Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 842: Đệ đệ (1)



Trong đó, nghĩ đến nhiều nhất là hướng đi của Vương Đông Nhi. Đông Nhi, nàng đến tột cùng đi nơi nào đây? Cho dù nàng đã quên đi hết thảy chuyện của chúng ta, cũng nên để ta tìm tới ngươi mới được a!

- Đội trưởng.

Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lẽo cứng rắn đem Hoắc Vũ Hạo từ trong suy nghĩ tỉnh lại.

Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn lên, chỉ thấy Đái Lạc Lê đang đứng ở bên cạnh, ánh mắt sáng rực nhìn vào hắn.

- Làm sao vậy, có việc?

Hoắc Vũ Hạo hỏi.

- Chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?

Đái Lạc Lê nói ra.

Hoắc Vũ Hạo tự nhiên hiểu được hắn muốn làm gì, cũng không từ chối, trực tiếp đứng lên, đáp:

- Được.

Hắn cũng không cầm lấy trường thương của bản thân, tay không theo Đái Lạc Lê đi ra doanh trướng.

Hai người vừa ra khỏi doanh trướng, bên trong doanh số một ngược lại náo nhiệt lên, không ít tân binh bắt đầu nghị luận ầm ĩ. Hoắc Vũ Hạo bất động thanh sắc, nhưng vẻ mặt Đái Lạc Lê lập tức tương đối rõ ràng.

- Các ngươi nói xem, phó đội trưởng gọi đội trưởng ra ngoài, có phải muốn hướng hắn khiêu chiến hay không?

- Ta thấy có khả năng. Ngươi nhìn xem ánh mắt của phó đội trưởng một bộ dáng lòng tin mười phần. Đại đội trưởng không phải đã nói rồi sao? Chỉ cần có năng lực, ai cũng có khả năng làm đội trưởng. Phó đội trưởng hôm nay nhìn thấy thực lực của đội trưởng mà còn dám hướng hắn khiêu chiến, xem ra cũng rất mạnh a! Doanh số một của chúng ta thật đúng là ngọa hổ tàng long đây.

Lúc này, sắc trời bên ngoài đã tối hẳn. Đái Lạc Lê đi về hướng giáo trường, Hoắc Vũ Hạo cũng không hỏi thăm, chỉ lặng lẽ đi theo sau lưng hắn.

Ra khỏi quân doanh, hai người rất nhanh liền đi tới giáo trường.

Đái Lạc Lê dừng bước, quay người nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo:

- Đường Đông, ta lập tức di thẳng vào vấn đề. Ta hi vọng ngươi có thể đem vị trí đội trưởng nhường cho ta.

Hoắc Vũ Hạo bình tĩnh hỏi:

- Nguyên nhân vì sao?

Đái Lạc Lê lên tiếng:

- Ta nhất định phải làm cái đội trưởng này, nguyên nhân vì sao ngươi cũng đừng quản. Ta chỉ cần cái danh này, doanh số một vẫn là ngươi quản, phương diện này ta không am hiểu. Nhưng ở trong huấn luyện, còn có khả năng trong chiến tranh trong tương lai, ta nhất định sẽ xông lên ở vị trí đầu tiên. Tin tưởng không bao lâu, ta liền có thể tích lũy quân công thăng cấp. Khi đó, ngươi vẫn như cũ là đội trưởng. Như thế nào?

- Không được.

Hoắc Vũ Hạo trả lời rất đơn giản. Hắn tự nhiên hiểu được mục tiêu của Đái Lạc Lê chỉ sợ cùng hắn giống nhau, đều phải từ tầng dưới chót nhất đi lên, sau đó dần dần trở thành một tên quan quân thượng tầng. Chỉ là, hắn cũng tương tự không có quá nhiều thời gian trà trộn ở tầng dưới chót a!

- Chúng ta đọ sức một trận đi, nếu như ta thắng, nhường cho ta, như thế nào?

Đái Lạc Lê tự nhiên cũng đoán được Hoắc Vũ Hạo sẽ không đồng ý, nhưng không nghĩ tới đối phương cũng không hỏi nhiều, trực tiếp lập tức cự tuyệt.

- Được.

Hoắc Vũ Hạo vẫn như cũ trả lời đơn giản. Nhanh giải quyết gia hỏa này, xong trở về bắt đầu minh tưởng. Thời gian không còn sớm.

Đái Lạc Lê rõ ràng bị loại ngữ khí đơn giản trực tiếp, thậm chí có chút không nhìn tới của Hoắc Vũ Hạo chọc giận. Quát lạnh một tiếng, liền sải bước phóng về hướng Hoắc Vũ Hạo.

Tốc độ của hắn quả thực rất nhanh, hồn sư cùng với hồn lực tăng lên, thân thể cũng sẽ không ngừng được cải thiện, so với người bình thường còn mạnh hơn nhiều. Người đến quyền đến, mục tiêu của quả đấm của hắn là vai phải của Hoắc Vũ Hạo.

Thân thể của Hoắc Vũ Hạo trầm xuống phía dưới, dùng thế đứng tấn giống như đúc giữa trưa. Khi nắm đấm của Đái Lạc Lê sắp đến sát vai trái của hắn, phân nửa thân thể bên trái của hắn hơi thu lại hướng về sau một chút, tránh khỏi điểm mạnh nhất trong quyền phong của Đái Lạc Lê, ngay sau đó, vai trái lại đâm tới, đụng vào nắm tay của hắn.

Ầm!

Đái Lạc Lê chỉ cảm thấy một cỗ đại lực truyền đến, nắm đấm của mình phảng phất đánh vào tấm thép, lảo đảo lui về phía sau mấy bước mới đứng vững thân hình, trong mắt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.

Giữa trưa hắn cũng nhìn ra thực lực của Hoắc Vũ Hạo không yếu, nhưng cũng không nghĩ tới lại có thể chiến thắng bản thân trên lực lượng thân thể.

Hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua như vậy, ngay sau khi thân thể lui lại, lại lần nữa vọt lên. Lần này, tốc độ của hắn rõ ràng tăng nhanh.

Lần này hắn cũng không tiếp tục dùng nắm đấm trực tiếp oanh kích, mà một tay chụp vào đầu vai Hoắc Vũ Hạo. Ánh mắt của hắn rõ ràng sắc bén hơn.

Hoắc Vũ Hạo nâng lên tay trái, đón tay phải hắn chộp tới. Tay phải của Đái Lạc Lê nửa đường đột nhiên dừng lại một chút, sau đó liền muốn thay đổi phương hướng. Nhưng mà, tay trái của Hoắc Vũ Hạo lại bỗng nhiên gia tốc. Đái Lạc Lê chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, cổ tay căng lên, đã bị Hoắc Vũ Hạo bắt lấy.

Tay trái của Hoắc Vũ Hạo vừa bắt lấy tay phải của Đái Lạc Lê, lập tức liền bóp lại uyển mạch của hắn, cánh tay vung mạnh, đem cả người Đái Lạc Lê quăng đi.

Gặp được nguy hiểm, Đái Lạc Lê thân là hồn sư cơ hồ theo bản năng lập tức thôi động hồn lực của bản thân. Nhưng mà, hắn chỉ cảm thấy Hoắc Vũ Hạo ngón tay trái giống như cốt thép, thế mà nắm vuốt uyển mạch của hắn, làm hắn cảm giác được nửa người từng đợt run lên. Hồn lực vậy mà không cách nào đề tụ.

Phanh!

Động tĩnh lần này coi như lớn hơn nhiều. Đái Lạc Lê trực tiếp bị Hoắc Vũ Hạo quăng rơi trên mặt đất.

Giáo trường đều là đất, nhưng lần này mượn thể trọng cộng thêm quán tính của Đái Lạc Lê, làm hắn ngã đến thất điên bát đảo, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng phảng phất đều xáo trộn. Xương cốt đều muốn tan thành từng mảnh.

Hoắc Vũ Hạo buông tay ra, lắc đầu, quay người đi về hướng doanh trại.

- Ngươi, ngươi đừng đi.

Đái Lạc Lê thẹn quá hóa giận kêu lên. Đồng thời ngưng tụ hồn lực, chống đỡ từ dưới đất bò dậy.

Hoắc Vũ Hạo dừng bước, quay người nhìn về phía hắn:

- Về sớm một chút đi. Ngày mai còn phải huấn luyện, cường độ huấn luyện tân binh cũng không yếu.

- Không được. Ta phải đánh bại ngươi. Xin lỗi.

Đái Lạc Lê đột nhiên khẽ quát một tiếng, ngay sau đó, một tầng bạch quang từ trên người hắn sáng lên, lập tức, cả người hắn nhanh chóng bành trướng, cơ bắp rõ ràng trở nên tráng kiện. Từng sợi lông màu trắng từ trong cơ thể toát ra, quân phục đều bị đẩy lên căng cứng.

Hoắc Vũ Hạo từ khi tiến vào quân doanh, lần thứ nhất hiện lên vẻ giật mình.

Đái Lạc Lê thi triển ra vũ hồn này, với hắn mà nói thật sự quá quen thuộc a.

Bạch Hổ, quả thật chính là vũ hồn Bạch Hổ. Không, thoáng có chút không đúng, khí thế kém một chút so với vũ hồn Bạch Hổ, hơn nữa, bộ lông trên người hắn chỉ có màu trắng thuần túy, cũng không trắng đen xen kẽ, càng không có song đồng kỳ dị của gia tộc Bạch Hổ.

Đái Lạc Lê, Đái Lạc Lê. . .

Bỗng nhiên, Hoắc Vũ Hạo nghĩ tới, nhớ tới nguyên nhân vì sao bản thân lại cảm thấy cái tên này quen thuộc.

Hắn, hắn là. . .

Ánh mắt Hoắc Vũ Hạo nhìn vào Đái Lạc Lê lập tức trở nên khác biệt. Từ bình thản trước đó biến thành khẩn thiết.

Năm đó, thời điểm hắn sinh hoạt tại phủ Bạch Hổ Công Tước, ngoại trừ mẫu thân bên ngoài, chỉ có số ít mấy người đã từng mang cho hắn ấm áp. Trong đó, xem như có một nữ nhân, tiểu thiếp của Bạch Hổ Công Tước. Đồng dạng là một nữ nhân bị Bạch Hổ Công Tước phu nhân căm thù.

Vị tiểu thiếp phu nhân của Bạch Hổ Công Tước này đối với mẹ con bọn hắn vô cùng chiếu cố. Hoắc Vũ Hạo vừa ra đời mấy năm, luôn luôn đưa chút đồ ăn và quần áo cho bọn hắn. Nàng còn ôm qua Hoắc Vũ Hạo.

Về sau, bị Bạch Hổ Công Tước phu nhân biết chuyện này, mới xem như đoạn tuyệt liên hệ.

Hoắc Vũ Hạo khi đó còn rất nhỏ, cho nên, ký ức không phải rất sâu sắc. Nhưng hắn mơ hồ nhớ kỹ, vị tiểu thiếp phu nhân cũng có một đứa bé, danh tự gọi là Đái Lạc Lê, dựa trên tuổi tác hẳn là so với chính mình nhỏ hơn một tuổi.

Không phải vũ hồn Bạch Hổ thuần túy, tên là Đái Lạc Lê, chẳng lẽ nói, tên thanh niên trước mắt lại là đệ đệ cùng cha khác mẹ của bản thân sao?

Dựa theo tuổi tác đến tính toán, Đái Lạc Lê nếu quả như thật là con trai của Bạch Hổ Công Tước, Hắn là đệ đệ so với chính mình nhỏ hơn một tuổi a!

Nghĩ tới đây, đôi mắt của Hoắc Vũ Hạo không khỏi có chút ẩm ướt. Cùng hắn đối với Đái Thược Hành, Đái Hoa Bân tràn ngập địch ý khác biệt. Hắn đối với Đái Lạc Lê lại không có nửa điểm địch ý, mà chỉ có thân tình. Lúc trước, mẹ của hắn đã từng đã giúp mẹ của mình rất nhiều, bằng không mà nói, bản thân thậm chí sẽ có nguy cơ chết yểu. Về sau bởi vì chính thất phu nhân tham gia, không thể tiếp tục gặp mặt, nhưng mà, ân tình của vị phu nhân đó, Hoắc Vũ Hạo lại nhớ rõ.

Dưới chân Đái Lạc Lê dâng lên ba vòng hồn hoàn, hai vàng một tím, thân là con của Bạch Hổ Công Tước, ít nhất cũng có hồn hoàn phối hợp tốt nhất. Nhưng mà, so sánh với hai vị ca ca Đái Thược Hành, Đái Hoa Bân, thiên phú của hắn hiển nhiên là phải kém hơn rất nhiều. Hoắc Vũ Hạo lúc này đã mười chín tuổi, nói cách khác, Đái Lạc Lê cũng tiếp cận niên kỷ mười tám tuổi. Mười tám tuổi mới là Hồn Tôn, đối với hồn sư bình thường mà nói mặc dù không tệ, nhưng đối với Bạch Hổ Công Tước nhất mạch mà nói thì còn kém một chút. Ít nhất cũng không đủ để khiến hắn bộc lộ tài năng trong phủ công tước.

- Không cần ta phải nói thêm cái gì đi? Mặc dù năng lực thân thể của ngươi rất mạnh, ta rất hiếu kì ngươi làm thế nào luyện thành. Nhưng người thường vẫn là người thường, cùng hồn sư chúng ta là không thể so sánh. Ngươi nhận thua đi, đem chức đội trưởng nhường cho ta. Về sau, trong tiểu đội, ta cũng sẽ giúp ngươi, lại không tước đoạt quyền chỉ huy của ngươi. Lát nữa chúng ta đi tìm đại đội trưởng đổi chức vị, sau đó ta không nói với mọi người trong tiểu đội là được. Thế nào?

Đái Lạc Lê mang theo cảm giác ưu việt nói.

Trên mặt Hoắc Vũ Hạo toát ra một tia mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ, tên đệ đệ của chính mình thật đúng là không thích hợp làm binh, bởi vì hắn không đủ hung ác, từ vừa rồi lúc tỷ thí xuất thủ, cùng lúc này lời nói có chút ngây thơ liền có thể nhìn ra.

Hắn đương nhiên có thể đem chức đại đội trưởng nhường lại, nhưng mà, đã nhận ra là thân đệ đệ của mình, hắn như thế nào cũng muốn dạy dỗ thật tốt tiểu tử này một chút.

Vũ hồn Bạch Hổ truyền thừa cũng không thuần túy, không biết là nguyên nhân gì, nhưng với năng lực hiện tại của Hoắc Vũ Hạo, muốn trợ giúp hắn tăng trưởng lại cũng không khó.

- Tới đi.

Hoắc Vũ Hạo hướng hắn vẫy vẫy tay.

Đái Lạc Lê vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi lên tiếng:

- Ta là hồn sư, ngươi còn dự định động thủ với ta?

Hoắc Vũ Hạo cười nhạt một tiếng:

- Hồn sư cũng không phải vô địch, đánh bại ta, ngươi chính là đội trưởng.

Đái Lạc Lê hừ một tiếng:

- Tốt, ngươi cẩn thận.

Dứt lời, hắn đột nhiên phóng tới Hoắc Vũ Hạo, sau khi phóng thích thêm vũ hồn, tốc độ và lực lượng của hắn rõ ràng tăng lên rất nhiều. Cấp bậc Hồn Tôn, trong hồn sư mặc dù còn không có tiến vào trung cấp, nhưng cũng đã tương đối khá. Vũ hồn Bạch Hổ của hắn cho dù là biến dị, nhưng cũng cuối cùng nội tình vẫn là vương giả trong loài thú.

Khí thế uy mãnh bỗng nhiên bộc phát, hồn lực bộc phát, Đái Lạc Lê cũng không sử dụng hồn kỹ, cơ hồ nháy mắt sau đã đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, một đôi hổ trảo chụp về hướng bả vai của hắn.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv