Sự trả thù của Tinh Vẫn Các kéo dài gần mười ngày, trong mười ngày này, ít nhất có hai mươi tông phái bị đại quân của Tinh Vẫn Các tiêu diệt. Đối mặt với một vị cường giả cảnh giới Bán Thánh, một vị Nhất tinh Đấu Thánh sơ kỳ, những tông phái kia cơ bản không có bao nhiêu sức phản kháng.
Mà sự bùng nổ lần này của Tinh Vẫn Các cũng khiến không ít thế lực phải kinh sợ. Trước kia, Tinh Vẫn Các vẫn chỉ phát triển ở một khu vực, không thể hiện ra sức mạnh của mình, do đó khiến một vài thế lực có phần coi thường Tinh Vẫn Các. Nhưng hoạt động lần này của Tinh Vẫn Các lại khiến cho bọn họ hiểu được, Tinh Vẫn Các kia không phải là một con cừu ngoan ngoãn hiền lành, nếu bị chọc giận thì nó sẽ trở thành một mãnh hổ quay ra cắn người.
Sau mười ngày, các đại đội của Tinh Vẫn Các cũng bắt đầu rút lui, dù sao họ cũng không muốn tàn sát tới mức máu chảy thành sông. Giết chóc là điều cần thiết để tạo nên thiết huyết uy nghiêm của Tinh Vẫn Các, nhưng cũng không thể làm quá mức, đối với vấn đề này, Tiêu Viêm cùng Dược lão tương đối nắm chắc.
Dưới sự trả thù điên cuồng của Tinh Vẫn Các, những ngày này, Hồn Điện lại tương đối bình tĩnh, không hề phái bất kỳ cường giả nào viện trợ cho Minh Hà minh, nhưng mấy người Tiêu Viêm cũng không vì vậy mà buông lỏng. Xưa nay Hồn Điện vốn vô cùng quỷ dị, lần này không động thủ hiển nhiên là muốn tập hợp lực lượng, chờ đợi thời cơ giáng cho Tinh Vẫn Các một đòn chí mạng.
Đối mặt với nguy cơ này, đương nhiên mấy người Tiêu Viêm sẽ không coi thường, mặc dù giờ đây hắn đã thực sự trở thành Đấu Thánh, nhưng đối diện với thế lực đáng sợ như Hồn Điện, Hồn Tộc thì vẫn phải cẩn thận.
Muốn thực sự đối kháng với Hồn Điện, việc liên minh cần phải nhanh chóng giải quyết. Vì vậy, khi rút quân về, hai phong thư cũng được hai vị cường giả của Tinh Vẫn Các chuyển đến Phần Viêm Cốc và Hoa Tông bằng tốc độ nhanh nhất. Mặc dù hai thế lực này không khủng bố như Đan Tháp, nhưng cũng là một trong những thế lực hiếm hoi ở Trung Châu có thể giúp sức cho họ.
Còn lại mấy tông phái nhỏ khác, giờ phút này cũng không cần vội, đợi tới khi ba thế lực lớn đáp ứng gia nhập liên minh thì tất nhiên họ sẽ tranh nhau tới. Tới lúc đó, chỉ cần kiểm soát chặt chẽ, một siêu cấp liên minh có thể so sánh với Hồn Điện lập tức sẽ được hình thành.
Nhìn hai đạo thân ảnh đang nhanh chóng biến mất ở cuối chân trời, Tiêu Viêm chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, hai tay chắp sau lung. Bây giờ chuyện mà bọn họ có thể làm chỉ là yên lặng chờ tin tức truyền về, nếu ngay cả Hoa Tông và Phần Viêm Cốc mà cũng không thuyết phục nổi thì con đường liên minh sẽ trở nên vô cùng khó khăn.
…
Hoa Tông, trong một đại điện thoang thoảng hương thơm.
Mặc dù đại điện khá rộng nhưng lại tương đối trống trải, duy chỉ có mấy người yên lặng ngồi trong đó. Mà trong mấy người này đương nhiên là có Vân Vận, chỉ có điều người thân là tông chủ Hoa Tông như nàng lại không ngồi ở chủ vị, bởi vì nơi đó đang có hai người đang ngồi.
Hai thân ảnh này mặc quần áo vàng nhạt, nhìn cũng không già lắm, thậm chí da dẻ nhìn còn khá mịn màng, mặc dù có chút nếp nhăn nơi khóe mắt, nhưng nhìn qua lại khiến cho hai người có chút đặc biệt. Dưới hai người là các trưởng lão của Hoa Tông, nhưng giờ phút này các nàng lại đang rất cung kính với hai người thoạt nhìn còn trẻ hơn mình rất nhiều này.
"Đại trưởng lão, ngươi thấy việc này thế nào?"
Sự trầm mặc kéo dài một lúc, một vị nữ tử ngồi trên đột nhiên đưa mắt nhìn về phía Đại trưởng lão, thản nhiên nói. Lúc này, một quyển trục đang được đặt ngay ngắn trước mặt nàng, trên quyển trục có huy chương đặc thù của Tinh Vẫn Các.
Đối với câu hỏi của nữ tử kia, Đại trưởng lão chần chờ một chút, cung kính nói: "Bẩm thái thượng trưởng lão, Tinh Vẫn Các hiện nay không như lúc xưa, chỉ sợ ngay cả Hoa Tông chúng ta cũng không thể so sánh được. Nhưng giữa họ và Hồn Điện vẫn có sự chênh lệch rất lớn, giờ đây Hồn Điện cùng Tinh Vẫn Các thủy hỏa bất dung, nếu chúng ta đồng ý liên minh, như vậy sẽ đứng ở thế đối lập với Hồn Điện, đó cũng là một chuyện rất nguy hiểm."
Nghe vậy, vị nữ tử kia cũng khẽ gật đầu nói: "Ta cũng không ngờ rằng tên Dược Trần kia không những không chết mà còn đạt tới Bán Thánh cao cấp. Còn tên đệ tử hắn thu nhận cũng thật kinh khủng, cư nhiên còn vượt mặt hắn đạt tới Đấu Thánh trước, thực lực này đúng là mạnh hơn Hoa Tông rất nhiều. Về phần Hồn Điện, năm đó hai người chúng ta đã từng giao thủ với chúng, đúng là rất khó giải quyết."
"Thái thượng trưởng lão, tuy liên minh có phần nguy hiểm nhưng cũng có không ít lợi ích cho Hoa Tông. Sự phát triển của Hoa Tông đã đình trệ nhiều năm, gần đây lại thường xuyên bị Thiên Minh Tông ức hiếp, nếu có thể kết thành liên minh thì chắc chắn danh vọng của Hoa Tông sẽ đạt đến một tầng cao mới." Vân Vận trầm mặc một lát, rốt cuộc nhẹ nhàng mở miệng nói. Mặc kệ là chuyện gì, nàng nhất định sẽ vì Tiêu Viêm mà thuyết phục mọi người.
"Thiên Minh Tông thật đúng là một con ruồi phiền phức, lúc trước ta và đại tỷ vẫn chỉ là Bán Thánh trung cấp, dù liên thủ cũng chỉ có thể đấu ngang tay với Thiên Minh lão yêu, hiện giờ đại tỷ đã thuận lợi đạt đến Bán Thánh cao cấp, vốn muốn tìm lão quỷ đấy lấy lại danh dự, không ngờ hắn lại bị Tiêu Viêm giết!" Nữ tử áo vàng mỉm cười, đưa mắt nhìn Vân Vận, khóe môi có chút ý vị khó hiểu: "Vân Vận, nghe nói ngươi và Tiêu Viêm có quen biết? Nếu có thể kéo một nhân vật cỡ này vào Hoa Tông thì phải nói là quá tuyệt đấy."
Nghe vậy, Vân Vận lắc đầu không biết làm sao, vị thái thượng trưởng lão này mặc dù tuổi đã cao nhưng hình như còn có sở thích trêu đùa người khác thì phải.
"Chuyện này để cho đại tỷ quyết định đi." Nữ tử áo vàng vươn vai cười cười, không có ý kiến gì khác, đem tất cả mọi việc đổ lên đầu nữ tử yên lặng từ đầu tới cuối bên cạnh.
Nghe nàng nói vậy, ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn về phía nữ tử với sắc mặt lạnh lùng kia, bàn tay Vân Vận cũng lặng lẽ nắm chặt lại. Mặc dù nàng là tông chủ Hoa Tông nhưng loại đại sự thế này vẫn phải có sự đồng ý của thái thượng trưởng lão mới được. Nàng biết tình cảnh hiện giờ của Tinh Vẫn Các, vì vậy nàng cũng chỉ có thể làm hết sức để Hoa Tông có thể chân chính đứng cùng chiến tuyết với Tinh Vẫn Các. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, lông mi của nữ tử này hơi giật giật, bỗng nhiên một âm thanh ngắn gọn, bình thản truyền ra từ trong miệng: "Liên minh, đối phó Hồn Điện!"
"Phù!"
Nghe được lời nói ngắn gọn của nàng, trong lòng Vân Vận như trút được gánh nặng. Các trưởng lão còn lại hơi chần chờ một chút rồi cũng gật gật đầu đồng ý.
"Muội biết tỷ sẽ lựa chọn như vậy mà. Lúc trước, vì lão già kia mà tỷ dám chống đối cả sư phụ. Nhưng tỷ cũng biết là hắn không hề để ý tới việc này..." Nữ tử áo vàng cũng cười khổ một tiếng, nhìn nữ tử lạnh lùng vẫn không có chút phản ứng nào kia, đành phải khoát tay áo nói: "Nếu đại tỷ đã quyết định như vậy thì cứ thế trả lời cho người của Tinh Vẫn Các đi."
"Dạ!" Nghe vậy, một vị trưởng lão cung kính đáp.
…
Phần Viêm Cốc.
"Liên minh? Đối phó Hồn Điện? Mặc dù đám người đó người không ra người, quỷ không ra quỷ khiến cho người ta ghê tởm, nhưng tự dưng không có việc gì lại đi kiếm chuyện với chúng? Mặc kệ, để cho bọn chúng tự đi mà đánh!"
Sâu trong một rừng trúc u tĩnh ở Phần Viêm Cốc, một lão giả với mái tóc màu hỏa hồng ném quyển trục đang cầm trên tay lên bàn, không kiên nhẫn nói.
Nhìn thấy phản ứng của lão như vậy, Đường Chấn và Đường Hỏa Nhi đứng trước bàn đá đều cười khổ không biết làm sao. Lão già này sống nhiều năm như vậy mà tính tình vẫn thật nóng nảy.
"Khụ khụ!"
Phát tiết lửa giận một hồi, lão giả kia kịch liệt ho khan vài tiếng, sắc mặt càng đỏ hơn. Thấy vậy, Đường Hỏa Nhi bên cạnh vội vàng đi tới vỗ nhè nhẹ lên lưng lão.
"Vẫn là Hỏa Nhi tốt." Được Đường Hỏa Nhi vỗ lưng, sắc mặt của lão giả kia cũng khá hơn một chút, liếc mắt nhìn quyển trục để trên bàn, đột nhiên nói: "Tên Tiêu Viêm kia là Nhất Tinh Đấu Thánh? Tuổi không lớn chứ? Nếu như bộ dạng cũng tạm được nữa thì để hắn cưới Hỏa Nhi đi, lão phu sẽ đồng ý chuyện liên minh."
"Phanh!"
Ban đầu Đường Hỏa Nhi còn giúp lão giả tóc hồng đấm lưng, nhưng nghe được lời này thì khuôn mặt nhất thời đỏ ửng, ngọc thủ hung hăng vỗ lên lưng lão giả, nổi giận nói: "Lão già, lại nói lung tung rồi, cẩn thận về sau không ai chăm sóc cho lão trước lúc lâm chung đó!"
"Khụ, Hỏa Nhi, không được nói linh tinh!" Đường Chấn ho một tiếng, nói.
"Có thể ở tuổi này đạt được thành tựu như vậy, tên nhóc Tiêu Viêm này quả thật rất ưu tú. Mà hắn lại có thể khiến hai người các ngươi nói đỡ, vậy hiển nhiên các ngươi cũng có thiện cảm với hắn. Người có thể làm vừa lòng hai ngươi rất ít đấy..." Vẻ mặt lão giả vô cùng cổ quái, cười nói.
Hỏa Nhi trừng mắt nhìn lão, lười chẳng muốn tiếp tục để ý tới lão nữa, xoay người ngồi sang một bên.
"Lão tổ, bọn họ nói, nếu như người đồng ý việc liên minh, bọn họ có thể giải quyết mầm họa trong cơ thể người." Đường Chấn bất đắc dĩ lắc đầu nói.
"Chà..."
Nghe vậy, lão giả tóc hồng cau mày, uể oải ngồi trên ghế đá, tiện tay cầm lấy một quả trái cây đặt trên bàn, cắn một miếng, hỏi: "Vậy nếu không đáp ứng thì sao?"
"Nếu không đáp ứng, Tiêu Viêm nói hắn vẫn sẽ ra tay giúp lão nhân gia ngài." Đường Chấn mỉm cười nói.
"Ngưu!"
Miệng đang cắn trái cây của lão giả chợt cứng lại, mặt không chút thay đổi đem nó vứt bỏ, trầm mặc một hồi, thản nhiên nói: "Tiểu tử này cũng khá đấy, không có câu sau kia thì chuyện liên minh này không có cửa đâu."
"Vậy ý của lão tổ là?" Đường Chấn cười hỏi.
"Liên minh!"
Lão giả chậm rãi đứng lên, đột nhiên mệt mỏi duỗi lưng, một cỗ khí tức khủng bố chậm rãi tràn ra từ cơ thể, khuấy động cả một vùng không gian.
"Đã nhiều năm không lộ diện rồi, không biết trên đại lục này có còn ai nhớ tới danh tiếng của Hỏa Vân lão tổ ta không?"