Thật lâu không thấy Hà Sinh đáp lại, trong phòng thập phần yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của hai vợ chồng. Trương Tích Hoa nhìn trượng phu, cảm nhận được rõ ràng thân thể hắn có điểm căng thẳng. Qua một lúc lâu sau, hắn vẫn không mảy may nhúc nhích, nàng ngẩng đầu muốn nhìn dáng vẻ của hắn.
Hà Sinh đang nghiêng đầu, đột nhiên xoay lưng về phía nàng. Trong bóng tối nhìn thấy bóng lưng to lớn của hắn, Trương Tích Hoa liền có chút kích động.
Có chuyện gì sao? Sớm mang thai như vậy là chuyện không tốt? Trượng phu hiện tại đang mất hứng?
Trương Tích Hoa thoáng chần chờ, vẫn lên tiếng hỏi: "Hà lang, chàng làm sao vậy?"
Ngay lúc này Hà Sinh quay người lại, hắn rũ đầu không để cho nàng biết vẻ mặt mình. Hai vợ chồng gần sát nhau như vậy, hắn liền vươn cánh tay nhốt nàng vào lòng, chờ nương tử an yên trong ngực mới khàn khàn nói: "Vừa rồi làm nàng sợ sao?"
Hắn lên tiếng, Trương Tích Hoa lại làm bộ làm tịch không muốn trả lời, nội tâm có chút giận dỗi, liền không muốn để ý đến hắn. Mới vừa rồi nàng thật sự có chút sợ hãi: Cha đứa nhỏ sẽ không thích nó, nàng phải làm sao đây?
Trương Tích Hoa chưa bao giờ nghĩ đến việc này, ý nghĩ ban nãy xuất hiện lập tức làm lồng ngực nàng đau không chịu nổi, lẽ nào nàng cũng không kiên cường như nàng nghĩ?
Nàng đã từng rất nghiêm túc nghĩ rằng vợ chồng bọn họ vô luận như thế nào cũng có thể chung sống, nàng cùng hắn sinh con đẻ cái, dùng hết tâm tư của mình đối xử tốt với hắn. Mặc dù không có tình yêu, vẫn có thể cùng nhau qua hết cả một đời.
Có thể là do mang thai ảnh hưởng, Trương Tích Hoa thấy mình không chỉ yếu đuối mà còn vô cùng khát vọng trượng phu có thể đáp lại tình cảm của nàng. Nàng hy vọng Hà Sinh có thể nói một câu thích nàng, nhưng chỉ cần nghĩ tới hắn kỳ thật không thích mình, trong lòng liền khổ sở chịu không nổi.
Trương Tích Hoa ở trong ngực Hà Sinh vụng trộm lau nước mắt. Đã rất nhiều năm trôi qua, chỉ đến khi vô cùng tuyệt vọng nàng mới rơi nước mắt, hôm nay như thế nào lại dễ dàng khóc như vậy?
"Là thật sự có hài tử sao?"
Hà Sinh ôn nhu hỏi, thanh âm nói ra khỏi miệng liền có cảm giác không phải giọng nói của mình. Lúc này toàn thân hắn như đang bay bổng trên mây, hắn khắc chế một lát vẫn không thể nhịn xuống, đại nam nhân rất ít khi làm ra những động tác thân mật lại tựa vào gáy nương tử, hít một hơi. Chờ đến khi nhận ra được trong ngực có chút ướt át, Hà Sinh mới hoảng hốt, ý thức được nương tử đang khóc...
Hà Sinh bối rối!
Hắn mau buông nương tử, thực hốt hoảng nhìn nàng, Trương Tích Hoa được tự do, lập tức xoay lưng về phía trượng phu, Hà Sinh nhẹ nhàng chạm vào nàng, nhỏ giọng hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Trương Tích Hoa không đáp, không phải là không muốn phản ứng mà là nước mắt căn bản không ngừng được. Chỉ cần mở miệng nói ra lí do vì sao lại khóc lóc mất mặt như vậy, nàng liền ngượng ngùng nha.
Nàng là vừa nhận ra tự mình nghĩ bậy, trượng phu sao có thể không thích đứa nhỏ, nếu không thích thì mỗi đêm đâu cần ra sức như vậy? Nội tâm của nàng áo não không thôi, quả thực muốn tìm cái lỗ để chui vào.
Thấy nàng không trả lời, Hà Sinh lại càng gấp. Định xoay mặt nàng lại nhìn mình mới có thể yên tâm, nhưng hắn lại không dám dùng sức, sợ mình không lượng được nặng nhẹ, làm bị thương nương tử cùng đứa nhỏ.
Giằng co một lúc, Hà Sinh lại càng luống cuống, tiếp tục hỏi: "Là vì đứa nhỏ nên mới không khoẻ sao? Có cần ta đi tìm nương đến xem một chút không?"
"Không, không cần". Trương Tích Hoa vội vàng nói. Nàng là đại phu, đương nhiên hiểu rõ thân thể mình. Nếu đánh thức mẹ chồng dậy thì sẽ rất lúng túng.
Hà Sinh nhẹ nhàng sờ soạng, đem nương tử ôm vào lòng, nhẹ nhàng gạt nước mắt cho nàng. Nhớ đến hành vi ban nãy của mình, vốn là không thể tin nổi, cao hứng quá mức, nội tâm sôi trào kịch liệt. Không thể nào khắc chế nổi tâm tình, rất muốn cười lớn một tiếng, để cho nương tử nhìn thấy sẽ có chút ngượng ngùng.
Lúc đó liền thấy chỉ có thể đưa lưng về phía nàng mới có thể ổn định cảm xúc một cách tốt nhất, vì thế liền xoay người đi.
Hà Sinh có chút ảo não, không hiểu vì sao nương tử lại khóc thương tâm như vậy. Hắn lại giúp nàng lau nước mắt, xoa nhẹ gò má bầu bĩnh của nàng, nhẹ nhàng dụ dỗ nói: "Tích Hoa, không khóc nữa nào."
"Ngoan... Đừng khóc." Hà Sinh cố gắng làm cho thanh âm của mình trở nên nhu hoà hơn, bất đắc dĩ giọng nói trầm ấm của nam nhân trở nên nhẹ nhàng mềm mại hơn một chút nhưng vẫn đầy vẻ nghiêm túc.
Nhưng giọng nói như dỗ trẻ con này của hắn vẫn làm Trương Tích Hoa chấn kinh, nước mắt lập tức liền dừng lại, nàng quay đầu buồn bực nói: "Ta mới không có khóc đâu."
Hà Sinh nhìn đôi mắt sưng đỏ của nương tử, thực trái lương tâm gật đầu nói: " Ừ, nàng không có khóc."
Trương Tích Hoa nghẹt thở, nàng thấy trượng phu rõ là cố ý. Vì cái gì một cái người có thể dùng tư thái nghiêm túc như vậy mà dỗ dành người khác? Ngoài mặt có vẻ tức giận, kì thật trong lòng nàng đang len lén nhảy nhót. Nhất thời nghĩ đến mặt mình bây giờ thật xấu xí, vội vàng đưa tay che mặt không dám nhìn Hà Sinh. . ngôn tình ngược
Hà Sinh tìm khăn tay, đưa cho nương tử lau mặt. Trương Tích Hoa nhận khăn, che mặt lau qua loa. Hà Sinh ngồi nhìn chằm chằm nương tử nhỏ của mình khiến cho Trương Tích Hoa càng thêm ngượng ngùng, ấp úng nói: "Hà lang, chàng nghỉ ngơi trước đi, ta đi tìm nước rửa mặt."
Trên mặt đầy nước mắt, có chút khó chịu.
Nàng chỉ là kiếm cớ muốn tránh đi, ở trong phòng lúc này thật sự rất lúng túng.
Hà Sinh lập tức đứng lên nói: "Ta đi lấy nước cho nàng."
Hà Sinh kì thật cũng muốn tránh ra ngoài một lát, lập tức chớp lấy thời cơ đi múc nước cho nương tử rửa mặt. Ra khỏi phòng liền có một cơn gió thổi qua, đem đầu óc Hà Sinh thanh tỉnh trở lại, càng thể hiện rõ ý nguyện muốn làm cha của hắn.
Hà Sinh len lén nghĩ, dù là con trai hay con gái, chính mình thật sự cũng rất mong chờ. Nếu là con trai hắn liền muốn dạy dỗ như Viễn Ca hiểu chuyện, biết việc. Bất quá tính tình hoạt bát như Đông Ca cũng sẽ rất vui vẻ. Nếu là con gái thì khả ái như Vân tỷ nhà Hà Phú cũng tốt, hắn sẽ thả vào lòng mà cưng chiều. Đến lúc đó hắn phải tỉ mỉ làm một ít tượng gỗ cho con mình chơi rồi.
Đúng rồi, ngày mai phải mang dao khắc gỗ cất ở dưới tủ quần áo ra mài cho sắc bén trở lại.
Lúc này chuẩn bị mọi thứ cho hài tử có phải quá sớm hay không? Hay đợi qua một thời gian mới chuẩn bị mới có thể chuẩn xác? Nhưng muộn quá liệu có chuẩn bị đầy đủ kịp hay không?
Suy nghĩ đã bay đi thật xa, thế nhưng Hà Sinh vẫn nhớ đến việc đi kéo một chậu nước cho nương tử, chu đáo giặt sạch khăn mặt, chậm rãi đem vào phòng.
Giúp nương tử rửa mặt, Hà Sinh mang đổ nước bẩn, dọn dẹp gọn gàng, hai vợ chồng rốt cuộc lại cùng nhau nằm trên giường, hoà hợp như thường ngày.
Hà Sinh vẫn là không nhịn được, đặt tay lên bụng Trương Tích Hoa vuốt ve nhè nhẹ, hỏi: "Thật sự là có hài tử rồi sao?"
Sau một trận khóc nháo, Trương Tích Hoa nằm gối đầu lên cánh tay trượng phu, trong lòng cảm thấy có chút vi diệu, khẽ khàng nói: "Nguyệt sự của ta đã trễ 7 ngày, thân thể ta cũng có chút thay đổi. Chỉ có điều số ngày còn ít, ta có chút sợ hãi không dám xác định."
Hà Sinh nói: "Không cần sợ hãi. Nếu không phải, chỉ cần ta cố gắng một phen là được."
Những lời này thật sự làm cho Trương Tích Hoa đỏ mặt. Nàng rất muốn nói cho hắn biết, kì thật không cần ngày ngày cố gắng, chỉ cần tính toán thời gian phù hợp liền có thể hoài thai. Mỗi ngày đều cố gắng đôi khi sẽ cho kết quả ngược lại.
Đêm tối che lấp, hai người là không thấy rõ thần sắc đối phương, bằng không Trương Tích Hoa sẽ thật sự rất quẫn bách, nàng nghĩ nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: "Nếu đã hoài thai, sau này không thể hành sự mỗi ngày."
Ý thức được nương tử vừa nói gì, Hà Sinh lập tức cứng đờ. Ý tứ này là muốn nói từ đây về sau không thể làm? Tâm tình của hắn nhất thời có chút trầm xuống.
Trương Tích Hoa nói thêm: "Là tốt cho đứa nhỏ."
Nửa ngày, Hà Sinh mới tìm về thanh âm của mình, nói: "Ta hiểu rồi."
Vì còn chút chưa xác định được, Trương Tích Hoa vẫn chưa muốn nói cho cha mẹ chồng biết, nghĩ nghĩ liền nói: "Hà lang, đoán chừng phải 10 ngày mạch tượng mới rõ ràng, chúng ta không nên nhanh như vậy nói cho cha mẹ được chứ?"
Hà Sinh cũng là nam tử hán, chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy heo chạy, cho nên liền hiểu được nghi ngờ trong lòng nương tử, vì thế trầm giọng nói: "Được, đợi qua một đoạn thời gian hẵng nói cho cha mẹ biết."
Trương Tích Hoa liền an tâm.
Hà Sinh nói: "Thân thể nàng có chỗ nào không thoải mái liền nói cho ta biết có được không?"
Trương Tích Hoa ôn nhu nói: "Được, ta sẽ tự mình chú ý. Nếu thân mình không thoải mái, ta sẽ không cậy mạnh, nhất định sẽ nói cho chàng biết."
Hà Sinh nhịn không được đem nương tử ôm vào trong ngực, nghĩ đến nàng vừa khóc một trận mà hắn vẫn không rõ nguyên do, liền trấn an nói: "Nàng đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi sớm một chút."
Hôm sau tỉnh lại, Trương Tích Hoa phát hiện những việc cần nhiều khí lực đã có trượng phu an bài ổn thoả. Tỷ như chậu nước trong nhà đã đổ đầy, củi được chặt chỉnh tề xếp ngay ngắn trong phòng bếp, nàng chỉ cần động tay một chút liền có thể dùng.
Kỳ thật Hà Sinh cũng thường xuyên làm loại chuyện này, chỉ là hôm nay đột nhiên cẩn trọng hơn rất nhiều. Trước đây chặt củi xong hắn cũng chỉ để ở sài phòng, để cho nàng khi cần tự mình mang sang nhà bếp. Hôm nay thấy như vậy, lòng Trương Tích Hoa liền ngọt ngào như rót mật, vui vẻ làm việc.
Chuyên tâm một lát, nàng cũng đã bắt đầu sắp xếp thức ăn vào hộp, chuẩn bị mang ra ruộng cho cả nhà thì cô nhỏ đã trở lại.
Hà Nguyên Nguyên hỏi: "Tẩu tử đã chuẩn bị xong cơm chưa?"
Trương Tích Hoa cười nói: "Đang muốn đem ra ruộng rồi đây."
Lúc này mặt trời đã lên cao, Hà Nguyên Nguyên chạy từ ruộng về nhà, cả người toàn là mồ hôi, nàng khó hiểu lẩm bẩm: "Ca ca cũng thật là, sao lại bắt ta trở về nhỉ? Không phải ngày nào tẩu tử cũng đi mang cơm ra đồng hay sao?"
Trương Tích Hoa quẫn bách, đột nhiên cảm thấy có phải Hà Sinh là hơi khẩn trương quá đáng không nhỉ? Kỳ thật cho dù mang thai thì việc nhà nhẹ nhàng nàng vẫn có thể làm được, hơn nữa thân thể của nàng cũng rất ổn định, căn bản không cần lo lắng như vậy.
Hà Nguyên Nguyên nói: "Tẩu cứ việc chuẩn bị cơm trưa thật tốt là được, để muội mang đi, tỷ không cần phải ra ngoài."
Trương Tích Hoa á khẩu không trả lời được.