Giữa trưa nắng gắt, Hà Sinh khom lưng đổ hai vại nước đầy xuống ruộng lúa, nước tưới xuống nhanh chóng thấm vào đất, chỉ để lại một mảng vết ướt lớn. Hắn cau mày, từng giọt mồ hôi cứ tuôn như mưa, có thể nếm được vị mặn chảy qua miệng. Hà Sinh lau bừa mồ hôi trên mặt, hắn nhìn tầng tầng lớp lớp bông lúa khô xơ xác, mắt đen ánh lên nét ưu sầu...
Nghỉ một lúc, Hà Sinh tiếp tục gánh vại nước đi về bờ sông phía xa. Con sông Ngư Thủy này, sông như tên, nhiều cá, nước sâu, bồi đắp phù sa cho vùng đất quanh nó.
Thế nhưng hiện giờ nước sông Ngư Thủy đã rút đi gần một trượng. Nước sông rút đi để lại cát mịn phủ kín, hấp thụ sức nóng từ mặt trời khiến bàn chân người đi bỏng rát. Dưới chân Hà Sinh chỉ có một đôi giày cỏ, đế giày đã mòn nhiều, cũng đã đến lúc phải bện lại một đôi giày mới.
Đảm đương việc gánh nước ở bờ sông không chỉ có một mình Hà Sinh mà còn có cả thôn dân Hạ Tây thôn. Hai tháng nay trời chưa có một hạt mưa nào trong khi ruộng lúa khô cạn đã bắt đầu trổ bông, những người nông dân sinh tồn nhờ đất nhờ trời, lòng ai cũng như lửa đốt, không đêm nào an giấc...
Một nam tử cường tráng đi tới, cánh tay để trần, trên trán lấm tấm mồ hôi, thấy Hà Sinh liền hỏi: "Hà Sinh, sao vẫn còn tưới thế? Không định về nhà ăn cơm à?"
"Tưới mấy lượt nữa đã."
Hà Sinh uống mấy ngụm nước, cả ngày lao động ai mà không đói bụng, thật ra hắn đã đói đến cực hạn rồi, giờ nhắc lại thấy càng đói thêm.
"Haizz..." Tráng nam kia lắc lắc đầu, bước từng bước về nhà.
Trương Tích Hoa là nương tử vừa gả cho Hà Sinh được vài ngày. Đầu nàng lúc này hỗn loạn như bị mất trí, lại như có thêm rất nhiều ký ức không thuộc về mình.
Có những lúc thậm chí mình là ai Trương Tích Hoa cũng không nhớ. Trong đầu chỉ mơ màng biết một sự thật, mấy ngày trước nàng vừa mới thành thân, trượng phu của nàng là một nam nhân hai mươi mốt tuổi gọi là Hà Sinh.
Lộn xộn một lúc lâu, ký ức của Trương Tích Hoa mới dần dần sáng rõ, nàng biết trước đây mình thường hay bị đau đầu, nhưng kỳ lạ là sau khi những cơn đau mạnh dữ dội kia qua đi thì những bệnh trạng biến mất không còn một dấu vết, đến nỗi nàng còn có một cảm giác mãnh liệt rằng về sau sẽ không bị như thế nữa.
"Bữa trưa nay trượng phu của ngươi không về, ngươi xem mang cơm ra ruộng đi."
Giọng nói già dặn là của một phụ nhân đầu đội khăn lam đang guồng chỉ dưới bóng cây trước nhà, mắt bà không được tốt lắm, mỗi lần dùng tay xe qua một lượt, phải định hình được mới cẩn thận xe tiếp.
"Đi ngay đây ạ."
Trương Tích Hoa bước vào trong bếp, lửa trong lò đã tắt nhưng sức nóng thì vẫn còn ấm. Đầu tiên Tích Hoa tự mình uống một ngụm nước. Sau mở nắp nồi ra, bên trong nồi đựng một ít cháo loãng. Nói là cháo loãng là nói giảm, muốn tìm hạt gạo trong chỗ cháo này e là nửa ngày cũng không thấy một hạt.
Hai lần đi nhà xí, chỗ cháo nàng ằn đã sớm tiêu hóa hết, Trương Tích Hoa đè nén ý muốn húp một hớp, cầm vò gốm đổ toàn bộ cháo trong nồi vào. Nàng dùng kẹp gắp than bên cạnh, gạt đi tro bếp, để lộ ra hai củ khoai to bằng nắm tay.
Đây là khoai nướng Hà Tằng thị để dành cho nam nhân ra ngoài làm việc ăn, những nữ nhân không làm việc nặng như nàng chỉ có thể húp vài bát cháo loãng thôi.
Khoai nướng nức mùi thơm khiến ai ngửi cũng muốn ăn ngay. Trương Tích Hoa ủ khoai lang nóng hít mạnh một hơi, sau mới để khoai và vò gốm vào giỏ trúc.
Trong nhà bếp còn có một ít mạch nha, theo như những gì nàng nhớ, lần trước cô nhỏ Hà Nguyên Nguyên đổ bệnh một trận, Hà Tằng thị mua cho cô nhỏ bồi bổ thân thể.
Ban ngày rất nóng, mặc xiêm y vải thô vừa dày vừa nặng thật giống như đang ngâm mình trong nước, người ở trong nhà còn không chịu nổi huống hồ là những nam nhân ra ngoài làm việc.
Mồ hôi ra nhiều, lượng đường cũng hao nhanh dẫn đến rất dễ bị cảm nắng, với người huyết áp thấp thậm chí sẽ ngất đi. Trong đầu Trương Tích Hoa đột nhiên nhảy lên ý nghĩ như vậy, nàng cũng không biết tại sao mình lại hiểu mấy điều này. Mẹ chồng lớn tuổi không uống được nước lã, cho nên quanh năm nhà bếp Hà gia đều có đun nước nóng.
Nàng lấy túi da giữ nước cho một ít mạch nha vào sau đó rót nước nóng, dùng sức lắc mạch vài lần để mạch nha hòa tan hết. Cái này là chuẩn bị cho trượng phu Hà Sinh bồi bổ thể lực.
Chuẩn bị xong mọi thứ, Trương Tích Hoa đội nón tre, xách giỏ đi ra ngoài ruộng. Ruộng cách xa sông, trời lại hạn hán nên dễ mất nguồn nước, để hoa màu được mùa thì chỉ có thể dùng sức người gánh nước tưới tiêu. Trượng phu Hà Sinh của nàng đã tưới liên tục được mấy ngày rồi.
Ngoại trừ đêm hôm động phòng Hà Sinh ra sức giày vò nàng vài lần, sang mỗi buổi tối sau, tắm rửa xong là hắn nằm trên giường ngủ như chết, nào còn dư dả sức lực để làm chuyện khác.
Trương Tích Hoa thở phào trong lòng nhưng mơ hồ lại thấy lạc lõng. Mỗi lần nghe tiếng thở đều đặn bên tai của trượng phu, nàng lại không nhịn được chui vào lồng ngực Hà Sinh, trong đầu hiện lên cảnh uyên ương đêm đó...
Vươn tay vỗ mặt mình một cái, Trương Tích Hoa đỏ mặt tim đập nhìn quanh bốn phía, chắc chắn không có ai phát hiện nàng bất thường mới thả lỏng.
Thật ra đêm ấy nàng cũng không thoải mái, bên dưới đau như sắp rách ra, cho đến tận hôm nay khi bước chân đã bình thường, y phục thô ráp ma sát vào nơi đó vẫn khiến nàng rất không tự nhiên. Những chuyện lạ kỳ thế này Trương Tích Hoa không biết nên diễn tả thế nào, cũng không có ai để giãi bày, nàng chỉ đành giấu trong lòng.
Trương Tích Hoa cũng giống như những nông phụ cổ đại khác, gả cho nam nhân, thành người của chàng, trong mắt luôn luôn chỉ có trượng phu mình, trượng phu chính là trời.
Mặc dù những ký ức trong đầu lúc liền lúc đứt nhưng Trương Tích Hoa vẫn biết rõ, một nam nhân làm chuyện kia với nữ nhân chính là cách phu thê 'thân thiết', nàng cũng rất tình nguyện để trượng phu thân thiết hơn với mình.
Trương Tích Hoa tới nơi cũng đúng lúc Hà Sinh cũng tưới nước trở về. Trời nóng, hắn cởi xiêm áo lộ cả cánh tay, làn da ngăm đen dưới ánh phản xạ mặt trời bóng nhẫy, bắp thịt theo hô hấp nhảy lên từng cái, nàng nhìn chằm chằm một lúc mới ngượng ngùng rời mắt.
Hà Sinh so với các nông dân khác không có gì nổi trội, quanh năm làm lụng khiến cơ thể cường tráng, thân hình cao to, một đôi mày kiếm khiến cho cả người rất có khí chất. Kỳ thực hắn rất đẹp mắt đấy, mày ra mày, mắt ra mắt, mũi cao thẳng...
Ấy vậy mà nam nhân này lại là trượng phu nàng...
Hằng ngày đi giặt đồ ở bờ sông, nàng vẫn biết trong thôn có một vài cô nương vẫn thường hay dè bỉu sau lưng nàng, mắng nàng chẳng qua là 'chó ngáp phải phải ruồi' mới được gả cho Hà Sinh.
Trương Tích Hoa tự nhủ, chỉ là không ăn được thì đạp đổ, không phải nàng không biết điều này. Thế nên những lần sau nàng thật sự không thèm bận tâm đến những lời kia.
Trương Tích Hoa nhanh nhẹn lấy khăn lau mồ hôi trên mặt cho Hà Sinh, dịu dàng hỏi: "Chàng đói bụng không? Ta mang bữa trưa đến, ăn luôn ở đây nhé?"
Lúc Trương Tích Hoa đưa khăn của mình đến, Hà Sinh khẽ cau mày, song hắn vẫn giấu đi nét không thoải mái nhất thời kia, nhẫn nại để nàng lau xong.
"Vậy thì ăn trước đi."
Hà Sinh gánh vại không, Trương Tích Hoa xách theo giỏ, đôi phu thê một trước một sau đi đến dưới một cây đa lớn. Gốc cây có vài tảng đá quanh năm ngày tháng được nông dân ngồi nghỉ chân, bởi ngồi lâu rồi nên bề mặt hòn đá bị mài đến bóng loáng, hầu hết tảng đá lớn đều thành bàn đá thiên nhiên, Trương Tích Hoa đặt giỏ lên đó.
Nàng không vội đổ cháo cho Hà Sinh mà là đưa túi nước cho trượng phu, "Đây là mạch nha pha với nước, chàng uống cho ấm dạ trước đã."
Trời nắng gắt không có nghĩa là không thể bị cảm lạnh, Hà Sinh để quá bữa trưa lâu như vậy càng nên uống thứ gì đó cho ấm bụng.
Trước Hà Sinh sững sờ, cũng không có ý khước từ, đưa tay đón lấy, uống ừng ực mấy ngụm...
Đợi chàng dừng lại, Trương Tích Hoa mỉm cười nhận lấy túi nước, lúc này mới mang cháo đổ ra cho chàng.
"Mấy thứ còn lại đều là nước đường, chàng giữ bên người, khi nào khát thì uống."
Hôm nay nương tử nói hơi nhiều, trái lại Hà Sinh lại không yêu cầu cao, hai người thành thân được chừng mười ngày, ngoại trừ buổi tối nghỉ ngơi chung giường xem như gắn bó không tách rời, thì ban ngày hầu như hắn và nàng không nhìn nhau, cũng chưa từng nói qua vài câu.
Hà Sinh trầm mặc im lặng ăn đồ ăn, Trương Tích Hoa bóc vỏ khoai cho chàng, một húp cháo một củ khoai, Hà Sinh nhanh chóng ăn xong bữa trưa.
Ăn no, cả người cũng đầy năng lượng, Hà Sinh ngồi một lát rồi lại chuẩn bị tưới nước tiếp.
Một mẫu đất liên tục tưới nước mấy ngày, khoảng chừng đến sẩm tối là không cần tưới nữa. Hà Sinh đứng dậy nói với Trương Tích Hoa: "Nàng về đi."
Việc trong nhà đã làm hết rồi, nàng chỉ cần trở về làm cơm nước là xong, lúc này Trương Tích Hoa không muốn về, nàng muốn cùng trượng phu làm một chút.
"Hay để ta làm với chàng đi, ta có thể nhổ cỏ ngoài đồng."
Hà Sinh ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó nói: "Vậy nàng nghỉ ở đây một lúc, đợi mặt trời xuống một chút thì nàng hãy về nhà."
Hà Sinh không chậm trễ, không ngừng gánh vại nước đến bờ sông lấy nước, mẫu dưới này tưới nước xong còn mẫu trên cũng phải tưới nước. Mẫu trên gần suối, suối chảy từ núi xuống nên không cạn, có suối tưới nước nên lúa cũng trổ đều, hôm qua hắn mới vừa qua nhìn, nước trong ruộng không có nhiều lắm.
Hoa màu trổ theo vụ, thời gian rất gấp, không thể lỡ mất một phút giây nào.
Hà Sinh gánh tới gánh gánh lui năm, sáu chuyến, lúc trở lại thì phát hiện nương tử của hắn đã ở dưới ruộng, nàng xắn ống quần, ống tay áo cũng quấn chặt lên trên, lộ ra cùi chỏ trắng mịn. Đến tối hầu như Hà gia không đốt đèn, Hà Sinh không hề biết da nương tử mình trắng nõn nà đến vậy...
Đêm thành thân ấy, hắn chỉ cảm giác sờ thấy rất mềm mịn, nhất định bàn tay thô ráp của mình đã làm nàng không thoải mái, nam nhân điên cuồng lên sẽ không khống chế được lực đạo nơi nào đó, hắn vô tình nhìn thấy nước mắt nàng, nghe âm thanh thút thít nức nở của nàng, ngược lại càng hăng hái hơn.
Nương tử cưới hỏi đàng hoàng, những chuyện này đều là chuyện hiển nhiên, Hà Sinh chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ.