Quân đoàn dự bị thứ sáu trong vòng nửa canh giờ toàn bộ chuẩn bị xong, cả quân doanh toàn bộ chờ trong giáo trường, lều vải các loại, cũng đã đều cất kỹ. Tùy thời chuẩn bị trợ giúp tiền tuyến.
Thám báo binh không ngừng ra vào quân doanh, từ dáng vẻ vội vàng và sắc mặt của bọn hắn liền có thể nhìn ra, tình hình chiến đấu phía trước chỉ sợ không thể lạc quan.
Rất nhanh, doanh đoàn trưởng cùng những sĩ quan thượng cấp khác liền bị gọi đi tổ chức hội nghị quân sự. Hoắc Vũ Hạo và Đái Lạc Lê hai tên lâm thời thân binh bị Hứa Vân trực tiếp mang theo.
Loại thời điểm này, Hứa Vân không có bất kỳ kinh nghiệm chiến trường có thể nói là tâm loạn như ma, nàng không chỉ là một tên doanh đoàn trưởng, càng là đế quốc công chúa a! Chiến tranh liên hệ đến an nguy quốc gia, nàng có thể nào không vội.
Đến bên ngoài Soái Trướng, với tư cách thân binh, Hoắc Vũ Hạo và Đái Lạc Lê chỉ có thể chờ đợi ở bên ngoài. Hoắc Vũ Hạo mặc dù vội vàng, nhưng cũng vô pháp dùng tinh thần lực xem tình huống bên trong. Nếu không, một khi bên trong có cường giả hồn sư, lỡ như phát hiện tinh thần dao động của hắn sẽ không tốt.
Hội nghị tiến hành lạ thường ngắn ngủi, không đến mười phút đồng hồ, Hứa Vân liền vội vã từ bên trong vọt ra.
- Nhanh, cùng ta về doanh đoàn.
Dứt lời, nàng đã nhảy tót lên ngựa, về phần hai vị thân binh lại chỉ có thể chạy theo sau.
- Vân. . . doanh trưởng.
Đái Lạc Lê lúc đầu muốn gọi Vân nhi, lại bị Hoắc Vũ Hạo trừng mắt liếc, hắn lúc này mới nhớ tới biện pháp Hoắc Vũ Hạo dạy mình.
Vội vàng điều chỉnh sắc mặt, biểu hiện một bộ dáng vô cùng nghiêm chỉnh.
Hứa Vân quay đầu nhìn về phía hắn, không chờ hắn đặt câu hỏi, đã nói thẳng:
- Tiền tuyến, tan tác. . . , quân đoàn Tây Bắc đã ra mệnh lệnh, lệnh cho chúng ta lập tức vào thành, dựa vào Ngự Minh Thành xây dựng công sự phòng ngự, chờ đợi đại quân triệt hạ tới tụ hợp.
- Cái gì? Tiền tuyến tan tác?
Đái Lạc Lê kinh hãi kêu lên, phải biết, phòng tuyến biên giới phía tây của đế quốc Tinh La đã thủ vững mấy ngàn năm a! Dựa vào nơi hiểm yếu của Minh Đấu sơn mạch, có thể nói là vững như thành đồng.
Hứa Vân khuôn mặt có chút tái nhợt:
- Đúng vậy, tiền tuyến tan tác. Đế quốc Nhật Nguyệt phát động không hề có điềm báo trước. Bọn hắn dùng mấy viên Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn cấp chín cứ thế mà nổ tung một lỗ hổng khổng lồ ở địa phương tương đối yếu kém của Minh Đấu sơn mạch. Sau đó ít nhất xuất động binh lực bốn cái quân đoàn hồn đạo sư tiếp tục đả kích quân ta. Quân đoàn hồn đạo sư oanh kích bao trùm cứ thế mà bức lui quân đoàn Tây Bắc, dẫn dắt quân đội đế quốc Nhật Nguyệt từ lỗ hổng Minh Đấu sơn mạch vọt vào. Hơn nữa còn có một khỏa Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn cấp chín rơi vào vị trí hạch tâm của quân đoàn Tây Bắc, tướng sĩ tiền tuyến tử thương thảm trọng. Đã không chống nổi, đang triệt thoái phía sau.
- Phụ thân ta thì sao?
Đái Lạc Lê gấp giọng hỏi.
Hứa Vân lên tiếng:
- Đái nguyên soái đang suất lĩnh quân đoàn toàn lực chống cự quân địch xâm lấn, nhưng thế xông của đế quốc Nhật Nguyệt cực kỳ hung mãnh. Mặc dù số lượng quân đội không nhiều, nhưng Hộ Quốc Chi Thủ thậm chí xuất động ba quân đoàn. Tới quá nhanh, quá đột ngột, khiến lực phá hoại cũng quá mạnh.
Hoắc Vũ Hạo trầm giọng hỏi:
- Doanh trưởng, biên giới phía Tây bên này an bài hết thảy có bao nhiêu quân lực?
Hứa Vân lên tiếng:
- Phòng ngự biên giới phía tây, lấy quân đoàn Tây Bắc làm chủ, quân đoàn Tây Phương làm phụ. Trong đó, quân đoàn Tây Bắc có đến mười một cái quân đoàn, tổng cộng ước chừng mười hai vạn người. Quân đoàn Tây Phương là tám cái quân đoàn, tổng binh lực tám vạn. Trừ cái đó ra, còn có hai mươi vạn phụ binh. Tổng lượng binh lực nhiều đến gần bốn mươi vạn. Phía sau biên cảnh có bảy tòa thành thị có được quân đoàn dự bị, tổng binh lực ước chừng hai mươi vạn.
Nghe nàng vừa nói như vậy, trong lòng Hoắc Vũ Hạo cũng coi là nắm chắc. Biên giới phía tây của Đế quốc Tinh La bố trí tổng cộng gần sáu mươi vạn binh lực, chiến binh cũng có đến gần ba mươi vạn. Đây chính là con số khá khổng lồ. Hơn nữa, chiến lực của hai quân đoàn biên giới phía tây bên này tất nhiên là mạnh nhất toàn quân, trang bị cũng tốt nhất. Dù sao, đế quốc Nhật Nguyệt mới là địch nhân lớn nhất. Ít nhất đế quốc Tinh La từ Đường Môn mua sắm Chư Cát Thần Nỗ Pháo chủ yếu đều vận chuyển tới phía tây.
Dưới loại tình huống này, biên cảnh đột nhiên xuất hiện đại chiến, thế mà vẫn xé mở tan tác phòng tuyến mạnh nhất của đế quốc Tinh La, có thể nghĩ, đế quốc Nhật Nguyệt mang tới đả kích kinh người đến cỡ nào.
Quân đoàn dự bị thứ sáu rất nhanh liền đã điều động, mang theo quân giới nhanh chóng tiến vào Ngự Minh Thành. Cái tên Ngự Minh Thành, chỉ sợ thật sẽ phải thực hiện.
Từng kiện quân tình không ngừng từ Ngự Minh Thành cùng tiền tuyến truyền đi, toàn bộ hai cái quân đoàn dự bị thứ tư, thứ sáu sau khi vào thành, lập tức phong bế cửa thành. Tiến vào đề phòng cấp một. Trong đó, kho lúa, kho quân giới trọng yếu nhất đều điều động trọng binh phòng ngự. Bầu không khí khẩn trương chưa từng có, ngưng trọng đến mức trong không khí tựa hồ có thể chảy ra nước.
Hoắc Vũ Hạo bọn hắn được an bài ở thành Đông. Bởi vì bọn hắn tân binh đông đảo, một khi phát sinh chiến sự, phía Tây khẳng định là đứng mũi chịu sào, bởi vậy bọn hắn liền bị an bài ở phía đông.
Hứa Vân sau khi lại mở hội nghị quân sự, mặt đen đen sầm về tới doanh trại lâm thời của bản thân, Hoắc Vũ Hạo và Đái Lạc Lê bị nàng an bài trong phòng chờ.
- Doanh trưởng, tình huống như thế nào?
Đái Lạc Lê vội vàng hỏi. Việc quan hệ an nguy cha mình, hắn không thể không gấp.
Trên gương mặt Hứa Vân xinh đẹp tràn đầy sầu lo:
- Tình huống rất tệ, trước mắt tình huống thương vong tiền tuyến còn không rõ ràng lắm. Chỉ nói là Bạch Hổ Công Tước vì có thể làm cho đại bộ đội kéo ra cường thế hỏa lực bao trùm của đế quốc Nhật Nguyệt, dẫn đầu Bạch Hổ Thân Vệ quân đoạn hậu. Quân đoàn Tây Phương bên đó cũng đồng thời gặp phải đả kích mang tính hủy diệt, đế quốc Nhật Nguyệt đồng dạng vận dụng Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn cấp chín. Phỏng đoán bảo thủ thì lần này đế quốc Nhật Nguyệt hết thảy vận dụng ít nhất hơn sáu khỏa Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn cấp chín.
Nghe nàng vừa nói như vậy, cho dù là Hoắc Vũ Hạo cũng không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, chính bởi vì biết rõ uy lực của Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn, mới hiểu được tính chất phá hoại khủng bố của nó.
Đái Lạc Lê sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, ánh mắt lại bỗng nhiên trở nên trở nên kiên nghị:
- Ta muốn đi tìm phụ thân. Hứa Vân, ta phải đi!
Nói xong, hắn lập tức xoay người muốn hướng ra bên ngoài.
Hoắc Vũ Hạo lập tức bắt được bờ vai của hắn, đem hắn cưỡng ép lôi trở về:
- Ngươi cũng không thể đi, đi cũng vô dụng. Thành thành thật thật ở chỗ này. Chẳng lẽ ngươi một tên Hồn Tôn không có thực lực của Hồn Tôn, còn muốn đến tiền tuyến xoay chuyển tình thế sao?
Đái Lạc Lê hai mắt đỏ bừng lên tiếng:
- Ta cũng không thể ở chỗ này chờ như vậy. Phụ thân đang vì quốc nạn mà liều mạng đọ sức, thân là con của hắn, cho dù chết, ta cũng phải cùng hắn cùng một chỗ dục huyết phấn chiến chết ở trên chiến trường. Ta tới làm binh, là vì bảo vệ quốc gia, ta là hồn sư, cùng các tân binh ở chỗ này chờ đợi tính là gì?
Ba!
Một bàn tay của Hoắc Vũ Hạo trực tiếp quất vào mặt hắn, đem Đái Lạc Lê đánh ngã xuống đất, lạnh lùng nói:
- Ngươi có ý nghĩ rất tốt, cũng rất có dũng khí, nhưng bất quá là cái dũng của thất phu mà thôi. Ngươi là hồn sư thì thế nào? Ngươi cho rằng lấy tình huống phong tỏa cửa thành trước mắt, ngươi có thể rời đi? Hay là nói ngươi dự định hiện tại liền biểu lộ bản thân là con trai của Bạch Hổ Công Tước, làm cho phụ thân ngươi mất mặt?
- Ngươi hẳn nên hung ác với bản thân, bởi vì thực lực của chính ngươi không đủ mạnh, ngay tại lúc này mới giúp không được hắn. Ngươi nếu có quyết tâm, hiện tại hẳn là dùng vào tu luyện. Ngự Minh Thành là hậu phương lớn cho tiền tuyến, một khi phía trước không chống nổi, chính là con đường lui binh. Đây là sự tình ngươi đủ khả năng đi làm, so với ngươi trực tiếp đi chịu chết hữu dụng hơn nhiều.
Có lẽ là bị Hoắc Vũ Hạo đánh đến quen thuộc, Đái Lạc Lê cũng không có bởi vì một tát này nổi giận, từ dưới đất bò dậy, sắc mặt âm trầm không lên tiếng.
Hứa Vân ở bên cạnh ngồi xuống trên ghế, ánh mắt tan rã, hoang mang lo sợ. Đột nhiên đối mặt loại quy mô chiến tranh toàn diện này, nàng đã hoàn toàn hoảng hồn.
Hoắc Vũ Hạo nhìn sắc trời bên ngoài một chút, trầm giọng nói:
- Các ngươi lưu lại nơi này tu luyện cho tốt, ta đến tiền tuyến đi xem một chút, mang theo tin tức trực tiếp trở về.
- Ngươi đi?
Ánh mắt Đái Lạc Lê và Hứa Vân lập tức đồng thời tập trung ở trên người hắn.
Hoắc Vũ Hạo đi đến trước mặt Đái Lạc Lê, ánh mắt lạnh lẽo trở nên ôn hòa, vỗ vỗ bờ vai của hắn:
- Gọi ta một tiếng ca.
- Ca.
Đái Lạc Lê theo bản năng kêu lên.
Trên mặt Hoắc Vũ Hạo toát ra vẻ mỉm cười:
- Lưu lại nơi này, cũng đừng cố đi. Ta rất nhanh sẽ trở về tìm các ngươi.
Nói xong câu đó, hắn lập tức lặng yên hóa thành hư vô trước mặt Đái Lạc Lê, hoàn toàn biến mất.
- Ngươi. . .
Đái Lạc Lê trợn mắt hốc mồm nhìn vào không gian trước mặt, hắn thậm chí cũng không từ trên người Hoắc Vũ Hạo cảm nhận được bất kỳ dao động hồn lực. Chỉ có vũ hồn bản thân triệt để hoàn thành biến dị tựa hồ đã nhận ra cái gì.
Ánh mắt Hứa Vân cũng đồng dạng ngốc trệ:
- Ta hiện tại vững tin, hắn hẳn không phải là do phụ thân ngươi phái tới.
- Nguyên nhân vì sao?
Đái Lạc Lê theo bản năng hỏi.
Hứa Vân lên tiếng:
- Nếu là phụ thân ngươi phái tới, đánh ngươi sẽ không hung ác như vậy. Bất quá, ngươi bị hắn đánh, tựa hồ so với ban đầu mạnh hơn nhiều.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ra khỏi quân doanh, Hoắc Vũ Hạo lắc mình một cái liền bay vào không trung, hồn kỹ Mô Phỏng triển khai toàn bộ, cả người phảng phất hoàn toàn đồng hóa trong không khí. Tinh thần lực càng như là một tấm lưới lớn toàn diện mở ra. Trong giây lát liền bao trùm toàn bộ Ngự Minh Thành.
Đây chính là tinh thần lực cường đại ngay cả Thú Thần Đế Thiên đều phải khiếp sợ a! Cũng chỉ có như vậy, mới có bậc này uy lực.
Hơi phân biệt một chút, Hoắc Vũ Hạo liền không khỏi âm thầm lắc đầu. Không trung Ngự Minh Thành thế mà ngay cả một kiện hồn đạo khí tham trắc trên không đều không có. Trên đầu thành có một ít hồn đạo khí tham trắc hồn lực, luận phòng ngự, so với Nhật Thăng Thành của đế quốc Nhật Nguyệt kém không chỉ một điểm. Đây chính là kết quả của trình độ công nghiệp lạc hậu. Lần này, không biết Tinh La có thể kiên trì bao lâu.
Trong đầu vừa nghĩ như vậy, người hắn đã bắt đầu chuyển động, hóa thành một đạo ánh sáng phóng về hướng tây.
Ra khỏi phạm vi Ngự Minh Thành, mặc vào hồn đạo khí phi hành cánh bướm, hồn lực thôi động khiến tốc độ đột ngột tăng.
Rất nhanh, Hoắc Vũ Hạo liền thấy bại binh lui về từ tiền tuyến. Thật là binh bại như núi đổ a! Lượng lớn binh sĩ ủ rũ cúi đầu đang từ phương tây lui về, rất nhiều người thân mình đều mang thương thế. Ngay cả cách tổ chức đều đã có vẻ hơi hỗn loạn.