão khốn khổ miệng nuốt một ngụm nước bọt, khuôn mặt vốn thâm độc hung ác, lúc này lại có chút than khóc thảm thiết lên: "Ta... làm sao mà biết được. Người đó rõ ràng nói Tiêu Viêm đã bị đánh chết, với thực lực của hắn, không cần thiết phải lừa gạt một cái tiểu gia tộc như ta chứ?"

"Vậy người trước mặt này, ngươi nói là từ chỗ địa ngục a tỳ bò ra đây chắc?" Áo Ba Mạt Đốn nghiến răng cả giận nói, lão đáp ứng lời Gia Liệt Tất du thuyết, đều đồng cảnh ngộ bị thiệt hại nặng vì họ Tiêu, tuy nói một phần nguyên nhân hai năm này, quả thật bị Tiêu gia áp chế rất mạnh mẽ. Bất quá lão là người từng trải có thừa, vẫn là theo như lời Gia Liệt Tất nói. Tiêu Viêm đã bị võ giả Vân Lam Tông âm thầm đánh chết, do đó. Lão ta mới dám gật đầu liều mạng đánh một phen.

Phải biết rằng, khi lão vừa nghe nói cái tên tiểu tử Tiêu gia kia, vậy mà đại chiến cùng Vân Lam Tông cái con quái vật lớn ấy, sau đó lại toàn thân trở ra, trong lòng lão hết sức kinh hãi.

Chính vì nguyên nhân đó, cho nên khi ấy Gia Liệt Tất phát thệ cực kỳ ác độc, lão mới nửa tin nửa ngờ gật đầu đáp ứng.

Sau khi đáp ứng, bởi do Tiêu Viêm chậm chạp chưa về đến. Áo Ba Mạt Đốn lại càng thêm đối với lời nói của Gia Liệt Tất tin tưởng thêm vài phần, nhưng vào lúc đồ vật mà lão tưởng rằng sắp tới tay thì, chiếu theo như lời Gia Liệt Tất, vốn Tiêu Viêm đã bị đánh chết, lại xuất hiện sờ sờ ở trước mặt lão. Loại đả kích này cùng với bóng người ấy mang đến sợ hãi, làm cho Áo Ba Mạt Đốn lọt vào trạng thái nổi giận và hoảng sợ.

Gia Liệt Tất sắc mặt trắng bệch, giờ phút này, ngay toàn thân lão cũng lâm vào trạng thái lạnh cóng, mắt nhìn Tiêu Viêm gắt gao. Tên tam phẩm Luyện dược sư kia yết hầu chuyển động lên xuống một chút, trên khuôn mặt tâm tình bất định, cổ khí thế mạnh mẻ bộc phát ra trước đó, cũng hạ xuống rất nhiều.

"Ba vị trưởng lão. Không việc gì chứ ạ?" Khom lưng hướng về ba vị trưởng lão vẻ mặt không giống nhau, nhưng sắc mặt cùng trắng bệch, Tiêu Viêm vội hành lễ, lời nói 'Không việc gì chứ ạ.' khiến Đại trưởng lão ngọ ngoạy đứng thẳng người lên, đầu lảo đảo. Chợt khuôn mặt trang nghiêm hướng về Tiêu Viêm chậm rãi khom người lại, nhưng mà thân thể đang hạ khom một nửa là lúc, một cánh tay đem người lão đỡ lên. Lão ngẩng đầu, gương mặt gã thanh niên đang hé ra nụ cười nhu hòa, lão nhịn không được liền cảm thấy cay cay ở khóe mắt.

"Đại trưởng lão! Người là trưởng bối, có thể đừng đối xử với tiểu điệt như vậy a, bằng không. Phụ thân thấy được, chỉ sợ người lại trách cứ cháu." Tiêu Viêm mỉm cười nhẹ giọng nói.

"Trước kia là mấy lão gia hỏa chúng ta phân biệt đối xử. Sau này, những chuyện như vậy, ta lấy thân phận đại trưởng lão cam đoan. Sẽ không bao giờ tái diễn." Đại trưởng lão nghiêng đầu lau một chút ướt át trên khóe mắt, đối diện với Tiêu Viêm thở dài nói.

"Ha hả. Thời niên thiếu tiểu điệt chẳng ưa bị người dẫn dắt, với lại chuyện đã thành quá khứ rồi. Tiểu điệt là loại người, rất chóng quên." Tiêu Viêm nhún nhún vai cười, ở lần thứ hai bước vào Gia tộc là lúc, gã hiểu rõ dù bất kể như thế nào, huyết mạch đang chảy trong người mình, thuộc về Gia tộc. Ít nhất, tại xưa kia trước khi biến thành phế vật, gia tộc giúp cho thời thơ ấu của gã rất hoàn mỹ.

Tiêu Viêm lướt nhanh ánh mắt ở trên gương mặt ba vị trưởng bối quen thuộc, mỉm cười nói: "Bất quá bây giờ, đợi tiểu điệt đem phiền toái ở đây giải quyết sạch, lại tiếp chuyện cùng chư vị thúc bá."

"Hài tử! Cẩn thận một chút, Gia Liệt Tất cùng Áo Ba Mạt Đốn thực lực đều là Ngũ tinh Đại Đấu Sư rồi đấy." Đại trưởng lão gật gật đầu, thầm nhắc nhắc nói.

Mỉm cười gật đầu. Tiêu Viêm chậm rãi xoay người lại, quét mắt nhìn về phía đám người Gia Liệt Tất, nụ cười ở trên khuôn mặt, cũng dần dần biến thành âm lạnh.

"Gia Liệt Tất! Hai năm không gặp, hùng phong của ngươi vẫn y nguyên năm đó, không giảm chút nào a." Tiêu Viêm ánh mắt chậm rãi đảo qua đám người đối phương, cuối cùng dừng lại ở trên người Gia Liệt Tất. Cười nói.

Ánh mắt chết chóc kia mơ hồ cũng xuất hiện trên người gã thiếu niên hai năm trước.

Trên khuôn mặt Gia Liệt Tất nhịn không được run lên cầm cập, Nuốt một ngụm nước bọt, lão nói: "A! Viêm nhi. Không nghĩ tới có thể gặp lại ngươi a."

Tiêu Viêm hơi cười cười, gã tiện tay rút Huyền trọng xích từ phía sau ra, sau đó quay mặt hướng về đám người kia, rất kích động ngồi xuống. Tay cầm Hắc thước, trọng thước vừa rút ra kình khí đột nhiên hung hãn tiến tới phiến đá cứng rắn, nhất thời từng vệt nhỏ rạn nứt, từ chỗ Hắc thước, lan tràn ra ngoài.

"Áo Ba tộc trưởng. Không nghĩ tới ngay cả ngài cũng ở đây a."

Ánh mắt lại lần nữa chuyển hướng lên trên người Áo Ba Mạt Đốn, lúc này vẻ mặt lão đang biến đổi thất thường. Tiêu Viêm chậm rãi nói.

"À há! Úi chà chà! Hai năm không gặp. Tiêu Viêm điệt nhi phong thái cũng là càng ngày càng bất phàm a, quả nhiên là hổ phụ bất sinh khuyển tử (5). Tiêu Chiến lão ca thấy được, nhất định cao hứng mà cười toe tóe a." Nghe thanh âm của Tiêu Viêm. Áo Ba Mạt Đốn cả người run lên, vội vàng cười xòa nói như vậy.

"Lão nuốt lời vô nghĩa trở lại đi." Thản nhiên liếc nhìn lão một cái, bàn tay Tiêu Viêm chậm rãi vuốt ve Huyền Trọng Xích ở bên cạnh, thanh âm đột nhiên đổi thành uy nghiêm đáng sợ: "Ta chỉ muốn biết. Hai vị hôm nay dẫn người đến Tiêu gia ta, rốt cuộc là muốn làm gì?"

"A? Việc ấy...việc ấy, hà! Tiêu điệt nhi, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm thôi. Chúng ta qua đây, bởi nghe nói Tiêu gia gặp phải một ít phiền toái, cho nên đặc biệt đến xem. Ngươi cũng biết, chúng ta cùng với Tiêu gia cũng có không ít hợp tác ở phường thị mà. Như hiện giờ Tiêu gia gặp chuyện không may, chúng ta tự nhiên là phải đến quan tâm một chút." Nghe trong thanh âm Tiêu Viêm ngầm chứa sát khí lạnh lẻo, sắc mặt Áo Ba Mạt Đốn lại lần nữa trắng bệch ra, vội vàng cười nói.

Ở bên cạnh, vẻ mặt Gia Liệt Tất cũng là lúc xanh lúc trắng.

"Sao?"

Tiêu Viêm cúi đầu xuống cười gằn một tiếng, đầu gã đột nhiên ngẩng lên. Đôi con ngươi đen như mực lại giống như một mũi nhọn sắc bén, lạnh lùng nhìn chòng chọc hai người Áo Ba - Gia Liệt. Giữa bầu không khí yên tĩnh, một tiếng trầm đục rất nhỏ, bỗng nhiên vang lên, rất nhanh trước mắt. Thanh sắc Hỏa diễm nóng rực, không có dấu hiệu báo trước từ trong cơ thể Tiêu Viêm mãnh liệt mà đột ngột phát ra. Tại thời khắc này, trong đại sảnh nhiệt độ chợt tăng cao, tộc nhân Tiêu gia khoảng cách rất gần với Tiêu Viêm, vội vàng thối lui về phía sau.

"Hôm nay, nếu chủ ý của hai vị là tới đánh Tiêu gia ta, vậy thì bắt đầu đi nào." Thanh sắc Hỏa diễm lượn lờ toàn thân. Thanh âm của gã, vô cùng lạnh lẽo.

Thanh sắc Hỏa diễm từ trong cơ thể Tiêu Viêm bốc dựng lên khiến mồm miệng đâm ra khô đắng. Áo Ba Mạt Đốn, Gia Liệt Tất cùng với vị tam phẩm Luyện dược sư nọ, trên vẻ mặt đều hiện rõ sự sợ hãi, lui về phía sau hai bước.

"Viêm nhi! Không cần phải động thủ. Ta cũng không có nửa phần ý nghĩ muốn đối phó với Tiêu gia, chuyện hôm nay, Chính là sự hiểu lầm, nếu điệt nhi đã không thích thì ta lập tức dẫn người rời đi vậy." Áo Ba Mạt Đốn nuốt một ngụm nước bọt, thanh âm của lão bởi vì quá sợ hãi, lại trở nên có chút the thé khó nghe.

Lời chưa kịp nói ra hết, lão liền vội vàng vung tay lên, đem mấy chục tên cao thủ đại hán cầm vũ khí, vội vã hướng về phía lão áp sát lại, sau đó xếp một hàng, cẩn thận từng li từng tí hướng về bên ngoài đại sảnh thối lui.

"Thiếu Tộc trưởng? Không thể thả bọn chúng đi a, hai ngày nay, tộc nhân chúng ta bị bọn hắn làm cho tổn thương không ít. Có một số thậm chí..." Nhìn Áo Ba Mạt Đốn định rời khỏi đại sảnh, tính tình Tam trưởng lão nhịn không được vội vàng nóng nảy nói, nhưng mà lời tam lão còn chưa nói xong, lại bị Tiêu Viêm phất tay ngăn lại. Ngay lập tức, tam lão cũng đành nuốt câu nói còn dang dở xuống trong bụng, lui về. Nhìn bộ dáng lão như vậy, rõ ràng bây giờ đã chân chính đem Tiêu Viêm, trở thành trụ cột chống đỡ cho cái Gia tộc này rồi.

"Ngươi." Trông trộm Áo Ba Đốn ấy vậy mà lúc này sắp rời khỏi. Gia Liệt Tất ngẩn ra, khuôn mặt hơi hơi co giật, thân thể cứng ngắc của lão trong nháy mắt, cũng là vội vàng xoay người lại. Hướng về Tiêu Viêm yên lặng ngồi ở trên ghế, vẻ mặt cười nịnh nói: "Tiêu Viêm điệt nhi, chuyện hôm nay, quả thật là hiểu lầm a. Ngày sau ta tất nhiên sẽ đích thân đến nhà tạ tội, bây giờ trong tộc có việc, xin cáo từ!"

Nói xong. Lão cũng vội vàng vung tay, dẫn đám thủ hạ. Xoay người định rời đi lập tức.

Nhìn về hai người Gia Liệt Tất - Áo Ba Mạt Đốn dẫn theo thủ hạ, nhếch nhác lủi ra ngoài. Vị tam phẩm Luyện dược sư kia sắc mặt tái mét, tuy rằng trong lòng lão cũng vì tiếng tăm Tiêu Viêm mà có chút phát lạnh, nhưng với thân phận Luyện dược sư cao ngạo, không cho phép lão giống như chó nhà có tang mà rời đi. Lập tức lão cắn răng, lớn tiếng quát: "Các ngươi đứng lại cho ta! Tiêu gia hiện giờ nguyên khí đại thương, một tên mao đầu tiểu tử đã đem bọn ngươi dọa thành bộ dáng như vậy. Ngày sau còn gì là thể diện mà đứng ở cái Ô Thản Thành này?"

Nghe tiếng quát của tên Luyện dược sư. Gia Liệt Tất và Áo Ba Mạt Đốn cước bộ đều dừng lại, nhưng mà, ngay tại lúc tư tưởng bọn họ vừa mới do dự trong phút chốc. Một tiếng kêu thê lương thảm thiết, ở trong đại sảnh vang lên. Hai người nhịn không được quay đầu lại nhìn, lại cùng hoảng sợ chứng kiến, vị tam phẩm Luyện dược sư kia lúc này đây, đang bị bao bọc ở bên trong một thứ màng mỏng năng lượng màu sắc thất thải. Hơn nữa, trên đỉnh màng mỏng năng lượng đó, vậy mà hãy còn đang không ngừng rơi vãi thất thải đơn thể trút xuống hết, chất lỏng thất thải tựa hồ sẳn có tính ăn mòn cực ác. Mỗi một giọt chất lỏng ở trên thân thể gã Luyện dược sư rơi xuống, đều kèm theo đó một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

"Phanh!" Màng mỏng năng lượng bỗng nhiên bạo liệt lan rộng. Chất lỏng thất thải mỏng manh bắn phụt ra, cuối cùng dưới sự nhìn kỹ của mọi người. Chậm rãi dung hợp thành một thân hình thon thả - mềm mại. Khắc sau (6), một mỹ nhân đẹp mĩ miều, suýt nữa giống như là một loại phép thuật biến thân, xuất hiện bên trong đại sảnh. Đôi mắt đẹp yêu dị khẽ nâng lên, ở trong đó uy nghiêm đáng sợ. Lại khiến cho mỗi người khi tiếp xúc với ánh mắt đó, đều cảm thấy lạnh lẽo.

Hai hàm răng run cầm cập nhìn về phía mỹ nhân đẹp mĩ miều kia. Giờ phút này, tên một đại nhân vật làm cho người ta hầu như tê liệt, từ trong lòng Gia Liệt Tất cùng Áo Ba Mạt Đốn hiện rõ ra.

"Mỹ... Mỹ đỗ toa nữ vương?"

"Tiêu...Tiêu nhi! Xin cáo từ, chuyện hôm nay. Tuyệt đối là hiểu lầm a." Hướng về Tiêu Viêm ngồi ở trên ghế như cọc gỗ vậy, run rẩy chắp tay vái gã một cái. Gia Liệt Tất cùng Áo Ba Mạt Đốn rốt cục thì dằn sự sợ hãi ở trong lòng xuống. Mang đám thủ hạ thảm hại chen chúc vượt ra ngoài, Bọn họ đã ngầm quyết định, chỉ cần ly khai cái nơi quỷ quái này. Lập tức thu thập đồ đạc, rời xa khỏi Ô Thản Thành.

Lãnh đạm nhìm đám người Gia Liệt Tất đang chật vật vượt ra ngoài đại môn. Tiêu Viêm tự nảy giờ vẫn lặng im, lúc này gã mới nhẹ nhàng phất tay. Thanh âm tầm thường, lại làm cho tất cả tộc nhân Tiêu gia, như hả lòng hả dạ vì kích động.

"Một tên không lưu."

Cùng với thanh âm Tiêu Viêm vừa hạ xuống. Chính giữa đại sảnh, thân ảnh Mỹ đỗ toa nữ vương, chậm rãi biến thành hư ảo. Đại môn kia, cùng là loảng xoảng một tiếng, dâng lên đóng lại chặt chẽ. Ngay lập tức, ở ngoài đại môn. Tiếng kêu thảm thiết, liên tiếp vang lên.

__________________________________________________ __

A Sì chú:

(1)Thành ngữ 旁若无人 - Bàng Nhược Vô Nhân - Không coi ai ra gì: giải thích: hình dung thái độ ngạo mạn, không đem người khác để vào mắt.

Xuất xứ từ《 sử ký · thích khách liệt truyện 》: Kinh Kha ham rượu, mổi ngày giết chó đợi Cao Tiệm Ly đến, uống với nhau, uống rượu say thì nhớ chuyện ngày xưa, Cao Tiệm Ly đánh đàn trúc, Kinh Kha cùng hòa vào hát giữa chợ, âm nhạc cũng hỗ tương, không lâu sau cùng bật khóc, không coi ai ra gì cả.

(2) Nguyên văn:口不择言 - Khẩu Bất Trạch Ngôn, đây là một câu thành ngữ ý nghĩa của nó là: Khi có nghĩa là tuyệt vọng để diễn tả những từ ngữ không thể đúng hoặc nói chuyện tình cờ.

【 Xuất Xứ】: 《 Bắc Sử · Ngụy Ngả Lăng Bá Tử Hoa Truyện 》:"Sex rất là nóng bỏng, đang lúc gấp rút, Khẩu Bất Trạch Ngôn, tự tay mình đâm mạnh."

(3) Nguyên văn: 如释重负 - Như Thích Trọng Phụ: Đây là một câu thành ngữ chỉ sự Thuyên giảm.

Giải thích: 释:放下;重负:重担子。 Release: xuống; gánh nặng: gánh nặng của trẻ. 象放下重担那样轻松。 Dễ dàng như để nằm xuống gánh nặng của họ. 形容紧张心情过去以后的的轻松愉快�� � � Miêu tả tâm trạng trong quá khứ sau một thoải mái và vui vẻ.

(4) Nguyên văn: 锋芒毕露 - Phong Mang Tất Lộ - 【 Giải thích】: bộc lộ hết, hiển lộ hoàn toàn. Khí lực và tài năng tất cả đều hiển lộ ra, chỉ người rất biểu hiện mình quá mức.

(5) Nguyên văn: Hổ phụ vô Khuyển tử - Cha là hổ thì không sinh con là chó

(6) 15 phút

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv