Tuyết đã bắt đầu rơi không ngừng, chậm rãi nhuộm trắng xoá toàn bộ thôn trang. Tuyết bao phủ trên đường mòn càng lúc càng dày, thôn dân xuất hành lưu lại không ít dấu chân lớn nhỏ khác nhau. Mỗi thôn hộ đều dậy từ sớm, cẩn thận dọn dẹp tuyết đọng trước cửa, tránh ảnh hưởng đến cả nhà.
Thú hoang trong núi cũng đã yên lặng ngủ đông, chỉ còn lại mấy con sói lạc bầy hung hãn, vì chú ý an toàn, từ mấy ngày trước Hà Sinh cùng mấy anh em Giang gia đã không vào núi nữa. Chuyện đầu tiền Hà Sinh phải làm sau khi rời giường làm dùng xẻng dọn dẹp sạch sẽ tuyết đọng, làm xong việc quay trở lại thì Trương Tích Hoa đã chuẩn bị bữa sáng ổn thoả.
Sau bữa cơm, Trương Tích Hoa sẽ cùng Hà Tằng thị ngồi bên lò sưởi dùng châm tuyến làm một ít việc thêu thùa may vá, thi thoảng cũng có Hà Nguyên Nguyên cùng gia nhập, bất quá nàng chỉ thích làm mấy loại khăn tay cùng hà bao nho nhỏ. Phần lớn thời gian cô nhỏ lại thường cùng Du ca chơi đùa, ba nữ nhân trong nhà vừa làm việc vừa trông chừng đứa nhỏ, không khí vui vẻ hoà thuận.
Hà Sinh đã sớm chuẩn bị tốt mấy tấm gỗ, chuẩn bị đóng kệ cho nương tử. Hà Đại Xuyên cũng không bận bịu gì, cũng cùng con trai mang đến cạnh nhà bếp đục đẽo chế tạo kệ thuốc.
Tuyết vừa ngừng, trước cửa Hà gia đã xuất hiện thân ảnh cao lớn đang sửa sang xiêm y chỉnh tề. Xong xuôi hắn mới chầm chậm tiến vào trong sân, nghe thấy tiếng bước chân, Hà Tằng thị ngẩng đầu trông thấy Hoàng Gia Vượng liền cười nói: "Sao lại vội vàng tới rồi? Trời còn lạnh như vậy sao ngươi không đợi tuyết ngừng rồi hẵn đi."
Hoàng Gia Vượng chào hỏi xong liền đáp: "Cũng không biết bao giờ mới ngừng tuyết, đi sớm một chút cũng tốt ạ." Nói xong liền vụng trộm liếc nhìn Hà Nguyên Nguyên, nàng cũng không nhìn hắn một cái.
Từ lúc Hoàng Gia Vượng lúc vào cửa, Hà Nguyên Nguyên liền nhanh chóng cúi đầu ngồi cạnh xe tập đi của Du ca, cầm chén cháo thịt băm cà rốt từng muỗng từng muỗng đút cháu ăn.
Du ca rướn cổ hướng đến thìa cháo trong tay cô nhỏ, Hà Nguyên Nguyên lại đem ra xa hơn một chút, hắn há mồm to vài lần vẫn không được ăn liền nhìn chằm chằm đối phương. Nửa ngày không thấy cô nhỏ phản ứng, Du ca "A" một tiếng to kháng nghị, đem cô nhỏ hoàn hồn. Hà Nguyên Nguyên vội vàng đút cháo cho cháu, Du ca nhanh chóng nuốt vào bụng, môi mấp máy vô cùng lo lắng, ánh mắt không chớp nhìn cái thìa.
Hà Nguyên Nguyên vui vẻ cười một tiếng, nói: "Còn sợ cô nhỏ giành ăn với ngươi hay sao? Tiểu Ngư Nhi càng lớn lại càng tham ăn rồi."
Du ca ha ha cười, há mồm a a ý muốn ăn nữa.
"Để cho ta xem Ngư Nhi đã nuốt chưa nào?" Hà Nguyên Nguyên xem xong, liền chuyên tâm dỗ dành cho cháu nhỏ ăn cơm.
Tuy rằng không cùng nói với nàng câu nào nhưng chỉ cần nghe giọng nói thanh thuý kia thôi, đáy lòng Hoàng Gia Vượng đã vô cùng vui vẻ, nét mặt không tự chủ nhu hoà không ít.
Biểu tình của thiếu niên mới yêu, làm sao có thể giấu được Hà Tằng thị cùng Trương Tích Hoa, bất quá hai người cũng chỉ để ở trong lòng mà thôi.
Hà Tằng thị là một bên nhìn Hoàng Gia Vượng lớn lên, tình tính hắn như thế nào bà cũng không phải không biết. Tiểu tử này cũng chưa làm ra chuyện gì khác thường, chỉ vụng trộm giữ ở trong lòng, cho nên cũng không có gì tị hiềm. Bà cùng Hoàng Đại thẩm giao hảo lâu như vậy, cũng không vì mấy chuyện cỏn con của đám nhỏ mà cắt đứt quan hệ.
Chuyện thành thân của khuê nữ cũng đã tìm được một mối tốt, là nhờ Hà Nguyên Tuệ tìm cho. Đó là con trai của Tương gia ở Hạnh Hoa thôn, gia cảnh cũng khá giả, so với Hà gia còn tốt hơn, hơn nữa trong nhà chỉ có hai đứa con trai, người muốn mai mối là đứa con út.
Tương mẫu đã biết Hà Nguyên Nguyên, trong lòng cũng cảm thấy xứng đôi, liền thương lượng muốn để cho hai đứa nhỏ xem thử có vừa ý hay không.
Từ khi có tin tức của khuê nữ truyền đến, Hà Tằng thị liền đi nhà Hà Chí Kiệt tìm mẫu thân Tương thị của hắn để hỏi chuyện một chút. Tương thị nghe hỏi cũng nói qua tình hình một chút. Tương gia rất hiền hoà, con trai cả cũng cưới nương tử rất đôn hậu. Hà Nguyên Nguyên gả đến chắc chắn sẽ không chịu thiệt. Nghe nói như vậy, trong lòng Hà Tằng thị liền quyết định. Việc đã quyết, cứ tuần tự mà làm.
Thấy mẹ chồng đang bận suy nghĩ, Trương Tích Hoa nói với Hoàng Gia Vượng: "Ngươi đến đây, để ta xem có phải đổi dược hay không."
Hoàng Gia Vượng dời mắt, lập tức đi tới, cảm tình nồng đậm từ từ ổn định lại. Hôn sự của cô nhỏ Trương Tích Hoa cũng có nghe qua, mẹ chồng còn hỏi ý nàng, nghĩ đến tâm ý của trưởng tử Hoàng gia sắp đổ sông đổ biển, nàng im lặng thở dài, chỉ vào băng ghế, ôn nhu nói: "Gia Vượng, ngồi đi."
Hoàng Gia Vượng theo lời ngồi xuống, chủ động tháo băng vải ra.
Trương Tích Hoa đánh giá một phen, lại sờ sờ xương cốt, đối với hắn cười nói: "Được rồi. Ngươi chờ một chút, ta đi lấy dược cho ngươi thay."
Mấy loại thảo mộc đã sớm chuẩn bị tốt, điều chế một chút là ổn, Trương Tích Hoa liền đứng dậy lấy nguyên liệu.
Đi ngang qua phòng bếp, Hà Sinh đưa đầu ra hỏi: "Bên ngoài có ai đến sao?"
"Là Gia Vượng." Trương Tích Hoa cười cười, thấy thái dương của trượng phu đọng không ít mồ hôi, nàng liền đưa khăn tay của mình cho hắn.
Hà Sinh nhận, lau sạch mồ hôi, hỏi: "Tình huống tốt không?"
Muốn đóng kệ, đầu tiên phải cưa nhỏ mấy thanh gỗ, là chuyện đòi hỏi sức lực lớn, bên ngoài cho dù lạnh buốt cũng khó tránh khỏi một thân đầy mồ hôi.
"Khôi phục rất khá." Trương Tích Hoa ý bảo trượng phu giữ lấy khăn tay mà dùng, lại nói: "Có khát nước không? Để thiếp chuẩn bị bình nước nhé?"
Hà Sinh gật đầu, thấy phụ thân muốn mình hợp lực cưa một miếng gỗ, cũng không nhiều lời lền quay lại làm việc.
Trương Tích Hoa rời đi, trong phòng chỉ còn lại Hoàng Gia Vượng cùng Hà Tằng thị và Hà Nguyên Nguyên, hắn muốn mở miệng nói mấy câu, lại không biết nên nói gì cho phải.
Yên tĩnh một lát, Hà Tằng thị hỏi: "Gia Vượng này, nhà cửa đã xây sửa ổn thoả cả chứ?"
Hoàng Gia Vượng lập tức đáp: "Đã vào mùa tuyết rơi nên đẩy nhanh tốc độ một chút, trước đêm giao thừa là sẽ ổn thoả. Bất quá chuyện mừng tân gia trong năm nay sẽ không kịp, sẽ phải dời sang năm."
Hà Tằng thị cười nói: "Thời gian gấp gáp như vậy, cứ để sang năm cũng không sao."
Hoàng Gia Vượng tiếp lời: "Nương nhà ta cũng nói vậy. Bà còn nói đùa như thế sẽ có cơ hội vụng trộm lười biếng một chút, không cần phải vội, năm mới cứ từ từ mà làm."
"Nương ngươi cứ toàn nói ngoài miệng thế thôi, bà ấy mới là người gấp nhất đấy." Hà Tằng thị có chút buồn cười, bà còn không hiểu Hoàng Đại thẩm sao.
Bị nói trúng rồi, Hoàng Gia Vượng cười cười ngốc nghếch.
Hai cái người một hỏi một đáp, trò chuyện vài câu. Hà Nguyên Nguyên thường ngày ríu rít không ngừng miệng lại cúi đầu trầm mặc. Nhưng chỉ cần để ý một chút liền biết nàng vẫn đang dựng thẳng lỗ tai cẩn thận nghe.
Hà Tằng thị lúc này đột nhiên nói: "Thế cũng rất tốt. Ta nghe nương ngươi nói nhà mới có gian phòng để dành cho ngươi thành thân xong sẽ dùng, xem ra nương nhà ngươi cũng có ý tìm thê tử cho ngươi rồi."
Hoàng Gia Vượng đỏ mặt, len lén liếc đến chỗ Hà Nguyên Nguyên một cái, lại nhanh chóng cúi đầu, lẳng lặng nói: "Nương là nói như vậy nhưng ta còn chưa có tính chuyện gì."
Lời vừa dứt, Hà Nguyên Nguyên bỗng dưng có chút phiền não, nhìn thấy Du ca đã ăn xong, nàng liền nói: "Nương, người trông chừng Tiểu Ngư Nhi giúp ta, ta đi rửa chén."
Nói xong cũng không đợi đáp đã vội vã chạy đi, còn không cẩn thận va phải góc bàn.
Hà Tằng thị hơi nhíu mày, đáy lòng có chút không vừa ý khuê nữ lỗ mãng, ngoài miệng cũng không nói gì, tiếp tục hỏi Hoàng Gia Vượng mấy chuyện của Hoàng gia.
Hà Nguyên Nguyên vừa đi, Hoàng Gia Vượng cũng có chút thất thần, bất quá vẫn kiên nhẫn lễ phép trả lời Hà Tằng thị.
Hà Nguyên Nguyên rửa chén đũa xong, tẩu tử vẫn chưa xong việc, vì vậy liền chạy đến chỗ ca ca cùng phụ thân. Trong phòng vốn nhỏ, lại có hai nam nhân cùng một đống vật liệu công cụ ngổn ngang. Thấy khuê nữ vướng tay vướng chân, Hà Đại Xuyên liền lên tiếng: "Ngươi ngây ngốc ở đây làm gì? Về nhà chính ngồi đi."
Hà Nguyên Nguyên nhăn mũi nói: "Lò sưởi có chút nóng bức, để ta ở đây giúp cha cùng ca ca một tay."
Đoán chừng tiểu muội có chút ngại ngùng, Hà Sinh mới lên tiếng: "Nguyên Nguyên, muội đi tìm tẩu tử xem nàng có cần giúp gì không."
Hà Nguyên Nguyên bất mãn chu mỏ, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia oán khí, thế nào lại ngay ở trong nhà cũng không có nơi chứa nàng rồi? Đều là do Hoàng Gia Vượng hết!
Bên ngoài tuyết cũng đã rơi, muốn đến nhà khác cũng không thể, Hà Nguyên Nguyên phiền não nhức đầu, liền dời chân đi tìm Trương Tích Hoa.
Trương Tích Hoa đang vò thuốc, ngẩng đầu liền bắt gặp bộ dáng mất hứng của của cô nhỏ liền hỏi: "Sao lại dẩu môi rồi? Người nào khi dễ muội?"
"Không..." Hà Nguyên Nguyên có chút lo lắng, sợ tẩu tử nhìn thấy tâm tư của mình trong mắt có chút trốn tránh, lập tức nói sang chuyện khác: "Tẩu tử, muội rảnh rỗi đến phát chán lên rồi. Có cần muội giúp một tay không?"
Cũng không cần tới cô nhỏ ra tay, Trương Tích Hoa đoán chừng thời gian một chút, nói: "Muội đi phòng bếp hấp nóng mấy cái bánh bao cho phụ thân cùng ca ca của muội ăn đi."
Cũng chưa đến giờ cơm nhưng trượng phu cùng cha chồng cần nhiều thể lực, chắc chắn sẽ đói bụng, lại lên tiếng nhắc: "Nhớ nấu một bình nước ấm nữa."
"Muội biết rồi." Hà Nguyên Nguyên có việc phải bận tâm, bất mãn trong lòng cũng tan mất. Tâm trạng của nàng chính là như vậy, nhanh đến nhanh đi.
Nấu nước ấm, hấp chín bánh bao liền mang cho Hà Đại Xuyên cùng Hà Sinh. Nàng còn đột nhiên hảo tâm mang một đĩa bánh đến nhà chính. Hà Nguyên Nguyên còn đang loay hoay không biết mở lời thế nào thì Hà Tằng thị đã lên tiếng: "Gia Vượng, thừa dịp còn nóng mau ăn đi."
Đáy lòng Hà Nguyên Nguyên thở phào, ngoài mặt lại dẩu môi.
Hoàng Gia Vượng thoáng do dự, rõ ràng chẳng mấy khi nàng dụng tâm với hắn, thế mà hắn lại dám ghét bỏ?
Hoàng Gia Vượng ngẩng đầu nhìn lên, bộ dạng của Hà Nguyên Nguyên liền có chút thất thần. Có lẽ là do vừa ở trong phòng bếp nhóm lửa, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhuộm hồng hồng đáng yêu, Hoàng Gia Vượng lại tưởng nàng là thẹn thùng với mình. Nghĩ đến đây, chính hắn cũng thấy mặt mình nóng lên, liền vươn tay lấy bánh bao cắn một cái.
Lần đầu tiên được người trong lòng làm thức ăn cho, Hoàng Gia Vượng hận không thể ăn từng chút từng chút, thế nhưng nhoáng một cái, bánh trong tay đã hết.
Hà Tằng thị cười nói: "Ăn thêm đi này."
Hắn là nam nhân cao lớn đương nhiên sức ăn cũng lớn. Hà Tằng thị đã nói như vậy, Hoàng Gia Vượng cũng không khách khí nữa, đáy lòng nhảy nhót, vươn tay lấy thêm một cái bánh, còn ngượng ngùng cười cười với Hà Nguyên Nguyên.
Hà Nguyên Nguyên không keo kiệt, lập tức cho hắn sắc mặt tốt.
Khoé miệng Hoàng Gia Vượng cong lên, thấp giọng nói: "Bánh bao thật ngon."
Cái tên này, chỉ giỏi nịnh nọt thôi! Đáy lòng Hà Nguyên Nguyên nghĩ vậy, muốn châm chọc hắn một chút, bất quá nhìn thấy hắn cả người cao lớn ngồi ngay ngắn, an tĩnh ăn bánh bao, một chút bộ dạng tiểu tức phụ cũng không còn. Không rõ vì sao, mấy lời chanh chua nàng cũng không nói nên lời.
Không chỉ có như thế, nàng ngược lại thấy Hoàng Gia Vượng lúc này có chút đáng yêu.
Đáng yêu?
Hà Nguyên Nguyên giật mình, cả người run nhè nhẹ. Thật không hiểu nổi chính mình!
Nàng níu chặt chân mày, đưa tay xoa nhẹ mi tâm. Hà Nguyên Nguyên rối rắm gần chết, đầu sỏ gây chuyện lại ngồi ở đó vui vẻ ăn bánh bao.
Hà Nguyên Nguyên lại có chút khó chịu, lên tiếng: "Là tẩu tử nhà ta làm."
Định nói một câu mua vui cho nàng, lại chọc nàng giận dỗi rồi. Hoàng Gia Vượng cũng ý thức được tâm tình nàng không tốt, hắn cúi đầu che giấu ảo não, thuận miệng nói: "Tẩu tử khéo tay thật."
Khoé miệng Hà Nguyên Nguyên giật một cái: "..."
Hoàng Gia Vượng hận không thể cắn rớt đầu lưỡi của mình, làm sao có thể nói ra mấy lời thế này chứ? Hay lắm, làm vậy Nguyên Nguyên lại càng chán ghét mình hơn.
Vừa mới lúc này Trương Tích Hoa đi vào nhà chính giải trừ cục diện lúng túng, nàng cười nói: "Thuốc xong rồi, Gia Vượng đến đây đi."
Hoàng Gia Vượng lập tức đứng dậy, chuyển đến băng ghế bên kia.
Hà Nguyên Nguyên còn đang vui vẻ thưởng thức bộ dáng luống cuống của Hoàng Gia Vượng thì đã nhìn thấy hắn như mãnh thú di chuyển, trên mặt liền đen một tầng.
Vừa nãy còn thấy hắn đáng yêu, quả nhiên là ảo giác.
Nhất định là ảo giác!
Hà Nguyên Nguyên khẽ cắn môi, quay đầu trêu chọc Du ca: "Tiểu Ngư Nhi nhà ta mới là đáng yêu nhất!"
Thấy cô nhỏ cười, Du ca cũng cười theo, một bên cười, một bên mông chuyển chuyển, đem xe chạy đến gần cô nhỏ, còn biết vươn tay đòi bế.
Hà Nguyên Nguyên lập tức ôm tiểu tử mũm mĩm vào lòng.
Hà Tằng thị vội vàng nói: "Ngươi chú ý vững vàng, cẩn thận để ngã Du ca."
Nàng ở sau lưng hướng mẫu thân le lưỡi, Hoàng Gia Vượng ngẩng đầu liền nhìn thấy động tác trẻ con của nàng, khoé miệng cũng cong lên vui vẻ. Hà Nguyên Nguyên giống như biết được, lập tức quay đầu lườm hắn một cái. Hắn bị bắt quả tang làm việc xấu, cũng không dám nhìn vào mắt nàng.
Chờ Trương Tích Hoa băng bó cẩn thận cho Hoàng Gia Vượng xong thì tuyết đã bớt nặng hạt, Trương Tích Hoa cũng nói: "Đợi tuyết ngừng rơi rồi ngươi hẵng trở về, cứ ở đây sưởi ấm đi."
Hoàng Gia Vượng có cớ ở lại, trên mặt liền cười ngốc nghếch.
Hà Nguyên Nguyên ôm Du ca đi lại trong phòng, tiếng cười trong trẻo của tiểu hài tử hoà cùng thanh âm dễ nghe của nàng thật sự khiến hắn miên man suy nghĩ.
Hắn ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn bóng dáng mảnh mai của Hà Nguyên Nguyên, nhìn nàng thuần thục chơi đùa cùng đứa nhỏ, hắn nhịn không được nghĩ đến tương lai hai người có hài tử thì Nguyên Nguyên nhất định sẽ là một mẫu thân dịu dàng đúng chứ? Nàng làm từ mẫu thì cứ để hắn làm nghiêm phụ. Một hai đứa bé thì có chút đơn bạc, khoảng năm đứa nhỏ được không nhỉ?
Nhưng nhất định phải có nữ nhi, đáng yêu giống như Nguyên Nguyên vậy, hắn sẽ không kiêng nể gì sủng khuê nữ đến tận trời.
Ảo tưởng tốt đẹp ập đến khiến chân tay Hoàng Gia Vượng chút run lên, hô hấp cũng không cũng không thuận, tim đập rộn lên, khuôn mặt đỏ đến nhỏ ra máu.
"Sao vậy? Than nóng quá hả?" Hà Tằng thị phát giác hắn có chút không đúng, liền lên tiếng hỏi.
Cực lực ổn định tâm thần, Hoàng Gia Vượng xấu hổ nói: "Dạ... Không... Không có gì ạ..."
Hà Tằng thị nói: "Có việc gì cứ nói. Đã vào đến nhà đại nương ta thì không cần khách khí câu nệ đâu."
Hoàng Gia Vượng nói: " Dạ, đại nương."
Trưởng tử Hoàng gia này thật sự rất hiếu thuận, cũng thành thật, lại chịu khó làm việc... hơn nữa cũng không ngại ra tay cứu giúp danh dự của khuê nữ nhà bà. Chỉ bằng chừng này chuyện, Hà Tằng thị cũng không ngại cho hắn sắc mặt ôn hoà.
Tiểu khuê nữ vô lo vô nghĩ, đến lúc này cũng không quá lo lắng về vấn đề danh dự, Hà Tằng thị cũng chỉ sai con dâu đi trấn an một phen, về sau cũng không nhắc đến nữa.
Nói nhiều quá lại thành ra phản tác dụng thì công cốc.
Nhưng cảm kích đối với Hoàng Gia Vượng thì bà không thể không để trong lòng. Thậm chí Hà Tằng thị còn cân nhắc chuyện để hắn làm con rể nhà mình, bất quá khuê nữ không muốn, tâm tư kia cũng đành thôi.
Hà Nguyên Nguyên phát hiện ra tuyết ngừng rơi trước tiên, giao Du ca vào tay tẩu tử, vội vàng chạy ra sân nhìn một chút. Băng tuyết bao phủ một tầng dày, nàng dậm chân, xoa tay, muốn đi xúc tuyết một chút. Vừa chạy đến mái hiên lại trượt chân, lảo đảo một chút, suýt thì ngã lăn ra.
Cánh tay bền chắc đúng lúc đỡ lấy nàng. Đột nhiên phải chịu sức nặng đổ tới, Hoàng Gia Vượng cảm giác có chút không xong, nhưng thân hình cao lớn cuối cùng vẫn vững vàng đứng thẳng giữa trời đông.
Vừa rồi có chút không trụ được, Hoàng Gia Vượng liền đem Hà Nguyên Nguyên ôm sát vào ngực. Hắn không nhúc nhích, nàng cũng không lên tiếng, trong lúc nhất thời cả hai đều quên mất chuyện phải buông đối phương ra.
Đối với tình huống này, Hà Nguyên Nguyên liền có chút mơ mộng, nàng phát hiện ra nhịp tim của mình dồn dập không bình thường, vì thế liền lẳng lặng nghe tiếng tim đập hữu lực của Hoàng Gia Vượng.
Nàng phát hiện nhịp tim của hắn cũng rất lớn, tựa hồ cũng không bình thường? Hay là tim hắn từ trước đến giờ đều là như vậy?
Hà Nguyên Nguyên hơi động một cái, không cẩn thận để hắn chạm phải nơi nào đó, lúc này mới nhận ra tư thế của hai người có chút ám muội.
Nàng liền cả giận nói: "Còn không mau buông ta ra!"
Hoàng Gia Vượng ngượng ngùng thả người, động tác có chút nhanh nhưng vẫn cẩn thận giúp nàng đứng vững. Hắn nhỏ giọng nói: "Tuyết sẽ có chút trơn trượt, nàng phải chú ý dưới chân mới được."
Nếu nàng té ngã bị thương thì làm sao bây giờ? Hoàng Gia Vượng nhịn không được lo lắng vô cùng.
Hà Nguyên Nguyên chỉnh lại xiêm y, nghe hắn to gan dám mắng mình, cả người mất hứng nói lớn:" Lại còn nói ta liều lĩnh? Nếu không phải... Nếu không phải..."
"Nếu không phải ngươi đột nhiên xuất hiện ở sau lưng ta, ta sẽ không giật mình đâu! Đều tại ngươi! Đều tại ngươi hết!" Nếu đã không mượn được cớ, Hà Nguyên Nguyên liền dứt khoát bắt hắn gánh tránh nhiệm.
Nữ nhân trước mặt lại bắt đầu già mồm át lẽ phải, Hoàng Gia Vượng chỉ cười cười, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Chính mình mắng người đến sung sướng, đối phương lại bày ra một bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng, chọc nàng vô cùng tức giận!
Thừa dịp Hoàng Gia Vượng còn đang cười ngây ngốc, nàng lập tức ngồi xuống hốt một nắm tuyết lớn, ném về phía hắn.
Tuyết rơi vào cổ lập tức mát lạnh, chạm vào thân nhiệt nóng hổi của nam nhân liền tan thành nước, lạnh lẽo lập tức ập đến. Hoàng Gia Vượng bất đắc dĩ nhìn Hà Nguyên Nguyên đang nghịch ngợm, ánh mắt đầy dung túng cùng cưng chiều.
Khi còn bé, mấy đứa nhỏ trong thôn ai cũng thích nghịch tuyết, lúc này bọn họ lại vô cùng thích bắt nạt hắn. Nàng lúc nào cũng thay hắn lên tiếng, lại tự mình chọn hắn để khi dễ.
Hà Nguyên Nguyên cũng nhớ đến mấy việc lúc còn là đứa trẻ, nhìn Hoàng Gia Vượng trước mặt, cười một tiếng: "Nào nào không được nhúc nhích! Ta không ném trúng ngươi thì ta sẽ không vui."
Hoàng Gia Vượng cũng thuận theo: "Vậy nàng ném đi."
Hà Nguyên Nguyên ngồi xuống, xoa một quả cầu tuyết thật to không khách khí ném về phía hắn. Bất quá nàng cố kị vết thương của Hoàng Gia Vượng, quả cầu tuyết bay một đường cong veo đáp vào chân dài thẳng tắp. Hắn cũng không tránh né, nàng cũng ném không ngừng, khuôn mặt cũng đỏ bừng, cười lên thật sự rất giống hoa đào nở rộ giữa trời, phi thường xinh đẹp.
Hoàng Gia Vượng đành phải trốn tránh một chút, bất đắc dĩ cùng đau lòng nói: "Nguyên Nguyên, chú ý một chút, tay nàng đỏ hết cả rồi."
Hà Nguyên Nguyên dừng tay, nâng lên cằm nói: "Ngươi còn không đi đổi xiêm y đi. Không biết ở lại đây rất phiền phức à? Đi mau lên."
Nói xong nàng liền chạy vào nhà, đóng chặt cửa lớn. Dựa vào cửa ôm chặt ngực thở không ngừng, răng nanh cũng nghiến kèn kẹt.
Lại bị Hoàng Gia Vượng chiếm tiện nghi! Càng nghĩ càng sinh khí, nàng vừa rồi không nên khách khí, phải ném tuyết đầy mặt hắn mới đúng.
Náo động cũng thật lớn, sợ tẩu tử hỏi đến, Hà Nguyên Nguyên đành phải vòng ra vườn rau ổn định tâm tình một chút, đếm khi khí sắc trở lại bình thường mới quay vào nhà chính.
Hoàng Gia Vượng đứng ở ngoài cửa, kinh ngạc nhìn chằm chằm tay phải của mình. Chỉ nghĩ đến cánh tay này không cẩn thận đặt vào bộ vị mềm mại đầy đặn của nàng, lòng hắn liền sinh bối rối. Chính mình lỗ mãng như vậy sao lại cảm thấy thảo mãn vô cùng, lại có cảm giác phức tạp nảy sinh.
Đứng giữa ngày đông giá buốt, thân thể hắn lại không ngừng nóng lên. Hoàng Gia Vượng ngơ ngác, đường cong trên khoé miệng thật lâu mới hạ xuống, từ từ chuyển bước, mang theo ngọt ngào ấm áp về nhà.