Tiêu Viêm tìm một chỗ vắng vẻ trên ngọn núi hạ xuống, nhìn về phía dòng người cuồn cuộn đổ về Phong Lôi Sơn, nhất thời không biết làm sao đành phải lắc đầu. Xem ra những người này cũng là vì Tứ phương các đại hội mà tới đây.
- Không biết đại hội Tứ phương Các đã bắt đầu hay chưa nhỉ?
Thấp giọng tự nói một phen, Tiêu Viêm hơi trầm ngâm, đột nhiên từ trong nạp giới lấy ra một miếng da đặc chế, sau đó che ở trên mặt. Lập tức khuôn mặt hắn không ngờ liền xuất hiện một ít biến hóa, nếu không nhìn kỹ sẽ khó có thể phân biệt được với khuôn mặt trước đây.
Mặt nạ này, chính là năm đó đi Xuất Vân Đế Quốc Tiểu Y Tiên đã cho hắn, không nghĩ bỏ quên nhiều năm như vậy mà đến giờ vẫn còn công dụng.
Che đậy dung mạo, cũng để giảm đi một chút phiền toái! Hiện giờ ân oán của hắn cùng với Phong Lôi Các ai nấy đều biết. Nếu như còn quang minh đường hoàng ra hiện ở nơi này, Phong Lôi Các tất nhiên sẽ không yên mà ngó. Trong Đông Các cường giả như mây, huống chi còn có vị Lôi tôn giả Các chủ của Phong Lôi Các tọa trấn nơi này. Dù Tiêu Viêm hiện giờ đột phá tới Đấu Tông, nhưng khi đối mặt với cường giả bậc này thì tốt nhất ẩn giấu đi là hơn.
Hắn đến Phong Lôi Sơn cũng chỉ để tìm kiếm Phong tôn giả, nếu không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không muốn lộ diện. Dù sao mà nói, đã đem thân dấn vào hiểm địa, thì che giấu dung mạo cũng là một việc làm tất yếu.
Tiêu Viêm sờ sờ khuôn mặt cảm thấy diện mạo hơi thay đổi, mới đi ra khỏi rừng rậm, hòa vào dòng người đang cuồn cuộn đổ về Phong Lôi Sơn.
Đoàn người chen chúc đông nghịt với đủ loại âm thanh huyên náo ồn ào, khiến cho Tiêu Viêm tai như có cảm giác ù đi. Có điều đối với việc này hắn cũng chỉ có thể cười khổ mà chịu đựng thôi.
- Con mẹ nó, sao đông người vậy? Đông Các có thể chứa được nhiều người như vậy hay sao?
- Hôm nay là ngày đại hội bắt đầu, người dĩ nhiên rất nhiều rồi. Ta nghe nói người của Tứ phương Các cũng đã đến a.
- Đời trước chiến thắng là Phong Lôi Các, không biết lần này sẽ là ai đây?
- Khó nói a, Phượng Thanh Nhi, Đường Ưng, Vương Trần còn có Mộ Thanh Loan kia nữa, đều không phải là hạng vô dụng. Nghe nói bốn người bọn họ trước đó không lâu đã tiến nhập Thiên Sơn Huyết Đàm tại Thiên Mục Sơn. Như vậy thực lực tất yếu sẽ tinh tiến, hắc hắc, không biết trong bọn họ có ai mượn được lực lượng của Huyết Đàm mà đột phá qua Đấu Hoàng tiến tới Đấu Tông hay không?
- Bốn người này đều có thực lực là Đấu Hoàng đỉnh phong, ẩn giấu không ít thủ đoạn, thậm chí đã có thể cùng một ít cường giả Đấu Tông giao thủ. Nếu có ai tại thời điểm này đột phá mà nói... thì đại cuộc cũng xem như đã định.
- Chưa biết được! Trung Châu ngọa hổ tàng long không biết bao nhiêu. Không phải mỗi một lần đại hội Tứ phương Các đều có một ít hắc mã xuất hiện sao? Lần này không biết sẽ là kẻ nào đây?".
- Hắc mã sao? Ta nghĩ phải thuộc về kẻ gần đây gây huyên náo ồn ào không ít tại Bắc Vực, Tiêu Viêm. Gã thanh niên này ngay cả Các chủ Phí Thiên của Phong Lôi Bắc Các tự mình ra tay đều không thu thập được, có thể tưởng tượng thực lực của hắn kinh khủng cỡ nào…
- Xì, Tiêu Viêm kia tuy mạnh, nhưng nơi này chính là tổng bộ Phong Lôi Các! Ngươi cho rằng hắn dám tới hay không chứ?
Nghe được xung quanh vô số tiếng cãi nhau ồn ào, sau cùng không ngờ đều tụ về người mình khiến Tiêu Viêm không khỏi ngẩn ra, bàn tay không tự chủ được sờ sờ lên gương mặt. Không nghĩ ở Bắc Vực này mà hắn cũng nổi danh như vậy, có điều đây không phải là điều hắn muốn. Giờ mà hắn càng nổi danh bao nhiêu thì tin tức lại truyền về cho Hồn Điện nhiều bấy nhiêu, như thế sẽ càng thêm phiền toái.
Một đường đầy rẫy những âm thanh huyên náo ồn ào nhưng Tiêu Viêm rốt cục cũng thuận lợi lên đến đỉnh núi. Tại sơn đạo đã bắt đầu xuất hiện các đệ tử Phong Lôi Các giữ gìn trật tự. Ngoại trừ một ít khách nhân đặc biệt đến từ bên ngoài, người bình thường không cho phép phi hành tại đây. Chính vì điều này và cũng không muốn làm cho thân phận bị bại lộ, Tiêu Viêm chỉ có thể đi bộ mà vào.
Sau khi vào núi, Tiêu Viêm tách ra khỏi đoàn người, sau đó chuyển hướng đi vào rừng rậm, bởi như thế thì có thể nhanh hơn. Trong rừng hắn phóng đi như gió, dựa theo tin tức lúc nãy nghe được thì hôm nay hẳn là lúc bắt đầu đại hội Tứ phương Các rồi. Hơn nữa điều làm cho Tiêu Viêm phấn chấn nhất, là câu người của Tứ phương Các cũng đã đến! Nói như vậy, Phong Tôn Giả hẳn cũng đã tới rồi?
- Nếu là thật sự gặp Phong Tôn Giả, ta sẽ âm thầm quan sát trước, sau đó nếu có thể mới âm thầm tiếp xúc. Mặc dù lão sư nói người này có thể hoàn toàn tin tưởng, nhưng ta vẫn cần phải cẩn thận mới tốt.
Thân hình hóa thành cái bóng mơ hồ xuyên qua những cánh rừng bên trong dãy núi, đồng thời trong đầu Tiêu Viêm vô số ý niệm quay cuồng.
Gánh nặng giải cứu Dược Lão rồi phụ thân, chỉ có thể dựa vào bản thân hắn để hoàn thành. Cho nên hắn cần phải bảo đảm an toàn của mình trước đã. Với một ít nhân tố không thể xác định được, vẫn cần phải cẩn thận tuyệt đối
Dãy Phong Lôi diện tích cực kỳ rộng lớn, dù là lấy trình độ của Tiêu Viêm hiện giờ cũng hao tốn hơn nửa giờ mới có thể đi đến trung tâm của nó. Nơi đó đứng sừng sững một ngọ núi hừng vĩ đầy hiểm trở, Lôi sơn! Lôi sơn cực cao, từ chân núi phóng mắt nhìn cũng không thấy đỉnh, tại lưng núi đã bị bao phủ bởi tầng mây. Loại mây mù này nhìn hơi khác với các loại mây khác, vì bên trong mơ hồ thoáng hiện ra ánh lôi quang. Từ xa nhìn lại, ngọn sơn phong dưới vô số đám mây tụ lại thành biển bao trùm, cực kỳ đồ sộ nguy nga.
Trong lòng thầm tán dương đối với ngọn sơn phong nguy nga này một phen, Tiêu Viêm cũng là cấp tốc sải bước đến chân núi. Đứng từ nhìn lên, hắn thầm nghĩ trên đỉnh Lôi Sơn này hẳn là Phong Lôi Đông Các, chắc chắn phòng ngự nơi này tự nhiên dị thường sâm nghiêm. Hơn nữa có lẽ là bởi vì đại hội sắp tới gần nên lớp phòng ngự kia lại càng cẩn thận hơn rất nhiều; trên bầu trời đôi lúc thấp thoáng những bóng người trên lưng đôi cánh đấu khí chấn động, đem trọn Lôi sơn, đều là bao phủ vào trong tầm nhìn tuần tra.
Vì không muốn làm kinh động tới cường giả Phong Lôi Các, Tiêu Viêm tự nhiên không thể ngang nhiên bay vào. Tuy từ chân núi lên tới đỉnh không hề ngắn, nhưng với chừng ấy kiên nhẫn hắn hẵn là có được.
Hắn lại nhập vào một đội ngũ không ngừng đi tới, rốt cục cũng đến điểm ngừng lại, bởi hiện tại phía trước đã xuất có hai cái thạch đình dựng bên sơn đạo, một cái là để cho các thân sĩ lên xem đại hội, còn một cái là cung cấp chỗ dừng chân cho một ít cường giả trẻ tuổi tham gia thi đấu.
Tại hai cái thạch đình phía trước, đã có gần trăm người mặc trang phục của đệ tử Phong Lôi Các đứng gác. Thần sắc lạnh lùng, trên người mơ hồ tỏa chút uy áp, nhưng thật ra không người dám lúc này quấy rối, mặt khác, trong trăm người này, có hai lão già, một nam một nữ, khi Tiêu Viêm ánh mắt nhìn đến hai người này ánh mắt cũng khẽ co lại. Bởi hai người này, rõ ràng là kẻ ngày đó đi cùng với Phượng Thanh Nhi tới Thiên Mục Sơn. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Hai người này thực lực không kém, không biết cái mặt nạ thay đổi dung mạo này có thể thông qua kiểm tra của bọn họ hay không?
Tiêu Viêm nhíu mày.
- Không nghĩ tới người dự thi lần này lại phải qua sự sàng lọc của hai vị trưởng lão Hỏa, Mộc Đông Các. Hai vị này tại Phong Lôi Các địa vị cũng không thấp! Phong Lôi Các chọn lựa xưa nay rất nghiêm khắc, giờ trông thấy, quả thật là danh bất hư truyền a! May mà ta chỉ đến xem náo nhiệt, không cần thông qua bọn họ xét duyệt.
Khi Tiêu Viêm còn đang nhíu mày, phía trước đoàn người có mấy kẻ cúi đầu nói chuyện với nhau vang lên.
Nghe vậy, Tiêu Viêm trong lòng chuyển động, thì ra tựa hồ không phải tất cả mọi người đều phải tiếp nhận sự thẩm tra của hai người này a.
- Quy củ của Phong Lôi Các ta, mọi người chắc cũng đã biết! Nếu muốn tham gia đại hội, đầu tiên là cần phải đạt tới tu vị Đấu Hoàng, đệ nhị tuổi phải tại ba mươi trở xuống, đệ tam, chống đỡ được lão phu ngũ hiệp! Nếu có thể qua được ba điều kiện này, mới có được tham gia tư cách. Đương nhiên, nếu chỉ đến xem cổ động náo nhiệt, thì cứ theo sơn đạo phía bên trái đi lên đỉnh núi là được.
Khi đoàn người còn bàn luận xôn xao, Hỏa trưởng lão áo đỏ đã thản nhiên mở miệng.
Lão vừa nói xong, nhất thời khiến cho không ít kẻ xôn xao, nội thõa mãn một trong ba điều kiện đều đã rất khó rồi, huống chi tới ba loại, thật đúng là khắc nghiệt a.
Phải đạt được những điều kiện khắc nghiệt như vậy mới có thể tham gia, nên phần lớn những người ở đây đều lựa chọn sơn đạo phía bên trái mà đi. Tiêu Viêm sau khi chần chờ một chút, cũng theo dòng người chọn sơn đạo bên trái bước vào. Mục đích của hắn là tìm kiếm Phong Tôn Giả chứ không có hứng thú ra tay tại Phong Lôi Các. Nếu là bị nhận ra, tất nhiên sẽ kéo đến không ít phiền toái.
Trong khi đại bộ phận đều đi bên trái, thì ở đây cũng có một ít người trẻ tuổi tự cho là thực lực không kém muốn xông lên theo đường bên phải, không ngoại lệ đều bị Hỏa trưởng lão phất tay áo quạt đẩy bắn ra ngoài. Đám người này mặc dù miễn cưỡng đạt đến chuẩn Đấu Hoàng theo yêu cầu, nhưng rõ ràng đã dựa vào đan dược hoặc là thiên địa kỳ bảo cường chống đỡ đi lên, sức chiến đấu so với Đấu Hoàng chân chính thì thua xa.
Đối với sức chiến đấu yếu nhược của đám gia hỏa này, Hỏa Mộc nhị vị trưởng lão ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái. Tiêu Viêm thấy thế trong lòng thầm cười hắc hắc, chân bước nhanh hơn chuẩn bị đi lên sơn đạo bên trái.
- Chờ một chút!
Vừa mới đạp chân vào sơn đạo, còn không đợi Tiêu Viêm đi xa, Hỏa trưởng lão đột nhiên quay đầu lại, khẽ cau mày nhìn hắn.
Nghe được tiếng quát này, Tiêu Viêm bàn tay trong tay áo cũng nắm lại căng thẳng, hắn chậm rãi quay đầu, nhìn Hỏa trưởng lão.
Ánh mắt chậm rãi lướt qua khuôn mặt Tiêu Viêm, Hỏa trưởng lão thản nhiên:
- Ta xem ngươi tựa hồ là đạt đến tư cách tham gia, vì sao không thử?
Vừa nói như vậy xong, vô số ánh mắt nhất thời bắn về phía Tiêu Viêm. Lúc trước người nhiều như vậy, cũng chưa có ai thông qua khảo hạch, mà tên gia hỏa nhìn rất bình thường trước mặt này, lại có được thực lực như thế hay sao?
- Ta đối với đại hội không có gì hứng thú, tới đây, chỉ để tìm người mà thôi!
Hắn cố tình áp chế thanh âm sao cho thật khàn, dứt lời, cũng không hề để ý tới Hỏa trưởng lão nữa mà xoay người bước đi, để lại phía sau một đống kẻ trợn mắt há mồm:
- Cái tên này… quá kiêu ngạo đi?
Mụ già bên cạnh liếc Hỏa trưởng lão rồi nhìn theo bóng dáng Tiêu Viêm, cau mày nói:
- Người này có cái gì đó không đúng à?
- Không biết... Ta chỉ thấy ngay lúc hắn bước vào thạch đạo, năng lượng hỏa thuộc tính trong thiên địa đột nhiên chấn động. Có điều chẳng biết tại sao… người này cuối cùng lại ta một loại cảm giác nói không ra lời.
Hỏa trưởng lão cau mày cười khổ một tiếng, chợt thở dài:
- Hơn phân nửa là ảo giác!