Đấu Phá Thương Khung

Chương 1467: Độc đấu nhị Thánh!



Hư vô không gian yên tĩnh không có một tiếng động, không gian loạn lưu xuất hiện liên tục, ẩn chứa những nguy hiểm chết người.

"Vèo!"

Trong sự tĩnh lặng đó đột nhiên vang lên tiếng xé gió. Một loạt những vệt sáng từ trong bóng tối ở phía xa bay tới. Tốc độ nhanh tới mức tạo thành kình phong cuồng bạo. Ngay cả không gian loạn lưu cũng bị phá tan.

"Đại tỷ, lúc này, tam đại Long Đảo toàn lực tấn công Đông Long đảo lại có thêm sự giúp đỡ chúng ta, chắc hẳn có thể đánh tan Đông Long đảo." Một gã mặc hắc y đứng bên cạnh vị Hồng y nữ nhân đầu lĩnh chậm rãi nói. Giọng nói của hắn khàn khàn, miệng chỉ hơi mở ra khép vào một chút mà lại xuất hiện một loại lực hút đáng sợ. Người này tự xưng là Côn Hoàng, có không ít đối thủ của hắn sau khi bị bắt liền bị hắn nuốt sống. Hung danh của hắn cực kỳ vang dội trong giới ma thú, không ít cường giả khắp nơi khi nghe đến tên hắn đều sợ mất mật.

"Không cần vội vàng như vậy, cứ đợi cho bọn chúng đánh với nhau, chết càng nhiều càng tốt." Nữ tử áo hồng suy tính, lạnh nhạt trả lời.

"Hắc hắc, không ngờ tam đại Long đảo lại tìm đến chúng ta để nhờ giúp đỡ. Đúng là làm cho người ta bất ngờ mà!" Lão giả còn lại cười quái dị và nói, đây chính là Ưng Hoàng.

"Đợi giải quyết xong Đông Long đảo, lấy được Long Hoàng huyết mạch rồi thì tam đại Long đảo sớm muộn gì cũng bị tộc ta diệt trừ mà thôi." Hồng y nữ nhân cười mỉm, tay áo vung lên, đang muốn tăng tốc thêm nữa thì trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác nguy hiểm. Nàng chưa kịp phản ứng gì thì từ trong đám không gian loạn lưu phía trước đã bộc phát ra một tia đấu khí mỏng như sợi tơ những cực kỳ sắc bén. Trong nháy mắt đã bắn về phía đám người Thiên Yêu Hoàng tộc. Ngay lập tức,những tiếng kêu thảm vang lên không dứt.

"Bọn chuột nhắt phương nào dám đánh lén Thiên Yêu Hoàng tộc, muốn chết!"

Nữ tử thủ lĩnh nhanh chóng phục hồi tinh thần, nhìn thấy tộc nhân thương vong thê thảm liền nổi giận, ngọc thủ giơ lên đánh một chưởng về phía không gian loạn lưu. Không gian xung quanh trở nên vặn vẹo, chỉ nghe thấy một tiếng "Oành!", cả không gian loạn lưu cuồng bạo kia liền bị đánh tan nát.

"Ha ha, nếu nhát gan thì sao dám chặn đường giết người Thiên Yêu Hoàng tộc đây?"

Không gian loạn lưu vừa nổ tung thì xung quanh đấy bỗng vang lên tiếng cười lớn. Một bóng người từ đó bay ra, dừng lại trước mặt đám người Thiên Yêu Hoàng tộc. Hai tay người đó vung lên, hơi thở áp chế liền chầm chậm lan ra. "Thiên Yêu tam hoàng, mấy trăm năm không gặp rồi. Các ngươi vẫn như thế nhỉ!"

"Ngươi là?" Phượng Hoàng nhìn Yêu Minh đứng phía trước, ánh mắt đầy sát khí. Nàng cau mày rồi đột nhiên cười lạnh: "Yêu Minh, ngươi còn chưa chết ư?"

"Sao lại là lão quái đó? Không phải hắn bị tẩu hỏa nhập ma, vẫn lạc rồi hay sao?" Nghe Phượng Hoàng nói thế, Côn Hoàng và Ưng Hoàng sững sờ kêu lên.

"Hắc hắc, ba tên lão yêu các ngươi còn chưa chết thì bổn vương sao có thể dễ dàng vẫn lạc được." Yêu Minh cười to nói.

"Người sống hay chết thì mặc xác ngươi. Nhưng xem ra lá gan của ngươi càng ngày càng lớn! Có vẻ mấy năm gần đây tộc các ngươi cũng rảnh rỗi quá nhỉ! Hay là các ngươi nghĩ rằng mình có thể so sánh được với Thiên Yêu Hoàng tộc chúng ta nên đến đây giương oai chăng?" Phượng Hoàng lạnh lẽo nhìn chằm chằm Yêu Minh, giọng nói có vẻ âm trầm, giận dữ.

"Ha ha, Thiên Yêu Hoàng tộc thật là uy phong nhỉ."

Lại một tiếng cười thản nhiên đột nhiên vang lên từ phía sau của Yêu Minh. Không gian khẽ dao động, một bóng người chậm rãi hiện ra.

"Ngươi là ai?" sắc mặt Phượng Hoàng hơi thay đổi nhìn người vừa xuất hiện. Nàng có thể cảm giác được người này là một cường giả đạt tới Nhất tinh Đấu thánh hậu kỳ.

"Tiêu Viêm?"

Phượng Hoàng vừa mới lên tiếng hỏi thì Phượng Thanh Nhi và Cửu Phượng ở phía sau đã thốt lên đầy kinh hãi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

"Tiêu Viêm? Ngươi chính là tên đầu sỏ lúc trước phá hỏng việc chiếm Long Hoàng Căn Nguyên quả của Thiên Yêu Hoàng tộc bọn ta?" Nghe hai người kia thốt lên, Phượng Hoàng nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiêu Viêm.

"Xem ra thanh danh của ta ở Thiên Yêu Hoàng tộc cũng không tồi đấy!" Tiêu Viêm mỉm cười, ánh mắt tùy ý liếc nhìn Cửu Phượng và Phượng Thanh Nhi. Ánh mắt hắn quét qua làm hai người kia run rẩy. Hai năm trôi qua, thực lực của Phượng Thanh Nhi vẫn dậm chân tại chỗ, hiển nhiên là vì quá trình hoán cốt tăng thực lực mang lại di chứng. Cả đời này nàng khó có thể tăng thực lực lên được nữa, chứ đừng nói đến việc tiến vào Bán Thánh. Còn Cửu Phượng thì đã đạt đến Cửu chuyển Đấu Tôn đỉnh, khoảng cách đến Bán Thánh cũng chỉ còn một bước mà thôi. Vị tộc trưởng tương lai của Thiên Yêu Hoàng tộc này có thiên phú không kém.

"Hô…"

Phượng Hoàng hít sâu một hơi sau đó chậm rãi thở ra, ánh mắt vẫn âm trầm nhìn Tiêu Viêm và đám người Yêu Minh. Nhìn một đám người đứng đó, nàng tự hiểu rằng bọn hắn đến đây không có ý tốt.

"Yêu Minh, lần này ngươi muốn hai tộc khai chiến toàn diện sao?" Phượng Hoàng lạnh lùng hỏi.

"Không còn cách nào khác! Ta nhận được lời mời nhưng không phải của tam đại Long đảo mà là Đông Long đảo của cầu viện." Yêu Minh giang tay cười nói. Hắn không phải kẻ tầm thường, làm sao có thể bị Phượng Hoàng hù dọa đây? Hung danh của Phượng Hoàng chẳng có chút uy hiếp nào với hắn.

"Ba vị, nếu các ngươi dẫn người quay về thì chúng ta sẽ không động thủ." Tiêu Viêm híp mắt cười nói.

"Ngươi là cái thứ gì mà cũng dám mở miệng nói chúng ta nên trở về? Ngươi cho rằng chúng ta quay về thì Đông Long đảo liền bình yên vô sự hay sao? Tam đại Long đảo đang vây quanh Đông Long đảo, chờ các ngươi tới nơi thì có khi chỉ còn thấy một mảnh phế tích mà thôi." Ưng Hoàng lạnh lùng nói.

Nghe vậy, bàn tay Tiêu Viêm nắm chặt, không ngờ tam đại Long đảo vội vàng như vậy, hiện tại đã bắt đầu động thủ rồi sao…..

"Bây giờ lập tức cút khỏi hư vô không gian, bằng không một người cũng đừng hòng thoát."

Tiêu Viêm khẽ nhíu mày, cũng không muốn nói nhảm với Thiên Yêu Hoàng tộc nữa. Hắn ngẩng đầu lên, bình thản nói.

Phượng Thanh Nhi và Cửu Phượng nghe được lời này của Tiêu Viêm đều trợn mắt lên nhìn. Hai năm không thấy, Tiêu Viêm càng ngày càng khoa trương a. Phải biết rằng lần này bọn họ đi còn có cả ba vị thái thượng trưởng lão, mà ba vị này đều là cường giả Đấu Thánh chân chính.

"Tiểu bối, thời điểm lão tử tung hoành Đấu Khí đại lục thì mẹ ngươi vẫn còn chưa sinh ra đâu!" Ưng Hoàng nghe Tiêu Viêm nói thế liền không khách khí hét lên, ánh mắt đầy hung ác, đấu khí cuồn cuộn trong cơ thể bạo phát ra.

"Giết!"

Hai mắt Phượng Hoàng dần lạnh, sát ý dâng lên, ngôn từ lạnh lẽo từ trong miệng phun ra. Tuy nàng cảm ứng được lực lượng của Yêu Minh cao hơn nàng nhưng dù sao phía nàng cũng có ba vị Đấu Thánh mà đối phương chỉ có hai. Bên nàng còn chiếm ưu thế thì làm sao có thể lui bước dễ dàng cho được.

"Ha ha, được! Bổn vương cũng muốn thử xem qua nhiều năm như vậy Thiên Yêu tam hoàng có tiến bộ được chút nào không." Yêu Minh ngửa mặt lên trời cười to, thân hình mạnh mẽ lướt tới.

"Ta sẽ đối phó với hắn. Côn Hoàng, ngươi đối phó tên tiểu tử kia. Ưng Hoàng, ngươi dẫn những người khác chém giết đám người còn lại." Phượng Hoàng cười lạnh một tiếng, thân hình cũng nhanh chóng lướt tới, không chút do dự đánh về phía Yêu Minh. Trong nháy mắt, từng luồng năng lượng khổng lồ khiến người khác run rẩy bùng nổ, lan truyền ra xung quanh.

"Một người không ngăn nổi ta đâu, hay là hai người các ngươi cùng tới đi."

Tiêu Viêm cười to, thân hình trực tiếp xuất hiện trước người Côn Hoàng. Kim quang trong cơ thể tuôn ra dữ dội, thân thể cũng trở nên to lớn. Nắm đấm không chút lưu tình mang theo kình phong hủy diệt đánh thẳng về phía Côn Hoàng.

"Thôn phệ thiên địa!"

Đối với thế công mãnh liệt của Tiêu Viêm, sắc mặt Côn Hoàng liền biến đổi. Hắn há miệng, hắc khí tuôn ra dữ dội rồi hóa thành một cái miệng dữ tợn khổng lồ chừng trăm trượng, giống như muốn cắn nuốt nắm tay của Tiêu Viêm vào.

"Tham ăn quá, cẩn thận kẻo nghẹn!"

Thấy thế, Tiêu Viêm cười lạnh, lòng bàn tay khẽ lật, cái miệng từ hắc khí tạo thành kia liền nổ tung. Tất cả kình phong còn sót lại lao xuống thân thể Côn Hoàng.

"Hự!"

Bị Tiêu Viêm đánh trúng, Côn Hoàng kêu lên một tiếng đau đớn, lùi lại hơn trăm trượng mới ổn định được. Hắn khiếp sợ nhìn Tiêu Viêm, cùng là Nhất tinh Đấu Thánh hậu kỳ mà sao sức chiến đấu của đối thủ lại cường hãn như vậy chứ?

"Nhị ca!"

Ưng Hoàng đang muốn xuất thủ với đám người Tiểu Y Tiên thì nhìn thấy Côn Hoàng bị Tiêu Viêm dùng một quyền đánh bay liền kinh hãi. Hắn hơi ngập ngừng một chút rồi lập tức bay đến bên cạnh Côn Hoàng, cảnh giác nhìn Tiêu Viêm rồi trầm giọng nói: "Tên tiểu tử này có chút cổ quái, hay là chúng ta liên thủ giải quyết nhanh chóng rồi xử lý đám còn lại cũng chưa muộn!"

Nghe vậy, Côn Hoàng chần chờ một chút rồi cũng gật đầu. Mới vừa rồi giao thủ qua hắn đã biết chỉ mình hắn thì không thể nào chống lại Tiêu Viêm được. Điều này làm hắn cảm thấy ủy khuất nặng nề.

Phượng Thanh Nhi và Cửu Phượng ở đằng xa thấy được cảnh này, khuôn mặt tức thì trắng bệch ra, dùng ánh mắt không thể tin nhìn về phía thân ảnh tràn ngập kim quang kia.

Cùng là Đấu Thánh nhưng lại mạnh hơn Côn Hoàng, làm sao có thể được cơ chứ!? Làm sao người kia có thể tiến bộ kinh khủng như vậy chỉ trong vòng hai năm?

Khi bọn hắn liều mạng muốn đuổi kịp và vượt qua Tiêu Viêm thì không ngờ lại phát hiện rằng bản thân còn không chạm nổi vào bóng lưng của người ta. Điều này là đả kích rất lớn đối với hai người vốn kiêu ngạo không coi ai ra gì này.

"Lệ!"

Hai tiếng phượng minh chợt vang vọng lên trong hư không, thân thể Côn Hoàng và Ưng Hoàng đột nhiên bành trướng rồi chuyển sang trạng thái nửa người nửa thú. Từng luồng năng lượng cuồng bạo dao động như giông bão từ thân thể hai người lan ra xung quanh. Không gian loạn lưu trong vòng vạn trượng quanh đó bị chấn vỡ!

"Ha ha, Song Thánh thì sao? Hôm nay để ta lĩnh giáo hai người các ngươi một phen. Xem xem hai Đấu Thánh liên thủ thì làm gì được ta?"

Tiêu Viêm ngửa mặt cười to, tiếng cười như sấm rền, chân kim sắc cự nhân đạp vào hư không mang theo khí phách tuyệt luân!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv