"Trình huynh, bảo trọng!" Nói xong, Tiêu Viêm cũng không quay đầu lại, sải bước ra khỏi viện.
"Bảo trọng… Viêm Kiêu huynh đệ!" Trình Lang thấp giọng lẩm bẩm.
Ra khỏi tiểu viện, Tiêu Viêm nhanh chóng hòa vào dòng người đi đườn, hướng về phía cổng trấn. Mấy ngày hôm trước, hắn đã thu thập tin tức và biết rõ nơi này là địa phương tụ tập các dong binh.
Khi Tiêu Viêm vừa đến cổng thì đã thấy một vài dong binh túm tụm lại, những tiếng hò reo liên tiếp bất tuyệt, mời gọi ra ngoài săn ma thú. Rất náo nhiệt. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Dong binh nơi này cơ bản giống dong binh trên Đấu Khí đại lục, không có khác biệt gì lớn. Dong binh tại cổ trấn chia làm ba loại: Thứ nhất là dong binh độc hành một mình làm nhiệm vụ; thứ hai là tạm thời chiêu mộ dong binh lập thành tiểu đội tạm thời, bất quá độ tín nhiệm lẫn nhau lần phối hợp không có ăn ý, so với dong binh chính quy so sánh thì không đáng nhắc; loại thứ ba chính là dong binh đoàn cỡ lớn tầm một trăm người trở lên, loại dong binh đoàn này tại Duyên Đãng trấn có 7 đoàn.
Hắc Lang dong binh đoàn trước kia Tiêu Viêm ở chính là một trong bảy dong binh đoàn lớn nhất tại trấn này. Đoàn viên đa số đều là Đấu Tông, đầu lĩnh thực lực đạt đến Đấu Tôn, có thể nói đều là những nhân vật đỉnh cấp tại Duyên Đãng trấn.
Mà lúc này, những liếng la hét đều thuộc về loại dong binh thứ hai.
Tiêu Viêm còn đang muốn hỏi ở đây xem có tiểu đội dong binh nào muốn đi tới trấn khác thì bất chợt một giọng rống thật to vang lên một cách dị thường từ một hán tử.
"Cự Tê dong binh đoàn muốn đi Minh U cốc tìm dược liệu, hiện tại chiều mộ mười vị dong binh tự do. Ai nguyện ý tham gia thì tiến tới trước báo danh. Về phần thực lực, yêu cầu phải từ Ngũ tinh Đấu Tông trở lên."
Âm thanh vang to để cho cả trấn đang huyên náo bỗng chốc tĩnh lặng, nhưng một chốc sau liền khôi phục bộ dáng cũ. Một ít dong binh tự do đủ điều kiện nghe thấy vậy, chần chờ trong chốc lát liền hướng tới chỗ kia báo danh.
Ngẩn người, đôi mắt Tiêu Viêm đột nhiên sáng lên.
"Minh U cốc? Minh U cốc… À, đúng rồi, Minh U cốc thuộc cảnh nội Bắc Vân Phủ. Mình đang định đến đó nhưng không biết phải thế nào thì lại có người không không giúp đỡ. Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Thật sự quá đúng lúc mà. (Ta tự thêm :]])
"Mình có thể gia nhập tiểu đội dong binh này đi đến Bắc Vân phủ nghe ngóng tin tức Huân Nhi, Thải Lân các nàng rồi." Tiêu Viêm âm thầm quyết định chủ ý, nhanh chóng hướng tới chỗ kia báo danh.
"Phiền toái ngươi giúp ta đăng kí, ta muốn gia nhập Cự Tê dong binh tiểu đội!" Tiêu Viêm hướng lão giả áo trắng phụ trách khâu đăng kí nói.
Lão giả áo trắng cười ha hả: "Thực xin lỗi tiểu huynh đệ, danh ngạch tuyển đội viên vào Cự Tê dong binh tiểu đội chúng ta đã đầy, không thể nhận thêm. Tiểu huynh đệ hay là đi nơi khác xem sao."
"Ta là Đấu Tôn cường giả, gia nhập tiểu đội các ngươi là lợi bất cập hại, tuyệt đối có thể giúp các ngươi."
"Ngươi nói ngươi là Đấu Tôn cường giả?"
"Chính thế!"
"Haha, ta xem tiểu huynh đệ còn không biết Đấu Tôn có ý nghĩa gì. Đây chính là nhân vật đỉnh phong trong vòng ngàn dặm quanh đây đó."
"Tiểu huynh đệ, ngươi đừng có giỡn nữa. Trong vòng ngàn dặm quanh Duyên Đãng trấn, Đấu Tôn cường giả cũng chỉ có mấy người thôi. Mà bọn hắn ai không phải đại danh đỉnh đỉnh kia chứ. Nhìn ngươi bất quá mới 25, 26 tuổi như thế nào có thể là Đấu Tôn cường giả được? Nếu ngươi còn trẻ vậy mà đã là Đấu Tôn mà nói thì cái danh hiệu Đấu Tôn này đã sớm không đáng giá, tùy tiện đã có một mớ rồi." Lão giả nọ còn chưa nói xong, một cổ khí thế mạnh mẽ từ Tiêu Viêm xông ra, một cổ đấu khí có thể so với Đấu Tôn trùng kích mạnh mẽ những người xung quanh. Đây là Tiêu Viêm đã cố gắng thu liềm khí tức bản thân lắm rồi.
"Thật sự là Đấu Tôn cường giả?" Lão giả áo trắng khô khóc họng.
"25, 26 tuổi mà đã là Đấu Tôn cường giả?" Hắn cảm thấy quá hoang đường, trừ phi hắn là đệ tử của đại gia tộc nào đó ra ngoài lịch lãm.
"Hiện tại đã tin chưa? Ta có thể gia nhập không?"
"Tin, tin rồi… nhưng mà điều này…"
Lão giả áo trắng không nói nữa, khẽ hắng một tiếng gọi: "Vương Bá, thu hắn!"
Một giọng nói cung kính vang lên: "Vâng, đăng kí rồi!"
Tiêu Viêm quan sát xe ngựa ở xa rồi xoay đầu nhìn lại, nhanh chóng đăng ký tin tức giản lược của mình. Đợi đến khi mọi người đã đăng kí xong xuôi, lão giả áo trắng mới cao giọng nói: "Mục đích của chuyến đi lần này là Minh U cốc ở phía bên kia của Ma thú sâm lâm, phiền các vị bảo vệ. Hiện tại chúng ta sẽ trả trước một phần thù lao, đợi sau khi hoàn thành chúng ta sẽ trả đủ."
"Chúng ta đi Minh U cốc là đi ngoại vi hay là sao? Nếu như tiến vào trong nội vi mà nói, ta không đi!" Một gã dong binh đỉnh đạc nói.
"Đương nhiên là chúng ta chỉ đi phía ngoài mà thôi, tối đa là đến khu vực tiếp giáp với nội vi, tuyệt không tiến vào nội vi!" Nghe thấy lão giả áo trắng nói vậy, tên dong binh đặt câu hỏi lúc trước mới thở dài một hơi.
"Ngoại vi? Nội vi? Thế này là sao?" Tiêu Viêm chẳng biết gì về cái gọi là phân khu.
"Vậy mọi người chuẩn bị một chút, đến chiều chúng ta sẽ tụ tập rồi xuất phát. Hiện tại mỗi người đến chỗ ta nhận trước một quả Thất phẩm đan dược."
"Thất phẩm đan dược làm thù lao? Haha, xem ra cái nghề Luyện dược sự trên Viễn Cổ đại lục này cũng rất nổi tiếng đây."
Tất cả mọi người đi lên nhận quả Thất phẩm đan dược, Tiêu Viêm cũng đi lên nhận và ngay lập tức biết được đây là "Thuấn Tức Đan" – Đê cấp Thất phẩm đan dược.
Hiện tại mọi người hãy xử lí tốt chuyện của mình đi, buổi chiều gặp lại. Ai không có chuyện gì thì có thể ở lại chỗ này nghỉ ngơi.
Mọi người lên tiếng, nhao nhao rời đi.
Tiêu Viêm thì khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Thời gian nhanh chóng trôi qua. Trong nháy mắt đã đến buổi chiều, mọi người cũng đã tập trung đầy đủ.
"Tốt rồi, xuất phát. Mục tiêu: Minh U cốc!"