Hà Đại Xuyên cùng Hà Tằng thị nức nở, chậm rãi chuyển biến thành tiếng khóc đè nén, Hà Sinh kiềm chế nội tâm khổ sở, nhẹ giọng an ủi cha mẹ.
Dần dần, Hà Đại Xuyên cùng Hà Tằng thị cũng thôi khóc, Hà Đại Xuyên cúi thấp đầu, dựa vào ghế im lìm không lên tiếng, Hà Tằng thị hai tay nâng mặt, ánh mắt không tiêu cự nhìn xa xăm.
Người lớn dễ dàng khắc chế chính mình, trẻ con nghĩ thế nào liền biểu hiện thế ấy, Du ca khóc to không ngừng, thanh âm càng lúc càng lớn rồi đột ngột đứt quãng. Đứa nhỏ kho khan vài tiếng liền nôn ra...
Trương Tích Hoa giật mình nhận thấy con mình có chút không đúng, quay đầu liền phát hiện mặt Du ca nhăn nhó thành đoàn, nôn đến cả người đỏ rực, gân xanh bên thái dương cũng nổi lên. Nàng lập tức bế con ra hiện nhà, một bên nhè nhẹ vỗ vỗ lưng hắn, một bên lo lắng dỗ dành. Chờ đến khi hô hấp của đứa bé thông thuận trở lại, tâm tư khẩn trương rối loạn của Trương Tích Hoa mới ổn định hơn.
Trời đêm mát mẻ, có chút gió nhẹ lướt qua, Trương Tích Hoa nhè nhẹ lắc đứa nhỏ trong tay, chầm chậm dỗ hắn đi vào giấc ngủ. Du ca trong vòng tay ấm áp của nương liền ngủ thiếp đi, nhìn con ngủ mà đôi lông mày còn nhíu chặt, cả người Trương Tích Hoa bỗng trĩu nặng tâm tư.
Nàng là mẹ của hắn, nàng đem hắn đến thế gian này, liền có trách nhiệm phải nuôi nấng hắn lớn lên khoẻ mạnh của vui vẻ. Chuyện xảy ra hôm nay, những người lớn không chú ý, đứa nhỏ cũng đau lòng, khóc đến nghẹn thở, nội tâm Trương Tích Hoa dâng trào dằn vặt cùng tự trách.
Nàng quyết định rồi, chính mình vô luận thế nào cũng phải kiên cường đối mặt. Không vì mình cũng phải vì đứa nhỏ.
Có tiếng bước chân càng lúc càng gần, Trương Tích Hoa không cần quay đầu đã biết là ai, cước bộ ổn trọng này nàng đã quá quen thuộc. Hà Sinh chậm rãi đến gần, vươn đôi tay bao bọc vợ con vào lòng, đầu hắn tựa vào vai nàng, hỏi: "Tiểu tử kia ngủ chưa?"
Trương Tích Hoa hết sức bình tĩnh trả lời nói: "Vừa ngủ đây."
Vừa rồi con suýt chút nữa thở không được mà không ai phát hiện, nàng không thể trách trượng phu của mình, cũng không thể trách cha chồng mẹ chồng vì chính nàng cũng thiếu chút nữa mà không để ý. Người lớn lúc đó còn đang chìm trong thương tâm khủng khiếp như vậy, chính nàng cũng không dám đối diện với sự thật rằng trượng phu muốn rời nhà một thời gian dài, đứa nhỏ cứ vậy mà bị bỏ quên...
Không được, dù là thế nào cũng phải mạnh mẽ kiên cường, nàng đã làm mẹ rồi, không thể yếu ớt như thế nữa.
Hà Sinh: "Để ta ôm hắn cho."
Trương Tích Hoa khẽ vuốt ve gò má phúng phính của Hà Du, lắc đầu nói: "Không cần, hắn mới vừa ngủ, động như vậy có khi lại đánh thức hắn." Ngưng một lát, nàng lại hỏi: "Cha mẹ đã đi nghỉ ngơi chưa?"
Hà Sinh siết nàng chặt hơn, thấp giọng nói: "Vừa mới nói sẽ trở về phòng."
Trương Tích Hoa không hỏi nữa. Nàng hỏi thêm nữa thì đáp án có đổi khác được sao?
Trương Tích Hoa ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh trăng tròn trịa đã bị mấy áng mây che khuất tự bao giờ, nàng khe khẽ thở dài, nói: "Trở về phòng thôi, một lát nữa sẽ mưa to đấy."
Hà Sinh thả tay để Trương Tích Hoa trở về phòng trước. Hắn cẩn thận khoá cửa, cũng không trở về phòng ngay, thu thập gọn gàng sân phơi xong còn đem một đống củi từ sài phòng đến nhà bếp rồi mới đến giếng nước dội qua người.
Hà Sinh vừa vào phòng trời liền mưa to, gió thổi vù vù, từng giọt từng giọt mưa quất vào mái hiên. Ngoài phòng gió táp mưa gào, trong phòng yên tĩnh không tiếng động.
Trương Tích Hoa ngồi bên mép giường chờ hắn, Hà Sinh vốn cho là nàng đã lên giường nghỉ ngơi. Khép cửa quay đầu liền trông thấy nàng, lông mày hắn lập tức vặn chặt.
"Tại sao còn chưa ngủ?"
"Thiếp chờ chàng." Trương Tích Hoa đáp gọn.
Hà Sinh nói: "Không cần chờ ta, mau ngủ sớm một chút mới tốt."
Trương Tích Hoa nhìn hắn, yên lặng không đáp. Thấy hắn cố gắng né tránh tầm mắt mình, Trương Tích Hoa hơi hơi cắn môi: "Hà lang... Chàng biết thiếp cùng con không thể xa cách chàng, đúng chứ?"
Hà Sinh không kiềm được run lên, hắn tiến lên một bước, gắt gao cầm chặt tay nàng đặt lên ngực mình, chôn đầu vào cổ nào hít một hơi sâu mùi hương nhẹ nhàng quấn quýt của một mình nàng. Hắn là muốn trấn định một chút, nào ngờ vành mắt lại có chút đỏ lên...
Trương Tích Hoa vốn muốn nói rất nhiều thứ, trông thấy bộ dáng này của Hà Sinh, trong đầu nháy mắt trống không một mảnh, nàng bỗng nhiên không biết phải nói gì nữa. Trương Tích Hoa vươn tay nhè nhẹ vỗ vỗ lưng trượng phu...
Hà Sinh để cho chính mình tuỳ ý phát tiết một lát xong liền ôm Trương Tích Hoa dậy, cả hai cùng tiến vào giường. Những cái hôn nhỏ vụn như mưa rơi xuống trán, giữa môi, cổ, xương quai xanh của Trương Tích Hoa dày đặc không dứt, mạnh mẽ không chút quy luật nào. Mặc dù thế, Hà Sinh vẫn để ý tránh phần bụng mềm mại đang có chút nhô lên của nương tử.
Nửa ngày sau, Trương Tích Hoa mệt mỏi cực độ, thân trần thơm ngát lười biếng dựa vào người Hà Sinh, hắn cũng ôm chặt nàng không một kẽ hở. Mưa gió ngoài kia đã sớm ngừng, Trương Tích Hoa mắt nhắm mắt mở vẫn biết được Hà Sinh là đang dịu dàng đem mái tóc đen của nàng vuốt phẳng.
Thoáng một lát sau, Hà Sinh nhẹ nhàng khẽ hỏi: "Tích Hoa...Nàng còn thức không?"
Trương Tích Hoa mở mắt ra, hơi động một cái: "Hà lang... Thiếp... Thiếp..." Nội tâm của nàng còn rất tỉnh táo, bất quá là không muốn nghe mấy lời tiếp theo. Thế nhưng chính nàng cũng hiểu rõ, chuyện muốn trốn tránh cũng không thể nào tránh khỏi được.
Hà Sinh trầm mặc một hồi, nói: " Tích Hoa, ta thật xin lỗi. Nếu ta không có nhà, nàng cùng bọn nhỏ..."
"Hà lang!" Trương Tích Hoa đánh gãy lời hắn, nàng cọ cọ trong lồng ngực vững chãi, nhỏ giọng nói: "Chúng ta sẽ tự chiếu cố tốt chính mình, chàng yên tâm đi. Còn có cha mẹ, ngày mai thiếp cũng sẽ khuyên mấy câu, rất nhanh bọn họ sẽ thay đổi chủ ý mà thôi."
Nếu trượng phu đã quyết định, Trương Tích Hoa biết chính mình không thể ngăn cản được. Nếu nàng đứng trong vị trí của trượng phu, nàng cũng sẽ không có lựa chọn nào khác.
Để cho phụ thân cao tuổi phải vất vả đi xa, ai có thể an lòng được?
Triều đình mấy năm trước rối bời bời, hơn một năm nay mới ổn định lại. Cha chồng cả đời ở trong thôn, chưa bao giờ ra khỏi nhà đi xa hơn trấn trên, huống hồ bản thân ông một chữ cũng không đọc được. Đi ra ngoài là chuyện khó khăn đến mức nào?
Mặc dù trượng phu có sức khoẻ, hiểu biết đủ dùng nhưng muốn đi tới những nơi xa xôi như vậy, tình huống của A Thông thì không rõ ràng, hồng thuỷ cùng tai hoạ nơi đó lại thường xuyên ập đến, rủi ro cùng nguy hiểm cũng không thấp....
Bất quá nàng cũng không thể cản được hắn.
Được rồi! Đã nhiều ngày nay, nàng lúc nào cũng tự nói với mình, bất luận như thế nào nàng nhất định sẽ kiên cường đối mặt. Thay vì để cho trượng phu mang theo lo lắng ngập tràn mà rời nhà thì nàng chỉ cần cho hắn biết chính nàng có thể vững vàng mà chống đỡ.
Vừa qua một trận kích tình, thân thể Trương Tích Hoa như mềm mại không xương, giờ này lại ngay sát cạnh hắn. Ánh mắt thường ngày nhu hoà đang phát ra ánh sáng kiên định, đẹp đẽ chói mắt, tâm Hà Sinh run lên, nhìn nương tử đến ngây ngẩn cả người. Thanh âm dịu dàng êm ái lập tức khiến hắn khôi phục thần trí, vòng tay ôm siết nàng vào lòng.
Hà Sinh đột nhiên muốn thời gian ngừng lại, trong khoảnh khắc này hắn cũng không nhớ chuyện gì khác. Chỉ muốn cùng nương tử ở một chỗ, lúc nào cũng có thể nhốt nàng vào lòng mà chăm sóc, cho nàng an yên cùng vui vẻ, bão tố ngoài kia, mình hắn chịu là được.
Hà Sinh lên tiếng: "Tích Hoa..."
"Sao?" Trương Tích Hoa ngẩng đầu hỏi.
"Ta nhất định sẽ không để nàng cùng bọn nhỏ phải chịu khổ." Hà Sinh vuốt ve gò má hây hây của nương tử.
Lời ngon tiếng ngọt hắn cũng không biết nói, suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ có thể nói ra một câu như vậy. Nói xong liền muốn dây dưa quấn quýt một chút.
Triền miên thêm một lát, Trương Tích Hoa khẽ đẩy hắn ra, oán giận nói: "Trong bụng còn có đứa nhỏ." Cũng không biết tiết chế một chút.
Hà Sinh cứng đờ, có một chút xấu hổ, hắn ôm lấy Trương Tích Hoa che giấu sự khẩn trương của chính mình: "Làm sao bây giờ nha, ta thật không thể rời xa nàng cùng bọn nhỏ, cũng không biết đứa nhỏ trong bụng là con trai hay con gái đây?"
Chuyến này lên đường, chắc chắn không thể về trước năm mới. Nương tử đoán chừng đến tầm tháng giêng sẽ lâm bồn, nếu thuận lợi một chút, hắn còn có cơ hội chờ con ra đời.
Nếu không thuận...
Hà Sinh thở dài, chuyện này cũng không nói trước được...
Trương Tích Hoa nhéo nhéo sống mũi cao thẳng của trượng phu, cười hỏi: "Vậy chàng vẫn thích bé gái à? Không cho phép nói nam nữ đều tốt!"
Hà Sinh: "..."
Hắn nhịn không được oán thầm, vấn đề này không phải mới hỏi sao? Giờ lại hỏi lại? Đều trách mình tự làm tự chịu, tự nhiên lại nhắc đến làm gì thế này?
Nhớ tới mấy ngày trước nàng nói nàng thích con trai, Hà Sinh đành phải thấp giọng: "Con trai đi. Ta thích con trai."
Trương Tích Hoa nhíu mày, bất mãn nói: "Thì ra là chàng cũng giống như Tú Nương trọng nam khinh nữ. Lúc này mới chịu nói lời trong lòng sao?"
"..." Hà Sinh thực rối rắm, lông mày càng lúc càng nhíu chặt.
Nữ nhân mang thai tính khí luôn không giải thích được, Trương Tích Hoa ngẫm lại một lát, bồi thêm: "Nếu thiếp mang thai bé gái thì làm sao đây?"
Cọc gỗ Hà Sinh đánh chết không lên tiếng là bị làm khó rồi! Hắn liền lâm vào trầm mặc vắt óc tìm kế để nương tử vui...
Trương Tích Hoa đợi không được đáp án liền có một chút mất hứng. Nàng cảm giác được mình nhất định là trong lòng có phiền não cho nên mới tức giận, tính tình của nàng rất tốt, tuyệt đối không phải là người dễ nổi giận.
"Chỉ cần là nàng sinh, ta đều thích." Hà Sinh đáp một câu.
Trương Tích Hoa hỏi: "Cái gì?"
Hà Sinh nói to hơn một chút: "Chỉ cần là con của ta và nàng, trai gái gì ta cũng thích. Nếu là con trai, ta sẽ cùng hai con cố gắng tranh thủ làm việc để cho nàng một cuộc sống thật tốt, cẩn thận bao bọc che chở nàng. Nếu là con gái, ta sẽ cùng Tiểu Ngư Nhi cố gắng để cho hai nữ nhân trong nhà được ăn no mặc ấm, vui vẻ bình yên ngày qua ngày, mọi chuyện cứ để cho chúng ta quản."
"Phốc xuy..." Trương Tích Hoa không nhịn cười được, nàng lấy tay chọc chọc vào gò má hắn: "Ây da! Ai dạy cho chàng nói mấy lời này thế?"
Rốt cuộc là có chút ngượng ngùng. Trương Tích Hoa nói xong liền đem cả mặt chôn vào lòng trượng phu. Tuy vậy nhưng trong lòng nàng còn len lén nhớ lại mấy lời hắn vừa nói, nội tâm vui vẻ đến nở hoa.
Quả nhiên người thành thật ít khi nói lời ngọt ngào nhưng một khi đã nói thì như tẩm người nghe vào trong hũ mật.
Tiếng cười khe khẽ của nương tử chọc Hà Sinh có chút ngượng nghịu, hắn ôm nàng thúc giục: "Ngủ đi!"
Trương Tích Hoa thừa dịp Hà Sinh không chú ý, hôn một cái vào khoé môi hắn, đè thấp thanh âm nói: "Thiếp nhớ rồi."
Hà Sinh hỏi: "Cái gì?"
Trương Tích Hoa chôn vào khuỷu tay hắn: "Mấy câu chàng vừa nói thiếp đều nhớ kĩ."
Hà Sinh đỏ mặt đáp: "Nhớ làm gì? Lời ta nói ra để cho ta nhớ là được."
Trương Tích Hoa cười cười: "Tóm lại là thiếp nhớ rồi."
Hôm sau mặt trời vừa lên thì Hà Tằng thị đã đi Hoàng gia.
Ruộng của Hoàng gia vẫn chưa gặt xong, tuy trong nhà có 5 đứa con trai nhưng sức lao động chính cũng chỉ có Hoàng Gia Vượng, mấy đứa còn lại đều là tiểu tử ham chơi, ăn nhiều làm ít. Hoàng Gia Vượng chân tay nhanh nhẹn, hơn 10 mẫu ruộng trong nhà chỉ còn một ít nữa là xong. Đêm qua mưa lớn, sương sớm còn đọng dày từng tầng, đỉnh núi cũng luẩn khuất sau màn sương, sắc trời như thế chắc chắn sẽ tiếp tục mưa, Hoàng Điền Ngưu lại cảm thán hôm nay không thể đi gặt được.
Nhìn thấy Hà Tằng thị, Hoàng Điền Ngưu liền chào: "Thân gia, sớm như vậy đã đến rồi? Đã ăn gì chưa?"
Hoàng Đại thẩm cũng cười nói: "Ta vừa mới đặt nồi cháo, để ta đi lấy thêm một ít."
Hà Tằng thị lập tức ngăn cản, nói: "Đừng, ta hôm nay cũng không phải đến để cùng ăn đâu, là có chút chuyện muốn thương lượng với các ngươi."
Khóc lóc một trận xong, hai mắt Hà Tằng thị vẫn còn chút sưng lớn. Hoàng Đại thẩm nghe có chuyện cần thương lượng, sắc mặt của đối phương cũng không tốt, trong lòng có chút cả kinh. Này, chẳng lẽ là muốn từ hôn?
Mấy người đi vào nhà chính, Hà Tằng thị đem tình hình nói qua một lần, Hoàng Đại thẩm nhịn không được thở dài một hơi: "Nguyên Nguyên không chỉ một mình Gia Vượng thích, ta cùng lão Hoàng cũng rất vừa ý. Hôn sự tổ chức sớm một chút cũng không có vấn đề gì, bất quá gấp gáp như vậy sợ có chút uỷ khuất Nguyên Nguyên."
Hà Tằng thị nói: "Có cái gì mà uỷ khuất với không uỷ khuất, hai nhà thân thiết như vậy, gả đi cũng như được ở nhà mẹ đẻ rồi, hai người nói có phải không?"
Nghĩ đến Hà gia gặp bất hạnh, Hoàng Đại thẩm cũng đau lòng, nắm lấy tay Hà Tằng thị an ủi: "Tỷ cũng đừng nghĩ gì nhiều..."
"Cũng không làm gì được, ta cũng chỉ biết cố gắng lạc quan mà thôi." Hà Tằng thị uể oải nói.
Hoàng Điền Ngưu nghe xong, lại hỏi: "Đại Xuyên ca định khi nào khởi hành?"
Hà Tằng thị nói: "Người quen của A Sinh nửa tháng nữa cũng có việc đến đó, trên đường đi cùng nhau thì vẫn tốt hơn."
Hoàng Điền Ngưu gật gật đầu: "Thế cũng được, vị huynh đệ của A Sinh cũng thật tốt. Cùng đi chung như thế chúng ta cũng đỡ phải lo lắng hơn."
Nói đến Hứa Hoài, Hà Tằng thị thu lại khổ sở, tràn ngập cảm kích nói: "A Sinh nhà ta có thể cùng Hứa Hoài quen biết chính là phúc khí của nhà ta. Hắn đã giúp đỡ chúng ta bao nhiêu lần, trong nhà lại không có cái gì đền đáp, lòng ta cũng rất băn khoăn."
Nhờ Hứa Hoài giúp một tay thì Hà Tằng thị cũng chuẩn bị một khoản nhưng Hứa Hoài thế nào cũng không chịu thu, còn tuyên bố nếu cứ thế này thì hắn sẽ tuyệt giao. Hết cách, trong nhà chỉ có thể biếu hắn mấy món đồ này nọ.
May mà Trương Tích Hoa có chút y thuật, nương tử của Hứa Hoài lại đang mang thai, Trương Tích Hoa cũng tranh thủ vài hôm lại đi xem tình hình một lần. Thêm nữa mẫu thân của Hứa Hoài đã cao tuổi lại mắc thấp khớp kinh niên, nhờ có toa thuốc của Trương Tích Hoa mà đỡ khổ không ít. Nói tới nói lui, trong nhà vẫn là dựa vào con dâu mà đền đáp chút tình nghĩa cho người ta.
Hoàng Đại thẩm nói: "Hứa Hoài là một đứa nhỏ tốt, tuấn tú lịch sự, khắp người chính khí. Có thể giao hảo với hắn âu cũng là phúc khí của Hà gia." . Ngôn Tình Sủng
Hà Tằng thị gật đầu.
Hoàng Điền Ngưu nói: "Tẩu tử, nhà ta tuy không có năng lực gì nhưng trong lúc Đại Xuyên ca vắng nhà, có việc gì cũng đừng ngại nói một tiếng, chúng ta nhất định sẽ giúp một tay."
Hà Tằng thị cảm kích, vội vàng nói lời cảm tạ.
Hoàng Đại thẩm nghĩ đến hôn sự của mấy đứa nhỏ, trong đầu định ra mấy chuyện quan trọng cần chú ý, liền cùng Hà Tằng thị bàn bạc kĩ càng. Chuyện rước dâu, đồ đạc cần mua, thỉnh chủ sự, tiệc rượu phải chuẩn bị những món gì... Hết thảy đều phải tính toán cẩn thận. Qua nửa ngày thương lượng ổn thoả mọi thứ, Hà Tằng thị mới đứng lên trở về nhà.
Trông thấy bạn già ngồi bên mái hiên cầm tẩu thuốc hít một hơi sâu, cau mày phả khói, tư thái đang nghĩ xa xôi bà liền nhíu mày: "Cổ họng đã không tốt sao lại hút thuốc nữa rồi?"
Hà Đại Xuyên ho khan: "Có chút phiền lòng, muốn hút mấy hơi thôi. Tình hình Hoàng gia thế nào?"
"Phiền đến mức nào mà dám bỏ mặc thân thể chính mình như thế?" Hà Tằng thị lầm bầm một câu, lại nói: "Bên kia cũng đồng ý, chúng ta đã bàn bạc đại khái ổn thoả rồi. Hai nhà ở cùng một thôn, thân bằng hảo hữu cũng không nhiều, tổ chức tiệc rượu ở nhà hắn là được."
Mấy ý này cũng đúng với ý định của Hà Đại Xuyên. Ngày cũng đã định, lúc này bắt đầu báo tin cho thân thích ở xa là vừa kịp. Bởi vậy Hà Sinh liền chuẩn bị đi Hạnh Hoa thôn một chuyến, báo tin vui của muội muội cùng nói qua chuyện A Thông cho Hà Nguyên Tuệ biết.
Đêm qua ngủ trễ, Hà Sinh tỉnh lại thì cả khuôn mặt đều là mệt mỏi, Trương Tích Hoa khuyên hắn đi nghỉ ngơi một chút nhưng hắn lại muốn tranh thủ đến nhà đại tỷ, liền vội vàng lên đường.
Từ khi ra ở riêng, cha mẹ chồng ở cùng chi thứ hai, Hà Nguyên Tuệ đã dễ thở hơn nhiều. Trong nhà lớn nhỏ việc đều có thể tự mình quyết định, Lý Đại Lang cũng để nàng tuỳ ý, ngày qua ngày an ổn thoải mái, Hà Nguyên Tuệ đẫy đà thêm một vòng. Lần này tiểu muội xuất giá, nàng liền gởi một xe bò lớn đồ đạc này nọ để cho Hà Sinh mang về. Chia nhà đã xong xuôi, mỗi tháng chi trưởng góp tiền nuôi dưỡng hai lão nhân gia một phân cũng không thiếu, trong thôn ai cũng rõ ràng, Hà Nguyên Tuệ nàng không cần sợ người khác nói mình gả đi không biết hiếu thuận với nhà chồng, chỉ biết chăm chăm lo cho nhà mẹ đẻ.
Hà Sinh nói cho đại tỷ biết ý của cha mẹ, cũng nói ra quyết định của mình, Hà Nguyên Tuệ cúi đầu chốc lát, liền mở hộp đựng tiền nhỏ đưa 30 lượng bạc cho Hà Sinh, nói: "Vốn là có nhiều hơn nhưng tỷ phu của đệ vừa lấy một khoản đi mua bán, trong nhà chỉ còn chỗ này, đệ cầm đi."
Hà Sinh chưa kịp cự tuyệt thì nàng đã nói thêm: "A Sinh, ta cũng hiểu. Cha đã lớn tuổi rồi, ra ngoài có chút không an tâm. Nhưng để cho đệ đi ta cũng không muốn. Bất quá không còn cách nào... Ai bảo nhà chúng ta lại có chuyện bi thương như vậy..."
"Là... Sợ ngươi vất vả." Hà Nguyên Tuệ hết sức giữ bình tĩnh nhưng vẫn không kiềm được, từng giọt nước mắt lăn dài: "Ta thật muốn mình là nam nhân, tỷ tỷ liền đi thay ngươi. Bất quá thế gian kia rộng như vậy ta cái gì cũng không biết..."
Hà Sinh trấn an nói: "Tỷ...Đừng nói vậy. Ta hiểu..."
Hà Nguyên Tuệ lúc này mới bình tĩnh lại: "Người ta cũng nói qua, đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, trên đường có gì cần thì phải dùng đến, chuyện gì giải quyết được bằng bạc thì cứ dùng bạc. Tỷ tỷ cũng không có gì, chỉ có chút này giúp cho đệ thôi."
Hà Sinh cầm bạc trên tay, có chút không an lòng: "Đưa hết cho ta rồi thì trong nhà phải làm sao?" Ba mươi lượng bạc là một khoản tiền lớn, dân chúng nghèo khổ nhiều người cả đời cũng không cầm được số tiền như vậy, chỉ sợ đại tỷ đem tất cả tiền cho hắn, lỡ như tỷ phu biết được nhất định sẽ phiền phức cùng náo loạn.
Hà Nguyên Tuệ nhịn không được đưa tay xoa đầu đệ đệ, ôn nhu nói: "Tỷ đã tính toán cả rồi, đệ cứ an tâm. Nửa tháng nữa sẽ đi sao? Đến lúc ấy tỷ sẽ để tỷ phu về tiễn đệ."
Từ sau 10 tuổi, Hà Sinh chẳng mấy khi được người nhà âu yếm thế này, hắn có chút quẫn bách, ngoan ngoãn đáp: "Là nửa tháng nữa, tỷ phu có rảnh rỗi thì về nhà một chuyến cũng được."
Hà Nguyên Tuệ nói thêm: "Nếu cha mẹ nhất định không đổi ý, cứ để cho tỷ lo. Bất quá đệ có hỏi qua ý của Tích Hoa chưa?" Nam nhân không ở bên người, nữ nhân lại đang hoài thai, dưới nách lại còn một đứa con thơ. Tình hình này thật sự là làm khó người ta rồi... Hà Nguyên Tuệ vừa nghĩ tới đã đau lòng không thôi.
"Tích Hoa...Nàng ấy cũng đã chấp nhận..." Hà Sinh nhớ lại dáng vẻ kiên cường của nàng lúc ấy, trong lòng không nhịn được đau đớn.
"Ai..." Hà Nguyên Tuệ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Khó cho nàng. A Sinh đệ nhất định phải đối tốt với nàng ấy."
Hà Sinh âm thầm siết chặt tay, trong lòng đã ngàn lần vạn lần khẳng định chính mình sẽ đối tốt với nương tử.
Thành thân là việc trọng đại, hôn sự của Hà Nguyên Nguyên bởi vì chuyện của nhị ca mà mang theo chút buồn phiền.
Hoàng Gia Vượng cực kì đau lòng, vắt óc suy nghĩ rất nhiều biện pháp chọc nàng vui vẻ. Thậm chí chỉ cần nàng cười, chuyện ngốc nghếch cỡ nào hắn cũng dám làm, khiến cho Hà Nguyên Nguyên đôi lúc cũng phải dở khóc dở cười.
Tỷ như, Hoàng Gia Vượng vụng trộm học điêu khắc, bắt chước chuyện Hà Sinh ca lấy lòng tẩu tử, chính mình cũng làm một cái trâm gỗ định tặng cho Hà Nguyên Nguyên. Ban ngày bận rộn nông vụ, ban đêm dưới ánh đèn tù mù sờ soạng cầm dao đẽo gọt, ngược lại lại khoét một mảng thật lớn ngón tay của chính mình. Nhìn máu thấm đẫm lớp băng dày trên đầu ngón tay hắn, Hà Nguyên Nguyên vừa tức vừa vội, không biết phát tiết thế nào.
Biết Hà Nguyên Nguyên hảo ngọt, đặc biệt rất thích ăn bánh hạt dẻ. Hắn cả đêm không ngủ chạy đến trấn trên đợi mua những mẻ bánh mới ra lò ngon nhất, lại vội vàng chạy đến Hà gia. Hừng đông mở cửa liền nhìn thấy Hoàng Gia Vượng vì mình mà dưới mắt thâm một vòng lớn, Hà Nguyên Nguyên vừa xót vừa cảm động, mắng hắn ngốc tử. Rõ là ngốc tử!
Hiểu được hắn vì muốn nàng vui vẻ mà làm ra một đống chuyện như vậy, Hà Nguyên Nguyên cũng buông xuống phiền lòng, vui vẻ chuẩn bị cho ngày thành thân.
Chuyện vui tới gần, mấy người Hà gia cũng rất vui vẻ, Hà Tằng thị, Hà Đại Xuyên đều lên tinh thần, muốn để cho tiểu khuê nữ phong phong quang quang xuất giá.
- ---------------------------------------------
P.s: Đang nghĩ coi chương sau chèn nhạc cưới bài gì...
Mọi người có gợi ý gì không?