Băng Đế lườm nơi Thiên Mộng Băng Tằm đang trốn một chút, tiếp tục nói:
- Hắn chính mắt thấy Tà Nhãn Bạo Quân Chúa tể và vị bài danh đệ nhất trong Thập Đại Hung Thú, Thú Thần Đế Thiên bắt đầu một trận đại chiến. Mà trận đại chiến này không chỉ là tranh giành danh xưng đứng đầu trong Thập Đại Hung Thú, đồng thời, khối thịt mỡ Thiên Mộng này cũng mục tiêu tranh đấu của cũng là bọn hắn.
- Khi đó, Tà Nhãn Bạo Quân Chúa tể thậm chí nói qua, muốn đem gia hỏa Thiên Mộng mang về, cùng hắn tiến hành hoàn toàn dung hợp. Thậm chí vì để thuyết phục Thiên Mộng đồng ý, Tà Nhãn Bạo Quân Chúa tể nói cho nó biết, một khi dung hợp, bọn chúng thậm chí có khả năng sáng lập một thần vị mới, tỷ lệ thành công còn không nhỏ. Dù sao, Tà Nhãn Bạo Quân Chúa tể cũng đã tiếp cận tu vi tám mươi vạn năm. Cộng thêm gia hỏa Thiên Mộng có tu vi trăm vạn năm, thật sự có khả năng thành công. Nhưng gia hỏa Thiên Mộng cũng rất tinh minh, nó cảm giác được nếu như mình cùng Tà Nhãn Bạo Quân Chúa tể dung hợp, rất có thể Tinh Thần Căn Nguyên sẽ bị hoàn toàn cắn nuốt. Cho nên mới dứt khoát cự tuyệt.
- Mà Tà Nhãn Bạo Quân Chúa tể đúng là cực kỳ cường đại, cho dù là đối mặt với Thú Thần Đế Thiên, nó cũng không phải không có khả năng chiến thắng. Thú Thần Đế Thiên có tu vi đại khái 80, 82 vạn năm, so với nó nhiều hơn một lần vượt qua bình cảnh đại kiếp. Hai đại hung thú đại chiến ba ngày ba đêm, Đế Thiên mới bằng vào ưu thế tu vi miễn cưỡng chiến thắng Tà Nhãn Bạo Quân Chúa tể. Khi đó, trước khi Tà Nhãn Bạo Quân Chúa tể rời đi, thậm chí còn có ý đồ muốn tiêu diệt Thiên Mộng. Lúc này, trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm lấy vang lên âm thanh của một vị tồn tại thần bí, lúc này mới dọa lui nó.
- Vị tồn tại thần bí? Tinh Đấu Đại Sâm Lâm còn có một vị tồn tại thần bí?
Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nói.
Băng Đế lên tiếng:
- Chuyện này ta cũng không rõ ràng, Thiên Mộng cũng chỉ biết cái đại khái. Thú Thần Đế Thiên được vinh dự đứng đầu trong Thập Đại Hung Thú, đã là tương đương với tồn tại đỉnh phong nhất của Cực Hạn Đấu La trong nhân loại, nhưng bên trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, lại tựa hồ có một tồn tại mạnh hơn đang ngủ say, thậm chí có khả năng giống Y Lão, là một cường giả khủng bố đã có nửa bước vào cánh cửa Thần cấp. Mà cường giả này một mực tựa hồ cũng đang say giấc nồng, đến tột cùng mạnh đến mức nào, chỉ sợ cũng chỉ có Đế Thiên mới biết được.
- Đúng, đúng. Ta có một lần nghe Đế Thiên gọi hắn là chủ thượng.
Âm thanh của Thiên Mộng lại xông ra, nhưng thân thể khổng lồ lại không xuất hiện.
Hoắc Vũ Hạo trợn mắt hốc mồm lên tiếng:
- Vậy ý tứ ban đầu của hai người, không phải là để cho đệ đi đem Tà Nhãn Bạo Quân Chúa Tể ra làm hồn cốt đầu lâu của đệ chứ?
- Đồ đần, dĩ nhiên không phải.
Băng Đế lên tiếng:
- Tà Nhãn Bạo Quân là một cái tộc đàn, cũng không phải chỉ có Tà Nhãn Bạo Quân Chúa Tể, hơn nữa, cho dù là Tà Nhãn Bạo Quân Chúa Tể, cũng chưa chắc không có khả năng thu hoạch hồn cốt của nó. Theo tính toán thì bình cảnh đại kiếp lần thứ tám của hắn cũng sắp đến. Lúc trước, hắn muốn cướp đoạt Thiên Mộng cũng bởi vì nguyên nhân này. Một khi nó không cách nào vượt qua bình cảnh, thật sự bỏ mình, tuy hồn hoàn sẽ không lưu lại, nhưng hồn cốt thì nhất định sẽ có. Hơn nữa, đặc điểm lớn nhất của tộc đàn Tà Nhãn Bạo Quân là một khi có hồn cốt rớt ra, chỉ có thể là hồn cốt đầu lâu.
Chỉ có thể là hồn cốt đầu lâu, mấy chữ này đối với Hoắc Vũ Hạo có trùng kích không nhỏ.
Bình thường mà nói, hồn cốt có từ hồn thú là ngẫu nhiên, mà hồn thú tu vi càng cao, tỷ lệ xuất hiện hồn cốt cũng càng cao. Nhưng lại chỉ có hồn thú mười vạn năm mới đảm bảo sinh ra hồn cốt. Dưới loại tình huống này, Hoắc Vũ Hạo nếu như muốn thông qua liệp sát hồn thú mà thu được một khối hồn cốt đầu lâu, tỷ lệ cũng như mò kim đáy biển. Bởi vì trong toàn bộ sáu bộ phận chính của cơ thể, thì hồn cốt đầu lâu có tỷ lệ xuất hiện thấp nhất.
Bởi vậy, muốn thu hoạch được hồn cốt đầu lâu, khả năng lớn nhất vẫn là vận may. Trong các đấu giá hội lớn nhất của mỗi một quốc gia, một khi có hồn cốt đầu lâu xuất hiện, tất nhiên liền sẽ ra giá trên trời, bị mua đi trước tiên. Cái đồ chơi này so với kim tiền thì tốt hơn nhiều lắm.
Nhưng nếu có một loại hồn thú đảm bảo sẽ xuất hiện hồn cốt đầu lâu, vậy thì đã đem tình huống mò kim đáy biển biến thành mò kim trong hồ nước, tỷ lệ phải lớn hơn nhiều, một khi đụng đến hồn thú có tu vi mười vạn, vậy thì tỷ lệ càng trực tiếp tăng lên đến trăm phần trăm.
Hoắc Vũ Hạo cũng là người thông minh, lúc này hắn đã hiểu rõ ý tứ của Băng Đế và Thiên Mộng, trầm giọng nói:
- Nói như vậy, hai người là đang đề nghị đệ đi tìm Tà Nhãn Bạo Quân, sau đó thông qua săn giết thu hoạch hồn cốt. Bởi vì Tà Nhãn Bạo Quân Chúa Tể rất có thể đã bởi vì không qua khỏi đột phá bình cảnh hoặc là đang vì đột phá mà cố gắng, vị tồn tại kinh khủng tồn tại này sẽ không quấy rối kế hoạch của đệ. Nếu như vận khí cao, thậm chí còn có khả năng phát hiện hồn cốt còn sót lại của nó? Hẳn là ý tứ này đi.
- Còn không tính quá đần.
Băng Đế cũng xác nhận lời hắn.
Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói
- Nhưng vấn đề là, Tà Nhãn Bạo Quân Chúa tể coi như không có ở đây, loại hồn thú như Tà Nhãn Bạo Quân tựa hồ cũng không quá yếu đi. Bọn chúng có tập tính như thế nào thì đệ cũng không hiểu rõ, cũng chưa từng học qua về chúng ở học viện.
- Tập tính thì chúng ta có thể nói cho đệ. Tà Nhãn Bạo Quân thích quần cư, bọn chúng chỉ sinh hoạt tại địa phương nóng bức nhất, ẩm ướt nhất. Nếu là ở quốc Nhật Nguyệt, vậy thì bọn chúng nhất định sẽ có khu quần cư thuộc về mình, không khó để thăm dò cho lắm. Còn thực lực của bọn nó, Tà Nhãn Bạo Quân ngoại trừ chủ yếu nhất là Tà Nhãn có lực công kích xạ tuyến cực mạnh, còn lại năng lực chủ yếu đồng dạng với Tinh Thần Triền Nhiễu và mê hoặc. Mà lấy tinh thần lực của đệ bây giờ, trừ phi là Tà Nhãn Bạo Quân Chúa Tể tự mình chặn đường, còn không thì căn bản là không có cách nào mê hoặc được đệ. Hồn cốt của bọn chúng chắc chắn cần thiết, mà nói lại, tại sao đệ không chờ sau khi sự tình lần này kết thúc, tìm mấy cường giả đi chung với đệ chứ. Học viện gì đó của đệ không phải có rất nhiều cường giả sao? Chúng ta chỉ giúp đệ suy nghĩ ra khả năng lớn nhất, cũng không phải là tuyệt đối.
- Đệ hiểu được. Cảm ơn hai người.
Hoắc Vũ Hạo đem lời nói của Băng Đế nhớ kỹ trong lòng, rồi mới từ thế giới tinh thần của mình đi ra ngoài, trạng thái minh tưởng cũng tự nhiên giải trừ, hắn theo bản năng hướng ngón tay mình nhìn lại.
Thiên Mộng Băng Tằm biến thành chiếc nhẫn nhẹ nhàng xoay chuyển, phía trên nhiều một nhóm chữ nhỏ như ẩn như hiện, nếu không phải Hoắc Vũ Hạo có nhãn lực bậc này, chỉ sợ thật đúng là thấy không rõ.
Phía trên viết là: Càn Khôn Vấn Tình Cốc, ta cùng nàng cũng đã trải qua một lần vấn tình. Ca đã trải qua ngàn khó vạn hiểm, trải qua gập ghềnh, thông qua được vô số khảo nghiệm. . .
Hoắc Vũ Hạo khóe miệng co giật một chút:
- Nhanh nói kết quả.
Băng Đế không phải Thiên Mộng, nếu như nàng muốn cảm nhận được tình huống ngoại giới, phải cần thông qua tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo mới được. Lúc này Tinh Thần Hải càng nằm dưới sự khống chế hoàn toàn của Hoắc Vũ Hạo, cho nên, Hoắc Vũ Hạo cũng không lo lắng Băng Đế nghe được động tĩnh bên ngoài. Nhưng Thiên Mộng Băng Tằm lại khác, Tinh Thần Căn Nguyên của nó đã hòa hợp với Băng Đế, cho nên chỉ có thể thông qua một chút phương pháp đặc thù để giao tiếp cùng Hoắc Vũ Hạo.
- Kết quả chính là, ta thông quan thành công, đạt được ban thưởng. Đem nàng cái gì. . .
Phốc. . .
Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy hàng chữ này, trực tiếp lập tức bật cười. Sau đó hắn lập tức hỏi một cái vấn đề quan trọng.
- Một con tằm và một con bọ cạp như thế nào mà có cái gì?
- Đồ đần, chúng ta đều biến thành bộ dáng nhân loại, sau đó cái gì, cái gì gì! Chuyện này mà đệ cũng không hiểu, hừ. . .
Lưu lại một câu nói sau cùng này, Thiên Mộng Băng Tằm một lần nữa hóa thành chiếc nhẫn, tinh thần khí tức quay trở lại Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo lúc này mới chợt hiểu, trên mặt không khỏi toát ra nụ cười cổ quái, đây cũng chính là câu nói người hữu tình sẽ thành gia quyến. Khó trách Băng Đế mặc dù đối với Thiên Mộng ca một bộ dáng lạnh băng, nhưng lại trở nên có chút không giống như trước.
- Ngươi muốn làm gì?
Đúng lúc này, đối diện truyền tới một âm thanh lạnh lẽo.
- A?
Hoắc Vũ Hạo ngẩng đầu hướng đối diện nhìn lại, chỉ thấy đối diện trên giường, Quý Tuyệt Trần đang dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn.
- Ta muốn làm gì?
- Ngươi hướng về ta phát ra tiếng cười cổ quái, hơn nữa bây giờ là nửa đêm, ngươi không cảm thấy. . .
- Khụ khụ, ta không phải cố ý. Ngươi tiếp tục tu luyện đi.
- Còn có, lần sau đừng cười đến mập mờ như vậy. Mặc dù tất cả tâm tư của ta đặt trên thân kiếm, nhưng cũng không phải cái gì cũng đều không hiểu. Hơn nữa, ta tuyệt đối không ưa thích nam nhân!
- Im miệng! Khi nào ngươi trở nên nói nhiều như thế?
- Không phục thì đơn đấu.
- Đơn đấu cái rắm. . . ngươi dự định để bọn hắn bắn vào đây sao? Tu luyện!
Trên khuôn mặt ngày thường luôn luôn băng lãnh của Quý Tuyệt Trần vậy mà lúc này lại toát ra vẻ tươi cười, nhìn vào Hoắc Vũ Hạo đối diện có chút tức hổn hển, hướng hắn nhếch miệng, lúc này mới một lần nữa đem hai mắt nhắm lại.
Nhìn vào Quý Tuyệt Trần lần nữa tiến vào trạng thái tu luyện, vẻ mặt Hoắc Vũ Hạo dần dần khôi phục bình thường, đáy mắt hiện lên một tia buồn vô cớ. Hắn phảng phất lại thấy được dáng vẻ lúc trước bản thân và Đông Nhi cùng một chỗ tiến vào học viện Sử Lai Khắc, khi đó, bọn hắn không phải cũng ở trên hai cái giường lớn như thế này sao?
Khi đó còn tưởng rằng nàng có bệnh thích sạch sẽ, nhưng mà ai biết, nàng lại là nữ hài tử. Nếu như có thể trở lại quá khứ, cho dù là lại trải qua một lần tu luyện thống khổ, vẫn là tốt biết bao a!
Đông Nhi, Đông Nhi!
Tưởng niệm cũng giống một thanh đao khắc, khắc họa dung nhan của nàng tại chỗ sâu nhất trong linh hồn của hắn, khiến hắn không bao giờ quên được.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm hôm sau, mọi người Đường Môn liền bắt đầu bận rộn. Nam Thu Thu và Diệp Cốt Y đóng vai chị em, Quý Tuyệt Trần và Kinh Tử Yên đóng vai thành vợ chồng, Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu, Từ Tam Thạch thì phân biệt hành động. Bảy người đều ra khỏi khách sạn, ở trong Nhật Thăng Thành tìm hiểu tin tức, đồng thời cũng thu thập tình báo.
Trong đó, nhiệm vụ của Hoắc Vũ Hạo tự nhiên là nặng nhất, hắn dùng thời gian một ngày, lấy Tinh Thần Tham Trắc đem toàn bộ Nhật Thăng Thành hoàn toàn dò xét một lần.
Đúng như hắn sở liệu, trong thành cũng không tìm thấy bất cứ tù nhân nào, mà không có con tin có ý nghĩa gì? Mang ý nghĩa phương hướng của bọn hắn muốn tìm nằm ở phía dưới.
Lúc này bố trí nội thành cũng cơ bản đều đã rơi vào Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo.
Hồn đạo khí cao giai không chỉ bố trí ở trung tâm thành phố, ở bốn góc thành cũng đều có bố trí. Tuy Hoắc Vũ Hạo cũng không có phát hiện bất luận một vị tà hồn sư nào, nhưng hắn có thể khẳng định, lúc này ở trong Nhật Thăng Thành, ít nhất cũng có một đến hai vị hồn đạo sư cấp chín. Bởi vì hắn thông qua dò xét đã có xác nhận, trong đám hồn đạo khí cao giai ở trung tâm thành phố, có một kiện nhất định là tồn tại cấp chín.
Mà hồn đạo khí cấp chín nhất định phải có hồn đạo sư cấp chín hoặc là hồn sư cấp bậc Phong Hào Đấu La mới có thể phát động. Đã bố trí, tự nhiên là sẽ có người dùng.