Dịch giả: Kyo Martin
Bởi vậy có thể nhìn ra, lúc trước Bối Bối thi đấu đào thải cá nhân làm ra cống hiến quan trọng cỡ nào.
Tăng Ác cùng Khô Lâu Vương đồng thời vọt tới trước, bọn hắn di chuyển dường như bước đi ngu ngốc, đi thẳng đến Đường Môn bên này. Mà Ngôn Phong trên không trung, quang mang băng lam sắc trên người phát ra càng cường thịnh, cũng theo sau cùng tiến lên.
Cốc Vũ giơ Cốt Trượng trong tay lên, một đoàn ánh sáng tím bắt đầu ngưng kết thành hình trên đỉnh cốt trượng. Trên người ba cường giả Tà Hồn Sư phía trước cũng bắt đầu xuất hiện một vòng quang hoàn tử sắc.
"Bắt đầu đi".Từ Tam Thạch đột nhiên hét lớn một tiếng, giơ Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn trong tay lên cao, quang mang hắc sắc đột nhiên sáng lên, che phía trước thân hình cao lớn của Hòa Thái Đầu, hồn hoàn thứ tư trên người hắn bỗng nhiên sáng lên.
Hòa Thái Đầu vốn quay mặt về phía địch cũng lập tức quay người, chuyển thành đối mặt Từ Tam Thạch.
Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh của Tiêu Tiêu cũng phóng thích, nhưng lại tạo xu thế hình tam giác vây Từ Tam Thạch ở giữa.
Bọn hắn muốn làm gì?
Sau một khắc, đáp án được công bố.
Hắc quang lóe lên, Từ Tam Thạch bên trong trận hình tiêu thất, một người khác lập tức xuất hiện tại vị trí của hắn giữa vòng vây của năm người Đường Môn.
Chiến thuật này, Sử Lai Khắc Thất Quái đã từng dùng tại giải thi đấu lần trước. Tại giải thi đấu lần này, Từ Tam Thạch đã từng dùng qua Huyền Minh Trí Hoán, nhưng chiến thuật này vẫn giữ lại, dùng để đối phó đối thủ cường đại nhất.
Mà bị Hoắc Vũ Hạo chọn trúng, không phải là Khô Lâu Vương Đường Đại hay Tăng Ác Lỗ Cảnh Cảnh có dáng người to lớn, càng không phải Hồn Thánh Ngôn Phong bay trên không trung, mà là người đứng phía sau ba người, đang thi triển năng lực phụ trợ, có được Vũ Hồn Cốt Trượng, Cốc Vũ.
Bất quá quá trình lựa chọn đối thủ lần này lại đơn giản.
Lỗ Cảnh Cảnh cùng Đường Đại dáng người quá khổng lồ, đối với trận hình Đường Môn mà nói, một khi hoán đổi với bọn họ, chỉ sợ trận hình sẽ bị gạt mở. Đồng thời, Vũ Hồn hai người kia lực phòng ngự rất mạnh. Mà tên Ngôn Phong kia lại có thực lực Hồn Thánh. Hoắc Vũ Hạo không nắm chắc tiêu diệt hắn trong thời gian ngắn. Bởi vậy, mục tiêu biến thành tên Hồn Đế Cốc Vũ có năng lực viễn trình phụ trợ, khống chế hoặc sát thương kia.
Có Tinh Thần Tham Trắc chỉ dẫn, coi như không có biện pháp nhìn thấy đối thủ từ chính diện, Từ Tam Thạch dùng Huyền Minh Trí Hoán vẫn có thể thực hiện được.
Trong chốc lát, hai người hoán đổi. Cốc Vũ khiếp sợ phát hiện mình đã bị vây trong trận doanh địch nhân.
Mọi người Đường Môn vốn đã chuẩn bị xong.
Vương Đông Nhi lôi kéo Hoắc Vũ Hạo và xe lăn, mặt khác bốn đồng đội đều nhảy lùi lại.
Ba tòa Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh của Tiêu Tiêu đồng thời bộc phát, trong tiếng nổ vang kịch liệt, Đỉnh Chi Chấn vang lên. Cốc Vũ mới vừa xuất hiện, sóng xung kích khổng lồ đến từ Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh đã tác động lên người hắn.
Cốc Vũ lúc này đầu óc choáng váng, thân đã hãm lớp lớp vòng vây.
Đối với Từ Tam Thạch dùng Huyền Minh Trí Hoán, bọn hắn không phải là không có phòng bị. Dù sao trong trận đấu lúc trước, Đường Môn không ít lần tấn công thông qua Huyền Minh Trí Hoán.
Nhưng sau này, trải qua nghiên cứu, bọn hắn đều một mực cho rằng, kỹ năng này của Từ Tam Thạch tuy có thể nói là thần kỹ của Hồn sư hệ phòng ngự, nhưng đầu tiên phải tập trung đối phương mới có thể hoán đổi.
Bốn gã Tà Hồn Sư còn lại thực lực đều cực kỳ cường đại. Ngoại trừ Cốc Vũ, ba người kia tại phương diện công kích, phòng ngự, nhất là dưới tình huống bị vây quanh đều như trước có thể tạo ra sức chiến đấu cường đại. Dưới loại tình huống này, bọn hắn căn bản không sợ Huyền Minh Trí Hoán hoán đổi, sớm đã chuẩn bị kỹ càng.
Mà Cốc Vũ thì được thân hình khổng lồ của Khô Lâu Vương và Ác Tăng che chở ở phía sau. Hắn là chiến hồn sư hệ khống chế, phụ trợ, chỉ cần không bị Từ Tam Thạch nhắm trúng, tự nhiên sẽ không sợ rồi. Như vậy, đợi thực lực của hắn phát huy ra được, thậm chí càng thêm đáng sợ hơn so với ba người kia.
Nhưng ai có thể tưởng tượng được, Từ Tam Thạch dùng Huyền Minh Trí Hoán cũng không cần nhìn thấy hắn vẫn có thể thực hiện được. Chuyện này đột nhiên phát sinh, làm Cốc Vũ luống cuống tay chân.
Thánh Linh Giáo tuy là tông môn Tà Hồn Sư, nhưng đối với năng lực của Tà Hồn Sư có phần chấp nhất, thậm chí còn lớn hơn so với Bản Thể Tông, bọn hắn còn chẳng thèm ngó tới hồn đạo khí. Bởi vậy, đội viên của bọn hắn cũng đều không được phân phối Vòng Bảo Hộ Vô Địch. Nếu không như vậy mà nói, lúc trước Bối Bối giết người chưa chắc dễ dàng như vậy.
Cốc Vũ không hổ là cường giả Tà Hồn Sư, sau khi phát hiện thân hãm lớp lớp vòng vây, không chút do dự phát sáng Hồn Hoàn thứ sáu trên người mình.
Hồn Hoàn màu đen lập lòe, thân thể hắn lập tức xuất hiện chấn động vặn vẹo. Ba tòa đại đỉnh của Tiêu Tiêu phóng ra Đỉnh Chi Chấn, xuyên qua người hắn, rõ ràng không có tác động lên người hắn.
Hư Vô! Hồn kỹ cực kỳ cường đại. Hồn kỹ này khiến cơ thể mình lập tức trở thành như không khí, đối với công kích vật lý, công kích hồn lực đều có được phòng ngự hiệu quả siêu cường. Chuẩn xác mà nói, sau khi dùng Hư Vô, hai loại công kích này đều không tấn công được hắn.
Ở trong Thánh Linh Giáo, chỉ có những đệ tử ưu tú mới có cơ hội được cấp trên dẫn đi thu hoạch hồn kỹ. Tại thời khắc mấu chốt, hiệu quả cứu mạng hắn thậm chí tốt hơn Vòng Bảo Hộ Vô Địch.
Nhưng mà, Hư Vô không đại biểu cho tất cả.
Sớm đã hận thấu và cũng đã làm khó dễ những Tà Hồn Sư này rồi, mắt dọc trên trán Hoắc Vũ Hạo lóe lên kim quang.
Trong trạng thái Hư Vô, Cốc Vũ không cách nào công kích, ba gã đồng đội của hắn tuy phát hiện, nhưng Từ Tam Thạch cũng xuất hiện phát ra uy hiếp từ phía sau.
Mảng lớn hắc sắc quang mang cuộn tất cả lên, Huyền Vũ Chi Vực! Từ Tam Thạch vì ngăn chặn ba đối thủ, không chút do dự thi triển ra năng lực Lĩnh Vực của mình, làm cho ba đại cường giả như hãm sâu vào trong vũng bùn, không thể tự kiềm chế.
Không chỉ như thế, Hồn Hoàn thứ nhất trên người hắn cũng sáng lên, Huyền Minh Chấn phát động. Hắc sắc quang mang trong toàn bộ Huyền Vũ Chi Vực chấn động kịch liệt, làm cho ba đại Tà Hồn Sư đều bị Từ Tam Thạch khống chế, rút nhỏ phạm vi lại, tăng cường độ khu vực bên trong.
Vì thắng lợi đoàn đội, lúc này miệng mũi Từ Tam Thạch cũng đã chảy máu. Hồn kỹ thứ sáu của hắn chính là cấp độ lĩnh vực, làm sao dễ khống chế được? Hơn nữa vết thương cũ của hắn cũng chưa khôi phục, bạo phát toàn bộ, tuy vây khốn được đối thủ, nhưng bản thân cũng thừa nhận áp lực cực lớn.
Một tia quang mang tử sắc phát ra, tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong miệng Cốc Vũ phát ra. Áo choàng đen được hắn phủ từ trên đầu xuống cũng bị kích thích, lộ ra làn da trắng bệch, không có bất kì sợi lông nào nhưng có những thịt thừa trên đó nổi hình đầu lâu quỷ dị.
Chỉ có điều, lúc này đầu của hắn nhìn từ trên xuống cực kì thê lương, thất khiếu cơ hồ đồng thời chảy máu, thân thể lung lay sắp đổ.
Hư Vô thật sự có trình độ phòng ngự công kích vật lý cùng hồn lực rất lớn, nhưng không ngăn cản được tinh thần lực!
Hoắc Vũ Hạo cực kì hận những Tà Hồn Sư này, vừa lên đến đã dùng thủ đoạn công kích mạnh nhất của mình, Vận Mệnh Chi Nhãn cộng thêm Linh Hồn Trùng Kích.
Quang mang tử kim sắc kia giống như một thanh tiểu kiếm sắc bén, hung hăng đâm sâu vào trong linh hồn đối thủ, thoáng một phát liền đánh Cốc Vũ ra khỏi trạng thái Hư Vô.
Lục Mang Tinh kim sắc vừa lúc mở ra, lập tức từ phía dưới bốc lên, cùng với Trói Buộc Chi Quang xuất hiện sau lưng Cốc Vũ cơ hồ đồng thời tác động lên người Cốc Vũ.
Hư Vô không còn, làm sao ngăn cản lực lượng trói buộc? Huống chi lúc này, đầu óc Cốc Vũ trống rỗng, linh hồn đã bị trọng thương.
Vương Đông Nhi triển khai hai cánh sau lưng, lúc phóng ra Lục Mang Tinh Trận cũng đồng thời bay tới trước mặt Cốc Vũ. Nâng tay phải lên, ngón trỏ điểm tới điểm hư không cách trán Cốc Vũ một tấc. Có thể thấy rõ ràng, tay phải Vương Đông Nhi đã hoàn toàn biến thành màu vàng, mặc dù chỉ là một ngón tay, nhưng ở chỗ đầu ngón tay nàng lại sáng lên như một tiểu mặt trời.
Một vòng kim quang mỏng như lông trâu lóe lên rồi biến mất, Cốc Vũ ngửa đầu ra sau, kim quang tiếp theo cũng đã xuyên qua sau đầu hắn trong nháy mắt, biến mất trong không khí, mà cả người hắn cũng đã hoàn toàn cứng ngắc lại.
Cốc Vũ đã xong. Trong tích tắc này, ba gã Tà Hồn Sư còn lại cũng đã làm ra phán đoán.
Lúc bọn hắn tận mắt thấy Cốc Vũ bị Hoắc Vũ Hạo dùng Linh Hồn Trùng Kích đánh tan trạng thái Hư Vô, đã biết người đồng đội này đã xong đời.
Bọn hắn thực sự tàn nhẫn, cũng không cố lao ra khỏi Huyền Vũ Chi Vực nữa, mà là ba người đồng thời quay người lại, vọt tới Từ Tam Thạch.
Đối phương bị giết chết một người, tối thiểu cũng phải cho một người Đường Môn chôn cùng mới được. Tầm quan trọng của Từ Tam Thạch này bên trong Đường Môn không cần nói cũng biết. Đã không có Chiến Hồn Sư hệ phòng ngự, bọn hắn muốn ngăn cản ba người đối phương, kể cả một gã cường giả cấp Hồn Thánh đánh chính diện thì dễ sao?
Ba người này thực lực thật sự cường đại.
Khô Lâu Vương Đường Đại nâng hai tay lên, một đôi xương tay màu đen hóa thành một đôi cốt đao đen kịt đồng thời chém ra, vậy mà mạnh mẽ chém ra một đường trên Huyền Vũ Chi Vực.
Mà Lỗ Cảnh Cảnh trên người có Vũ Hồn Tăng Ác kia trên người lại tản ra ánh sáng tinh hồng sắc, bỗng nhiên gia tốc rõ ràng trên Huyền Vũ Chi Vực, ánh mắt điên cuồng, mở miệng lớn như chậu máu, xông về phía Từ Tam Thạch. Xem bộ dáng như muốn cắn nuốt Từ Tam Thạch.
Đáng sợ nhất là Ngôn Phong đang bay lượn trên không trung, toàn thân hắn tản ra một tầng ánh sáng băng lam sắc, thân thể trên không trung bỗng trướng lớn hơn phân, hai cánh vỗ tới phía trước, hai đạo sương mù quang mang băng lam sắc bay thẳng đến Từ Tam Thạch, những nơi đi qua, ngay cả Huyền Vũ Chi Vực đều có vẻ như muốn ngưng kết lại.
Dù Từ Tam Thạch cường thịnh trở lại, đối mặt với ba gã Tà Hồn Sư tu vi không thua kém mình vây công, cũng sẽ lập tức lâm vào cục diện bất lợi.
Mà chiến trường bên kia, sau khi năm người Hoắc Vũ Hạo giải quyết Cốc Vũ, lập tức làm ra biến hóa.
Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu toàn lực gia tốc vọt tới ba gã địch nhân, Hòa Thái Đầu chuyển hướng Hồn Đạo Khí Khủng Cụ Chi Nhãn lên bầu trời. Loại Hồn Đạo Khí này có uy lực cực lớn, hơn nữa có lực uy hiếp cường đại trong đoàn chiến. Khi có nó, tâm thần địch nhân có chút không tập trung, nhất định phải có điều kiêng kị.
Mà kì dị nhất, chính là Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi.
Sau khi Vương Đông Nhi đánh tan đại não Cốc Vũ bằng hồn kĩ hồn cốt cánh tay phải - quang chi phá ma, thân thể mềm mại cuốn lại, rơi xuống trên mặt ghế xe lăn của Hoắc Vũ Hạo, đồng thời hai tay mở ra, ôm cổ của hắn.
(Xong chương này rồi, mọi người cho mình biết ý kiến nha, nếu được mình sẽ cố gắng sắp xếp, chứ truyện hay mà bỏ một góc không ai chịu trách nhiệm gì hết thì uổng quá)