Hồn Hư Tử thực sự là một nhân vật cực kỳ cẩn thận, không phải ngẫu nhiên mà bản thân hắn lại có thể lừa dối được toàn bộ tiểu đan tháp, không phải ngẫu nhiên mà hắn có thể trở thành nỗi nhục của đan tháp. Hồn Hư Tử ngoại trừ tâm trí bình tĩnh đồng thời cũng là cao thủ trong việc đọc ý nghĩ người khác qua nét mặt đáng tiếc Vô Song cũng là một cao thủ, bản thân Vô Song có thể nói thẳng là một gian thương, một gian thương giỏi nhất cũng là nét mặt.
Hồn Hư Tử không phải là một kẻ dễ bị gạt nhưng lần này hắn thực sự không tìm ra lỗi trong lời nói của Vô Song, hắn không tìm ra được điểm để lật tẩy Vô Song đương nhiên một phần lớn nằm ở miếng mồi mà Vô Song ném ra quá lớn.
Lúc này trong căn phòng bỗng chốc lại trở nên yên tĩnh, Hồn Hư Tử không hề nhìn Hoàng Kim Chuông một lần nào mà chỉ chăm chăm khóa chặt từng biểu hiện của Vô Song thậm chí cái nhìn của hắn làm Vô Song khó chịu vô cùng bất quá Vô Song cũng không hề lên tiếng, hắn cũng ngước nhìn Hồn Hư Tử.
Từng ngón tay của Vô Song khẽ gõ trên mặt bàn, từng giây từng phút trôi qua, ngay cả khi Hồn Hư Tử đã gật đầu nói 'thành giao' bất quá cả hai người đều chưa một lần thả lỏng.
Cuối cùng Hồn Hư Tử bật cười, tiếng cười của hắn làm toàn bộ áp lực xung quanh như tan biến, hắn thản nhiên lên tiếng “Không cần căng thẳng thế, Hồn Hư Tử ta là đại nhân vật của Hồn Tộc coi như cũng đại diện cho khuôn mặt Hồn Tộc, ta đã nói thì sao nuốt lời”.
Trong nội tâm Vô Song lúc này khinh bỉ cười một tiếng, trong mắt Vo Song bộ mặt của Viễn Cổ Bát Tộc không đáng bao nhiêu tiền cả, bọn họ bên ngoài quả thực quan tâm đến mặt mũi vô cùng bất quá nếu có món lợi đủ lớn thì căn bản lục thân bất nhận, trong số đó thì Hồn Tộc tuyệt đối là đứng đầu, Hồn Thiên Đế đứng đầu Hồn Tộc còn dám huyết tẩy tộc nhân để thánh đế thì còn nói gì những người khác.
Tất nhiên trong lòng nghĩ gì Vô Song tuyệt không nói ra trái lại bên ngoài hắn lại bật cười, tiếng cười cực kỳ sảng khoái “Đâu có đâu có, ta cứ tưởng trên mặt ta có cái gì thì Hồn Hư Tử đại nhân mới quan sát kỹ thế chứ, chỉ sợ ảnh hưởng ngài quan sát nên tại hạ mới ngồi nghiêm chỉnh như vậy, không biết trên mặt ta có gì không Hồn Hư Tử đại nhân?”.
Cả hai người sau đó cùng bật cười tuy nhiên trong lòng hai người thì lại càng thêm trầm xuống, ít nhất trong mắt cả Hồn Hư Tử cùng Vô Song thì đối thủ của mình tuyệt đối là một con cáo già có điều trong cuộc nói chuyện này người thiệt thòi hơn chắc chắn là Hồn Hư Tử, dù sao Vô Song cũng là người nắm đằng chuôi.
Bản thân Vô Song có thể không phải là vô địch thiên hạ tuy nhiên nếu hắn muốn rời khỏi Hồn Tộc thì căn bản không ai cản nổi cho dù có là Hồn Thiên Đế chỉ có điều Vô Song không chắc có thể mang theo Minh Di cùng hắn rời khỏi Hồn Giới.
Về phần Hồn Hư Tử thì hắn tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này, cơ hội để bản thân hắn tiến thêm một bước trên con đường truy cầu đỉnh cao. Hơn ai hết Hồn Hư Tử rất hiểu Hồn Thiên Đế, bản thân Hồn Thiên Đế căn bản không tin tưởng ai cả, Hồn Thiên Đế có lòng nghi kị cực sâu với những kẻ xung quanh, ở bên cạnh Hồn Thiên Đế không khác gì đang cưỡi trên lưng cọp cả.
Hồn Hư Tử hắn nhìn bên ngoài như phong quang vô hạn có điều chỉ có hắn mới biết tình cảnh của mình rốt cuộc là gì, địa vị của Hồn Hư Tử quá cao đồng nghĩa với việc hắn là một trong những người bị Hồn Thiên Đế để ý nhiều nhất, chỉ cần một ngày hắn trở nên vô dụng thì Hồn Thiên Đế không ngại trảm Hồn Hư Tử.
Hồn Hư Tử thực sự muốn nắm Phượng Hoàng tinh huyết trong tay, chỉ cần có thứ này hắn tuyệt đối sẽ có thểm một con bài bảo đảm.
Sau khi cười xong Hồn Hư Tử mới nhẹ nắm lấy Hoàng Kim Chuông, vẻ mặt có chút âm trầm, một lúc sau hắn mới ngước lên nhìn Vô Song “Thứ này quả thực không có gì đặc biệt căn bản không khác gì đồ chơi mà lũ trẻ con thế tục sử dụng cả có điều vật liệu làm nên nó lại rất đặc biệt, tên là Hoàng Kim nhưng hình như không được tạo thành từ vàng?”.
Vô Song cho dù là đối thủ cũng phải khẽ gật đầu tán thưởng với Hồn Hư Tử, ánh mắt của kẻ này cực kỳ độc “Chính xác, thứ này không phải là vàng, ta đã đi khắp nơi trong Đấu Khí Đại Lục cũng vẫn chưa tìm được thứ vật liệu nào tương tự, đương nhiên loại vật liệu này gọi là gì thì ta không biết, tổ huấn vốn không ghi”.
Hồn Hư Tử một lần nữa nắm lấy Hoàng Kim Chuông, bản thân hắn cảm thấy có một tia không thích hợp nhưng lại không nhận ra rốt cuộc là cái gì không thích hợp, một lần nữa Hồn Hư Tử lựa chọn trầm ngâm, thoạt nhìn như hắn đang quan sát Hoàng Kim Chuông nhưng hắn vẫn luôn tập trung vào Vô Song.
Vô Song thì càng trực tiếp lựa chọn nhắm mắt lại tựa lưng về phía sau, hắn chọn phương án im lặng chờ đợi lấy bất biến đối vạn biến.
Vô Song thực sự không thích cái không khí này, bản thân hắn cực kỳ hy vọng thay vì sự im lặng chiến trong tâm thần này thì hắn cùng Hồn Hư Tử có thể đại chiến một trận ngoài kia có điều đây đương nhiên là việc viển vông.
Hồn Hư Tử một lần nữa đặt chiếc chuông xuống, lần này hắn không nhìn nó thêm một lần nào nữa mà trực tiếp nhìn Vô Song “Nói ra cũng có chút buồn cười bất quá ta cũng có một thời tung hoàng Trung Châu, vào thời của ta không có cái tên Ngạ Quỷ nào cả, Hồn Tộc cũng có một cái Hồn Điện ở bên ngoài, ngươi biết rồi đấy Hồn Điện quan tâm rất lớn đến linh hồn, một cường giả như ngươi mà Hồn Điện không có chút thông tin nào thì tiểu tử Hồn Diệt Sinh kia cũng hơi quá phế vật đi”.
“Cuối cùng ta biết đám người Thiên Yêu Hoàng Tộc cái gì cũng bình thương chỉ có cái mũi là thính một cách đặc biệt, ta cũng không hiểu tổ tiên của bọn chúng là Phượng Hoàng hay là Thiên Cẩu nữa, một giọt tinh huyết của Phượng Hoàng thần thú mà còn tồn tại ta không tin đám Thiên Yêu Hoàng Tộc đó có thể bỏ qua, rốt cuộc ngươi là ai mà có thể nắm giữ được thứ này nhỉ, tò mò tò mò thật”.
Nói đến đây Hồn Hư Tử tiếp tục lựa chọn im lặng, hắn đương nhiên biết mỗi người đều có bí mật của chính mình, câu hỏi của hắn quả thực vô lễ đến cực điểm có điều Hồn Hư Tử làm việc căn bản đặt an toàn làm đầu đồng thời trực giác của kẻ này cũng nhạy vô cùng.
Vô Song lúc này tuyệt đối muốn chửi Hồn Hư Tử một trận tuy nhiên Vô Song không thể không công nhận tâm trí kẻ này đáng sợ, không bàn đến việc bầy mưu tính kế chỉ bàn đến việc hắn vẫn có thể tỉnh táo khi nhìn thấy một món lợi siêu cấp đủ để Vô Song dành tặng cho hắn một lời ngợi khen.
Vô Song cũng không nói gì cả, đôi bờ vai khẽ run lên sau đó đôi cánh Phượng Hoàng bá đạo xuất hiện thậm chí trên người hắn bùng lên cả Niết Bàn Hỏa, khí thế của Vô Song lập tức bạo tăng, ánh mắt Vô Song khóa chặt Hồn Hư Tử “Thế này đủ giải thích chưa?”.
Hồn Hư Tử có chút kinh ngạc tuy nhiên rất nhanh gật đầu “đủ rồi, việc này quả thực bản thân ta không đúng, sau vụ giao dịch này bản tọa vì ngươi khôi phục khí hải cho cô bé đi bên cạnh coi như tạ lỗi đi”.
Hồn Hư Tử đã gặp không ít người của Thiên Yêu Hoàng Tộc có điều cảm giác huyết mạch của bọn chúng không bằng nổi 1/100 của Vô Song, chỉ cần điều này thôi đã đủ để Hồn Hư Tử xóa đi 8 phần nghi hoặc, Vô Song rất có thể là hậu duệ trực mạch của Viễn Cổ Thần Thú.
Long Tộc cùng Phượng Tộc không phải là đẻ con mà là đẻ trứng, đại năng thượng cổ không thiếu những người đạt đến đấu đế cảnh giới chứ không phải là như thời đại mạt đế này, vào thời đó nếu có người phong ấn một quả trứng của Phượng Tộc lại thì cũng hoàn toàn có thể, việc này tương đối hoang đường trong mắt người khác nhưng với cường giả như Hồn Hư Tử thì hắn có vài phần tin tưởng giả thuyết này.
Về phần khí hải của Minh Di mà nói thứ này căn bản quá dễ để nhận ra, Hồn Hư Tử thân là cửu phẩm huyền đan luyện dược sư mà không thể nhìn ra thì hắn sống uổng rồi.
Tiếp theo Hồn Hư Tử lại một lần nữa cầm Hoàng Kim Chuông trong tay tuy nhiên hắn không trầm ngâm như mọi lần mà lên tiếng “Ta phải giúp ngươi thế nào?”.
Vô Song đã hóa thân trở về dạng nhân loại, từ mi tâm của hắn một luồng linh hồn lực trắng bạc từ từ xuất hiện sau đó chậm rãi tiến vào Hoàng Kim Chuông, lúc này Vô Song mới mở miệng “Chỉ cần mang linh hồn tiến vào chiếc chuông này là đủ, lúc đầu thì sử dụng linh hồn lực ít thôi sau đó tăng dần tăng dần cho đến khi đục thửng được lớp tường ngăn hư vô trong này là được”.
Thấy Vô Song hành động thì Hồn Hư Tử cũng không ngồi im nữa, từ mi tâm của hắn một luồng linh hồn lực khủng khiếp cũng hiện ra sau đó chậm rãi tiến vào Hoàng Kim Chung.
Tốc độ tiến vào Hoàng Kim Chung của Hồn Hư Tử cực kỳ chậm, hắn đi một chút lại dừng lại một chút có điều Hồn Hư Tử không cảm nhận được bất kỳ thứ gì khác lạ thậm chí như lời Vô Song nói hắn quả thực nhận thấy một vết ngăn hư vô mờ mịt.
Thời gian từ từ đi qua dần dần tâm thần Hồn Hư Tử cũng bắt đầu giúp Vô Song xuyên phá lớp màng bảo vệ, hai vị tiên cấp đỉnh phong linh hồn lực lúc này căn bản đều tập trung hết sức lực của mình vào tấm màn chắn cuối cùng kia, đương nhiên bản thân Hồn Hư Tử đã quyết tâm, chỉ cần có chút bất chắc gì hắn sẽ lập tức rút linh hồn lực về.
Hai luồng linh hồn lực của Vô Song cùng Hồn Hư Tử phi thường mạnh, quả nhiên bọn họ khi hợp lực với nhau có thể xuyên thủng được lớp màn vô hình ngay bên trong Hoàng Kim Chuông có điều ngay khi lớp màn đó bị xuyên thủng thì dị biến xảy ra.
Khuôn mặt của Vô Song cong lên một nụ cười nhạt về phần Hồn Hư Tử lại biến sắc, khuôn mặt của hắn tái xanh đi có điều tất cả đều không kịp nữa rồi.
…..........
Không gian xung quanh là một vũ trụ tối đen như mực, ở đó không có gì chỉ có màn đêm cùng chút tia sáng không biết từ đâu vọng lại, trong toàn bộ không gian này có hai bóng người tồn tại song song mà đứng, Hồn Hư Tử cùng Vô Song.
Nói là bóng người cũng không đúng vì đây chính là linh hồn, là linh hồn của cả Hồn Hư Tử và Vô Song, nói cách khác thân xác của ca hai bây giờ trống rỗng, không có hồn phách.
Hồn Hư Tử ánh mắt kinh dị quan sát xung quanh sau đó nhìn chằm chằm vào Vô Song “Đây là đâu?, việc này là sao?”.
Trong lòng Hồn Hư Tử mang theo một dự cảm bất hảo vô cùng, một cảm giác hoang mang vô cùng.
Đáp lại câu hỏi của Hồn Hư Tử chỉ là nụ cười lạnh lùng của Vô Song.
“Thứ này gọi là Đấu Trường Sinh Tử, yên tâm nếu muốn đi ra khỏi nơi này chỉ cần ta hoặc ngươi một trong hai người bị đánh chết là đủ, Hồn Hư Tử lúc này ta muốn hỏi – ngươi có di ngôn gì không?”.
…..........
Nguyên Tố Thế Giới, Tiềm Long Thành.
Tiềm Long Thành là nơi tổ chức Tiềm Long đại hội, bất cứ ai cũng biết Tiềm Long đại hội có Long Môn Tam Quan nhưng hiếm ai biết có đệ tứ quan tồn tại.
Đệ tứ quan chính là nằm trong Hoàng Kim Chuông, đệ tứ quan từ lâu đã được các cường giả đỉnh cao trên đại lục quyết định không sử dụng bởi hai người tiến vào đây căn bản phải có một người chết.
Mỗi thiên tài đều là báu vật khổng lồ của môn phái, làm gì có môn phai nào muốn đệ tử của mình chết đi?, cho dù Long Môn Tam Quan cho phép giết người bất quá rất ít kẻ thực sự giết người dù sao đạo lý vuốt mặt phải nể mũi ai ai cũng biết, tiến vào Long Môn Tam Quan cùng lắm chỉ trọng thương chứ rất khó chết bất quá đệ Tứ Quan thì chắc chắn phải có một người chết bên trong, đây là lý do đệ Tứ Quan bị dẹp đi.
Bí mật về Hoàng Kim Chuông đương nhiên Vô Song không biết, việc này chính là Tử Thần nói với Vô Song, nếu hắn không nói Vô Song cũng không nhận ra tác dụng này của Hoàng Kim Chuông.
Đệ Tứ Quan sẽ tạo ra hai phân thân bên trong không gian của mình đại diện cho hai người tham chiến, hai phân thân mang chiến lực dựa theo linh hồn lực của mỗi bên, phân thân nào chết, phân thân nào thua trận chiến này thì chủ nhân của nó cũng tuyệt đối không qua khỏi.
Đương nhiên điều khó khăn của Đệ Tứ Quan chính là hai đối thủ cùng phải chấp thuận cuộc chiến này, chính vì vậy Vô Song mới phải cố gắng xây dựng một màn kịch mới đưa được Hồn Hư Tử vào đây.
Ở bên ngoài là Hồn Tộc đương nhiên Vô Song không dám làm gì Hồn Hư Tử tuy nhiên ở đây thì hắn dám.