Đã vào giữa ngày mùa, thôn hộ mấy nhà đều bận rộn đến mức chân không chạm đất. Ngoài vất vả lo lắng công việc đồng áng, gia vụ trong nhà cũng khẩn trương vô cùng. Hà gia chỉ lưu lại một mình Trương Tích Hoa trông nhà, ngoại trừ chăm sóc Hà Du, Trương Tích Hoa còn bận rộn sắp xếp nhà cửa không ngơi tay, mỗi ngày đều bận tối mắt tối mũi cho đến tận nửa đêm mới có thể nghỉ ngơi.
Cũng may Hà gia chỉ còn lại mảnh ruộng giáp với Dương Liễu thôn là chưa thu hoạch xong, hoàn thành nốt chỗ ruộng kia xem như đã vượt qua mấy ngày chật vật rồi.
Trương Tích Hoa liếc mắt nhìn trời, thái dương đã bắt đầu ngả về tây, mấy đám mây chờn vờn biến ảo, không bao lâu nữa sắc trời sẽ tối, mọi người đã sắp trở về rồi đúng chứ? Trương Tích Hoa nghĩ nghĩ, quét sạch mấy hạt lúa vươn vãi cho vào sọt, chỗ thóc này đã phơi khô mấy ngày, cũng đến lúc cất vào kho rồi.
Mùa mưa năm nay đến sớm, ruộng lúa tốt tươi, nhà nhà thu hoạch được không ít, khắp thôn xóm ai ai cũng vui mừng.
Hà Đại Xuyên cùng Hà Tằng thị cũng rất vui vẻ. Sau khi cất dẹp ổn thoả số thóc vừa thu, Hà Tằng thị còn rộng rãi mang hai túi lớn thóc mới đi tuốt vỏ trấu, lượng gạo này là để cho cả nhà thoải mái ăn.
Gạo mới đặc biệt có vị thanh thanh cực kì ngon miệng, gạo cũ để trong kho căn bản không thể sánh cùng, Trương Tích Hoa nửa canh giờ trước liền xay một ít gạo làm bánh ngọt, hiện tại đang đặt trong nồi hấp chín, chờ mọi người về nhà là có thể ăn.
Hà Du trông thấy nàng liền giang hai cánh tay muốn nương ôm nhưng sau khi thu thập cả một sân phơi thóc lớn, trên người Trương Tích Hoa dính lại không vụn nhỏ, nàng đành nhẹ giọng dỗ dành hài tử, xem xét cũi gỗ một lượt liền định đi đến giếng nước tắm rửa, đổi xiêm y thật nhanh.
Chưa đến một khắc, nàng quay trở lại thì đã thấy Hà Sinh ngồi trong nhà chính nhắm mắt dưỡng thần. Cả khuôn mặt hắn vừa gầy vừa đen trông thấy, dưới mắt còn tích một vòng thâm nhàn nhạt, nghe thấy tiếng bước chân của nàng, Hà Sinh chậm rãi mở to mắt.
Trương Tích Hoa ôn nhu hỏi: "Cha mẹ vẫn chưa trở lại sao?"
"Cứ để ông bà chậm rãi một chút, ta giúp nàng dọn cơm." Hắn dời cũi của con đến cạnh ghế ngồi, miệng đáp, tay giữ chặt tiểu tử đang lăn lộn để tránh cho con đụng đầu vào thành cũi, Du ca bắt được tay cha, lập tức há miệng nhỏ mút vào, lưu lại một bãi nước miếng trên tay Hà Sinh.
Hà Sinh cười cười, nhẹ nhàng đem tay lấy ra.
Trên người sạch sẽ, Trương Tích Hoa liền bế con lên tay, đáp: "Vậy chàng đi tắm rửa đi, cứ để ta chuẩn bị cơm cho cha mẹ."
Nghe nương tử nói vậy, Hà Sinh liền đi vào bếp lấy nước.
Cũng không lâu sau Hà Nguyên Nguyên đã trở lại, nàng vội vàng nói: "Tẩu tử, hôm nay có canh gì vậy? Muội đói muốn chết rồi."
Trương Tích Hoa cười đáp: "Hôm nay làm canh cá trích đu đủ muội thích nhất đấy. Nếu muội đói quá rồi thì rửa tay rồi ăn tạm một chén đi vậy."
Hà Nguyên Nguyên hoan hô một tiếng vội vàng vụt đi giếng nước rồi vào phòng bếp.
Không đợi Trương Tích Hoa động tay, Hà Nguyên Nguyên liền chủ động đem chén đũa bày ra. Mở nắp nồi liền thấy canh cá hấp dẫn cùng hương thơm ngào ngạt, cô nhỏ liền múc một chén canh lớn, vội vàng vùi đầu ăn không ngừng.
Ăn xong một chén, lại giả vờ múc thêm một chén đầy nữa ăn lấy ăn để.
Hà Nguyên Nguyên vuốt bụng, thở ra một hơi: "Tẩu tử, muội cuối cùng cũng đã chờ được đến ngày không phải dậy sớm nữa rồi. Ngày mai mọi người đừng gọi muội rời giường nhé."
Chuyện đồng áng đã xong, cả người liền nhẹ nhàng không ít.
Trương Tích Hoa có chút bất đắc dĩ, buồn cười nói: "Được rồi, ngày mai tỷ sẽ không phiền muội ngủ."
Chờ Hà Sinh tắm rửa xong, mọi người liền quây quần bên mâm cơm. Hà Nguyên Nguyên bởi vì đã ăn qua hai chén canh, không ăn được mấy hạt cơm, vừa hay hôm nay lại có bánh gạo hấp, nàng buông chén, nói: "Nếu tối có đói muội ăn một ít bánh gạo là được. Bây giờ mệt muốn chết, muội tắm rửa rồi đi ngủ đây."
Nói xong liền đứng dậy trở về phòng.
Hà Sinh cũng vô cùng mệt mỏi, chẳng kịp giúp nương tử dọn dẹp tàn cục, hắn bế Du ca về phòng trước. Hắn rất nhanh chìm vào giấc ngủ, Du ca thấy phụ thân không để ý đến mình liền buồn chán nắm lấy xiêm y của cha giật giật liên hồi cũng không đem Hà Sinh tỉnh lại.
Trương Tích Hoa đợi cha mẹ chồng về nhà dùng cơm xong mới thu dọn mọi thứ, xong xuôi mới trở về phòng.
Sau khi nàng thu thập gọn gàng, Hà Tằng thị liền nói: "Mau trở về phòng nghỉ ngơi, ngày mai cũng không có gì gấp gáp, không cần phải rời giường sớm đâu."
Trương Tích Hoa vừa vào trong phòng liền phát hiện có chút không đúng, đại nam nhân trầm ổn nội liễm nếp ngủ an tĩnh hôm nay đột nhiên phát ra giọng mũi thật thấp, từng đợt từng đợt ngáy khe khẽ. Hắn ngủ thật sự rất sâu, chính nàng vượt qua người hắn, ôm con vào lòng cũng không làm hắn nhúc nhích.
Cho thấy mấy ngày nay là vô cùng mỏi mệt.
Nửa tháng nay bận rộn, phu thê nàng cũng không có gần gũi, Trương Tích Hoa cẩn thận dỗ con ngủ, cởi bớt xiêm y dựa vào thân thể trượng phu, chậm rãi ngủ say.
Gà vừa gáy sáng Hà Sinh liền tỉnh lại, nhờ hôm qua nghỉ ngơi sớm, hôm nay tinh thần vô cùng sung mãn, vừa xoay người đã nghe thấy nương tử rời giường chuẩn bị mặc xiêm y.
Hà Sinh giữ nàng lại, nói: "Nương nói hôm nay cứ nghỉ ngơi thôi, không cần phải rời giường sớm như thế."
"Đã thành thói quen rồi, muốn ngủ nữa cũng không được." Trương Tích Hoa nhẹ giọng đáp.
Nàng trừ bỏ những hôm mệt mỏi quá độ cũng chỉ ngủ nhiều hơn một khắc trống, còn lại ngày thường cứ đúng giờ này đã bắt đầu rời giường. Về chuyện này, Trương Tích Hoa có chút hâm mộ cô nhỏ, Hà Nguyên Nguyên lúc nào cũng có thể ngủ thêm nhiều một chút.
Cô nhỏ lúc nào cũng là người cuối cùng rời giường, thường xuyên phải có người đi đánh thức. Nếu không có ai gọi dậy nàng liền ngủ cho đến tận khi mặt trời lên cao. Cho nên Hà Nguyên Tuệ đối với tính tình này của tiểu muội vô cùng bất mãn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Bất cứ lúc nào có thời cơ, Hà Nguyên Tuệ đều giáo huấn Hà Nguyên Nguyên một phen, nói xong lại thấy ngữ khí của mình có chút nặng, đại tỷ lại ôn tồn nhẹ nhàng giảng giải thêm một lần nữa.
Cô nhỏ nhìn thấy đại tỷ liền có cảm giác rất phiền. Bởi vậy hai ngày trước Hà Nguyên Tuệ báo tin về nhà muốn Hà Nguyên Nguyên nàng sau mấy ngày mùa bận rộn thì đến Lý gia làm khách, nàng thế nào cũng chịu đi.
Ở chung một chỗ với đại tỷ là chuyện áp lực cỡ nào cơ chứ?
Muội muội không muốn đi qua, Hà Nguyên Tuệ cũng không có cách nào, cũng không ép buộc nàng nữa.