Edit: Peiria
Sau khi triển lãm cá nhân ở Hàng Châu kết thúc, tháng tiếp theo, phần lớn thời gian Bùi Thần đều ở Thượng Hải nhằm bảo đảm triển lãm cá nhân vào tháng Sáu có thể tiến hành thuận lợi.
Cùng lúc đó, lớp dạy làm bánh của Tần Khai Hân chính thức bước vào giai đoạn trang trí, công ty thiết kế bên kia đưa ra mười mấy phương án, cuối cùng cô và Tiết Mạn quyết định lựa chọn phong cách tối giản, kết hợp với kiến trúc phòng toàn cửa sổ sát đất sẵn có, làm cho cả phòng học trở nên rộng rãi, sáng sủa, sạch sẽ, gọn gàng hơn.
Phong cách này nhìn qua có vẻ rất đơn giản, nhưng thực tế khi bắt tay vào làm cũng không dễ dàng, phải suy xét đến tính thực dụng, tính thoải mái, còn có tính chỉnh thể, đúng là một chuyện cực kỳ hao tốn tinh lực (tinh thần + thể lực).
Vốn là Tiết Mạn phụ trách phần trang trí, Tần Khai Hân coi như được thoải mái, nhưng lúc này Tiết Mạn và Triển Lệnh Kiêu vừa mới lĩnh chứng, mặc dù còn có thể giấu diếm bên ngoài một thời gian, nhưng cha mẹ hai bên đã vội vã thúc giục hai người công khai sớm một chút, tổ chức hôn lẽ sớm một chút, tin tưởng không bao lâu nữa, truyền thông sẽ moi được tin tức này ra, đợi đến lúc đó, thật sự không dám tưởng tượng sẽ có chuyện gì xảy ra.
Tần Khai Hân thông cảm cho tình cảnh của Tiết Mạn hiện tại, cho nên phần lớn thời gian, cô đều giành làm mọi thứ, bận tới mức dì cả ghé thăm cũng không có quy luật.
Khi Bùi Thần từ Thượng Hải trở về, Tần Khai Hân vừa vặn đến ngày, người gầy đi vài cân, sắc mặt cũng không tốt, sợ Bùi thần lo lắng, lúc gặp mặt cô còn cố ý thoa phấn, kết quả vẫn để cho Bùi Thần nhận ra.
"Em có chỗ nào không thoải mái sao?" Anh hỏi.
"Không có, em rất khỏe..."
"Đi theo anh!" Bùi Thần kéo tay cô.
Cô kinh ngạc: "Làm gì?"
"Đi bệnh viện."
"Không cần, em không có bệnh, em chỉ là..."
"Cái gì?" Anh hỏi.
Cô cảm thấy xấu hổ, cúi đầu thành thật nói: "Em... Cái kia đến..."
Bùi Thần hiểu ý, dùng ngữ điệu mềm mỏng, hỏi: "Bụng em thấy khó chịu không?"
"Có một chút..." Kỳ thực rất khó chịu, bụng dưới đau âm ỉ, người cũng rất yếu.
"Hay là chúng ta cứ đến bệnh viện đi." Anh nói cực kỳ quyết đoán.
"Ây da, nào có ai đến cái kia mà phải đi bệnh viện, em ngủ một giấc là tốt rồi, đừng đi nữa..."
Thấy cô kéo dài không chịu đi, Bùi Thần dứt khoát ôm ngang người cô, không nói lời nào nhét vào trong xe, đi thẳng đến bệnh viện.
Xem bệnh, kê thuốc xong, Bùi Thần lại đưa cô về nhà, ép cô nằm trên giường nghỉ ngơi, không được ngồi dậy, sau đó chính anh xuống siêu thị dưới lầu, chuẩn bị nấu nước trà gừng đường đỏ cho cô uống.
Có trời mới biết mấy ngày hôm nay một mình cô ở nhà đều ăn đồ không tốt cho sức khỏe, đến khi nhìn thấy trong thùng rác nhà cô đầy vỏ hộp mì ăn liền, anh không nhịn được mà giận tái mặt.
Một cô gái, sao có thể ăn mãi mấy thứ này?
Nhìn Bùi Thần có vẻ rất tức giận, Tần Khai Hân nằm ở trên giường, vừa ôm bụng đau, vừa cười ngây ngốc.
Cảm giác được người chiếu cố, thật sự quá hạnh phúc!
Còn nhớ rõ lúc cô vừa mới tốt nghiệp, một mình thuê nhà trọ bên ngoài, có lần sinh bệnh phát sốt, không dám nói cho cha mẹ, sợ bọn họ lo lắng, cô liền nằm trên giường ngủ từ sáng đến tối, cuối cùng không chịu được, đành sử dụng cả tay chân bò vào phòng tắm, dùng nước nóng lau người để ra mồ hôi, rồi lại bò về giường tiếp tục ngủ, ngủ thẳng đến sáng hôm sau mới hạ sốt.
Cô cũng không biết tại sao mình có thể chống đỡ được, có lẽ là do thói quen hình thành từ trung học, sợ làm phiền người khác, bệnh nặng thì cảm thấy chỉ cần cắn răng chịu đựng là khỏi, quả thực đúng là nữ anh hùng có thần kinh thép!
Ngẫm lại, so với hiện tại, Tần Khai Hân bỗng sinh ra nghi vấn "Không biết hai mươi mấy năm qua mình sống như thế nào".
Bùi Thần xuống siêu thị dưới lầu mua đường đỏ Hòa Khương, lại mua thêm chút nguyên liệu nấu ăn, lúc chuẩn bị tính tiền, chợt nhớ ra cái gì, xoay người đi tới khu vực bán đồ của nữ giới, cầm mấy gói băng vệ sinh.
Một người đàn ông quần áo thẳng thớm, tướng mạo bất phàm, một mình vào siêu thị mua thứ này rất không bình thường, em gái quầy thu ngân cố ý quan sát anh thêm vài lần, chờ anh đi khỏi, bắt đầu lôi kéo đồng nghiệp bên cạnh xì xào bàn tán.
Bùi Thần không chút để ý, xách các thứ về nhà.
Tần Khai Hân đã ngủ thiếp đi trên giường anh, chắc vì quá mệt mỏi, cô ngủ rất sâu, còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ, đôi mắt nhắm chặt hơi hơi rung động, có lẽ là đang nằm mơ.
Anh không đánh thức cô, nhẹ nhàng đi vào, ngồi bên cạnh ngắm cô, chợt nghĩ tới một mẩu chuyện bảy năm trước.
Lúc đó anh bổ túc Toán cho cô, anh đi ra ngoài một lát, khi quay lại phát hiện cô đã nằm gục trên bàn học ngủ thiếp đi, môi hơi hé ra, chảy một mảng nước miếng lớn, còn nói mớ: "Em không làm, em không muốn làm..."
Dáng vẻ này, thật sự quá ngốc quá đáng yêu, anh không nhịn được, cất bút của cô vào trong túi, rồi dùng ngón tay bóp mũi cô, gọi cô giống như heo nhỏ, sau đó cô lầu bầu thức dậy.
Anh nhanh chóng rút tay về, giả bộ như cái gì cũng chưa xảy ra, nhìn cô, hỏi: "Làm xong chưa?"
Cô tỉnh lại, ba chân bốn cẳng lau nước miếng, luôn miệng nói: "Em sắp, sắp làm xong rồi..." Nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy bút, "Ơ, bút của em đâu rồi? Vừa rồi còn ở đây mà!"
"Ngay cả bút cũng bỏ đi, xem ra là em không muốn làm phải không?" Anh ra vẻ tức giận nói.
"Không phải, vừa nãy vẫn còn, đâu mất rồi?" Cô đứng lên, liều mạng tìm kiếm, gấp đến độ mồ hôi cũng sắp rơi xuống.
"Thôi, dùng bút của anh đi." Anh vứt bút mình qua, "Như vậy mà em cũng không tiếp thu được, xem ra hôm nay phải làm thêm mười đề mới được."
"Cái gì? Mười đề?"
"Hai mươi đề?" Anh nhíu mày.
"Không không không, mười đề đủ rồi, mười đề đủ rồi!"
Về sau, cái bút có hình quả dâu tây trên nắp đậy kia, anh vẫn luôn mang theo trên người, mỗi khi nhớ tới cô, đều không nhịn được mà lấy ra xem.
May thay, hiện giờ rốt cuộc anh không cần phải nhìn vật nhớ người nữa, trước mắt anh là người thật, so với chiếc bút bi nho nhỏ kia còn thật hơn nhiều.
Bùi Thần đứng lên, đắp kín chăn giúp Tần Khai Hân, đi vào phòng bếp.
Trà gừng đường đỏ, lấy củ gừng non rửa sạch bằng nước, cắt lát, thêm hai muỗng đường đỏ nấu chung, cho thêm kỷ tử và táo đỏ, sau đó bỏ những miếng gừng đã ra nước đi, chỉ sợ lát nữa cô thấy gừng uống không trôi.
Đun nước đường xong, anh bắt đầu nấu cơm chiều, vừa rồi bác sĩ nói cô quá mệt nhọc, nội tiết rối loạn, cần bổ sung dinh dưỡng. Cho nên vừa rồi ở siêu thị, anh mua thêm chút cà chua và thịt bò, còn mua thêm hạt điều và cần tây, chuẩn bị nấu cho cô món thịt bò hầm cà chua và hạt điều xào cần tây.
Tần Khai Hân ngửi thấy mùi thức ăn trong phòng bếp nên tỉnh lại, một người vốn không có khẩu vị, ngủ một giấc, hiện tại bụng réo ầm ĩ, hận không thể ăn hai chén cơm ngay lập tức.
Cô ngồi dậy trên giường, định đi tới phòng bếp, nhưng vừa cúi đầu, cả khuôn mặt đã trắng bệch.
Chỉ thấy trên ga trải giường màu trắng để lại một vết màu đỏ cỡ ngón tay, cô, cô, cô để lại dì cả trên giường Bùi Thần ư...
Trời ạ!
Tần Khai Hân chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân xông lên mặt, mang tai cũng sắp bốc hơi, cô tìm khăn tay, ba chân bốn cẳng lau đi, càng lau càng rõ, lau đến mức toát mồ hôi rồi...
"Em đang làm gì vậy?" Phía sau truyền đến giọng nói của Bùi Thần.
Cô vội vàng xoay người, đặt mông ngồi xuống che kín "hiện trường phạm tội", không dám nhìn thẳng Bùi Thần: "Không, không, không có gì."
"Thức dậy có thoải mái hơn chút nào không?"
"Tốt, tốt hơn nhiều rồi."
"Vậy em ra ngoài đi, anh nấu trà gừng rồi."
"A..., anh ra trước đi, em sẽ ra ngay!"
Sau đó, Bùi Thần ra ngoài, cô lại lập tức xoay người, tiếp tục lau lau chà chà...
"Em để đó anh làm cho." Người phía sau không biết trở lại từ lúc nào, vừa vặn tóm trúng cô.
Tần Khai Hân vừa thẹn vừa luống cuống sắp khóc: "Ngại quá, không phải em cố ý... Ưm..."
Anh lại cúi đầu hôn cô, cắn cắn rồi buông ra, ánh mắt nhìn cô rất nghiêm túc, nói: "Về sau, không được giải thích với anh nữa."
Cô mờ mịt nhìn anh.
"Say sorry." Giọng của Bùi Thần mang theo ngữ điệu đậm chất Anh quốc, nói xong, anh lại ấn một nụ hôn nhẹ trên trán cô, nói, "Ra ngoài đi, nơi này giao cho anh."
"Say sorry."
Anh văn vốn không tốt lắm, Tần Khai Hân lặp lại những lời này, cô ra khỏi phòng như đi vào cõi thần tiên, một lát sau mới hiểu được, trên mặt bỗng nóng lên, trong lòng lại ngọt đến phát ngấy.
Trên bàn có sẵn nước đường đỏ Bùi Thần nấu, trong túi đồ có mấy gói băng vệ sinh anh mua ở siêu thị, ban ngày, ban đêm, loại nào cũng có.
Tần Khai Hân không cách nào tưởng tượng, một người đàn ông trưởng thành như anh, vào siêu thị mua mấy thứ này sẽ ra sao.
Cô nhớ tới năm kia, tiếp đãi hai vị khách chuẩn bị kết hôn, thương lượng làm bàn đồ ngọt theo phong cách nào.
Nữ yêu cầu này cái kia, nam bên cạnh chỉ chăm chăm nghịch di động, hỏi cái gì anh ta cũng nói ‘Tùy em’, trò chuyện một lúc, hai người bắt đầu cãi nhau trước mặt cô, lôi hết toàn bộ chuyện xưa ra nói.
Nữ nói: "Anh căn bản là không thích tôi, anh chỉ nghĩ đến bản thân anh thôi!"
Nam nói: "Anh sao lại không thích em, em muốn ba trăm ngàn, anh cho em, em muốn nhẫn kim cương một carat, anh cũng cho em, em muốn gì anh đều cho hết, như vậy còn chưa đủ yêu em sao?"
Nữ nói: "Tháng trước tôi bảo anh đi mua băng vệ sinh cho tôi, anh không chịu đi!"
Nam nói: "Một người đàn ông như anh đi mua băng vệ sinh cho em, có bẽ mặt hay không?"
Nữ nói: "Mua băng vệ sinh sao phải mất mặt, tôi là bạn gái anh!"
Nam nói: "Em là bạn gái anh thì có thể tùy ý chà đạp tôn nghiêm của anh sao?"
Nữ nói: "Anh còn mặt mũi nói tôn nghiêm với tôi hả, anh là đàn ông còn không hữu dụng bằng một miếng băng vệ sinh!"
...
Về sau, hai người không kết hôn nữa, đầu năm ngoái, nữ lần nữa tìm được bạn trai, chuẩn bị kết hôn, lại tìm cô đặt bàn đồ ngọt.
Nữ lén lút nói với cô, bạn trai lần này tuy không phải người có tiền, nhưng đối xử với cô ấy rất rất rất tốt, ngay cả quần lót cũng chịu giặt giúp cô ấy.
"Từ khi tôi và người kia chia tay, ứng xử thoải mái hơn, cũng không cần vừa rời giường đã phải trang điểm, vừa thấy mặt thì thần kinh căng lên, nói khó nghe một chút, lúc hai người ở cùng một chỗ ngay cả rắm cũng phải kìm nén không dám đánh. Người hiện giờ, anh ấy từng nhìn thấy dáng vẻ đẹp nhất của tôi nhưng cũng không ngại dáng vẻ tôi lúc xấu xí nhất, kết hôn là chuyện cả đời, cần tìm một người ở chung thích hợp nhất mới tốt." Lời vị khách nữ đó nói, Tần Khai Hân vẫn còn nhớ rõ.
Khi nghe cô ấy nói những lời này, Tần Khai Hân không có quá nhiều cảm xúc, tuy nhiên giờ này phút này, cô bỗng lĩnh ngộ ra đạo lý trong đó.
Hai người ở cùng một chỗ thoải mái nhất, nên giống như thế này, không cần suy xét quá nhiều, không cần để ý quá nhiều, thẳng thắn đối mặt, bất luận là xinh đẹp hay xấu xí, nếu anh ta yêu bạn, sẽ yêu tất cả của bạn.
Ngủ, ăn cơm, tinh thần của Tần Khai Hân rõ ràng đã tốt hơn, sau khi Bùi Thần rửa sạch bát, hai người liền tắt đèn, ngồi trên sofa cùng nhau xem phim.
Bộ phim mà Tần Khai Hân chọn là ‘Những chú chim cánh cụt đến từ Madagasca’, kỳ thực cô rất thích xem những thể loại phim hoạt hình hài hước như thế này, trước bởi vì sợ Bùi Thần cảm thấy cô ngây thơ nên vẫn không dám xem, hiện tại, cô nghĩ anh muốn cảm thấy thế nào cũng mặc kệ.
"Ha ha ha, buồn cười quá!" Cô xem thật vui vẻ, ôm chân anh không ngừng cười.
Anh cũng cười cùng cô, thuận tiện ôm chặt hơn một chút.
Xem xong phim, rồi xem chương trình giải trí, đợi đến hơn 10 giờ, Bùi Thần muốn nhắc cô đi ngủ, quay đầu lại phát hiện người trong lòng vậy mà ngủ thiếp đi, khóe miệng vẫn cong lên, giữ nguyên nụ cười lúc xem tivi.
Bùi Thần không đánh thức cô, tắt TV, kéo chăn đắp cho cô.
Tần Khai Hân ngủ không sâu, cảm thấy có động liền thức dậy, mở đôi mắt mông lung đang buồn ngủ nhìn Bùi Thần, trong veo, y hệt chú nai con.
"Tiểu Hân." Anh mở miệng.
"Hả?"
"Đã khuya rồi, anh đưa em về nhé?" Anh hỏi.
"Được... Không được." Không biết cô bị kích thích ở đâu, bỗng nhiên lắc đầu, ôm lấy eo Bùi Thần, làm nũng, "Em muốn ngủ ở nơi này, học trưởng, anh cùng em ngủ có được không?"
Lưng Bùi Thần rõ ràng cứng đờ.
Trái tim của Tần Khai Hân đã sắp vọt lên cổ họng, chờ đợi câu trả lời của anh.
Qua một lúc, anh bình tĩnh nói: "Được, vậy em có muốn tắm rửa trước không?"
Đi ngủ mà, chung quy vẫn phải tắm rửa trước, điều này cực kỳ bình thường, đúng không?
Tuy nhiên, sau khi tắm rửa xong, Tần Khai Hân chui vào ổ chăn, Bùi Thần cũng đi tắm rửa, bây giờ cô mới bắt đầu cảm thấy có phần gì gì đó rồi...
Lát nữa anh đi ra, không biết sẽ mặc cái gì, có phải sẽ giống như áo ngủ lần trước không? Dây lưng tùy tiện rút một cái, chẳng phải là toàn bộ...
Ôi, không được nghĩ nữa, máu mũi sắp chảy xuống rồi.
Không được không được, vẫn nên đi ngủ trước, coi như không biết gì cả.
Tần Khai Hân nằm nghiêng trong chăn, đưa lưng về phía cửa phòng, từ từ nhắm hai mắt, giả bộ mình đã ngủ thiếp đi, kỳ thực vẫn luôn chú ý động tĩnh trong phòng.
Một lúc lâu sau, cửa phòng bị mở ra, cùng với tiếng bước chân vang lên, Tần Khai Hân cả kinh, cả người đều căng cứng.
Cô không dám động, trái tim đập thình thịch, cảm giác chỗ bên cạnh lún xuống, anh lên giường, thuận tay tắt đèn đi.
Tạch!
Trong phòng lập tức tối đen, thần kinh Tần khai Hân căng tới cực điểm, không giả vở nổi nữa, cô mở mắt ra, hít thở, cố gắng nhích người ra ngoài.
Nhưng cô vốn có thói quen ngủ ở mép giường, vừa di chuyển một cái, suýt nữa đã từ trên giường té xuống.
"A!" Cô khẽ kêu một tiếng.
Một cánh tay duỗi qua, giữ chặt eo cô, kéo cô trở về.
Lưng cô dán vào ngực anh, chân cô kề sát chân anh, cả người đều bị nhiệt độ cơ thể anh bao quanh, nóng đến mức trán đã rịn ra một tầng mồ hôi, mà vẫn không dám thở mạnh...
Thật hối hận!
Còn tưởng rằng dì cả tới thăm, anh không làm được gì, ngủ chung chỉ đơn thuần là ngủ chung, nhưng lúc này... Cô hoàn toàn không ngủ được!
Hơn nữa, thật là nóng, sắp thở không nổi rồi.
Rốt cuộc, cô không chịu được nóng, nhỏ giọng nói: "Học trưởng, em nóng." Vừa nói, vừa nhích qua nhích lại trong lòng anh, định kéo chăn xuống cho thoáng khí.
"Học trưởng, em nóng."
Xin hãy chú ý, đây là một câu trần thuật, nhưng dưới hoàn cảnh như vậy, không khỏi sẽ sinh ra ý nghĩa ái muội khác, kết quả là, Bùi Thần vốn đang khắc chế chính mình, có phần không khắc chế được nữa.
"Đừng nhúc nhích." Cổ họng anh phát ra tiếng khô khốc.
"Không được, em thật sự rất nóng, anh không thấy nóng sao?" Cô còn đang không an phận nhích tới nhích lui, dùng chân tay, đạp chăn.
Nóng, nóng đến phát cuồng!
Anh dứt khoát kéo chăn ra.
Cuối cùng cũng mát mẻ đôi chút, Tần Khai Hân thở phào nhẹ nhõm... Từ từ, kéo chăn là được, anh đừng kéo quần áo em, a a a a a...
Học trưởng, em sai rồi, em không nóng, em lạnh!
Anh xoay người cô, đối mặt với chính mình, gắt gao ôm lấy, hôn cô, từ trên cổ dần dần gặm xuống, giống như tối hôm đó, chỉ là lần này không còn ai quấy rầy.
Tần Khai Hân không lạnh, mà nóng phát run.
Anh giày vò cô thật lâu, nếu không bởi vì nguyên nhân sinh lý, sẽ càng lâu hơn.
Tóm lại, đêm nay, Tần Khai Hân vốn tưởng rằng cô sẽ khẩn trương không ngủ được, kết quả là mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Trái lại Bùi Thần không có ngủ, anh mở to mắt, nhìn cô đang ngủ vùi trong ngực mình, vừa nhìn vừa nhớ lại chuyện trước kia, nghĩ đến khoảnh khắc vui vẻ, không nhịn được mà cười rộ lên.
Những điều tốt đẹp ấy, không chỉ là hồi ức nữa rồi.