Đối với Vô Song mà nói thực sự không quan trọng xem ai là bá chủ Đông Thiên, thứ hắn quan tâm là Đông Thiên rốt cuộc nghe lệnh ai, cũng như ở Đấu Khí Đại Lục bản thân sự tồn tại của Vô Song rất ít lộ ra trong mắt người ngoài, đên cả Tiêu Viêm cho dù đột phá thành đấu đế cũng không biết sự tồn tại của hắn, cả Đấu Khí Đại Lục cũng chỉ có Hồn Thiên Đế có tư cách biết được sự đáng sợ của Vô Song có điều hiện nay hắn cũng không khác gì con rối.
Vô Song là đệ nhất cường giả của Đấu Khí Đại Lục nhưng mấy ai có thể biết?, vị trí của hắn cao thế nào cũng không ai biết bởi Vô Song không cần cái danh hiệu đệ nhất thiên hạ này, đệ nhất thiên hạ ở Đấu Khí Đại Lục có gì để tự hào?, có gì để tự thổi phồng.
Thứ Vô Song thích là cảm giác ẩn mình trong bóng tối, là cảm giác thần thần bí bí, không một ai biết sự đáng sợ của hắn nhưng chỉ cần hắn một dâm chân thì thiên hạ đại loạn, thì phong vân biến động, đây mới là vị trí mà Vô Song muốn, lật tay làm mây úp tay làm mưa, phong mang không lộ, một khi lộ ra thiên hạ liền đổi chủ.
Bản thân Vô Song muốn hướng đến vị trí Thú Thần cũng không phải là muốn cái hư danh mà hắn muốn gom toàn bộ Đông Thiên Yêu Giới về làm một, bản thân Đông Thiên Yêu Giới là nơi duy nhất không có chủ nhân điều này làm Đông Thiên cường giả rất khó mở mặt so với các thiên địa khác.
Tạm thời không bàn tới Vô Tận Hải thì Vô Song không tin Đông Thiên quá yếu so với Nam Thiên, Bắc Thiên hay Tây Thiên. Vô Song chưa có quá nhiều thông tin về Nguyên Tố Thế Giới nhưng hắn biết chỉ cần Đông Thiên quy tụ tuyệt đối không thua kém bất cứ mảnh thiên địa nào khác.
Bắc Thiên có Chiền Tộc cùng Võ Thần Điện kể cả không mấy ưa nhau nhưng cũng rất ít đụng chạm, Nam Thiên lại có một Tiêu Dao Môn chí cao vô thượng, Tây Thiên thì Ma Pháp Liên Minh không khác gì bá chủ, về phần Đông Thiên tuy lấy tam đại cự đầu làm chủ nhưng đánh nhau liên miên, ba ngày một trận đánh nhỏ, nửa tháng lại một trận đánh lớn thử hỏi Đông Thiên mạnh kiểu gì?.
Đông Thiên nhiều nhất là khoáng sản cũng mạnh nhất về luyện khí thuật nhưng Đông Thiên căn bản không thể đẩy thế mạnh này của mình lên, tài nguyên của Đông Thiên bị chia cắt thành rất rất nhiều bộ phận từ đó làm kinh tế Đông Thiên cũng nghèo hơn các phương thiên địa khác rất nhiều.
Quân sự không bằng, kinh tế không bằng, Đông Thiên cũng thực sự chỉ có thể cúi đầu nhận là mảnh thiên địa yếu nhất, ngay cả Bắc Thiên cực độ cằn cỗi cũng vẫn đứng trên đầu Đông Thiên.
Trong bốn phương Thiên Địa có thể coi Nam Thiên mạnh nhất sau đó đến Tây Thiên, Bắc Thiên xếp thứ ba còn Đông Thiên căn bản chỉ có thể đứng ở vị trí cuối cùng, không nổi làm đại sự.
Chỉ cần Đông Thiên có một Thú Thần, chỉ cần Quang Minh Thánh Long Tộc, Địa Ngục Ma Long Tộc cùng Bất Tử Phượng Hoàng Tộc chịu cúi đầu bản thân Vô Song hoàn toàn có thể nắm chắc vực dậy đám yêu thú đang ngủ say này.
Lúc trước Vô Song đến Đông Thiên với hai bàn tay trắng chính vì vậy hắn bắt buộc phải nắm được một mảnh đất của riêng mình, bắt buộc phải có một thế lực của riêng mình từ đó hắn chọn Bạch Hổ Tộc của Đông Nam bất quá nếu lúc này có Mio hiện thân thì không gì có thể thích hợp hơn.
Mio bản thân nàng mới là Hỗn Nguyên Chân Thần thực lực cỡ này chưa là gì cả nhưng sau lưng nàng là Hoang, bản thân Hoang hoàn toàn được coi là đủ thực lực xưng hùng xưng bá Đông Thiên, thứ bọn họ thiếu chỉ là một mảnh đại lục để đặt chân chứ không phải đóng đô ở mảnh đât khô cằn như Tang Sơn, Tang Sơn sớm muộn gì cũng không giữ được Hoang, chỉ có một nơi trù phú như Đông Nam mới xứng làm nơi Hoang đặt chân, ngay cả khi phải mạnh tay với một trong những nhất phẩm thế lực mạnh Đông Thiên cũng không hề quan tâm đáng tiếc Vô Song lại xuất hiện.
Lúc này lại khác, Vô Song có cả một mảnh Đông Nam trù phú sau lưng, Hoang thì có lực lượng cao thủ đông đảo ở ngay trong Tang Sơn, nếu hai thế lực này kết hợp với nhau thì sao?.
Vô Song nắm được Đại Địa Thần Binh trong tay giúp hắn bớt được trăm năm khổ tu còn nếu liên minh với Hoang bản thân Vô Song liền trực tiếp giảm đi 5 năm phấn đấu, tất nhiên một Hoang có Mio và một Hoang không có Mio căn bản không giống nhau, nếu là Hoang không có Mio căn bản giữa Vô Song và bọn họ chắc chắn chỉ có một kẻ đứng lên nổi.
...
Giữa Tử Vong Sa Mạc bản thân Vô Song chỉ thản nhiên lên tiếng. Một câu nói của nàng làm Mio rung động thật sâu, thậm chí khuôn mặt nàng liền khẽ ửng đỏ, dưới ánh nắng mặt trời Mio càng thêm xinh đẹp, càng thêm vài phần dễ thương.
“Công tử, Mio... Mio có thể nhường Đông Thiên cho công tử, Mio cũng không cần ngôi vị Thú Thần, công tử... Công tử không cần...”.
Mio chưa nói xong Vô Song liền xoa lên mái tóc phớt hồng của nàng sau đó nhoẽn miệng cười.
“Ngốc, ánh mắt ta từ đầu đến cuối đâu phải Đông Thiên chỉ là ta không yên tâm đưa lưng ra cho kẻ khác có điều muội đã xuất hiện, ít nhất ta có thể an tâm giao sau lưng cho muội đúng không?”.
Mio nghe vậy ánh mắt to tròn mở ra, sau đó vô thức đỏ mặt gật đầu, nàng thật sự không nghe rõ lắm rốt cuộc công tử muốn nói gì, đầu óc nàng hiện nay chỉ sợ chẳng thể nào suy nghĩ nổi, nàng chỉ biết công tử cần nàng giúp vậy là được.
100 năm trước khi Mio còn chưa thể nói chuyện như bình thường, khi nàng còn đi bằng bốn chân không khác gì dã thú lúc đó nàng thích nhất công tử xoa đầu mình, 100 năm sau nàng vẫn thích nhất cái cảm giác này.
Cảm xúc của Mio với công tử rất đặc biệt, đặc biệt nhất trong tất cả mọi người nàng đã gặp bởi công tử là người đầu tiên cho nàng hơi ấm tình người, là người duy nhất đối xử tốt với nàng từ chân tâm chứ không phải bởi vì nàng đặc biệt, ngoại trừ mẫu thân của nàng ra chưa ai đối xử với nàng như vậy.
Gia gia rất tốt với nàng như liệu nếu trong người nàng không chảy dòng máu Thú Thần liệu gia gia có để ý?.
Tứ Đại Hộ Pháp rất tốt với nàng cung kính có thừa tuyệt không phản bội nhưng thứ bọn họ tôn thờ không phải nàng mà là cái bóng khổng lồ của Hoang Tộc, là Hoang Tộc Vương Huyết của nàng.
Vân thúc thúc đối với nàng rất tốt nhưng bởi nàng là Hư Không Miêu, nếu nàng không phải Hư Không Miêu liệu Nam Thiên Đại Địa đệ nhất thân pháp cao thủ có thèm liếc nhìn nàng một lần?.
Những câu hỏi này nàng chưa bao giờ hỏi nhưng đáp án chính nàng cũng biết, nếu không có những thứ trên thì cũng chỉ có công tử quan tâm đến nàng, đối tốt với nàng. Công tử cho nàng hơi ấm tình người, công tử đưa tay ra vô lo vô nghĩ, khi đó nàng không có gì chỉ có một cây cỏ bốn lá công tử tặng, một nhánh có bốn lá nhỏ bé đó đủ để nàng dùng một đời này trả lại.
...
Gặp lại Mio ở Đông Thiên Yêu Giới là việc hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Vô Song, việc này với hắn mà nói có thể coi là việc vui vẻ nhất từ khi đến Đông Thiên, cứ như cảm giác đi xa lâu ngày gặp lại cố nhân vậy, về phần thân phận thật sự của Mio đối với hắn chỉ là một bất ngờ nho nhỏ, hắn đối tốt với cô bé này đâu phải vì những thứ cô bé này có, 100 năm trước nàng không có gì Vô Song đối với nàng như vậy, 100 năm sau cho dù nàng có tất cả thì Vô Song vẫn đối với nàng như thế, tuyệt đối không vì hai chữ ‘Hoang Chủ’ mà lợi dụng nàng, hắn còn chưa đến mức nhờ nữ nhân đổi lấy địa vị cùng quyền lực.
Một nụ cười thản nhiên sau đó ngón tay chậm rãi chỉ về phía Bạch Hổ Thành, ánh mắt Vô Song lóe lên một tia vui vẻ.
“Muội nói muội là Hư Không Miêu đúng không?, ta cũng không rõ Hư Không Miêu rốt cuộc là loại dị thú gì, chúng ta đua xem ai đến Bạch Hổ Thành trước được không?, điều kiện tất nhiên không để cho ai phát hiện”.
Mio nghe vậy lập tức ngọt ngào cười, thứ mạnh nhất của nàng cũng quả thật là thân pháp.
Hoang Tộc Vương Huyết của Mio đương nhiên rất mạnh thậm chí có thể coi là một trong những huyết mạch đáng sợ nhất Đông Thiên Yêu Giới, năm xưa Thú Thần có thể áp Long Thần lẫn Phượng Thần một đầu đâu phải chỉ dựa vào cố gắng là xong?, yêu thú chiến đấu nếu không có lực lượng huyết mạch bá đạo hơn hẳn đối phương hoặc ít nhất cũng không thua kém quá nhiều thì căn bản rất khó để chiến thắng.
Gà có tu luyện ngàn năm cũng không có cửa so sánh với Phượng Hoàng, đây là thông lệ của Đông Thiên Yêu Giới, ở Đông Thiên lực lượng huyết mạch là quan trọng nhất.
Tất nhiên Hoang Tộc Vương Huyết bá đạo không thuộc lẽ thường, cơ thể Mio quá yếu để vận dung toàn bộ Hoang Tộc Vương Huyết dù sao nàng cũng không có Hoang Thể chính vì vậy nếu Mio không thể đột phá đến Cực Đạo Chân Thần nàng tuyệt đối không nên vận dụng Hoang Tộc Vương Huyết, sự bá đạo của nó có thể gây tổn thương rất lớn đến chính cơ thể nàng.
Mio chân ngọc khẽ kiễng lên sau đó ngay trước mắt Vô Song nàng cứ như vậy biến mất, trong giây phút nàng rời khỏi tầm mắt Vô Song bản thân Vô Song còn không phát hiện ra nổi nàng biến mất như thế nào, điều này lập tức làm ánh mắt Vô Song nhíu lại.
Tất nhiên bảo Mio hoàn toàn chạy ra khỏi nhận thức của Vô Song là việc không thể bởi Vô Song dù sao cũng mạnh hơn nàng quá nhiều, ngoại trừ giây phút cơ thể Mio hoàn toàn hòa tan vào trong hư không ra thì Vô Song vẫn có thể nắm được bộ pháp di chuyển của nàng, vẫn nắm được thân hình nàng trong tầm mắt.
Hư Không Miêu không phải hung thú cũng chẳng phải thần thú mà là dị thú, tất nhiên dị thú chưa chắc đã kém hung thú hay thần thú, có thể về chiến lực dị thú không cách nào so sánh nhưng bọn chúng lại có những thiên phú cực kì dị biệt.
Hư Không Miêu là loại dị thú có thể tự động hòa tan mình vào trong hư không, đến vô ảnh đi vô tung, loại dị thú có khả năng xuyên phá cấm chế cũng như phong ấn lực lượng, tất nhiên Hư Không Miêu căn bản rất khó xuất huyện, loại dị thú này chỉ sợ đã bước vào hàng truyền thuyết thậm chí là cấm kỵ tồn tại.
Nếu được hỏi loài dị thú nào đáng khao khát nhất rất nhiều cường giả liền không ngại ngần gì mà chọn Tầm Bảo Thử bất quá nếu đặt Tầm Bảo Thử ở bên cạnh Hư Không Miêu chỉ sợ 5 phần số lượng cường giả sẽ phải chọn lại lần nữa, Hư Không Miêu còn có một cái tên đáng sợ hơn nhiều – Đạo Tặc Miêu.
Tầm Bảo Thử cùng Đạo Tặc Miêu có được một trong 2 loại dị thú này trên trời dưới đất có bảo vật nào không thể thu vào trong tay?, một mèo một chuột hai loại yêu thú căn bản không có mấy phần sát thương nhưng so với Chân Long còn đáng giá hơn không biết bao nhiêu lần.
Tầm Bảo Thử được ví như thiên hạ đệ nhất tìm bảo yêu thú còn Đạo Tặc Miêu liền là thiên hạ đệ nhất trộm bảo yêu thú, đáng tiếc không biết bao nhiêu năm qua Nguyên Tố Thế Giới chưa ai đủ may mắn tập hợp đủ cả hai loại dị thú này một lúc.
Chính bản thân Vô Song cũng không biết mình vậy mà có thể thu được một đầu Đạo Tặc Miêu bên người, huyết mạch yêu tộc trong người Mio không tính là mạnh nhưng đảm bảo có thể làm thiên hạ này phát điên.
...
Nhìn thấy thân hình Mio cấp tốc xuyên qua những vách ngăn không gian bản thân Vô Song tất nhiên cũng không thể chậm trễ, hắn lập tức lao theo nàng, hai người cấp tốc tiến về Bạch Hổ Thành.
Tất nhiên hiện nay tốc độ không còn là thế mạnh của Vô Song nữa nhưng hắn dù sao cũng là Cực Đạo Chân Thần, Cực Đạo Chân Thần mà tốc độ thua Hỗn Nguyên Chân Thần liền có thể đi tự sát được rồi, so về tốc độ Mio không cách nào so sánh nổi với Vô Song nhưng càng nhìn Mio di chuyển Vô Song lại càng cảm thấy Hư Không Miêu đáng sợ.
Thực lực của Mio lúc này còn yếu, nàng không có cách nào để xóa bỏ mọi dấu tích tồn tại của nàng trong hư không nhưng nếu thực lực của nàng có thể mạnh bằng Vô Song lúc này chỉ sợ trực tiếp trở thành một cái Vân Phiêu Nhiên thứ hai, bản thân Vân Phiêu Nhiên có vô số thủ đoạn chạy trốn để không bị đối phương bắt lại còn bản thân Mio căn bản không để lại dấu vết cho đối phương đuổi theo.
Bạch Hổ Thành sừng sững đặt ở cửa vào Đông Nam, tòa thành cao ngất mà hùng vĩ trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, có điều mấy ngày nay cánh cửa cao ngất đầy uy quyền kia hoàn toàn im lặng, Bạch Hổ Thành giới nghiêm ba ngày đến cả Cực Đạo Chân Thần cũng không có cách nào xâm nhập vào chỉ là hiện nay cánh cổng uy nghiêm kia gặp phải hai siêu ‘đạo chích’.
Bản thân Mio trực tiếp lóe lên trong không trung, nàng cứ như vậy xuyên qua Bạch Hổ Thành, nàng cứ như vậy thần không biết quỷ không hay vượt qua sự quan sát của toàn bộ thủ vệ quân thậm chí Bạch Tố Tố đang trấn thủ nơi đây cũng không thể nào phát hiện.
Về phần Vô Song lại càng đáng sợ, chỉ thấy khí tràng màu trắng trong suốt của hắn bành trướng bao phủ toàn bộ một góc cửa thành sau đó tất cả thủ vệ quân bao gồm cả Bạch Tố Tố đều bị khí tràng của Vô Song bao phủ, ánh mắt bất chợt như mờ đi, cả thân thể liền run lên một chút sau đó tuyệt không có thêm bất cứ biểu hiện gì.
Mộng Ảo Vô Cực – Mộng Giới Hàng Lâm.
Đây là lần đầu tiên Vô Song sử dụng một chiêu này kể từ khi có Luân Hồi Kiếp Hỏa, quả thực ảo mộng thuật của Vô Song liền bước lên một cảnh giới mới, tuy hiện nay còn tương đối miễn cưỡng hơn nữa mục tiêu thôi miên cao nhất cũng chỉ là 23 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần nhưng với Vô Song có lẽ thế cũng đã đủ rồi.
Nhẹ nhàng bước qua thủ vệ quân rồi tiến về đường lớn, Vô Song mỉm cười nhìn Mio đã ở đó đợi hắn từ bao giờ.
“Công tử, Mio liền hơn người rồi, lần này người liền thua”.
Mio vừa nói vừa thè lưỡi với hắn, bộ dạng phi thường đáng yêu.
Vô Song cũng bật cười.
“Được huynh thua, lần này kẻ thua liền nấu cho kẻ thắng một bữa ăn đi”.
Đã lâu lắm rồi Vô Song cũng không thể hiện tài nấu nướng của mình, lúc này hắn cũng muốn thể hiện một phen, đương nhiên trên thế giới này cũng không phải ai cũng có tư cách nếm thử thức ăn do Vô Song nấu, ít nhất vị Vân Phá Thiên đang đứng trên bầu trời quan sát Vô Song cùng Mio còn chưa đủ.
Vô Song thản nhiên đi về phía trước, bên cạnh hắn là Mio đang ngọt ngào mỉm cười, đôi chân nhỏ cố bám sát theo cước bộ của hắn có điều Mio cũng không phát hiện ra ánh mắt Vô Song lúc này như có như không hướng về bầu trời, ánh mắt của hắn trực tiếp va chạm với Vân Phiêu Nhiên.
Hai ánh mắt của hai Cực Đạo Chân Thần xoáy thẳng vào nhau, Vân Phiêu Nhiên kẻ này cũng là Phong Hào Chân Thần hàng thật giá thật – Nam Địa Phong Thần.
Nếu loại cường giả như Vân Phiêu Nhiên không có danh hào của chính mình thì Vô Song căn bản không tin, hắn có thể không đánh bại ai nhưng không ai có thể đánh bại hắn, loại cường giả vô lo vô nghĩ tiêu dao thiên địa này mới thực sự là phiền toái, cường giả cấp độ này chỉ cần không chết thì không ai dám coi thường.
Khi ánh mắt Vô Song va chạm cùng Vân Phiêu Nhiên thì rất nhanh thu lại, hắn cực kỳ bình tĩnh đi tiếp với Mio như không có việc gì xảy ra còn Vân Phiêu Nhiên lại khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng Vô Song thật lâu.
Ánh mắt của Vô Song mang theo Đại Địa Pháp Tắc, là loại ánh mắt cho người khác một thứ áp lực nặng nề cùng với sát khí của bản thân hắn phóng thích qua Sát Đế Bí Thuật lại khiến kẻ khác run sợ từ tận trong linh hồn, về phần ánh mắt của Vân Phiêu Nhiên lại nhẹ nhàng như gió, căn bản không tạo cho người ta một chút áp lực nào nhưng cũng không ai có thể cho hắn áp lực, ánh mắt đại diện cho chính bản thân chủ nhân nó.
Dõi theo bóng lưng của Vô Song càng ngày càng xa, Vân Phiêu Nhiên rốt cuộc mới thở dài một hơi.
“Loại uy áp cùng sát khí như vậy quả thực quá đáng sợ, ánh mắt này không ngờ lại làm ta liên tưởng đến Tà Thần. Cường giả cỡ này không biết từ đâu chui ra?”.
Lẩm bẩm xong mấy câu Vân Phiêu Nhiên thân hình biến mất trên hư không, lần này hắn vậy mà hoàn toàn rời khỏi Đông Nam địa giới.
Vô Song cùng Mio việc đầu tiên là trở lại khách sạn nơi Mio thuê, Vô Song cũng không biết nàng định làm gì chỉ là khuôn mặt của cô gái nhỏ này đầy thần thần bí bí nhìn hắn, sau đó thân hình chỉ thoắt một cái là biến mất.
Vô Song chỉ dựa lưng vào tường, ánh mắt thản nhiên quan sát đoàn người đi đi lại lại của Bạch Hổ Thành, thình thoảng xuất hiện rất nhiều Bạch Hổ Vệ Quân đi tuần giữa đường, những người này ánh mắt ai đấy cũng cực kỳ nghiêm túc, bước chân phi thường đúng nhịp cộng với khí thế nội liễm hơn, chỉ cần nhìn đoàn Bạch Hổ Vệ Quân này cũng khiến Vô Song trong mắt hiện lên một tia tán thưởng, Bạch Phá Thiên người này làm bá chủ Đông Nam 3000 năm cũng không phải không có cơ sơ.
Rất nhanh sự chú ý của Vô Song cũng bị thay đổi, ánh mắt của hắn bị thu hút bởi thân hình Mio xuất hiện sau đó không ngờ trong ngực Mio lóe lên một bóng đen lao thẳng về phía Vô Song, tất nhiên bóng đen này căn bản không đủ mạnh lại càng không đủ nhanh, Vô Song muốn bắt nó trong tay dễ như ăn kẹo vậy.
Bàn tay của hắn đưa ra trong hư không tạo nên một từ trường lực lượng lập tức khóe bóng đen kia lại sau đó ánh mắt của hắn liền hiện lên một tia thích thú.
Nhận ra sự vui vẻ trong mắt Vô Song bản thân Mio liền khẽ mỉm cười, nàng vui vẻ lên tiếng.
“Công tử đây là Mao Mao nha, công tử có nhận ra nó không?”.
Lúc trước Vô Song nào biết Mao Mao là sinh vật gì có điều hiện tại nhìn vật đen nhỏ nhắn đang cố gắng đạp bốn chân trong hư không ánh mắt đầy đáng thương nhìn Vô Song rốt cuộc Vô Song cũng biết rốt cuộc Mao Mao là thứ gì.
Đây lại là một bất ngờ nhỏ nữa của Vô Song, bản thân Mao Mao tất nhiên không yếu, nó ít nhất cũng là Trung Vị Thần thực lực nhưng cái thực lực này không đủ để Vô Song quan tâm, thứ làm Vô Song quan tâm là khí tức sinh mệnh của chính Vô Song trong người nó.
Khí tràng lập tức tiêu thất, Vô Song mặc kệ cho Mao Mao nhảy vào trong lồng ngực hắn, vẻ mặc cực kỳ lấy lòng, cực kỳ hưởng thụ.
Mao Mao sinh vật này chỉ lớn bằng hai nắm tay cộng lại, bốn chân ngắn cũn, khuôn mặt tương đối giống con nhím nhỏ cùng bộ lông mang theo hai màu trắng xanh lá tương đối bắt mắt, tổng thể mà nói Mao Mao cực kỳ dễ thương nhưng thứ làm Vô Song cảm thấy thú vị chính vì Mao Mao không ngờ lại là người quen của hắn.
“Sao muội tìm được nó?”.
Mio nghe vậy ngoan ngoãn đáp.
“Công tử, muội gặp Mao Mao cũng chỉ là tình cờ mà thôi, không ngờ nó lại xuất hiện ở phụ cận Chiến Tộc, khi đó muội rất nhớ công tử, có một chút thời gian rảnh đều đi ra ngoài đại môn, muội... Muội vẫn nghĩ công tử nhất định sẽ sớm trở về thôi, không biết có phải ông trời có mắt hay không mà muội tìm được Mao Mao”.
“Nó rất yếu thậm chí chỉ mới sinh ra, nó cũng không có cha mẹ ở bên rất đáng thương, muội liên ôm nó vào lòng chỉ là sau này muội mới nhận ra khí tức sinh mạng của công tử có trong người Mao Mao, muội lại càng yêu thương nó hơn. Lần này muội tìm được công tử cũng là nhờ Mao Mao”.
Vô Song nhoẻn miệng cười gật đầu với Mio, bản thân Mao Mao chính là quả trứng Tỳ Hưu năm đó Vô Song trong vai Thiên muốn chuyển đến Đấu Khí Đại Lục chỉ là lần đó Vô Song bị tứ đại 25 Trùng Thiên Đại Thần vây công, trận chiến này đến cả Vô Song còn không bảo vệ nổi chính mình huống gì quả trứng Tỳ Hưu này, tất nhiên Vô Song cũng không quá suy nghĩ tiếp về đầu Tỳ Hưu mình đánh mất dù sao mất cũng mất rồi, cuộc chiến kia cực kỳ thảm liệt, cuộc chiến đó làm gì có chỗ cho đầu Tỳ Hưu còn chưa sinh ra?.
Nói Mao Mao là Tỳ Hưu cũng không hoàn toàn đúng bởi nó cũng bị biến dị trong huyết mạch giống như Mio tuy nhiên một bên là biến dị huyết mạch từ khi mới sinh ra còn Mao Mao lại bị khí tràng của siêu cấp cường giả làm biến dị.
Nhìn đầu Mao Mao này không ai có thể liên tưởng đến Tỳ Hưu tộc, nó thậm chí còn nhỏ hơn một đầu Tỳ Hưu mới sinh có điều bên trong Mao Mao lại có một lượng sinh mệnh lực cực kỳ khổng lồ, Mao Mao chính là bị khí tràng của Sinh Mệnh Đại Thần làm ảnh hưởng, Tỳ Hưu tộc rất gần với Tinh Linh Tộc, bọn họ đều là những tộc đàn thờ phụng Sinh Mệnh Đại Thần, Vô Song cho dù không dám chắc nhưng cũng có thể đến 8 phần tự tin nhận định khi Sinh Mệnh Đại Thần cùng Vô Song chiến đấu đã vô tình khiến sinh mệnh hạt giống rơi vào người quả trứng mới sinh này, một ngay vừa gặp lại Mio vừa gặp lại Mao Mao cũng có thể coi là định mệnh.
Mao Mao đầu yêu thú này cũng cực kỳ ‘không tầm thường’, nó khẽ cựa quậy một chút trong lồng ngực Vô Song sau đó ánh mắt liền khẽ nhíu lại phi thường nhân tính để rồi lại từ ngực hắn lao thẳng về phía ngực Mio, có lẽ đối với nó vị trí hiện tại quen thuộc và mềm mại hơn quá nhiều.
Khi thân hình Mao Mao ổn định trong bộ ngực Mio nó mới bắt đầu bĩu môi với Vô Song sau đó cựa quậy một chút rồi lại yên tĩnh nhắm mắt, so sánh giữa hai chỗ ngủ thì quả thực không khác gì địa ngục và thiên đường.
Vô Song nhìn thấy biểu hiện của tiểu tử này liền nhếch miệng, hắn không ngờ đầu Tỳ Hưu này bây giờ còn dám thị uy với chính mình, tất nhiên hắn cũng không hơi đâu đi chấp nhặt Mao Mao sau đó không biết tại sao Vô Song mỉm cười.
“Mio, muội có muốn trở về Hoang không?”.
Mio nghe vậy liền thừ người ra, vẻ mặt nàng liền biến sắc.
“Công tử?, Mio không muốn trở về, Mio... Nếu Mio làm gì sai công tử cứ nói, công tử đừng bắt Mio về được không?”.
Vô Song bật cười với sự ngây ngô của chính nàng.
“Nếu ta không mang nàng về Hoang thì ai sẽ ra tay cứu Đại Hộ Pháp của Hoang?, cô gái ngốc ai có thể đuổi muội chứ”.
Mio nghe vậy vô cùng sau xấu hổ sau đó đó khuôn mặt đỏ lên nhìn Vô Song.
“Công tử, công tử thật sự có thể cứu Đại Hộ Pháp sao?”.
“Đại Hộ Pháp cùng công tử chiến đấu tất nhiên là không đúng... Nhưng... Nhưng Đại Hộ Pháp đối với Mio rất tốt”.
Mio chưa nói xong đã thấy Vô Song bật cười rồi cốc nhẹ lên đầu nàng.
“Ngốc, hắn là thuộc hạ của muội ca chắc chắn sẽ cứu chỉ là muốn cứu hắn chúng ta phải nhanh lên một chút, sớm sớm đưa ta đến Hoang, để lâu chính ta cũng không có cách nào nắm chắc trợ giúp hắn ta”.
Mio khóe miệng liền mở rộng, nàng cười rất tươi, ánh mắt chớp chớp.
“Công tử, vậy chúng ta quay về Hoang được không?, muội tin nếu là công tử chắc chắn cứu được Đại Hộ Pháp”.
Vô Song liền thản nhiên gật đầu với nàng có điều hắn lại rất nhanh lắc đầu.
“Muội giới thiệu Mao Mao với ta thì để ta giới thiệu với muội vài người đã hơn nữa hiện nay không được, ở lại thêm một ngày rồi mai chúng ta cùng về Hoang”.
Đối với Mio mà nói nàng thân là Hoang Chủ bản thân tất nhiên lịch duyệt đủ nhiều, vết thương của Đại Hộ Pháp căn bản cực nặng, trừ khi gặp được đại cơ duyên nếu không Hoang từ nay về sau liền chắc chắn mất đi một vị Phong Hào Chân Thần tuy nhiên với thân phận là Mio của Vô Song thì nàng lại có một niềm tin mù quáng vào công tử, giống như năm đó ai ai cũng nói công tử chết ở Tiềm Long Tử Địa chỉ có một mình nàng vẫn mãi vững tin công tử còn sống, mãi vững tin công tử có một ngày có thể đi ra vậy.
Tất nhiên Vô Song ngày hôm nay cũng không thể đi cùng Mio trở về Hoang, hắn để lại nàng trong khách sạn mà chính hắn thuê sau đó để Hạ Vũ cùng Hạ Linh ra gặp mặt Mio sau đó thân thể rất nhanh biến mất, Vô Song hướng thẳng về phía phủ thành chủ.
Vết thương của Ma Kha Lượng rất nặng nhưng chỉ cần không gặp phải biến chứng thì Vô Song liền có thể cứu được hắn, thời gian từ sau trận chiến của Vô Song với Ma Kha Lượng cũng chỉ hơn khoảng 4 ngày, khoảng thời gian này không đủ để thương tích trên người Ma Kha Lượng trở nên nặng hơn, điều này Vô Song vẫn có nắm chắc.
Đường đi Bạch Hổ Thành ở Đông Nam đi đến Tang Sơn ở Bắc Địa đương nhiên rất xa xôi có điều tốc độ cảu Vô Song cùng Mio căn bản không chậm, muốn đến được Tang Sơn cũng chỉ trong ba ngày thời gian, đối với hắn mà nói việc cứu Ma Kha Lượng liền có thể để ra sau, ít nhất là sau hôm nay.
Vô Song để Mio ở lại trong khách sạn cũng chính vì muốn nàng tiếp xúc cùng hai tỷ muội Hạ Vũ cùng Hạ Linh, điều này sẽ bớt làm cho ba cô gái bớt bỡ ngỡ sau này về phần Vô Song hắn muốn dùng ngày hôm nay để đến gặp Bạch Phá Thiên, hắn muốn lập ra một kế hoạch cho toàn bộ Đông Nam trù phú.
Sự xuất hiện của Mio khiến kế hoạch của Vô Song một lần nữa quay ngoắt 180 độ, hắn lại một lần nữa phải nghiêm túc suy nghĩ về kế hoạch của mình tại Đông Thiên.