Tú Nương vừa nói xong, trong viện xôn xao không dứt. Mấy phụ nhân thấp giọng bàn luận cùng nhau, nguyên bản trước đây cũng không rõ chuyện Hà gia dùng bạc đóng thuế là thật hay không, nay nghe được lời Tú Nương liền muốn khẳng định rồi.
Trong lúc nhất thời, mi tâm của Trương Tích Hoa có chút giật giật, nàng cúi đầu, che dấu ý phiền trong mắt.
Cũng là nhờ ơn Hứa Hoài trong nhà mới có chuyện như vậy, chuyện này chính là Hà gia thiếu Hứa Hoài một cái nhân tình. Quy định đã rõ ràng, nông hộ không được lấy tiền bạc thay thế lương thực để đóng thuế, Hứa Hoài chỉ có thể len lén giúp bọn họ. Hà gia sao còn không biết điều mà yêu cầu hắn giúp đỡ thêm những người khác?
Huống hồ trong thôn một hai nhà còn có thể, nhiều đến mấy mươi nhà thì sự tình liền rõ ràng khác thường, kinh động đến những người khác, đến lúc biết phải xử lý thế nào?
Trương Tích Hoa ổn định tâm tình, ngẩng đầu nhìn Lý Tú Nương cười: "Trong nhà có việc tốt như vậy sao ta lại không biết nhỉ? Tú Nương mau nói cho ta biết ở đâu có tin tức này vậy?"
Trên mặt nàng là tươi cười cùng thanh âm ôn hoà nhưng Lý Tú Nương vẫn cảm nhận được ẩn ẩn hàn ý, Lý Tú Nương gượng gạo cười cười: "Làm gì có ai nói, là ta nghĩ sai rồi."
Tú Nương nói ra chuyện này, cũng là do suy nghĩ có chút hẹp hòi, oán thầm nhà Hà Sinh có chuyện tốt mà không giúp đỡ nhà mình.
Hà Nhị thẩm hừ một câu, khiển trách: "Tự mình nghĩ ra chuyện lớn như vậy cũng dám thuận miệng nói?"
Bị mẹ chồng cáu kỉnh, Tú Nương cũng nổi giận trong lòng. Trước mặt bao nhiêu người, nàng cũng không xuống đài được, huống chi nàng vẫn còn nghi vấn Hà gia là có thủ đoạn mới tốt như vậy. Vì vậy, hốc mắt nàng lập tức đỏ lên.
Trương Tích Hoa làm như không thấy, nàng cũng không hảo tâm mà giải vây cho Tú Nương, cười nói: "Tú Nương nói cũng không sai, nếu nhà ai có việc tốt như vậy ta cũng sẽ nhịn không được muốn cùng hưởng phúc như thế."
Tuy không hoà giải nhưng câu nói kia cũng giải bớt lời xì xầm trong viện. Nghe những lời này của Trương Tích Hoa, tuy mọi người trong lòng có hoài nghi nhưng cũng không có chứng cứ gì. Chuyện của Hà gia cứ như vậy mà qua đi.
Từ nhà Hà Nhị thúc trở về, Trương Tích Hoa có chút mệt mỏi, trong lòng vẫn lo lắng thế sự. Mỗi ngày trôi qua càng lúc càng khó khăn, nếu xảy ra loạn lạc, mọi người biết phải làm sai?
Lòng nàng hiện tại chỉ cầu mong thiên hạ có thể nhanh chóng thái bình.
Trương Tích Hoa bắt đầu lấy gạo nấu cơm chiều, không nhịn được bớt lại một ít. Lượng gạo giảm chỉ có thể tăng thêm lượng rau củ. Vì thế nàng vào góc sân, hái một quả bí đỏ to hơn một cái chậu lớn.
Bí đỏ chín vàng, một nửa dùng để bằm nhuyễn nấu cơm, một nửa dùng làm canh bí đỏ. Có thêm bí đỏ, lương thực có thểm tiết kiệm một chút nhưng mọi người trong nhà ăn vẫn đủ no.
Sau bữa cơm, mọi người bắt đầu chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên trong sân có mấy hạt mưa nhỏ bắt đầu rơi.
Tí tách... tí tách..., Hà Nguyên Nguyên oa oa chạy ra sân, đưa tay hứng mưa, vui vẻ la to: "Cuối cùng cũng đã có mưa rồi".
Người trong nhà nghe thấy, tất cả chạy ra sân nhìn trận mưa đầu tiên sau những ngày tháng hạn hán khổ cực.
Trương Tích Hoa cũng len lén chạy ra sân đứng dưới mưa, bị Hà Tằng thị bắt gặp. Bà cười cười nói: "Được rồi vui vẻ một chút thôi, ngấm mưa cũng không tốt đâu, nhanh trở về phòng đi".
Trương Tích Hoa đành phải ngậm ngùi đi vào mái hiên, đứng nhìn ba người còn lại hứng mưa trong sân. Bọn họ vui vẻ đến khi mưa bắt đầu nặng hạt mới trở vào nhà, sửa sang lại ổn thoả.
Hà Đại Xuyên cười nói: "Mưa đêm nay to như vậy, ngày mai đoán chừng không cần phải đi ruộng tưới hoa màu rồi."
Tiết kiệm không ít công phu, trọng trách trên người cũng bớt nặng nề hơn chút.
Hà Sinh tuy không biểu hiện rõ ràng như vậy nhưng tư sắc của hắn cũng dãn ra, biểu lộ trong lòng có chút vui sướng.
Trận mưa này thật sự khiến cho lòng người vui vẻ. Mưa rả rích liên tục suốt đêm, không khí khoan khoái dễ chịu, phu thê Hà Sinh ngủ sâu một giấc đến khi bình minh lên.
Sáng sớm thức dậy, không khí âm ẩm lành lạnh lan tràn khắp nơi làm cho người ta hưng phấn vạn phần. Hà Đại Xuyên cùng Hà Sinh cũng không đợi ăn sáng đã vác cuốc ra ruộng, xem xét chỉnh đốn những hạt mầm bị nước mưa làm lệch.
Cả nữ nhân của Hà gia cũng cùng nhau ra cửa, đi đến mảnh ruộng gần nhà tranh thủ gieo giống củ cải và rau cải trắng. Hai giống loài này dễ chăm sóc, nếu ăn không hết cũng có thể làm thức ăn cho heo.
Bên ngoài rốt cuộc có bao nhiêu loại tạm thời không ảnh hưởng gì đến nơi này, từng nhà ở Đại Lương trấn vẫn thanh thanh đạm đạm sống qua ngày.
Hà gia an tĩnh sinh hoạt, Giang gia cũng bình an qua ngày. Nhạn Nương ngày ngày ở nhà quán xuyến chuyện nhà cửa, việc nặng nhọc nhất nàng động tay đến chính là chăm sóc vườn rau trước cửa viện.
Giang Đại Sơn cùng Giang Tiểu Sơn hai ngày trước đã đi lên núi, lần nào cũng cố chấp săn được thật nhiều mới trở về. Giang Thiết Sơn ở nhà lo lắng chuyện đồng áng. Hôm qua lúc trời mưa, Nhạn Nương muốn đi đưa áo tơi cho hắn nhưng lại không biết hắn đang ở ruộng nào.
Nàng vừa lo lắng hai người đang ở trên núi, vừa lo lắng người đang ngoài đồng. Nhạn Nương trông ngóng, lo lắng đủ điều đến mệt mỏi liền ngủ thiếp đi, tay vẫn giữ nguyên áo tơi.
Nửa đêm Giang Thiết Sơn một thân đầy nước mưa mới trở về, động tác nhẹ nhàng tắm rửa xong liền trở về phòng ngủ. Từ khi Nhạn Nương sảy mất đứa bé, huynh đệ Giang gia liền chia phòng với nàng, tới tận bây giờ cũng chưa có ai đánh vỡ cục diện này.
Giang Thiết Sơn sau khi trở về đun nước nóng tắm rửa cũng tranh thủ vùi khoai vào đống tro bếp. Sáng sớm hôm sau hắn liền rời giường trước cả Nhạn Nương, trực tiếp mang khoai lang đêm qua ra ăn hai ngụm rồi ra cửa.
Nhạn Nương rời giường, vội vàng đi đến phòng ngủ của trượng phu nhìn qua. Không nhìn thấy Giang Thiết Sơn đâu, chỉ biết hắn đã đổi quần áo, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Đi đến phòng bếp nhìn thấy hai củ khoai lang hắn để sẵn cho nàng, cũng biết sáng nay hắn đã có đồ lấp bụng, Nhạn Nương cũng không quá lo lắng nữa. Ăn xong khoai, nàng liền đem quần áo của Giang Thiết Sơn đi giặt sạch, phơi trên sào trúc ngoài hiên.
Quanh đi quẩn lại vài việc con con, rất nhanh Nhạn Nương đã làm xong xuôi, ổn thoả.
Nàng nhìn bầu trời có chút thất thần....
Gần đây nàng chú ý thân thể, trên mặt cũng nhiều thịt hơn một chút. Nàng cũng biết rõ, huynh đệ Giang gia là thật tâm đối đãi với nàng, cho nên cũng không muốn làm chuyện gì chọc bọn họ khó chịu. Những lúc rảnh rỗi đến nhàm chán, nàng cũng không dám cậy mạnh làm việc nặng nhọc.
Nhưng đáy lòng Nhạn Nương cũng có chút bất an, thời gian chung đụng của nàng với trượng phu cũng quá ít. Bọn họ thường xuyên xuất môn làm việc kiếm tiền, không có mấy khi ở nhà, trừ bỏ lúc cùng ngồi trên bàn cơm nói với nhau vài câu, ngoài ra cũng không có trao đổi gì.
Nhạn Nương đôi lúc cũng hi vọng mình nói nhiều một chút, các thôn phụ khác đều như vậy, mỗi lời nói ra đều khéo léo hoạt bát làm người ta vui vẻ thoải mái. Ngược lại, nàng chính là không có tiền đồ, nhìn thấy người khác liền khẩn trương, cái gì cũng không thể nói được.
Thiết Sơn ở nhà chăm sóc nàng một thời gian dài, Nhạn Nương cũng đã quen, không còn sợ hãi khi đối mặt với hắn. Đại Sơn thì hoà nhưng lại rất ít nói, thấy không có gì liền không mở miệng. Khiến cho Nhạn Nương khi mới vào Giang gia tưởng rằng vì nàng mà không khí trong nhà mới im lìm nặng nề như vậy.
Có thể là do tuổi tác, nàng cùng Tiểu Sơn là vui vẻ nhất. Bởi vậy, khi Giang gia tề tựu cũng chỉ có Tiểu Sơn tình nguyện cùng nàng nói chuyện.
Loại cục diện này Nhạn Nương hiểu rõ là do tính tình của mỗi người, cũng không thể ép buộc bọn họ thay đổi được. Nàng chỉ có thể tự trấn an mình, dần dần quen với đại cục trước mắt.
Lúc này trên trời mây đen bắt đầu tụ lại, tạo thành một đám mây lớn trĩu nặng, rất nhanh sẽ mưa. Nhớ đến Giang Đại Sơn cùng Giang Tiểu Sơn đang ở trong núi, trong lòng Nhạn Nương lo lắng rối bời, đứng dậy bồn chồn đi lại trong phòng...
Cuồng phong gào thét, Nhạn Nương đã nhanh tay đem mấy thứ này nọ ngoài sân mang vào trong nhà. Gió thổi luồn qua song cửa, cửa nẻo đùng đùng rung động, nàng lo lắng nhìn chằm chằm cửa viện.
Cửa đột ngột mở ra, Nhạn Nương liền mừng rỡ, nhìn thấy Giang Thiết Sơn đang xách một sọt khoai sọ vào cửa.
Nhạn Nương chạy tới tiếp nhận: "Khoai sọ ở đâu vậy?"
Đầu tóc Giang Thiết Sơn bị gió thổi tán loạn, hắn phủi phủi quần áo, sửa sang ổn thoả xong thì trời bắt đầu mưa như trút nước. Thật sự là trở về đúng lúc.
Giang Thiết Sơn nói: "Ở bờ sông đào được một ít."
Nhạn Nương suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Chàng muốn ăn thế nào?"
"Không cần cực nhọc, cơm trưa cứ để ta làm là được." Giang Thiết Sơn nói.
Đoán chừng trận mưa sẽ kéo dài, ở nhà cũng không có việc gì, thay tiểu nương tử làm bữa cơm cũng tốt.
Vậy chẳng phải nàng lại thêm rảnh rỗi hay sao? Nhạn Nương có chút xấu hổ, vẫn là không có cự tuyệt, chỉ lo lắng nói: "Cũng không biết Đại Sơn ca, Tiểu Sơn ca ở trong núi phải làm sao đây?"
Giang Thiết Sơn liếc mắt nhìn Nhạn Nương rầu rĩ, vẫn là mở miệng an ủi: "Không có gì phải lo lắng đâu, có những ngày mưa to gió lớn hơn cả hôm nay, bọn họ cũng đã quen, sẽ biết tự lo lắng cho mình."
Nhạn Nương nghe vậy, cũng không nói gì nữa.