Lý Tú Nương chịu đựng một phen vất vả mới có thể thuận lợi hạ sinh đứa bé, mệt đến độ khí lực cử động cũng không có nhưng trong lòng vẫn còn chút để ý, chỉ biết dùng hết sức lực xoay đầu nhìn Hà Nhị thẩm.
Hà Nhị thẩm vừa tiếp nhận đứa nhỏ bọc vào lớp vải mềm, nước cũng đã chuẩn bị tốt, nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên người đứa bé. Lúc này bà bắt gặp ánh mắt của con dâu, biết nàng muốn hỏi gì, liền nói: "Là một bé gái."
Tú Nương nghe xong, ý cười trên khoé miệng dần dần biến mất, đứa bé trên tay Hà Nhị thẩm cũng bắt khóc rấm rứt. Tú Nương nhắm mắt lại, trong lòng đột nhiên thực không kiên nhẫn, hận không thể che lỗ tai của mình, không muốn nghe tiếng khóc của đứa trẻ.
Ba đại nam nhân bên ngoài cũng đã nghe thấy tiếng khóc, Hà Phú cái gì cũng không nói, bồn chồn chờ Hà Nhị thẩm đem con ra ngoài cho bọn hắn xem.
Hà Tằng thị mang nước gừng cùng một chén cháo nhỏ đến, nhìn thấy dáng vẻ uể oải của Tú Nương, bà vội nói: "Tú Nương, chớ ngủ, mau ăn một chút."
Tú Nương nói: "Đại nương, ta ăn không vô."
Sinh bé gái, Hà Nhị thẩm tuy có chút thất vọng, đoán chừng cũng không quá chú ý đến bộ dáng suy sụp của con dâu, nói: "Không ăn sao được? Cố ăn một chút cho lại sức."
Mấy ngày trước nàng vẫn có cảm giác mình mang thai, Tú Nương thường ngày muốn ăn uống gì đều được cả nhà chiều chuộng, ra sức đáp ứng. Nàng ra ngoài nói chuyện đầu lúc nào cũng ngẩng cao đầu, trong nhà thì lại lấy cớ lớn bụng, để hết việc nhà cho Hà Nhị thẩm quán xuyến. Giờ khắc này, Tú Nương cảm thấy mình cần phải ngoan ngoãn trở lại, liền nghe lời mẹ chồng, uống một hớp lớn nước gừng, tự mình ăn mấy muỗng cháo.
Trương Tích Hoa thật ra cũng không phải làm gì. Chỉ là nàng biết y thuật, có mặt ở đây cũng trấn an mọi người không ít.
Hà Nhị thẩm cười nói: "Hôm nay vất vả các ngươi rồi. Hiện tại rối ren cũng không chiêu đã các ngươi cẩn thận được. Bên ngoài A Sinh đang chờ, Tích Hoa ngươi về trước nghỉ ngơi đi."
Hà Tằng thị muốn ở lại giúp thu dọn một vòng, nhìn sắc mặt con dâu trắng bệch. Từ trước đến nay bà cũng chưa thấy thần sắc này, liền bị hù doạ một chút, nói: "Mau trở về nhà đi thôi."
Trương Tích Hoa quay đầu nói với Tú Nương: "Tú Nương, ta trở về trước, nếu thấy không khoẻ cứ gọi ta đến."
Hà Sinh đã nghe được tiếng nói chuyện bên trong, vì thế khi Trương Tích Hoa mở cửa ra, hắn rất tự nhiên nắm lấy tay nàng.
Lập tức cảm nhận được lòng bàn tay đầy mồ hôi của nàng, hắn thuận tay lau sạch mồ hôi, trầm giọng nói: "Ai cho nàng tới đây? Không phải ta đã nhắc nàng không được ra ngoài chạy loạn sao?"
Trương Tích Hoa nghe được ý trách móc của trượng phu, nàng nghiêng đầu nhìn gò má cương nghị của hắn, trong lòng ấm áp, đáp: "Ta chỉ nghĩ mình cũng sắp sinh rồi, đến nhìn một chút để chuẩn bị tinh thần." Coi như luyện tập trước.
Hà Sinh vẫn có chút phê bình trong lòng nhưng cũng không nói ra lời quở trách tiểu thê tử.
Trở về Hà gia, Hà Đại Xuyên đã sớm đi nghỉ, Hà Nguyên Nguyên nghe thấy tiếng mở cửa, vội vàng chạy ra hỏi: "Ca, tẩu tử, muội vẫn còn hâm thức ăn trên bếp lò. Đúng rồi, A Phú tẩu tử sinh thế nào?"
Trương Tích Hoa mỉm cười nói: "Là một tiểu nữ oa xinh đẹp."
Hà Nguyên Nguyên cũng không quá yêu thích trẻ con, trong thôn có người sinh hài tử, nàng cũng không tham gia xem náo nhiệt. Lúc này chỉ là thuận miệng hỏi một chút, nghe xong đáp án cũng không có hứng thú chạy đến Hà Nhị thúc gia xem đứa nhỏ. Nàng ngáp một cái, nói: "Ồ... Vậy muội ngủ trước."
Chờ cô nhỏ vào phòng, Trương Tích Hoa quay đầu hỏi: "Hà lang, chúng ta ăn cơm luôn chứ?"
Hà Sinh gật đầu, hai người đi tới phòng bếp, hắn thắp ngọn đèn lên, mở nắp nồi liền thấy nương tử nhíu mày. Hắn nhẹ nhàng nói: "Ta làm canh trứng cho nàng ăn được chứ?"
Thức ăn hôm nay có một nồi gà kho, trên mặt có một tầng váng dầu dày, cùng mấy món có khẩu vị nặng. Bởi vì chứng kiến xong cảnh Tú Nương sinh nở, Trương Tích Hoa thật sự không muốn ăn cơm.
Hà Sinh lập tức lấy ra hai quả trứng gà, đập vào chén, bắt đầu đánh tơi, tốc độ làm cho Trương Tích Hoa không kịp phản ứng. Nàng ngượng ngùng sẳng giọng: "Vừa mới hỏi một tiếng, còn không đợi ta trả lời. Mau để xuống đó, để cho ta làm, chàng ăn cơm trước đi."
Hà Sinh buông bát, nói: "Để ta ra vườn hái một ít hành."
Nương tử ăn canh trứng gà thích nhất là rắc thêm một ít hành vào.
Hà Sinh ra sân, Trương Tích Hoa lập tức đánh tơi trứng, muốn nhóm lửa nấu canh thì trượng phu đã trở lại. Hắn giành lấy việc nhóm lửa, Trương Tích Hoa chỉ biết lấy một chén cơm đầy ụ thức ăn đưa tới miệng hắn, cười nói: "Càng có đói bụng không? Nhanh ăn cơm đi."
Thật là, đã giục mấy lần, còn chưa chịu ăn cơm.
Thấy nương tử đưa một muỗng cơm, Hà Sinh không do dự ăn, thuận tay lấy một cái ghế gỗ đặt xuống cạnh hắn, ý bảo Trương Tích Hoa ngồi xuống cạnh mình.
Đút cho trượng phu mấy muỗng cơm xong, Trương Tích Hoa thực ngượng ngùng, đỏ mặt đem bát nhét vào tay hắn, buồn bực nói: "Chàng cũng không phải tiểu hài tử, sao còn muốn ta đút cho như thế."
Hà Sinh ngẩng đầu yên lặng đánh giá nương tử, bắt gặp nàng lơ đãng lộ ra dịu dàng, trong lòng hắn vô cùng thoả mãn, hiếm khi mặt dày nói: "Vừa rồi tay ta cũng không rảnh mà, chính nàng cũng muốn đút cho ta đó thôi."
Lại còn đổ thừa cho nàng như thế, Trương Tích Hoa trong lòng buồn cười, định nói mấy câu trêu ghẹo hắn. Nhìn đến hắn liền thấy trượng phu nhà mình đang đỏ mặt đến tận mang tai, nàng cũng không nỡ trêu chọc, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
Canh trứng trên bếp rất nhanh đã chín, màu sắc cũng rất tốt, Hà Sinh mang ra, nhỏ thêm hai giọt dầu, rắc hành cùng tiêu lên trên. Bát canh nóng đến rát tay, hắn cũng không để cho nương tử động tay, tự mình mang đến cho nàng.
Đương thời, người đọc sách thường tránh xa nhà bếp. Hà Sinh tuy đã từng là người đọc sách, đoán chừng là con trai của một nông hộ nên không chú trọng những thứ này. Tuy rằng hắn cũng không phải xuống bếp nhưng từ nhỏ Hà Sinh rất thích đi theo Hà Tằng thị xem mẹ nấu ăn. Hà Tằng thị cũng thừa dịp đồ ăn làm xong cho hắn nếm qua một chút. Thêm nữa, nấu ăn cho nương tử của mình, hắn một chút cũng sẽ không ngần ngại.
Hà Sinh đảo chén canh một chút, múc một muỗng thổi một lát, lập tức dùng sắc mặt đặc biệt nghiêm túc nói với Trương Tích Hoa: "Vừa rồi nàng đút cho 5 muỗng, hiện tại ta giúp nàng 10 muỗng vậy.:
Trương Tích Hoa: "..."
Nàng mãnh liệt có cảm giác trượng phu là muốn nói: Xem đi, xem đi, nàng hoàn toàn không thiệt thòi nha, nàng còn chiếm được tiện nghi của ta.
Trương Tích Hoa thiếu chút nữa thì bật cười.
Hà Sinh thấy nương tử bất động, trong lòng hắn có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn là rất nghiêm túc nói: "Mau ăn, đừng để nguội." Nói xong đã đem muỗng đến miệng Trương Tích Hoa.
Trương Tích Hoa cũng chỉ biết ngoan ngoãn ăn canh.
Thấy nàng đã xong, Hà Sinh lập tức đưa lên muỗng thứ hai, Trương Tích Hoa đành phải ăn thêm một muỗng nữa. Làn da trắng nõn của nàng vừa mới ngượng ngùng sẽ lập tức đỏ ứng lên. Hà Sinh yên lặng nhìn, động tác trên tay cũng không ngừng, cứ như vậy từng muỗng từng muỗng đút cho nàng đến hết cả chén canh trứng.
Hà Sinh không hiểu sao lại có một chút tiếc nuối, đưa mắt lên nhìn nàng hỏi: "Còn đói không? Để ta nấu thêm một chén canh nữa?"
Mặt Trương Tích Hoa lúc này đã đỏ đến độ nhỏ máu, làm sao còn dám ăn thêm. Nàng lắc đầu, nói sang chuyện khác: "Ta đã no rồi, chàng mau ăn cơm đi, rồi chúng ta đi nghỉ ngơi."
Nương tử muốn nghỉ ngơi là chuyện quan trọng, Hà Sinh đành phải vội vội vàng vàng bưng chén cơm ăn.
Trương Tích Hoa len lén nhìn ra cửa mấy lần, xác định không ai khác trong nhà nhìn thấy, bằng không mặt mũi của nàng cũng không biết phải vứt đi nơi nào.
Chớp mắt đã qua hơn mười ngày, càng cận ngày lâm bồn trong lòng Trương Tích Hoa lại càng bối rối. Thế nhưng ngoài mặt nàng vẫn rất bình tĩnh, mỗi ngày đều làm một ít việc nhà trong khả năng. Ngày nào cũng cố ý dành chút thời gian ra cửa đi hai vòng, tránh trong lúc sinh sản lại thiếu khí lực như Tú Nương.
Hai nhà cách nhau không quá xa, hôm nay nàng lại đi đến nhà Hà Nhị thúc, nhìn Tú Nương một chút. Sau khi sinh xong tinh thần nàng ấy vẫn chưa ổn định, đoán chừng vì sinh được một bé gái nên mất hứng.
Trương Tích Hoa nghĩ thầm trong đầu, Lý Tú Nương là suy nghĩ quá nhiều. Chuyện nàng ấy sinh được bé gái Nhị thúc cùng Nhị thẩm cũng không nói gì, A Phú lại vô cùng thích bé con của mình.
Trương Tích Hoa khuyên Tú Nương chớ suy nghĩ quá nhiều, chú ý bồi bổ thân thể mới là chuyện quan trọng nhất. Lý Tú Nương đem ngữ khí lãnh đạm ra trào phúng, đại khái muốn nói trong bụng Trương Tích Hoa cũng là một đứa con gái, nếu Hà Sinh không vui, mời nàng cũng đừng đa tâm.
Trương Tích Hoa cuối cùng cũng biết không nghe được lời nào ít chói tai hơn, lập tức cáo từ, trong lòng cũng quyết định về sau ít lui tới cùng Lý Tú Nương.
Càng gần ngày sinh đứa nhỏ trong bụng lại càng hiếu động. Trương Tích Hoa bị giày vò mấy buổi tối, sắc mặt tiều tuỵ hơn rất nhiều.
Mùa mưa đã tới, số thóc vừa được gieo trước nhà đã bắt đầu nảy mầm. Nước ngập đầy ruộng, còn có thể nhìn thấy không ít nòng nọc trong dòng nước, một số khác đã lớn, đã bắt đầu trở thành ếch con, lại có thêm không ít ốc sên bò khắp mặt ruộng.
Thậm chí có cả hai chú ếch hoạt bát nhảy lên giày của Trương Tích Hoa, nàng vui vẻ định cúi xuống bắt lấy một con. Không nghĩ tới vừa mới khom người một chút liền cảm giác được bụng dưới đau từng đợt, tiểu tử trong bụng tựa hồ đang nỗ lực đòi ra ngoài. Tư vị đau đớn kia căn bản không thể hình dung được.
Hôm nay tất cả mọi người đều ra đồng, trong nhà cũng không có một ai. Trương Tích Hoa đỡ bụng, nàng cắn răng chịu đựng, không ngừng cổ vũ chính mình tỉnh táo, trong đầu ra sức nghĩ biện pháp.
Nhà của Hà Nhị thúc cách đó không xa, nhưng cũng chỉ có Tú Nương cùng tiểu tử Hà Chính 8 tuổi. Xem ra biện pháp duy nhất lúc này là phải lớn tiếng gọi Hà Chính để cho hắn chạy ra đồng gọi Hà Tằng thị cùng Hà Sinh trở về.
Cũng là vận khí của nàng may mắn, vừa lúc đó Thuý Hoa thẩm đi ngang qua.
Thuý Hoa thẩm là người nhiệt tình, nhìn thấy Trương Tích Hoa đỡ bụng, vẻ mặt đau khổ tựa vào cửa, bà hét lớn: "Ai nha! Hà Sinh nương tử, ngươi sao vậy? Không phải là sắp sinh đó chứ?"
Trương Tích Hoa gật gật đầu, thỉnh cầu nói: "Xin thím ra đồng gọi họ trở về giúp ta.". Truyện mới cập nhật
Không nghĩ tới sinh sớm hơn dự trù 10 ngày, cũng là do Trương Tích Hoa cậy mạnh. Lúc đầu Hà Tằng thị đã muốn để cô nhỏ ở nhà cùng nàng, nàng lại nghĩ không thể nhanh như vậy, thêm nữa thân thể nàng cũng có thể chống đỡ được. Hôm nay việc ngoài đồng cần nhiều người, không thể để cô nhỏ ở nhà không giúp một tay.
"Tên kia! Tên kia! Mau tới đây." Thuý Hoa thẩm lớn tiếng gọi, bà vội vàng đi tới đỡ Trương Tích Hoa, một bên vẫy tay gọi người đang ở xa xa.
Thuý Hoa thẩm nói: "Ta dìu ngươi về giường nằm trước."
Người kia từ xa nhanh chóng chạy tới, nguyên lai là Hà Chí Kiệt. Đầu hắn đầy mồ hôi, hỏi: "Sao vậy? Sao vậy? Tẩu tử đừng doạ người như thế."
Nói xong, Hà Chí Kiệt sốt ruột muốn lên trước đỡ lấy Trương Tích Hoa, bị Thuý Hoa thẩm gạt tay, ngăn cản: "Tiểu tử chân tay vụng về. Gấp cái gì, chính là phụ nhân sinh con thôi, ngươi mau chạy ra đồng gọi người nhà nàng trở về."
Thuý Hoa thẩm từng tuổi này đã gặp không ít người sinh nở, khẩu khí không chút nóng nảy, động tác cũng không nhanh không chậm, cẩn thận đem Trương Tích Hoa vào phòng.
Hà Chí Kiệt dưới tình thế cấp bách còn bị Thuý Hoa thẩm trêu chọc, liền nhức đầu chạy đi.
Lại rước lấy trêu đùa: "Tiểu tử A Kiệt này chạy nhanh hơn cả thỏ nhỉ?"
Hà Đại Xuyên, Hà Tằng thị, Hà Sinh, còn có Hà Nguyên Nguyên đang vùi đầu trong ruộng gieo mầm, chỉ nghe từng đợt oa oa sợ hãi:" Muốn sinh! Muốn sinh!"
Có người muốn bắt Hà Chí Kiệt lại hỏi cho cẩn thận, ai ngờ Hà Chí Kiệt như ngựa thoát cương chạy không ngừng. Nhiều người trong ruộng cười nói: "Rốt cuộc là ai muốn sinh? Hoảng đến bộ dáng này."
Hà Sinh vừa gieo xong một bó mạ, liền nghe được Hà Chí Kiệt kêu to: "A Sinh ca, tẩu tử muốn sinh á!"
Hà Sinh cả kinh, bỏ lại mạ, khố trên người bẩn cũng không kịp rửa sạch, liền chạy một mạch về nhà.