Viễn cổ bát tộc suy tàn trước hết chính là Tiêu tộc, còn Cổ tộc và Hồn tộc là chủng tộc mạnh nhất, theo sau đó Viêm tộc, Lôi tộc là hai tộc có huyết mạch kéo dài bền vững nhất, qua nhiều năm như vậy chưa từng xuất hiện tình trạng khô kiệt. Chính vì thế trong tộc nhân tài đông đúc, tuy vẫn thua kém Cổ tộc Hồn tộc nhưng đã vượt xa ba tộc Dược tộc, Thạch tộc và Linh tộc, có lẽ do nguyên nhân này nên hai tộc vẫn chưa bị Hồn tộc tập trung tiêu diệt.
Đạo lý dễ làm trước khó tính sau hiển nhiên ai cũng biết, cho nên Viêm tộc và Lôi tộc không nằm trong danh sách đen. Đương nhiên, sau khi Hồn tộc xử lý hết quả hồng mềm, sớm muộn gì cũng đến phiên bọn hắn.
Hôm nay Dược tộc có vẻ náo nhiệt, hai vị Viêm Lôi tộc trưởng cũng đến tham gia tìm hiểu. Mặc dù thịnh hội lần này vô cùng coi trọng Cổ tộc nhưng bên kia an bài đội hình tiếp đón hai vị ấy cũng long trọng không kém, cấp đầy đủ mặt mũi.
Lúc Tiêu Viêm cùng Huân Nhi đi tới bên ngoài đại điện, nơi đây đã sớm đông người chen chúc, quang cảnh vô cùng náo nhiệt.
"Vị trí bên tay trái chính là tộc trưởng Viêm tộc, Viêm Tẫn."
Hai người lặng lẽ tiến vào đại điện, sau đó tùy tiện tìm một góc hẻo lánh ngồi xuống. Huân Nhi chỉ tới một người người trung niên nói.
Tiêu Viêm chuyển ánh mắt nhìn theo hướng đầu ngón tay Huân Nhi chỉ liền thấy một người mặc trường bào đỏ rực ngồi trên hàng ghế cao nhất. Nam tử khoảng chừng trên dưới bốn mươi tuổi, bộ dáng thô kệch, hai hàng lông mi đỏ như lửa, làm cho người kinh ngạc chính là cặp mắt của hắn, không ngờ cũng là màu đỏ, nhìn qua y như hai khối bảo thạch phát sáng, hễ quét về phía nào là bên đó cảm giác như nhiệt độ nóng dần lên.
"Người này khí tức ẩn giấu không ít, thực lực cao thâm khó lường, nhưng hắn làm cho ta có cảm giác tương đối kỳ quái." Sắc mặt Tiêu Viêm rất là ngưng trọng, ở trong linh hồn cảm giác của hắn thì người trung niên kia tỏa ra khí tức y như một ngọn lửa mơ hồ nhưng không nóng bỏng, ngược lại có vẻ bình tĩnh thong dong. Vì thế Tiêu Viêm mới khó hiểu, đồng thời cảm thấy kỳ quái là vì hắn nhận ra vị tộc trưởng Viêm tộc này có vài điểm quen thuộc.
"Đừng có thấy hắn như mới bốn mươi tuổi, thật ra đó là lão yêu quái không biết sống bao nhiêu năm rồi." Huân Nhi cười cười nói: "Tiêu Viêm ca ca, tộc trưởng Viêm tộc này khống chế hỏa diễm đã đạt đến trình độ đỉnh cao, theo như lời phụ thân thì trong cơ thể của hắn có được hai loại Dị hỏa. Một là Dị hỏa bảng bài danh thứ mười bảy Hỏa Sơn Thạch Diễm, loại thứ hai là Dị hỏa bảng bài danh thứ bảy Cửu U Kim Tổ Hỏa."
"Hả? Cửu U Kim Tổ Hỏa mà cũng rơi vào tay Viêm tộc?" Tiêu Viêm nhíu mày lẩm bẩm, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Nói như vậy, trong cơ thể hắn cũng có Dị hỏa dung hợp?"
"Ừ, do Cửu U Kim Tổ Hỏa và Hỏa Sơn Thạch Diễm dung hợp cho ra một loại Dị hỏa mới, uy lực hơi kém so với Tịnh Liên Yêu Hỏa của chàng nhưng đủ sức chống lại Kim Đế Phần Thiên Viêm của ta." Huân Nhi mỉm cười nói: "Tiêu Viêm ca ca sở dĩ có thể dung hợp các loại Dị hỏa là vì công pháp kỳ diệu, còn vị tộc trưởng Viêm tộc lại hoàn toàn dựa vào công phu khống chế hỏa diễm mạnh mẽ dung hợp Dị hỏa lại với nhau, từ đó có thể thấy được độ khó không hề nhỏ."
Tiêu Viêm có phần rung động, đây là lần thứ nhất hắn biết có người không dựa vào Phần Quyết để dung hợp Dị hỏa. Hắn vô cùng rõ ràng trình độ khó khăn lớn tới mức nào, mặc dù thực lực của hắn ngày hôm nay đã rất mạnh, nhưng cũng khó lòng cưỡng ép dung hợp hai loại Dị hỏa. Dù sao Dị hỏa có tính bài xích quá mãnh liệt.
"Không hổ là tộc trưởng Viêm tộc." Tiêu Viêm khẽ than thở, trong long nảy sinh sự bội phục năng lực của lão Viêm Tẫn này. Có điều hắn cũng minh bạch dung hợp hai loại Dị hỏa đã là cực hạn của người kia rồi, nếu như có thêm một loại nữa cũng chỉ là vô ích mà thôi, trừ phi hắn đạt tới trình độ Đấu Đế, nếu không sẽ chỉ là dẫn lửa thiêu thân, chứ đừng nói chi so sánh với Tiêu Viêm có khả năng dung hợp sáu loại Dị hỏa.
"Vị trí bên phải chính là tộc trưởng Lôi tộc, Lôi Doanh, thực lực gần bằng Viêm Tẫn, đều là Đấu Thánh cường giả tám sao, cũng là người mạnh nhất Lôi tộc."
Tiêu Viêm lại lé con mắt sáng một bên, chỉ thấy một nam tử ngang nhiên ngồi đó, da dẻ ngăm đen như mọi cà răng căng tai. Bộ dạng bên ngoài của người này có lực xung kích thị giác rất mạnh, dùng mắt thường là có thể thấy được ẩn chứa dưới lớp da đen thui kia là một cổ lực lượng mạnh mẽ đáng sợ.
"Lôi Doanh này có tính cách cực kỳ hiếu chiến, nghe nói năm đó đã từng giao thủ với Tiêu Huyền tiền bối, nhưng lại bị đánh bại." Huân Nhi nhẹ nhàng cười nói.
"Hả?"
Trong mắt Tiêu Viêm hiện lên sự kinh ngạc, chuyện này đã lâu nên hắn không biết. Nhưng năm đó tổ tiên Tiêu Huyền gần như là cường giả mạnh nhất thiên hạ, thế mà Lôi Doanh dám ra mặt khiêu chiến, xem ra bản tính hắn thật sự nóng nảy.
"Huân Nhi."
Trong lúc Tiêu Viêm cùng Huân Nhi trốn trong góc nói chuyện với nhau, tự nhiên có một thân ảnh lén lén lút lút từ bên ngoài tiến đến, thấp giọng gọi Huân Nhi. Hai người Tiêu Viêm xoay đầu nhìn lại thì nhận ra người nọ đã từng đi cùng Tiêu Viêm tiến vào Thiên Mộ, đó là Hắc Yên Quân nhị đô thống Cổ Hoa.
"Làm sao vậy?" Huân Nhi nghi hoặc nhìn về phía hắn.
"Hắc hắc!" Cổ Hoa cười cười xấu hổ với hai người Tiêu Viêm, chợt mặt mày ủ rũ nói: "Ta tới xin cứu viện."
Hai người Tiêu Viêm khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn sang Cổ Hoa, hiển nhiên là không rõ ý của hắn.
"Là do đám người Lôi tộc gây chuyện, khi bọn kia đến Cổ tộc điều tra không ngờ bọn họ cố ý khiêu khích huynh đệ Hắc Yên Quân, hai bên giao thủ vài trận kết quả người ta đánh cho tan tác, đồ vật bị cướp đoạt, quả thực là mất mặt." Cổ Hoa xoa xoa hai bàn tay, cười khổ nói: "Tuy ta biết rõ tính tình đám người Lôi tộc không tốt đẹp gì, nhưng thủ hạ bị đánh nên chúng ta thân là lão đại nếu không ra mặt không được. Cho nên mấy người chúng ta cũng xuất thủ đánh đuổi mấy tiểu gia hỏa gây sự kia trở về."
Tiêu Viêm nghe thế liền cảm thấy buồn cười.
"Đuổi trở về chẳng phải tốt rồi hay sao? Bọn hắn dù sao cũng là khách nhân, chẳng lẽ ngươi còn định tiếp tục kiếm chuyện? Ngươi cho rằng mấy sự tình này phụ thân và tộc trưởng Lôi tộc không biết sao, chẳng qua là tiểu bối náo loạn chút ít nên bọn hắn không muốn quản mà thôi." Huân Nhi nhẹ giọng nói.
"Đúng vậy, đuổi trở về thì tốt rồi, nhưng mà đám người kia không phục lại đi tìm cứu binh, sau đó đánh bại ta và Cổ Hình Cổ Yêu." Sắc mặt Cổ Hoa có chút buồn bực, bị đánh bại ngay cửa nhà mình đúng là tổn hại mặt mũi không ít. Dù sao hắn cũng là một trong Tứ đại đô thống Hắc Yên Quân.
"Việc này để cho Thanh Dương đại ca đi giải quyết là xong rồi, hắn là đầu lĩnh Hắc Yên Quân đại đô thống mà?"
"Thanh Dương đại ca cũng bị tên kia đánh bại, nếu không ta đi tìm các ngươi làm gì." Cổ Hoa hơi ngại ngùng nhưng rốt cục vẫn phải cười khổ nói.
"Hả?" Nghe thấy lời này, Tiêu Viêm và Huân Nhi cũng giật mình kinh hãi, hôm nay Cổ Thanh Dương đã là cường giả Đấu Thánh nhị tinh rồi. Trong đám thanh niên Lôi tộc có người đủ sức đánh bại hắn?
"Chẳng lẽ là người kia?" Huân Nhi nhíu mày suy nghĩ rồi lẩm bẩm.
"Đúng!" Cổ Hoa gật đầu nói: "Không nghĩ tới tên kia bây giờ đã mạnh mẽ đến tình trạng này."
"Người kia là ai?" Tiêu Viêm có chút tò mò.
"Lôi Động, thiên tài chói mắt nhất Lôi tộc trong mấy trăm năm, từng ở lại trong Ma Lôi trì Lôi giới năm năm. So sánh với Lôi Doanh lập kỷ lục khi còn trẻ thì còn lâu hơn một năm, tuy nói là do Lôi tộc dốc lòng tài bồi nhưng năng lực và thiên phú của hắn cũng không thể hoài nghi. Nghe nói Lôi tộc đã chuẩn bị bồi dưỡng hắn thành tộc trưởng kế nhiệm." Huân Nhi trầm ngâm nói.
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, không nghĩ tới bên trong Lôi tộc còn có thanh niên xuất sắc như thế, xem ra nội tình Lôi tộc đúng là không kém.
"Mặt khác, năm đó Lôi tộc từng đến Cổ tộc đề cập tới vấn đề thân gia, hơn nữa khi đó đã có không ít trưởng lão tỏ vẻ tán thành. Nhưng về sau bởi vì một số việc nên tạm thời buông xuống, về phần hai người có đính ước hôn nhân chưa thành chính là ta cùng với Lôi Động." Huân Nhi bất đắc dĩ nói.
"Sặc sữa?"
Tiêu Viêm lập tức giật mình, không nghĩ tới tên khốn nạn kia xém tý nữa đoạt luôn lão bà của hắn đi rồi.
"Huân Nhi, mặc dù tên kia tương đối hiếu chiến nhưng nơi này là Cổ tộc. Nếu để cho hắn cứ như vậy quay trở về, sau này gặp mặt đám người Lôi tộc sợ rằng sẽ bị chế nhạo mất hết mặt mũi đó." Cổ Hoa xoa xoa tay, cười hắc hắc nói: "Cho nên… hì hì… Huân Nhi ngươi ra tay thử xem?"
"Nhàm chán, không có một chút khí phách nam tử."
Huân Nhi liếc sang hắn rồi thản nhiên nói.
"Hắc hắc, nếu như ngươi không muốn xuất thủ thì để cho Tiêu Viêm muội phu ra tay hỗ trợ Hắc Yên Quân chúng ta được không? Tuy nói hiện tại Tiêu Viêm muội phu đã được tộc trưởng để ý nhưng vẫn chưa có nhiều danh tiếng đối với huynh đệ Hắc Yên Quân. Giúp chúng ta bề bộn một phen đi, sau này các ngươi thành hôn nhất định sẽ giúp các ngươi một bữa náo nhiệt, hắc hắc!" Nghe vậy, Cổ Hoa không nóng không vội, ánh mắt trực tiếp chuyển sang Tiêu Viêm cười cười gian xảo.
"Ngươi..."
Nghe Cổ Hoa nói lời này, khuôn mặt Huân Nhi lập tức đỏ hồng, bỉu môi nói: "Xem ra mục tiêu của ngươi không phải ta, mà là Tiêu Viêm ca ca mới đúng."
Cổ Hoa cười lên ha hả, ánh mắt tràn đầy lửa nóng nhìn về phía Tiêu Viêm, nói: "Như thế nào đây? Tiêu Viêm huynh đệ, có muốn xem thử thực lực đám thanh niên Lôi tộc hay không? Hiện tại Thanh Dương đại ca đang trì hoãn bọn hắn đó."
Bị ánh mắt nóng bỏng của Cổ Hoa chằm chằm vào, Tiêu Viêm không nhịn được cười, trong lòng sinh ra cảm giác muốn đi thử xem sao, trước giờ toàn giao tiếp với mấy lão yêu quái làm cho hắn cũng quên mất tuổi của mình. Nếu dựa theo số tuổi thì hắn xem như phù hợp với đám người Cổ Hoa, ở vào giai đoạn mới phát triển, nóng long hiếu chiến gầy dựng danh tiếng cho mình.
"Rồi, theo ngươi là được, dẫn đường, để cho ta đi nhìn xem cái tên dám tranh đoạt vợ của ta có năng lực gì?"