Đấu Phá Thương Khung

Chương 142: Hấp thu tử sắc năng lượng: Diễm phân phệ lãng thước



Nhìn Tiêu Viêm trong lòng mình cả người bị thiêu đốt chật vật, Vân Chi mặt cười hơi đổi, hơn nữa bên trong sơn động tiểu Tử Tinh Dực Sư Vương cũng đã rống giận vọt ra, bất quá ánh mắt của nó nhìn Vân Chi đang trôi nổi trên không trung, chưởng trảo vội chà xát trên mặt đất, kìm hãm tốc độ lại, ma thú đối với nguy hiểm có một loại cảm giác đặc biệt nhạy cảm khó nói, nó cảm giác được nữ nhân trước mặt, tuyệt đối không phải đối tượng nó có thể trêu chọc được

Đương tiểu Tử Tinh Dực Sư Vương chuẩn bị lui về phía sau, Vân Chi, mặt cười băng hàn, ngọc thủ vung trường kiếm lên, một đạo thanh sắc phong nhận cự đại, từ mũi kiếm bạo xạ ra, như tia chớp chém lên thân thể của tiểu Tử Tinh Dực Sư Vương, nhất thời, hoa lửa vang lên khắp nơi

"Ô!" Lãnh phải một đòn nghiêm trọng, tiểu Tử Tinh Dực Sư Vương cái miệng rộng thê lương gầm nhẹ, chỉ thấy trên thân thể nó, tầng tử tinh phòng ngự, đã xuất hiện một vài vết nứt dữ tợn

"Đáng chết, ngươi còn dám đả thương con ta, hôm nay ta nhất định không buông tha ngươi!"Vân Chi vừa mới xuất thủ thì trên bầu trời, tử sắc hỏa diễm kịch liệt bạo xạ xuống, Tử Tinh Dực Sư Vương rống giận rít gào, vang vọng cả bầu trời

"Hừ" Hừ lạnh một tiếng, Vân Chi ngọc thủ hơi hơi xoay tròn, một đạo long quyển phong đột ngột hiện lên, cuồng mãnh xoay tròn, đem phô thiên cái địa hỏa diễm tử sắc tập kích hóa giải đi

Đôi cánh sau lưng rung lên, Vân Chi bàn tay ôm chặt thân thể Tiêu Viêm đương hôn mê, thân thể giữa không trung lui nhanh, trường kiếm kỳ dị trong tay vũ xuất ra đường cong kỳ dị, trong nháy mắt, trường kiếm chợt run lên, một tiếng quát lạnh lùng từ cái miệng hồng nhuận của Vân Chi truyền ra: "Phong chi cực, vẫn sát!"

Nghe Vân Chi quát, trên không trung, Tử Tinh Dực Sư Vương, nhất thời ngưng trọng rít gào, thân thể đột nhiên hạ xuống, trong chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt tiểu Tử Tinh Dực Sư Vương, đầu lâu cự đại hơi hơi lay động, tử hoa quang mang lại lần nữa tràn ngập bầu trời

Song ngay khi Tử Tinh Dực Sư Vương chuẩn bị sử dụng lực lượng cực mạnh để tiếp công kích đã từng phá hủy tiêm giác của nó ngày trước thì Vân Chi đôi cánh lại rung lên, trường kiếm trong tay nhanh chóng thu hồi vào trong nạp giới, thân thể chuyển động, mang theo Tiêu Viêm, nháy mắt biến mất tại phía chân trời

"Loài người giảo hoạt!Ta Tử Tinh Dực Sư Vương, cùng ngươi thề không bỏ qua!" Nhìn Vân Chi đột nhiên xoay người bỏ trốn, Tử Tinh Dực Sư Vương lúc này mới hiểu được mình đã trúng kế, tử hoa trên thân thể chậm rãi thu liễm lại, tức giận rít gào

Không để ý tới tiếng rít gào phẫn nộ của Tử Tinh Dực Sư Vương, Vân Chi đang ôm Tiêu Viêm, cơ hồ giống như lưu tinh cản nguyệt, không ngừng cấp bách phi hành ra ngoài ma thú sơn mạch, một hồi lâu sau, thẳng cho đến khi ra khỏi vòng trong của ma thú sơn mạch mới tìm một địa phương bí mật, chậm rãi hạ xuống

Hạ xuống một chỗ bí mật trong rừng rậm, Vân Chi vội vàng đem Tiêu Viêm trong lòng buông xuống, ngọc thủ tiếp xúc với thân thể Tiêu Viêm, không khỏi cả kinh nói: "Hảo bá đạo năng lượng, ngươi ăn phải thứ gì vậy? "

Lạnh lẽo nằm trên mặt đất, Tiêu Viêm, toàn thân có chút biến thành màu đen, vô thức, không ngừng cấu xé y phục, miệng thở dồn dập, cỗ sóng nhiệt dĩ nhiên cứ như thế tỏa từ miệng ra

Nhìn bộ dáng thống khổ của Tiêu Viêm, Vân Chi trong lòng có chút lo âu, trầm ngâm một lát, cắn cắn răng, đột nhiên lắc mình tới phía sau Tiêu Viêm, ngọc thủ dò xét, nhẹ nhàng dán lên lưng Tiêu Viêm hiện tại đã giống như một hỏa lò

Cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn, chậm rãi thở ra một hơi, Vân Chi đôi mắt đẹp từ từ nhắm lại, đấu khí trong cơ thể như biển rộng đang tĩnh lặng đột nhiên theo cánh tay, rất nhanh quán chú vào bên trong thân thể Tiêu Viêm

Vân Chi đấu khí, đương là khó có khả năng một gã mới chỉ là vẻn vẹn đấu giả như Tiêu Viêm có thể thừa nhận, dưới sự khống chế của Vân Chi, phong thuộc tính đấu khí từ từ tiến vào thân thể, rất nhanh chiếm cứ tất cả kinh mạch.Mà đạm hoàng đấu khí vốn thuộc về Tiêu Viêm, cũng mạnh mẽ bị khu trục về vòng xoáy bên trong tiểu phúc

Đem đấu khí trong cơ thể Tiêu Viêm bình ổn trở lại, Vân Chi lúc này mới tập trung tâm thần thẩm thấu năng lượng tử sắc ra khắp cơ thể Tiêu Viêm

Đối với loại năng lượng bá đạo không biết tên này, phong thuộc tính đấu khí cũng không có khách sáo, năng lượng tử sắc bên trong kinh mạch không ngừng bị phong thuộc tính đấu khí khu trục

Mặc dù năng lượng tử sắc có chút bá đạo, bất quá dưới sự áp bức không ngừng của phong thuộc tính đấu khí, cũng không thể kháng cự lại được, lập tức bị khu đuổi đi, giống như tang nha chi quyển không ngừng chạy trốn

Trong lúc chạy trốn, cũng có một bộ phận năng lượng tử sắc, dung nhập vào bên trong huyết nhục, những nơi này thoáng hiện lên màu tím đạm mạc, giống như một dấu hiệu bình thường, một lát sau, bên trong thân thể Tiêu Viêm, trừ bỏ một bộ phận năng lượng dung nhập vào huyết nhục thì tất cả năng lượng tử sắc đều không có chỗ dung thân, buộc phải đoàn kết nhau lại thành một đoàn tử sắc năng lượng to bằng nắm tay, run run nhìn phong thuộc tính đấu khí đang vây quanh

"Phôi gia hỏa, kết thúc …"Ngoại giới, đương nhắm chặt hai mắt, Vân Chi đột nhiên nhẹ giọng nói

Âm thanh Vân Chi vang lên, thì đoàn năng lượng tử sắc vốn bị phong thuộc tính đấu khí vây quanh, đột nhiên bị công kích

Dường như cảm nhận được nguy cơ, đoàn năng lượng tử sắc đột nhiên run rẩy kịch liệt một trận, mặt ngoài năng lượng, hỏa diễm tử sắc lượn lờ dâng lên, đem một ít năng lượng phong thuộc tính, đốt thành hư vô

"Quả nhiên có chút quỷ dị " Năng lượng tử sắc biến hóa, cũng không có làm cho Vân Chi quá kinh ngạc, khẽ thở dài một tiếng, phong thuộc tính đấu khí trong cơ thể Tiêu Viêm, đột nhiên huyễn hóa thành một cơn lốc màu xanh, gió lốc với tốc độ cao xoay tròn lại, sau một lát, quấn lấy đoàn hỏa diễm tử sắc, nhất thời thanh sắc phong bạo biến thành thanh tử lưỡng sắc giao nhau

Gió lốc với tốc độ cao xoay tròn, lực lượng gió lốc dưới sự khống chế của Vân Chi, không ngừng đem năng lượng tử sắc cuồng bạo loại bỏ đi

Phần lớn năng lượng cuồng bạo đều bị loại bỏ, một lát sau bị vây trong cơn lốc màu xanh, năng lượng tử sắc trong nháy mắt bị phác sát thành hư vô

Thanh tử lưỡng sắc giao nhau trong cơn lốc từ từ mờ nhạt dần, cảm nhận được hỏa diễm tử sắc không còn có khả năng gây hại nữa, cơn gió lốc mới đình trệ lại, sau đó chậm rãi biến mất

Cơn gió lốc tiêu thất, một đoàn hỏa diễm tứ sắc, lượn lờ xuất hiện bên trong cơ thể Tiêu Viêm

Lúc này, hỏa diễm tử sắc, rõ ràng sơ với trước kia ôn thuận hơn nhiều, hơn nữa sự cuồng bạo của nó cũng yếu bớt đi, hiện tại nó mới chân chính trở thành năng lượng thuần tịnh

Nhìn đoàn hảo diễm tử sắc, Vân Chi nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngọc thủ đặt trên lưng Tiêu Viêm, bắn ra một cỗ cuồng phong vô hình thổi vào cơ thể Tiêu Viêm,đem đoàn hỏa diễm tử sắc hướng về vòng xoáy ở tiểu phúc của Tiêu Viêm

Dưới sự chăm chú của Vân Chi, đoàn hảo diễm tử sắc nhanh chóng xuyên qua vài đạo kinh mạch, sau đó trực tiếp nhập vào bên trong vòng xoáy

Đoàn hỏa diễm tử sắc vừa mới tiến vào vòng xoáy, khiến cho vòng xoáy vốn đang an tĩnh, đột nhiên tốc độ xoay trở nên nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa vòng xoáy vốn dĩ chỉ to bằng lòng bàn tay,đang cấp tốc khếch trương

Đạm hoàng khí tụ trong vòng xoáy, đoàn hỏa diễm tử sắc không ngừng xoay tròn, trong quá trình chuyển động, đoàn hỏa diễm tử sắc này từ từ bị phân hóa, cuối cùng cũng dung nhập với năng lương căn nguyên, hoàn toàn dung nhập vào vòng xoáy

Vòng xoáy không ngừng được mở rộng, thẳng đến khi thể tích to bằng trái bóng rổ, mới từ từ đình chỉ trở lại, do có Vân Chi vẫn ở bên cạnh áp chế, nếu không, sợ rằng vòng xoáy sẽ càng bành trướng thêm nữa, mặc dù vòng xoáy này bành trướng đại biểu cho việc thực lực tấn cấp, bất quá với kinh nghiệm phong phú của Vân Chi, nếu như để cho Tiêu Viêm tấn cấp quá nhiều thì về lâu dài thì sẽ hại nhiều hơn lợi

Nhìn vòng xoáy đã đình chỉ khuyếch trương, hoàn thành nhiệm vụ, Vân Chi cũng bắt đầu thu hồi đấu khí lại, mà khi đấu khí của Vân Chi thu hồi lại thì từng đợt đấu khí hỏa thuộc tính liền từ trong vòng xoáy hùng hồn chảy xuôi ra.Cuối cùng lưu chuyển khắp toàn thân kinh mạch của Tiêu Viêm

Năng lượng quấy rối trong cơ thể bị khu trục, ngoại giới thân thể Tiêu Viêm cũng từ từ bình phục, vẻ thống khổ trên khuôn mặt cũng dần biến mất, cuối cùng thân thể cảm thấy có một trận thư sướng truyền đến

Ngọc thủ nâng thân thể Tiêu Viêm, đặt hắn nằm trên bãi cỏ, Vân Chi khẽ lau mồ hôi.Ngồi bên cạnh thở hổn hển vài hơi, sau đầu nghiêng đầu nhìn khuôn mặt thiếu niên đương ngủ sâu.Một lúc lâu sau, từ từ thở dài, lắc đầu vươn tay gỡ nạp giới của Tiêu Viêm xuống, sau đó lấy ra miếng tử linh thạch

Nhẹ nhàng cầm tử linh thạch, Vân Chi thấp giọng lầm bầm nói: "Cảm ơn "

Đứng dậy, Vân Chi hàm răng khẽ cắn vào đôi môi đỏ mọng, ánh mắt cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó khuôn mặt thoáng hiện lên nét ửng đỏ, ngón tay chậm rãi giải khai chiếc váy, theo ngón tay Vân Chi vẽ hạ, một thân thể hoàn mỹ mềm mại giống như nỹ ngọc tạo thành, xuân quang xạ tiết lõa lồ trong rừng rậm

Ưu nhã thoát y, Vân Chi đem chiếc áo giáp kì dị lưu chuyển kim quang bên trong, nhẹ nhàng lấy xuống, sau đó thoáng ngượng ngùng, vội vã mặc lại y phục

Hai tay nâng chiếc áo giáp, Vân Chi cẩn thận gấp lại, sau đó đặt bên cạnh Tiêu Viêm, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Cái này là hải tâm chi giáp, làm từ một loại kim loại sản sinh ra từ trong bụng của lục giai hải ma thú tam vĩ lam kình, lực phòng ngự của nó, tùy theo lực lượng của chủ nhân, mặc dù ngươi bây giờ chỉ là đấu giả nhưng công kích bình thường của đấu sư cũng không thương tổn được ngươi …Ngươi mấy lần giúp ta, cái này coi như thù lao ta cấp cho ngươi "

Đem nội giáp đặt bên cạnh Tiêu Viêm, Vân Chi lại một lần nữa trầm ngâm, từ trong nạp giới lấy ra hai quyển trục, thấp giọng nói: "Đây là một quyển huyền bậc cao cấp hỏa thuộc tính công pháp, cùng với huyền bậc trung cấp đấu kỹ, hy vọng sau này có thể hỗ trợ ngươi một ít "

Sau khi xếp đặt thỏa dáng xong, Vân Chi đứng ở bên cạnh Tiêu Viêm, đôi mắt đẹp hiện lên cảm xúc khó hiểu, nhìn chăm chú khuôn mặt của thiếu niên, khuôn mặt tươi cười thoáng hiện lên chút bất đắc gĩ, khổ sáp tươi cười: "Độc thân tu luyện nhiều năm như vậy, cũng không nghĩ đến, lại vì nhất vị thiếu niên …"

"Ai, ngày sau hữu duyên, sẽ gặp lại…" Khẽ thở dài một hơi, Vân Chi khom người xuống, môi khẽ hôn lên trán Tiêu Viêm, đôi cánh sau lưng hơi hơi rung lên, dáng người ưu nhã bay lên trên không trung.

Trên bãi cõ, mùi hương thoang thoảng lưu lại, song giai nhân lại đã đi. Nguồn truyện: Truyện FULL

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv