Đấu Phá Thương Khung

Chương 1374: Một chưởng duy nhất!



"Tiêu Viêm?"

"Tam đệ?"

"Minh chủ?"

Người thanh niên áo đen đột nhiên xuất hiện trên tường thành đã làm không ít người xung quanh hiện lên vẻ mặt ngơ ngác, nhưng rồi chỉ một lát sau thì vẻ mặt đó lại được thay thế bằng sự vui mừng như điên, từng thanh âm không giống nhau trào dâng mãnh liệt. Mặc dù đã nhiều năm không gặp và người thanh niên này có vẻ thành thục hơn, nhưng gương mặt quen thuộc đó đã in sâu vào trong trí nhớ của mọi người, khiến cho tất cả đều nhận ra người thanh niên đó là ai.

Đối với những tiếng kinh hô vui mừng đó, Tiêu Viêm cũng liền vội vàng mỉm cười đáp lễ. Bất quá, khi hắn đang định nói chuyện thì hai hàng lông mày lại đột nhiên nhíu chặt, rồi ngay lập tức thân hình giống như quỉ mị xuất hiện ở một hướng khác, xuất ra chưởng phong sắc bén công kích vào một thân ảnh đang định đánh lén phía sau.

"Cẩn thận!"

Đột ngột xuất hiện kẻ tập kích làm cho không ít người giật mình, vội vàng hô lớn.

"Uỳnh!"

Tiếng la vừa mới dứt thì một đạo thanh âm trầm thấp khác lại lập tức vang lên. Dưới vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, chỉ thấy thân ảnh đột ngột đánh lén kia vốn là một cường giả Đấu Tôn của Sư Minh Tông trực tiếp bị đánh bay ngược trở về. Trong miệng của hắn lúc này đang không ngừng chảy ra máu tươi, kèm theo đó là sự kinh hãi hiện rõ trong đôi mắt. Hắn thực sự không biết được Tiêu Viêm đã ra tay vào lúc nào?

Sau khi cực kì nhẹ nhàng giải quyết một gã Đấu Tôn cường giả, Tiêu Viêm liền quay về chỗ cũ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hắn thoáng ngẩng đầu quan sát cục diện bốn hướng, thấy bên phía Viêm Minh đang tỏ ra yếu thế liền khẽ vung tay lên:

"Động thủ đi!"

"Ầm… Ầm!"

Theo sau cái vung tay của Tiêu Viêm, trên bầu trời phía xa xa lập tức có từng đạo năng lượng bung ra kịch liệt, truyền đến những âm thanh xé gió. Rồi sau đó, mọi người liền nhìn thấy có mấy chục thân ảnh bất ngờ xuất hiện giữa hư không, tốc độ nhanh như sao băng. Chỉ trong chớp mắt, những thân ảnh đó đã phóng đến bên tường thành.

"Cường giả Đấu Tôn!"

Mấy chục thân ảnh vừa mới xuất hiện đã khiến cho đám cường giả của Viêm Minh và Sư Minh Tông như hít phải một hơi khí lạnh, bởi vì họ có thể cảm nhận được những người mới đến này toàn bộ đều là cường giả cảnh giới Đấu Tôn.

"Đội hình thật là khủng bố!"

Đám người Tiêu Đỉnh và Hải Ba Đông cũng đều trợn mắt, há mồm khi nhìn những bóng người đang trôi nổi giữa không trung kia. Chỗ đó ít nhất cũng phải tới ba mươi người, như vậy nói theo một cách khác là ba mươi vị cường giả Đấu Tôn. Đội hình khủng bố đến bậc này đã đủ để quét ngang các thế lực trên khắp Tây Bắc đại lục.

"Tiểu tử kia đã vài năm không gặp, cũng không biết thực lực đã ở trình độ thế nào rồi?"

Từng ánh mắt lại đổ dồn về phía người thanh niên mặc hắc sam đang ôm Tiêu Tiêu. Trong lòng mọi người lúc này đều rất kinh ngạc, rồi sau đó lại chuyển sang vui mừng vì cuối cùng họ đã cảm giác được bản thân có thể trải qua lần đại nạn này. Tuy biết rõ thực lực của Sư Minh Tông rất mạnh, nhưng chẳng biết tại sao ngay từ lúc người thanh niên kia xuất hiện thì mọi người đều cảm thấy an toàn.

"Ha ha, các vị hãy động thủ đi! Thử xem cường giả Đấu Tôn của Tây Bắc Đại Lục này có trình độ như thế nào!"

Hồ lão đại ngửa mặt cười to, rồi dẫn đầu lướt tới đám cường giả Sư Minh Tông đứng cách đó không xa, những khách khanh trưởng lão khác của Tinh Vẫn Các cũng đồng thời bạo xuất ra Đấu Khí của bản thân, gây ra chấn động toàn trường.

Đối với cục diện đột nhiên chuyển biến này, Tiêu Viêm cũng chỉ cười nhạt rồi thu hồi ánh mắt, nhìn tiểu cô nương đang nằm trong lồng ngực của mình, cất giọng nhẹ nhàng hỏi:

"Tên con là gì?"

"Con tên Tiêu Tiêu…"

Tiểu cô nương vừa nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm vừa nhút nhát trả lời. Mặc dù dung mạo của người đàn ông trước mặt khiến nó cảm thấy rất xa lạ, nhưng tận sâu trong huyết mạch lại có cảm giác máu mủ tình thâm quen thuộc, nên Tiêu Tiêu đối với Tiêu Viêm không hề có nửa điểm phòng bị.

Nhìn bộ dáng đáng yêu của Tiêu Tiêu, trong lòng Tiêu Viêm cũng trào dâng lên một tình cảm khác thường. Hắn liền mỉm cười, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Tiêu Tiêu, rồi hỏi:

"Thế con có biết ta là ai không?"

Tiêu Tiêu chăm chú nhìn Tiêu Viêm một lúc lâu, rồi mới dùng thanh âm rất nhỏ trả lời:

"Người là phụ thân của con sao?"

Hai chữ phụ thân truyền vào tai Tiêu Viêm khiến cho hắn run rẩy mãnh liệt. Thứ tình cảm khác lạ trong lòng liền giống như thủy triều, dũng mãnh tiến ra. Trên khuôn mặt của hắn chậm rãi nở rộ một tia sáng ấm ấp:

"Nữ nhi ngoan!"

"Tiểu tử, cuối cùng ngươi cũng đã trở về!"

Đột nhiên, một thanh âm tràn ngập sự vui mừng vang lên. Tiêu Viêm liền quay đầu lại thì nhìn thấy một nam tử đang đẩy xe lăn tiến tới gần. Trong lòng hắn lập tức kích động, cười nói:

"Đại ca, nhị ca… lâu rồi không gặp…"

"Thằng nhóc này…!"

Khuôn mặt của Tiêu Lệ hàng ngày vốn luôn có chút âm lãnh, thế nhưng vào giờ phút này lại tràn ngập trong vẻ vui sướng, hắn liền hung hăng lao tới ôm lấy Tiêu Viêm, rồi dùng hết sức vỗ lên bả vai người em.

"Có khỏe không?"

Tiêu Đỉnh nhìn vào khuôn mặt Tiêu Viêm cười hỏi. Mặc dù lúc nào hắn cũng tỏ ra bình tĩnh, nhưng hiện tại trong lòng hắn cũng không nhịn được sự kích động.

"Vâng…"

Tiêu Viên khẽ gật đầu. Trong mấy năm qua, tất cả mọi người đều có chút ít biến hóa, bất quá điều duy nhất không thay đổi là tình nghĩa huynh đệ này.

"Trở về là tốt rồi, vẫn không tính là muộn lắm…"

Tiêu Đỉnh trong nhất thời không tìm được lời nào khác để nói với Tiêu Viêm, nên cũng chỉ vẻn vẹn vài từ ngắn gọn rồi cười trừ.

"Ha ha, Minh chủ đại nhân, ngươi phủi tay bỏ đi như vậy thật xứng đáng với chức vụ à nha!"

Tại thời điểm Tiêu Viêm đang nói chuyện cùng hai người Tiêu Đỉnh thì lại có thêm vài thân ảnh nữa đi đến. Từng tiếng cười quen thuộc làm cho Tiêu Viêm cảm thấy nao nao, khi hắn ngẩng đầu lên thì thấy được những gương mặt cũ đang lần lượt đứng trước mặt hắn: Băng Hoàng Hải Ba Đông, Pháp Mã… còn có cả vị luyện dược sư đệ nhất của Gia Mã Đế Quốc năm đó là Đan Vương Cổ Hà.

"Tiêu Tiêu!"

Khi Tiêu Viêm vừa chào hỏi xong với đám người Hải Ba Đông thì một bóng hình màu đỏ xinh đẹp rốt cục cũng đã xuất hiện, nhanh chóng ôm lấy Tiêu Tiêu từ trong lòng Tiêu Viêm. Sau đó, đôi mắt đẹp không ngừng nhìn tới nhìn lui trên thân thể của Tiêu Tiêu như sợ nó xảy ra chuyện gì bất trắc.

Ngay lập tức, Tiêu Viêm liền bị hút tầm mắt vào bóng hình đang khoác trên người bộ khôi giáp màu đỏ, khiến toàn thân hiện lên vẻ tinh tế đầy đặn của nữ nhân này. Trong mắt hắn hiện lên một vẻ nhu hòa, nhẹ giọng nói:

"Thải Lân…"

Nghe được thanh âm của Tiêu Viêm, thân thể mềm mại của Thải Lân thoáng chốc hơi cứng đờ, đôi mắt đẹp phức tạp nhìn chăm chú Tiêu Viêm, hai tay nàng lúc này lại không tự chủ được mà sờ sờ lên người Tiêu Tiêu trong vô thức:

"Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không quay trở lại…"

Bên trong lời nói của Thải Lân có chút ít tức giận, nhưng cũng mơ hồ ẩn chứa một sự tủi hờn. Mấy năm gần đây, nàng tuy là một người phụ nữ nhưng không chỉ chăm sóc con nhỏ, mà còn dốc không biết bao nhiêu tâm sức giúp Viêm Minh phát triển. Mà toàn bộ gánh nặng đó, cũng đều là do nam nhân trước mắt này trao cả cho nàng.

"Tam đệ, em dâu mấy năm nay đã quá vất vả rồi, nên đệ đừng có phụ bạc nàng, nếu không ta và đại ca ngươi sẽ là người đầu tiên hỏi tội ngươi đấy."

Nhìn thấy dáng dấp của Thải Lân như vậy, Tiêu Lệ liền tiến tới vỗ vỗ lên bả vai Tiêu Viêm, trầm giọng nói.

"Đúng vậy a, mấy năm nay toàn bộ gánh nặng đều một mình Thải Lân gánh vác đó."

Đám người Hải Ba Đông ở một bên cũng gật đầu phụ họa.

Tiêu Viêm im lặng nhìn Thải Lân đang hơi hơi nhếch đôi môi đỏ mọng, trong lòng hắn dâng trào một cảm giác hối lỗi. Hắn liền tiến lên hai bước, vươn hai cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mềm mại của Thải Lân, rồi cũng không cần để ý đến sự giãy giụa của nàng mà đem nàng kéo vào trong lồng ngực, nhẹ giọng nói:

"Thực xin lỗi, đã để nàng chịu khổ cực rồi!"

Thanh âm dịu dàng của Tiêu Viêm vang lên bên tai khiến cho Thải Lân dù kiên cường đến mấy thì cũng không tránh khỏi được cảm giác sống mũi có chút cay cay. Cho dù nàng ở trong mắt người khác có mạnh mẽ đến cỡ nào thì nàng cũng chỉ là một người phụ nữ, cũng sở hữu những đức tính mà phụ nữ thường có, mặc dù đức tính đó nàng đã rời xa nhiều năm. Nói tóm lại là, mọi oán niệm chất chứa trong lòng nàng bấy lâu chỉ qua hai câu nói nhẹ nhàng của Tiêu Viêm đã lặng yên tan thành mây khói.

"Đừng tưởng rằng như vậy mà ta liền có thể bỏ qua cho ngươi!"

Mặc dù oán hận trong lòng tiêu tán, nhưng tính cách quật cường của Thải Lân thì vẫn như trước. Nàng khẽ cắn chặt hàm răng trắng ngà mà nói với Tiêu Viêm, rồi chợt hai bên má của Thải Lân có chút ửng hồng, nàng nhanh chóng thoát ra khỏi cánh tay của Tiêu Viêm.

Mấy năm nay, trong mắt của mọi người ở Viêm Minh, nàng là một nữ nhân cực độ cường thế, bởi vậy nàng không muốn để người khác trông thấy hình dáng không khác gì một tiểu cô nương lúc hiện tại.

"Chuyện kế tiếp hãy giao cho ta."

Tiêu Viêm mỉm cười, sau đó khẽ véo nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Tiêu, nói:

"Con gái ngoan, ở đây với mẫu thân của con nhé..."

"Vâng, phụ thân cố lên."

Tiêu Tiêu gật gật đầu, giọng nói giòn tan.

"Cẩn thận một chút, cường giả Đấu Tôn bên phía đối phương không phải là ít đâu!"

Thải Lân hơi có chút lo lắng, dặn dò.

Tiêu Viêm cười cười, rồi sau đó bước lên hư không, chậm rãi đi ra ngoài tường thành, ánh mắt liếc về phía một đại hán cao lớn đứng cách đó không xa đang âm trầm quan sát hắn.

"Ngươi chính là Tiêu Viêm, minh chủ Viêm Minh?"

Ánh mắt của Sư Thiên gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm. Vừa nãy khi Tiêu Viêm ôm Thải Lân hắn cũng nhìn thấy, lúc ấy trong lòng hắn chợt nảy sinh một sự đố kị mãnh liệt. Mặc dù hiện tại vẫn còn chưa công phá được ải Huyền Hoàng, nhưng Thải Lân chính là nguồn cơn tương tư của hắn, không ai có quyền được ôm ấp nàng ngoài hắn!

Đối với câu hỏi của Sư Thiên, Tiêu Viêm vẫn tảng lờ coi như không nghe thấy, khiến Sư Thiên nhất thời trở nên giận dữ. Kim sắc đại đao trong tay liền hung hăng bổ xuống một đạo đao mang mạnh mẽ trải dài gần trăm trượng, đánh về phía Tiêu Viêm.

"Cẩn thận, hắn là Tông chủ Sư Minh Tông, cường giả Lục tinh Đấu Tôn đấy!"

Nhìn thấy Tiêu Viêm không để Sư Thiên vào mắt, đám người Thải Lân trên tường thành vội vàng lên tiếng cảnh báo.

Lời cảnh báo vừa dứt thì luồng kim sắc đao mang kia đã bổ trúng vào Tiêu Viêm. Tuy nhiên, đạo công kích cường hãn đó lại không hề làm tổn thương được Tiêu Viêm, thậm chí thân thể của hắn còn chưa từng lùi về phía sau nửa bước.

"Làm sao có thể?"

Nhìn thấy một màn này, không chỉ có riêng Sư Thiên mà đến cả đám người Thải Lân cũng bị làm cho kinh ngạc. Đòn tấn công vừa rồi của Sư Thiên thì cho dù là cường giả Thất tinh Đấu Tôn cũng không dám trực tiếp đón đỡ mà không hề có phòng bị gì cả.

Tiêu Viêm nhẹ nhàng phủi phủi ống tay áo, bàn tay khẽ vung lên hướng về phía Sư Thiên ở phía xa.

Một chưởng đánh lên thân thể của Sư Thiên khiến cho tầng đấu khí phòng ngự của hắn chẳng khác nào một tờ giấy mỏng, bị phá hủy trong nháy mắt. Sau đó, cỗ kình phong nóng bỏng đáng sợ đó còn tiếp tục trút xuống toàn thân Sư Thiên. Lập tức, Sư Thiên liền phun ra một ngụm máu tươi, quần áo trên người hóa thành tro tàn trong phút chốc, mà thân thể của Sư Thiên lại biến thành một quả cầu lửa bay ngược ra đằng sau, rồi rơi mạnh xuống đất. Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com

Nhìn thấy tông chủ Sư Minh Tông ngay cả một chưởng của Tiêu Viêm cũng không chống đỡ được thì bất luận là cường giả của Viêm Minh hay Sư Minh Tông cũng đều không nhịn được mà hít một hơi lạnh.

"Cửu Thiên Tôn, ngươi mau lăn ra ra đây cho ta!"

Sau khi giải quyết Sư Thiên, Tiêu Viêm bèn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về đám hắc vụ đang tràn ngập phía xa xa, rồi hét lên một tiếng tựa như sấm sét, vang vọng cả vùng trời.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv