Khác với đám người Hồn Thiên Đế - Cổ Nguyên bản thân Vô Song từ trước đến nay chưa bao giờ đặt chủ ý vào Đà Xá Cổ Đế Ngọc cũng như là Đà Xá Động Phủ, bởi Vô Song biết trên người hắn có một thứ còn đáng quý hơn rất nhiều rất nhiều.
Vô Song không rõ thế nào là Thiên Đạo nhưng hắn lại biết Thiên Đạo cũng chia mạnh yếu, Thiên Đạo càng mạnh thì quy tắc mà nó đặt ra lại càng khó phá vỡ, Thiên Đạo càng mạnh thì lại càng khó đi ngược lại phép tắc của nó đặc biệt Thiên Đạo càng mạnh thì càng khó bị cường giả bên ngoài đến tiêu diệt.
Thiên Đạo của Nguyên Tố Thế Giới bị đánh thành bốn phần lớn do Đại Địa Chân Thần, Vũ Trụ Chân Thần, Vận Mệnh Chân Thần cùng Sinh Mệnh Chân Thần chia ra cai quản, Vô Song không cần biết Nguyên Tố Thế Giới ở đẳng cấp nào nhưng chỉ riêng việc cho dù Thiên Đạo không hoàn chỉnh nhưng cũng đủ năng lực làm cho Thiên phải vô công mà về thậm chí đến cả bản thể trọng thương suýt mất.
Thiên Đạo của Nguyên Tố Thế Giới trong mắt Vô Song mạnh kinh khủng, nó chắc chắn phải xếp trên Thiên Đạo của Đấu Khí Đại Lục.
Như có lần chính bản thân Thiên đã nói, cách tăng trưởng thực lực nhanh nhất chính là hấp thu Thiên Đạo, vừa vặn trong tay Vô Song lại có một mảnh Thiên Đạo, cho dù chỉ một mảnh thôi nhưng cũng không phải là thứ Vô Song hắn có thể dễ dàng hấp thu, trong tay hắn nắm giữ thứ đủ để làm vô số Phong Hào Chân Thần của Nguyên Tố Đại Lục nguyện đánh nhau đến chết, mảnh thần cách của Đại Địa Chân Thần.
Thần cách của Đại Địa Chân Thần được đựng trong một hộp ngọc đặc biệt, viên thần cách ở bên trong phi thường im lặng như một viên ngọc trai bình thường thậm chí ngay cả khi Vô Song mở nắp hộp ra cũng không thể cảm nhận được cho dù một tia ba động năng lượng xuất hiện, nếu thứ này không phải là Thiên đưa cho Vô Song quả thực Vô Song còn có chút hoài nghi.
Nhìn chằm chằm vào viên ngọc màu trắng không có chút ánh sáng cũng không có chút năng lượng nào bản thân Vô Song khẽ nhíu mày nhưng khoảnh khắc hắn nhấc viên ngọc tưởng như bình thường kia ra khỏi chiếc hộp thì lập tức biến sắc, viên ngọc này nặng kinh khủng, nó nặng đến mức vượt qua hoàn toàn sức chịu đựng của Vô Song.
Trong khoảnh khắc vô thức Vô Song vận toàn bộ đấu khí trong người thậm chí vận luôn sức mạnh toàn thân dùng cả hai tay nắm lấy Đại Địa Thần Cách chỉ là rất nhanh hắn biết hắn sai rồi, toàn bộ hai cánh tay của Vô Song nát vụn, toàn bộ đấu khí trong cơ thể hắn như muối bỏ biển, căn bản không thể nào chịu được thứ sức nặng kinh khủng khiếp này.
Khuôn mặt Vô Song liền tái xanh lại, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải trường hợp này, đôi tay được hắn vận toàn bộ sức mạnh nhưng khi chạm vào viên thần cách cho dù chỉ là thoáng qua cũng lập tức nát vụn, Vô Song không hề hoài nghi nếu viên thần cách này đánh thẳng vào cơ thể thì hắn cũng đi đời nhà ma luôn.
Trong một sát na Vô Song chỉ biết bất lực nhìn thần cách nắm trong tay rơi xuống đất thậm chí Vô Song còn có chút sợ viên thần cách này nặng đến mức xuyên thủng cả vách ngăn giữa không gian với không gian, xuyên thủng cả khối đại lục này tiến đến một thế giới khác.
Cái suy nghĩ này phi thường cổ quái cũng phi thường vô lý nhưng Vô Song biết không phải là không thể, chỉ tiếp súc trong một tích tắc cũng đủ phế luôn đôi tay của Vô Song, sức mạnh phá hủy cỡ này Vô Song còn chưa bao giờ gặp phải.
Cũng may cho Vô Song là viên thần cách kia cũng không biến mất như hắn sợ hãi, thần cách khi rời khỏi tay Vô Song rơi thẳng xuống bên dưới lại bị chiếc hộp bắt lại, một lần nữa viên thần cách lại trở về giống một viên ngọc trai bình thường, yên lặng nhưng cũng cực kỳ đáng sợ.
Vô Song không quan tâm đến đôi tay bị phế của mình cho lắm, hắn chỉ còn biết nhìn chằm chằm vào Đại Địa Thần Cách, hắn thực sự không thể ngờ được vừa mới bắt đầu hấp thụ thứ này lại khó khăn đến thế, căn bản là không thể đụng vào, căn bản là không thể tiến tới.
Đúng lúc Vô Song đang cảm thấy khó nghĩ đối với viên thần cách này thì một âm thanh có chút lười biếng vang lên, một âm thanh làm Vô Song cực độ bất ngờ.
“Dùng hồn cảm nhận, dùng tâm mà nhìn, muốn đạt được Đại Địa Thần Cách thừa nhận không thể dùng ngoại lực, nó là viên thần cách có sức công phá mạnh nhất trong bốn mảnh vỡ của thiên đạo, viên thần cách này nếu không biết cách chỉ sợ cả đời ngươi cũng đừng hòng hấp thụ”.
Giọng nói này không biết bao lâu rồi Vô Song hắn không có nghe, khóe miệng cong lên một nụ cười vui vẻ, rốt cuộc Như Ý đã tỉnh lại.
Lần đầu tiên con mắt thứ ba của Vô Song hiện ra cũng là khi Như Ý tiến vào giấc ngủ dài đằng đẵng, không phải bản thân Vô Song không muốn gọi tỉnh nàng nhưng hắn không thể, hắn thậm chí còn không biết cách nào để liên lạc cùng Như Ý, nàng cứ như hoàn toàn tiến vào một thứ bóng tối vô tận.
Rất rất nhiều lần Vô Song đều tự dùng ánh mắt để quan sát Như Ý, đều dùng linh hồn cố liên lạc với nàng nhưng đều vô ích, Như Ý không phải là không thể nghe thấy lời kêu gọi của hắn mà nàng như đang cắt hết mọi liên lạc với thế gian, nàng như tiến vào một chặng đường kéo dài bất tận.
Tình trạng của Như Ý cũng rất giống những lúc Vô Song hắn tiến vào mộng cảnh, tiến vào những hình ảnh hắn chưa bao giờ được thấy, những đoạn ký ức vốn không phải của hắn, chính sự trùng hợp này của cả hai mới có thể khiến Vô Song an tâm phần nào để rồi khi thời gian dần đi qua chính Vô Song cũng không còn để tâm đến Như Ý, hắn tin tưởng nàng nhất định sẽ trở lại, nhất định sẽ lại trở thành một công sự của hắn, một hàng xóm sống trong chính linh hồn của hắn có điều Vô Song không ngờ ngay lúc này Như Ý lại trở lại.
Nếu nói về thần cách có lẽ cũng chỉ có Như Ý hiểu rõ nhất, cha của nàng từng một lần đột phá lên 25 Trùng Thiên cảnh giới, cha của nàng là người nghiên cứu về thần cách nhiều nhất trong thiên hạ này, thân là con gái của Địa Ngục Chân Thần không có lý nào Như Ý không thể học vài phần bản lĩnh của cha.
“Này đừng bảo ta dùng miệng nuốt viên ngọc kia vào nhé, xin lỗi nhưng ta không làm được đâu”.
Giọng nói mang theo sự vui vẻ cùng chút ý trêu chọc, đã lâu rồi Vô Song hắn mới lại có một nụ cười thoải mái đến thế, nụ cười như chào đón một người thân từ phương xa trở về.
Như Ý cũng không phản ứng gì với giọng nói của Vô Song, nàng nhẹ vén mái tóc dài màu đen ra sau lưng để lộ cái cổ trắng ngần, đôi môi nhỏ có chút chu lên.
“Hừ nếu ngươi muốn chết thì cứ nuốt nó đi, chỉ sợ chưa nuốt được đã bạo thể mà chết, ngươi chết thì không sao nhưng đừng kéo bản cô nương chết theo”.
Vô Song phì cười nhưng quả thực hắn vẫn không biết làm cách nào hấp thụ viên thần cách này, hắn chỉ im lặng chờ đợi Như Ý đưa ra đáp án, trong khi đó một luồng hắc hỏa xuất hiện trên đôi tay của Vô Song, hắc hỏa rất nhanh lan ra toàn bộ cánh tay hắn.
Vô Song không còn là Phượng Hoàng nữa, hắn hiện nay chỉ là biến thể của phượng hoàng, một loại dị thú cường đại bắt đầu từ Phượng Hoàng mà thôi, khả năng hồi phục của hắn hoàn toàn không thể bằng khi xưa có điều hắn ít nhất vẫn nắm giữ được Niết Bàn Hỏa của chính mình, Niết Bàn Hỏa quả thực vẫn có thể trợ giúp Vô Song hồi phục vết thương một cách cực kỳ nhanh chóng.
Khi thấy hắc hỏa xuất hiện trên tay Vô Song ánh mắt Như Ý liền co lại, nàng quả thực vừa mới tỉnh dậy, nàng cũng nhớ ra rất nhiều việc trong quá khứ, nàng lúc này mới đúng là Như Ý của Nguyên Tố Thế Giới, chính vì lấy lại được ký ức của mình mà Như Ý mới cảm thấy có chút hoảng sợ với hắc hỏa của Vô Song, ánh mắt của nàng đầy nghi hoặc quan sát kẻ đồng hành với mình vô số năm qua, nàng không rõ trong lúc nàng biến mất thì hắn phải trải qua những gì nhưng chỉ ngọn hắc hỏa này cũng đủ để Như Ý biết kẻ bên mình phải vượt qua bao nhiêu khó khăn vất vả.
Vô Song của nàng đã không còn khuôn mặt non nớt như năm xưa, hắn không còn là một gã nam tử mang theo nụ cười tỏa nắng cùng thứ bất cần đời năm xưa, một Vô Song thực sự rất khác rất khác.
Như Ý đột nhiên mỉm cười, một nụ cười chính nàng cũng không hiểu lý do.
“Luân Hồi Lục Ấn bao gồm Thiên Ấn, Thần Ấn, Nhân Ấn, Súc Sinh Ấn, Ngạ Quỷ Ấn, Địa Ngục Ấn, sáu ấn hợp nhất liền mở ra Luân Hồi Ấn”.
“Luân Hồi Ấn là ấn pháp mạnh mẽ nhất Nguyên Tố Thế Giới cũng là thứ cả đời cha ta ngộ ra, Luân Hồi Ấn sinh ra chính là để hấp thu thần cách cho dù là mảnh vỡ thiên đạo cũng thế có điều mảnh vỡ thiên đạo không chỉ cần có Luân Hồi Ấn mà còn phải xem năng lực cùng cơ duyên của ngươi”.
“Trong thời gian ta ngủ ta cũng không biết việc gì xảy ra với ngươi có điều thực lực của ngươi tuy có tăng lên nhưng muốn hấp thu mảnh vỡ thiên đạo còn quá xa xôi, ngươi thực sự vẫn muốn thử?”.
Vô Song nghe vậy thản nhiên gật đầu, hai cánh tay đã đứt gãy của hắn vậy mà khẽ rung lên liền trở lại bình thường, đôi cánh màu đen rộng lớn một lần nữa xuất hiện trên lưng Vô Song, đôi cánh mang theo tận cùng của tăm tối, tận cùng của tội ác.
Khuôn mặt của Vô Song không còn tấm mặt nạ thân quen rất nhanh lộ rõ trước mắt Như Ý, khuôn mặt của hắn đã bị thứ ấn kỳ kì dị kia che phủ một nửa, một nửa dung mạo của Vô Song như hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng.
Vẫn là nụ cười nhếch miệng đó, vẫn là cái thứ bất cần đời đó nhưng lại mang theo sự yêu dị tuyệt luân, Vô Song đầy tự tin lên tiếng.
“Mạng của ta chỉ có ta có thể quyết, thiên hạ này không ai lấy được”.
................
Luân Hồi Ấn là ấn cuối cùng của Luân Hồi Lục Ấn, Lục Ấn hợp nhất Luân Hồi Chi Lực.
Luân Hồi Ấn thứ ấn ký này chính là đỉnh cao của Nguyên Tố Thế Giới, có thể gọi là thiên hạ đệ nhất ấn cũng không hề quá có điều ấn này muốn học được cũng không hề đơn giản.
Như Ý thân là con gái của Địa Ngục Chân Thần thậm chí mang theo luôn toàn bộ di nguyện của phụ thân nàng đương nhiên có thể sử dụng Luân Hồi Ấn đồng thời nàng cũng biết Luân Hồi Ấn rốt cuộc mang theo trọng trách gì, trong mắt Như Ý bản thân Luân Hồi Ấn phi thường khó học bởi nó liên quan đến Luân Hồi Chi Lực, thứ năng lực này nếu không phải Như Ý có ký ức truyề thừa của phụ thân chỉ sợ cả đời cũng không học được, đối với nàng Vô Song tuyệt đối phải mất vài năm mới có thể kết hợp sáu ấn làm một.
Đáng tiếc Như Ý liền đánh giá thấp Vô Song, Luân Hồi Chi Lực bản thân Vô Song vốn không biết đồng thời cũng không có, thứ năng lực chỉ có cường giả bước thứ ba của Đại Thiên Thế Giới có thể nắm được sao Vô Song có thể điều khiển có điều Vô Song lại nắm được một thứ cao quý hơn Luân Hồi Chi Lực hàng ngàn lần hàng vạn lần, trong tay hắn là Luân Hồi Nghiệp Hỏa thứ mà cho dù cường giả bước thứ ba tu luyện cả đời cũng chưa chắc nắm được, hắn muốn dùng Luân Hồi Nghiệp Hỏa hợp nhất toàn bộ sáu ấn tuyệt đối không khó.
Thiên tư của Vô Song là kinh người, ngộ tĩnh của hắn tuyệt đối không thua ai lại cộng thêm Luân Hồi Nghiệp Hỏa hắn chỉ mất vèn vẹn 7 ngày trong Thiên Mộ để kết hợp toàn bộ sáu ấn này lại với nhau, hắn mất vèn vẹn 7 ngày để nắm giữ Luân Hồi Ấn.
Như Ý là người trực tiếp nhìn toàn bộ quá trình tu luyện của Vô Song, bản thân nàng ngoại trừ im lặng cũng chỉ còn biết im lặng, nàng hoàn toàn không thể tin được những gì đang xảy ra trước mặt mình, Vô Song rõ ràng không có tập qua Luân Hồi Ấn cũng không biết Luân Hồi Ấn là gì, từ những động tác đầu tiên phi thường khó khăn chậm chạp nhưng hắn lại tiến bộ với tốc độ hỏa tiễn, thứ tốc độ mà cổ kim xưa nay chưa ai có.
Như Ý không hiểu 7 ngày là cái khái niệm gì thậm chí khi Vô Song kết thành luân hồi ấn nàng còn có cảm giác mình đàn nằm mộng, Như Ý lúc này đã lấy lại được toàn bộ trí nhớ của mình, nàng là công chúa của Ma Tộc, nàng là con gái của Địa Ngục Chân Thần, thiên tài ma tộc nàng nhìn không thiếu thậm chí nhìn nhiều đến mức nhàm nhưng quả thật trong số toàn bộ thiên tài của Ma Giới không ai cho nàng cảm nhận được sự đáng sợ như Vô Song, thứ thiên phú làm Như Ý tim đập chân run.
Luân Hồi Ấn được kết ra trong tay Vô Song ngay lập tức cơ thể Vô Song liền biến đổi, xương cốt của hắn đau buốt, toàn bộ cơ thể của hắn run lên như có hàng ngàn hàng vạn con trùng tiến vào da thịt mình, bò trong cơ thể mình, thứ cảm giác như làm hắn muốn tự xé nát cơ thể mình ra.
Như Ý đương nhiên cũng phát hiện ra tình trạng của Vô Song lúc này lập tức lên tiếng, giọng nói của nàng mang theo vài phần kiên định.
“Tuyệt đối phải giữ nguyên tâm thần, đây là bước cuối cùng để ngươi thôn phệ Thần Cách, nếu ngươi không chịu được thì toàn bộ công sức những ngày qua đều đổ sông đổ biển, tuyệt đối phải hoàn thành một ấn cuối cùng, tuyệt đối đừng từ bỏ”.
Như Ý hiểu cái nỗi đau đó là gì, thứ đau đớn không phải con người có thể chịu được nhưng nàng tin Vô Song sẽ không sao, Vô Song kẻ này còn nhẫn tâm với bản thân mình hơn với địch nhân nhiều.
Quả thực sau khi nghe xong lời nói của Như Ý bản thân Vô Song lập tức nhắm mắt lại, tốc độ kết ấn càng ngày càng nhanh, cơ thể hắn vẫn liên tục run lên nhưng lại không kêu lấy một tiếng, thời gian cứ như vậy chậm rãi chậm rãi đi qua.
Lúc này nếu Vô Song có thể mở mắt, nếu Vô Song có thể quan sát bản thân mình hắn nhất định sẽ phát hiện nửa thân trên của hắn xuất hiện một hình xăm kỳ quái nhưng cũng phi thường quen thuộc, hình xăm của Lang cùng Linh.
Một cái đầu sói dần dần thành hình trên ngực phải của hắn sau đó một cái đầu khác lại xuất hiện trên bả vai, cuối cùng một cái đầu hiện ở đan điền, điểm khác biệt duy nhất cảu ba cái đầu sói này với Lang là trên mỗi cái đầu sói chỉ có một con mắt, con mắt to bằng cả khuôn mặt chúng, con mắt sinh động vô cùng, hơn ai hết Vô Song biết đây là con mắt của ai, con mắt của Linh.
Sự đau đớn của hắn chính là để kết hợp hai loại dị thú của Súc Sinh Ấn vào trong cơ thể, chính là để cho chúng cũng như cho hắn một hồi tạo hóa.
.............
Vô Song lúc này không còn là con người nữa, hắn thực sự không còn lại chút huyết mạch nào của nhân tộc, hắn lúc này là một sản phẩm của Yêu – Ma hai tộc, một nửa trong người hắn là yêu huyết nửa còn lại là ma huyết.
Tiếp theo như một loại bản năng Vô Song mở mắt ra, khi hắn mở mắt những hình xăm kia cũng như sống lại để rồi một cái đầu khổng lồ từ vai của Vô Song lao thẳng về phía viên thần cách như một thứ mỹ vị ngàn năm không gặp, đây chính là cách thôn phệ thần cách của Luân Hồi Ấn, của Địa Ngục Chân Thần năm xưa.
Sẽ không có gì đáng nói nếu thứ Vô Song ăn chỉ là thần cách chỉ tiếc đây là mảnh vỡ Thiên Đạo, Đại Địa Thần Cách.
................
Như Ý ở trong người Vô Song cũng chỉ còn biết nhắm mắt, nàng chỉ có thể cầu nguyện cho hắn, cầu nguyện cho hắn có thể tự mình đi ra từ cửa tử, Thiên Đạo có uy quyền của Thiên Đạo, cho dù Thiên Đạo đã mất vô số năm, cho dù Thiên Đạo bị tách thành vô số mảnh vỡ thì nó vẫn là Thiên Đạo, lúc này chỉ còn là việc Vô Song liệu có đủ tốt để Thiên Đạo thừa nhận hay không mà thôi.
Lúc này Như Ý chỉ có thể chờ, sự chờ đợi dài đằng đẵng.