Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 801: Đại quân Vong Linh (1)



Mục lão lúc trước đã điều động qua một lần để phụ trợ Huyền lão khốn trụ Đế Thiên. Lúc này lại lần nữa điều động bảo vệ toàn thành, càng phụ trợ tất cả các chiến sĩ Sử Lai Khắc khôi phục, tiêu hao khổng lồ cỡ nào a!

Chiến đấu cũng không vì đó mà kết thúc, đại quân thú triều vẫn còn ở bên ngoài. Bọn chúng vẫn như cũ công kích không biết mệt mỏi. Năng lượng của Hoàng Kim Thụ tiêu hao càng nhiều, cũng liền mang ý nghĩa Huyền lão và Mục lão có khả năng điều động năng lượng càng ít. Nói cách khác, thời gian phong ấn Đế Thiên cũng sẽ giảm bớt. Chuyện này căn bản chính là biện pháp uống rượu độc giải khát a! Nhưng hiện tại cũng không còn biện pháp nào nữa.

Tống lão lơ lửng giữa không trung, cảm thụ hồn lực của bản thân khôi phục, ngóng nhìn bầu trời, thì thào nói:

- Nếu như Hoàng Kim Thụ tỏa ra năng lượng thêm một lần nữa, phong ấn trên bầu trời chỉ sợ cũng không còn cách nào duy trì.

Đúng vậy, Hoàng Kim Thụ phóng thích năng lượng có ảnh hưởng trực tiếp đối với phong ấn. Trên bầu trời, vầng sáng dao động rõ ràng mạnh lên. Đế Thiên giãy dụa tựa hồ trở nên kịch liệt hơn nhiều.

Lần này nhiều nhất chỉ có thể khiến các chiến sĩ của Sử Lai Khắc kiên trì nhiều hơn một, hai canh giờ. Nhưng mà, sau đó thì sao?

Trong lúc các cao tầng của học viện Sử Lai Khắc tự hỏi vấn đề gần như tuyệt vọng này, đột nhiên, Vũ Thần Đấu La Tiên Lâm Nhi chỉ một cái phương hướng lên tiếng:

- Mẫu thân, mau nhìn, kia là cái gì?

Nàng chỉ đến hướng tây bắc, bởi vì thân ở không trung, cho nên có thể thấy rất rõ ràng, mặc dù là đêm tối, nhưng ánh sáng xanh sẫm mơ hồ nổi lên vẫn như cũ hết sức rõ ràng. Không chỉ có màu xanh sẫm, còn có một số màu đỏ sậm và màu trắng. Nhìn qua bồng bềnh thấm thoát, chính là đang đi về hướng thành Sử Lai Khắc.

Thời điểm vừa mới bắt đầu, số lượng những điểm sáng này còn rải rác, nhưng mà, rất nhanh, chúng lập tức trở nên nhiều hơn, rậm rạp chằng chịt chạy về phía Sử Lai Khắc. Mặc dù tốc độ cũng không nhanh, nhưng phương hướng khẳng định là không sai.

- Đó là cái gì? Viện quân của chúng ta sao?

Tống lão cũng tập trung tinh thần nhìn về phương hướng đó. Bởi vì hiện tại là đêm tối, khoảng cách lại còn rất xa, cho nên rất khó coi được rõ ràng hình dạng của các điểm sáng.

Tiên Lâm Nhi cười khổ nói:

- Chỉ hi vọng không phải viện quân của đại quân hồn thú là được.

Đại quân hồn thú tựa hồ cũng không cảm nhận được đám khách không mời mà đến này, bởi vì thành Sử Lai Khắc đột nhiên phóng ra kim quang khiến các hồn thú có chút rối loạn. Hùng Quân, Vạn Yêu Vương, Xích Vương mấy đại cường giả đều đang toàn lực công kích kim quang.

Số lượng của đám khách không mời mà đến tương đối không ít, cứ như vậy một lát sau, các loại điểm sáng đầy màu sắc từ đường chân trời phương xa đã xuất hiện thành một mảnh rậm rạp chằng chịt.

Tiên Lâm Nhi nhanh chóng bay xuống nội thành, mang tới hồn đạo khí nhìn xa, nhìn về hướng tây bắc. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã khiến sắc mặt của nàng lập tức trở nên hoàn toàn trắng bệch.

- Là cái gì? Nói đi. Còn có cái gì có thể tệ hơn kết quả bị hủy diệt đây?

Tống lão cười khổ nói.

Tiên Lâm Nhi ngơ ngác nói:

- Con thấy được khô lâu, cương thi, không ít cốt kỵ sĩ, còn có rất nhiều sinh vật cổ quái kỳ lạ. Dường như. . .

- Thánh Linh Giáo?

Tống lão cũng lấy làm kinh hãi, nếu như, Thánh Linh Giáo ở thời điểm này lại nhúng vào một tay, tuyệt đối không thể nào là đến giúp đỡ thành Sử Lai Khắc. Mà bây giờ thành Sử Lai Khắc bị đại quân hồn thú vây khốn, nếu như người của Thánh Linh Giáo mà đến, mục đích sẽ chỉ có một, chính là ngư ông đắc lợi.

Số lượng hồn thú chiến tử trên chiến trường khá là khổng lồ, thành Sử Lai Khắc bên này cũng có thương vong không nhỏ. Lượng linh hồn lực và tử thi này luôn luôn là thứ mà Thánh Linh Giáo thích nhất.

- Không đúng! Nếu như bọn hắn muốn ngư ông đắc lợi, cũng không nên xuất hiện sớm như vậy. Hẳn là chờ chúng ta và hồn thú hoàn toàn lưỡng bại câu thương lại ra tay, mới có thể đạt được lợi ích tối đa. Hơn nữa, tiền đề vẫn là bọn hắn có thể chiến thắng thú triều cường đại này mới được. Thánh Linh Giáo không ngu như vậy mới đúng. Chẳng lẽ, bọn hắn không sợ bị thú triều trực tiếp công kích sao?

Tiên Lâm Nhi trong lòng tràn đầy nghi vấn.

Tống lão sắc mặt nghiêm túc lên tiếng:

- Trừ phi là Thánh Linh Giáo và thú triều lần này có quan hệ, bọn hắn căn bản đã thương lượng xong.

Tiên Lâm Nhi quay đầu nhìn về phía Tống lão mình:

- Mẫu thân, suy đoán này của người cũng quá đáng sợ. Nhưng mà, các hồn thú của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đối với Thánh Linh Giáo hẳn phải càng thêm thống hận hơn so với chúng ta mới đúng, bọn chúng như thế nào lại...

Tống lão thở dài một tiếng, nói:

- Bất luận có phải hay không, chúng ta bây giờ chỉ có thể nghe theo mệnh trời.

Hoàng Kim Thụ phóng ra kim sắc quang tráo đã trở nên càng ngày càng yếu, thể lực và hồn lực của nhóm hồn sư ước chừng đều khôi phục được khoảng năm thành, lại có sức đánh một trận, nhưng mà, bọn hắn còn có thể nhìn thấy bình minh sao?

Đúng lúc này, đại quân hồn thú rốt cục phát hiện lượng lớn khách không mời mà đến ở hướng tây bắc. Ngay sau đó, phản ứng của bọn nó khiến các cường giả của học viện Sử Lai Khắc lơ lửng giữa không trung quan sát phần lớn thở phào nhẹ nhõm.

Đội ngũ phía sau của đại quân hồn thú bên ngoài thành Tây, thành Bắc, rất nhanh tách ra một nhóm hồn thú, đi nghênh đón hướng nhóm khách không mời mà đến. Thấy khí thế hung hăng của chúng, như thế nào cũng đều không giống đội bạn.

Trên không trung, Tống lão đột nhiên cao giọng quát lên:

- Viện quân đến, mọi người đứng vững, thắng lợi đang ở trước mắt!

Thanh âm của bà cực lớn, tạo thành tiếng gầm cuồn cuộn, truyền khắp mỗi một góc thành Sử Lai Khắc.

Dứt lời, Tống lão là người thứ nhất xông ra ngoài, lần nữa hóa thân Thanh Ảnh Thần Ưng, bay về phía Hùng Quân.

Bởi vì cái gọi là nhà có một lão, như có một bảo, không nói đến Tống lão vốn là người cường đại nhất Sử Lai Khắc ở thời điểm hiện tại, chỉ riêng lão vào thời khắc mấu chốt gặp nguy không loạn, nương theo khách không mời mà đến khích lệ chiến sĩ Sử Lai Khắc, đã mang lại tác dụng cực kỳ trọng yếu.

Vào giờ phút này, các chiến sĩ đã sớm là thương binh mệt mỏi, Hoàng Kim Thụ chỉ có thể khôi phục một phần hồn lực và thể lực, lại khôi phục không được tinh thần mệt mỏi của bọn hắn. Hiện tại viện quân đến lại khiến bọn hắn phấn chấn sĩ khí.

Viện quân, mang ý nghĩa hi vọng, hy vọng sống sót a!

Thời điểm Hoàng Kim Thụ bảo hộ lặng yên tán loạn, đại chiến vừa dừng lại ngắn ngủi lần nữa bộc phát. Nhóm hồn sư bằng vào lực lượng của Hoàng Kim Thụ khôi phục bộ phận thực lực, phảng phất hăng máu gà, trong lúc nhất thời, sĩ khí dâng cao, phối hợp vốn bởi vì mỏi mệt mà mất đi tựa hồ cũng trở về. Trong lúc nhất thời áp chế các hồn thú khó mà xông lên đầu tường.

Đây chính là sĩ khí mang tới sức chiến đấu, hai chữ viện quân đã đốt lên ngọn lửa trong lòng mỗi người.

Nơi xa, nhóm hồn thú được phân ra đã cùng đội quân quái dị va chạm. Song phương quả nhiên bắt đầu chiến đấu. Mặc dù khoảng cách rất xa, còn không thấy rõ, nhưng ít nhất vẫn có thể thấy được từng đạo ánh sáng lấp lóe, rõ ràng là các hồn thú đang phóng thích hồn kỹ chiến đấu.

Nhiều điểm sáng tựa hồ dập tắt vô cùng nhanh, nhưng chúng lại giống như thú triều công thành, số lượng rất nhiều. Chỉ là một lát sau, đám hồn thú vậy mà liền bị che khuất. Mà những điểm sáng này tựa hồ cũng bắt đầu gia tăng tốc độ, đi về hướng thành Sử Lai Khắc phương hướng phát động công kích.

Tiên Lâm Nhi vừa giúp mẫu thân ngăn cản viện quân, vừa chú ý đến động tĩnh bên đó. Viện quân? Thật là viện quân sao? Làm sao có thể? Đám sinh vật vong linh sao có thể là viện quân của thành Sử Lai Khắc chứ! Nhưng mà, bọn hắn lại rõ ràng cùng đại quân hồn thú chiến đấu, ngoại trừ viện quân ra thì không cách nào giải thích được nữa.

Từng tiếng gào thét tức giận không ngừng từ trong đại quân hồn thú phát ra, chúng là mệnh lệnh của thượng vị hồn thú. Đại quân hồn thú không tiếp tục chia binh, bọn hắn vẫn như cũ kiêu ngạo toàn lực công kích thành Sử Lai Khắc.

Đại quân Vong Linh còn cách chiến trường càng ngày càng gần, đã sắp phải tiếp cận đến biên giới ngoại vi của đại quân thú triều.

May mắn lúc này đang là đêm tối, từ đầu tường hướng nơi xa nhìn lại, căn bản không thấy rõ cái gì, chỉ có thể nhìn thấy lấm ta lấm tấm ánh sáng. Dưới loại tình huống này, căn bản không phân biệt được viện quân là ai, từ đâu mà đến. Nhưng mà, Tống lão khiến mỗi người đều tin phục vô cùng, đây cũng vì một phần nguyên nhân trong trong nội tâm bọn họ quá khát vọng viện quân đến.

Thế công của bọn hắn đã bắt đầu, vị trí bọn hắn tiến công rất khéo, thời điểm bắt đầu giao chiến, vừa lúc từ vị trí ở giữa phương tây và phương Bắc giết vào. Hồn thú hai bên phân biệt nghe lệnh của Vạn Yêu Vương và Xích Vương, bọn hắn tự nhiên sẽ hoàn thủ khi gặp được công kích, nhưng bởi vì đang toàn lực công thành, tự nhiên là không thể phối hợp lẫn nhau. Cứ thế mà bị một cỗ thế lực từ bên ngoài đến cưỡng ép đột phá đội hình.

Thực lực của hồn thú rơi ở phía sau lại yếu kém, đại đa số đều là hồn thú mười năm, trăm năm. Đại quân Vong Linh giết vào thật giống như thế chẻ tre.

Lúc này, không ai nhìn thấy, ngay tại bên ngoài hướng tây bắc của thành Sử Lai Khắc hai mươi cây số, có cả thảy chín phiến đại môn đen kịt đang không ngừng phun ra sinh vật vong linh.

Trong đám sinh vật vong linh có khô lâu, có thi vu, có kỵ sĩ không đầu khủng bố, ngẫu nhiên có Tăng Ác thể tích khổng lồ, chiến lực kinh người.

Mà ở không trung phía sau chính phiến đại môn, một con mắt dọc khổng lồ màu vàng óng lóe ra ánh sáng sâm u.

Đồng tử của con mắt dọc này hoàn toàn là màu trắng, trắng bệch như tuyết, xung quanh đồng tử tràn ngập màu xám tĩnh mịch, còn bên ngoài lại có từng đạo có thái dương văn màu vàng óng.

Sóng tinh thần mãnh liệt chính là từ con mắt dọc tản ra, cùng với chú ngữ trầm thấp, ánh sáng màu vàng óng hóa thành một đạo đạo quang văn, tương liên cùng chín phiến đại môn. Duy trì bọn chúng mở ra.

Vũ Hồn Chân Thân, Tu La Chi Đồng.

Đúng vậy, Hoắc Vũ Hạo tới. Thời điểm thành Sử Lai Khắc cần có viện quân nhất, hắn trở về.

Đúng ra thì hắn đã chạy đến ở thời điểm chạng vạng tối, nhưng mà, hắn cũng không có lập tức phóng tới thành Sử Lai Khắc.

Ở trên bầu trời phía xa, hắn thấy rõ ràng thành Sử Lai Khắc phát sinh hết thảy, nhìn vào thú triều khủng bố như thế, Hoắc Vũ Hạo cũng không kích động, cũng không có bởi vì cảm xúc kích động mà lập tức tiến đến trợ giúp.

Bởi vì hắn rất rõ ràng, cho dù tu vi của hắn đã đạt đến cấp bậc Hồn Thánh, coi như là viễn siêu cường giả Hồn Thánh thông thường. Nhưng mà, hắn dù sao chỉ có một người, hắn có thể một mình đối phó đại quân thú triều sao? Hắn không thể.

Cho dù là muốn xông về bên trong thành Sử Lai Khắc, cùng đồng bạn tụ hợp cũng đều trở thành hy vọng xa vời. Hơn nữa vu sự vô bổ. Từ bên ngoài giết mấy con hồn thú căn bản không giải quyết được vấn đề, nhất định phải nghĩ biện pháp khác.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv