Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 539: Rượu, dắt mối, tan băng​



Cao Đại Lâu thở dài nói:
- Ai da, coi như là ta xui xẻo. Khi còn bé, cha ta là người đã dạy ta về năng lực Hồn Đạo Sư. Gia đình ta mấy đời nay đều là con một. Có chút tương tự với tông môn, nhưng là một tông môn không có thực lực. Cha tự nhận rằng lấy năng lực của người là đủ để dạy ta, cũng chưa bao giờ cho ta đến học viện Hồn Đạo Sư sơ cấp học tập. Nhưng năm ta mười bốn tuổi, khi mới vừa đột phá đến Hồn Đạo Sư cấp ba. Cha đột nhiên chết đi mà không rõ nguyên nhân. Tới lúc chúng ta tìm được ông, thì ngay cả nội tạng cũng không còn nữa, chết cực kỳ thảm thiết. Cha ta là ông thần giữ của, tài vật trong nhà ông để ở nơi đâu cũng không yên lòng, bình thời cũng luôn để trong trữ vật hồn đạo khí mang trên người. Khi ông vừa chết, nhà chúng ta đã suy sụp. Mẹ ta chết sớm, trong nhà vốn có mấy người người hầu, cũng không còn tiền trả công cho họ, ít lâu sau, ta trở thành trẻ mồ côi.
Cao Đại Lâu nói vô cùng bình tĩnh, nhưng từ vẻ mặt của hắn có thể nhìn ra, lòng hắn bi thương cực độ.
- Sau đó, vì sinh tồn, ta chỉ có thể gác việc tu luyện lại, bắt đầu tìm chút việc vặt ở trong thành để kiếm cơm. Ta vốn là Hồn Đạo Sư, tìm việc làm cũng không khó, nhưng mỗi khi ta nói yêu cầu đối phương cung ứng kim loại hiếm để luyện tập thì cũng sẽ bị đối phương mắng mỏ. Không thể làm gì khác, ta chỉ có thể làm chút việc trong khả năng. Kiếm chút đỉnh tiền, duy trì sinh kế đồng thời dựa vào chút ít điển tịch cha lưu lại tự mình tu luyện. Mười mấy năm qua, mới miễn cưỡng đạt tới trình độ Hồn Đạo Sư cấp năm. Bất quá, hiện tại đến bậc này đã là giới hạn, đến cấp bậc này của chúng ta, không đủ kim loại hiếm chắc chắn không thể thử nghiệm, cũng không thể chế tạo ra hồn đạo khí tốt hơn. Ai da. . .
Hoắc Vũ Hạo nghe hắn kể, sắc mặt nhất thời trở nên quái dị, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói một vị Hồn Đạo Sư cấp năm lại bị lâm vào cảnh nghèo khó. Mặc dù trong lòng hắn có ý nghĩ khác, nhưng vẫn không nhịn được hỏi:
- Cao huynh, chẳng lẽ ngươi chế luyện hồn đạo khí cũng chưa có thành phẩm? Với năng lực của ngươi, coi như là thiếu một chút tài liệu thì chế tạo ra hồn đạo khí cũng có thể bán lấy giá tiền cao. Tạo điều kiện cho ngươi tu luyện hẳn là đầy đủ mới đúng. Chúng ta Hồn Đạo Sư sao lại thiếu tiền a!
Trên mặt Cao Đại Lâu hiện lên một tia lúng túng.
- Cái này. . . , cũng nói thật với ngươi, ta cũng không sợ huynh đệ ngươi chê cười ta. Nhà chúng ta, có một tật xấu. Đó chính là keo kiệt. Ta kế thừa đầy đủ từ bản tính keo kiệt của cha ta. Mỗi một lần ta làm ra hồn đạo khí thì đều không đem đi bán a! Đó hoàn toàn là tâm huyết của ta kết tinh. Khụ khụ.
Hoắc Vũ Hạo khóe miệng giật giật, vốn nghe Cao Đại Lâu vừa kể chuyện nhân sinh bi thảm trong lòng tràn đầy đồng tình, nhưng nghe hắn nói đến đây mới hiểu được, ở trên thế giới này, quả nhiên không vô duyên vô cớ bi thảm a! Bộ dạng nghèo khó này của hắn hoàn toàn là do tự chuốc lấy. Hay cho một tên Hồn Đạo Sư keo kiệt.
Hơi dừng lại một chút, Hoắc Vũ Hạo nói:
- Cao huynh sau này định như thế nào?
Cao Đại Lâu thở dài một tiếng, nói:
- Còn có thể như thế nào? Ta hiện tại cũng là một gã Hồn Đạo Sư cấp năm, cũng không còn giống như lúc trước. Tìm một tông môn chịu chứa chấp, xem có thể kiếm một ít kim loại hiếm để luyện tập hay không. Huynh đệ, ta xem năng lực chế luyện hồn đạo khí của ngươi mạnh như vậy. Cũng là trình độ Hồn Đạo Sư cấp năm, hơn nữa thủ pháp lại chánh thống quy củ. Hẳn là xuất thân từ đại tông môn a, không bằng ngươi giới thiệu ta tới chỗ các ngươi được không. Ta cũng không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần cung cấp cho ta đầy đủ tài liệu. Sau đó khi ta chế tạo ra hồn đạo khí thì cũng thuộc về sở hữu của ta, ta liền có thể bán mạng cho các ngươi.
Hoắc Vũ Hạo mắt đầy thâm ý nhìn hắn một cái, quay sang Vương Đông Nhi bên cạnh nói:
- Tiểu Đông, nói cho phục vụ sinh vừa rồi, không cần đem rượu lên nữa. Chúng ta đi thôi.
- Vâng!
Vương Đông Nhi trả lời, cố nén nụ cười. Nàng biết vị thiếu gia này đang muốn dụ người. Bất quá, tên Cao Đại Lâu này cũng không giống vẻ bên ngoài đáng thương như vậy, thật ra tâm tư hắn thâm trầm vô cùng a!
- Đừng, đừng đi a! Huynh đệ, rượu còn chưa uống mà. Cho dù bọn họ có chém một chút, nhưng đối với vị tài chủ như ngươi, rượu đưa lên cũng sẽ không quá kém.
Cao Đại Lâu vội vàng nói.
Đang lúc ấy thì phục vụ đã đi vào, trên khay bày một lọ rượu màu hồng phấn, còn có ba cái chén cùng một xô đá.
- Tiên sinh, rượu của ngài tới rồi, để tiểu nhân mở hộ ngài nhé?
Gã phục vụ nhìn Hoắc Vũ Hạo hỏi.
Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn về phía Cao Đại Lâu, Cao Đại Lâu nói: - Mở, mở, dĩ nhiên mở ra. Nhanh lên.
Vừa nói, hắn đã bắt đầu nuốt nước bọt.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:
- Cao huynh, rượu có cồn làm tay của chúng ta tê dại, uống nhiều quá thậm chí có thể phát run, rất ảnh hưởng tới cơ thể. Ngươi phải chú ý a!
Cao Đại Lâu không thèm để ý chút nào nói:
- Không có chuyện gì, không có chuyện gì, thỉnh thoảng uống cũng không sao.
Gã phục vụ tất nhiên là không chút do dự mở rượu ra, mỗi cái chén đặt thêm ba viên đá, rót vừa vặn ngập rượu, sau đó mới cung kính lui ra ngoài.
Cao Đại Lâu cầm lấy chén trước mặt mình, uống một hơi cạn sạch số rượu còn chưa kịp lạnh . Nhất thời, trên mặt đầy sự say mê.
- Rượu ngon, thật là rượu ngon a! Lâu rồi không được uống loại rượu mân côi ngon như vậy. Thật là mỹ tửu. Huynh đệ, ngươi cũng mau nếm thử đi.
Vừa nói, hắn vừa rót cho mình một chén.
Hoắc Vũ Hạo bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một miếng, rượu quả thật không tệ, một cỗ hương hoa hồng nhàn nhạt nương theo rượu trôi vào cổ họng, mùi thơm giống như là tự bốc hơi lên, rất nhanh theo rượu mà truyền khắp các giác quan, từng đợt hơi thở ấm áp cũng từ trong dạ dày tản ra , làm người ta có cảm giác sảng khoái đến từng lỗ chân lông.
Càng làm cho Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc chính là, một ngụm rượu này đi xuống, trong cơ thể mình bởi vì Cực Hạn Chi Băng thiên địa nguyên lực mà trước giờ vẫn lạnh lẽo dường như cũng vơi đi mấy phần.
Chẳng lẽ, rượu cồn có thể trợ giúp mình hấp thu Cực Hạn Chi Băng thiên địa nguyên lực? Trong đầu xuất hiện ý nghĩ này, hắn ngay sau đó đã uống một hơi cạn sạch chén rượu.
Việc này không cần gấp gáp, nhất thời cả người Hoắc Vũ Hạo có chút ngưng lại.
Lượng cồn ấm áp trong nháy mắt được tăng cường, hắn có thể cảm giác được rõ ràng, máu của mình lưu động tốc độ nhanh hơn, mà trận ấm áp kia theo kinh mạch, rõ ràng chính là hướng cánh tay trái cùng chân phóng tới. Mặc dù đối mặt Cực Hạn Chi Băng thiên địa nguyên lực bọn chúng chỉ có thể giẫm chân tại chỗ, nhưng lần lượt đánh sâu vào, vẫn có thể hóa giải một chút Cực Hạn Chi Băng thiên địa nguyên lực rất nhỏ, làm nó dung nhập vào hồn lực của mình.
Có thể như vậy sao? Hoắc Vũ Hạo nhất thời có cảm thấy dở khóc dở cười.
Cao Đại Lâu vừa uống rượu, vừa quan sát Hoắc Vũ Hạo, khi hắn đột nhiên thấy sắc mặt Hoắc Vũ Hạo trở nên âm tình bất định, cũng không khỏi sợ hết hồn, rượu hoa hồng rượu này mặc dù khá đắt, nhưng cũng không nên trở thành bộ dáng đau lòng như thế này chứ.
- Đường huynh, ngươi không sao chứ?
Cao Đại Lâu thử thăm dò hỏi.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, hắn vốn là có tính toán muốn đem Cao Đại Lâu dẫn vào Đường Môn, nhưng mới vừa rồi trao đổi hắn liền phát hiện, kẻ này nhìn như đàng hoàng, trên thực tế lại gian xảo vô cùng, hơn nữa lúc này đột nhiên gặp phải tình huống vui mừng không cách nào tưởng tượng được thế này, hắn đối với vị Hồn Đạo Sư tự học thành tài này đã giảm đi vài phần hứng thú.
- Đông Nhi, gọi phục vụ vào đây.
Dưới tâm tình kích động, Hoắc Vũ Hạo thậm chí quên cả thay đổi cách gọi tên.
Vương Đông Nhi mặc dù không rõ tại sao hắn đột nhiên trở nên phấn khởi như vậy, nhưng vẫn nhanh chân kêu tên phục vụ tới.
- Tiên sinh, ngài có cái gì cần dặn dò sao?
Phục vụ cung kính nói.
Hoắc Vũ Hạo trầm giọng nói:
- Đem tất cả loại rượu bọn ngươi có ở đây, cho ta mỗi loại một chén.
- Hả? Mỗi loại? Tiên sinh, tửu điếm chúng ta mặc dù không lớn, nhưng cũng có trên trăm loại rượu a! Riêng rượu nho sẽ có hơn bốn mươi loại, còn có. . .
- Được rồi, nhanh đi.
Vừa nói, Hoắc Vũ Hạo vừa trực tiếp ném trọn túi tiền tới.
Phục vụ nhận lấy túi tiền, trong mắt vẻ giật mình nhất thời biến thành tham lam, luôn miệng nói:
- Dạ dạ, ta đi ngay đây. Ngài chờ một lát.
Hơn một trăm chén, đây chính là hơn một trăm chén a! Nếu trích phần trăm là bao nhiêu tiền a!
Đừng nói Cao Đại Lâu có vẻ mặt khiếp sợ, ngay cả Vương Đông Nhi cũng hoàn toàn không rõ Hoắc Vũ Hạo muốn làm gì, mắt thấy hắn vừa rót một chén rượu uống một hơi cạn sạch.
- Đúng vậy, quả nhiên là như vậy rồi!
Hoắc Vũ Hạo cảm xúc càng trở nên phấn khởi, sau đó quay đầu hướng Cao Đại Lâu nói:
- Cao huynh, nếu như không có chuyện gì khác, ngươi nên đi trước thôi. Ta đột nhiên nghĩ đến một chút chuyện quan trọng phải xử lý.
- Chuyện quan trọng của ngươi chính là uống rượu sao. Huynh đệ, uống rượu tại sao lại không có ai làm bạn đây. Việc khác thì ta làm không được, chứ làm bạn rượu tuyệt đối là số một a!
Cao Đại Lâu sao chịu bỏ qua việc thưởng thức rượu ngon như vậy, vội vàng liên tục tự tiến cử.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, nói:
- Cao huynh chẳng lẽ không nghe thấy, ta mỗi loại rượu chỉ cần một chén, chính là muốn tự mình thưởng thức. Thứ cho không tiễn.
Lần này đến phiên Cao Đại Lâu sắc mặt xám xanh. Hơn một trăm loại rượu ngon, có thể uống một lúc, đây là cảm giác thế nào? Mình cả đời này cũng chưa thử qua a! Tuyệt đối là cực kỳ tuyệt vời. Hình như người ta muốn đuổi mình đi. Cái này. . .
Cao Đại Lâu cả đời chỉ yêu thích hai thứ, một là trở thành Hồn Đạo Sư cường đại, thứ còn lại chính là uống rượu.
- Huynh đệ, ta thu hồi lời vừa rồi mới nói. Ngươi xem có được hay không. Ta gia nhập tông môn các ngươi, chỉ cần các ngươi cung cấp cho ta tài liệu chế luyện hồn đạo khí, sau đó hồn đạo khí ta chế tạo ra có thể thuộc về các ngươi. Nhưng các ngươi phải cấp cho ta ít tiền để cho ta mua rượu uống. Tốt nhất còn có thể cho thêm để ta tìm vợ. Như vậy ta liền cùng các ngươi lăn lộn.
Hoắc Vũ Hạo sửng sốt một chút, hắn cũng không nghĩ tới, hành động vừa rồi của mình làm Cao Đại Lâu hiểu lầm, tên này lại tự hạ giá xuống, hơn nữa rốt cuộc lại đầu hàng. Thế là thế nào?
Hắn nào biết, Cao Đại Lâu nhìn cách hắn uống rượu, thật ra đã coi hắn như là tri kỷ . Bằng hữu dễ kiếm, bạn rượu khó tìm a! Nhìn phong thái Hoắc Vũ Hạo muốn thưởng thức hơn trăm loại rượu, Cao Đại Lâu đã là hoàn toàn bội phục. Trong lòng nghĩ tới, nếu đi cùng vị Đường huynh này, sau này chẳng phải sẽ ngày ngày có thể uống rượu như vậy sao a! Còn tha thiết đến hồn đạo khí làm chi?
Edit: @Darkmoonlight
- Tốt, rất tuyệt. Cao huynh gia nhập tông môn chúng ta, ngươi chế tạo ra mỗi một hồn đạo khí ta trích cho ngươi năm phần trăm. Tài liệu cũng là của chúng ta. Ngươi chỉ cần tiến hành chế luyện là được. Hơn nữa, hy vọng Cao huynh mới vừa rồi cũng nhìn thấy ta chế luyện hồn đạo khí bằng phương pháp đặc thù. Những phương pháp này chỉ cần Cao huynh gia nhập tông môn chúng ta, sau này cũng có thể học được.
Cao Đại Lâu ánh mắt sáng lên, nói:
- Dĩ nhiên, dĩ nhiên rồi. Đường huynh, vậy ngươi xem, bữa rượu này…
Hoắc Vũ Hạo vung tay lên, nói:
- Tiểu Đông, kêu phục vụ sinh mang thêm một phần toàn bộ nữa.
Cao Đại Lâu dùng đầu lưỡi liếm liếm môi khô khốc, vươn ra hai ngón tay cái:
- Khí phách!
Rất nhanh, chiếc kỷ trà mang lên từng dãy chén rượu.
- Đường huynh, kính một ly.
- Cạn chén!
- Đại Lâu, thêm chén nữa. Ừ, rượu rất ngon, thoải mái đi.
- Thoải mái! Quá sung sướng. Cho tới bây giờ ta chưa từng uống qua rượu như vậy. Đường huynh a! Ngươi có phát hiện ra không, rượu này ủ lúa mì tạo nên mùi chính là hướng, cây nho ủ tạo nên coi như là rượu mạnh, cũng có một loại nho chuyên về nhu hòa. Uống thật là sảng khoái a!
- Ừ, rượu này là vị hoa mơ, còn mang theo vài phần mùi vị hun khói. Có chất riêng.
- Cạn chén!
- Tới. . .
- Cạn. . .
Vương Đông Nhi ngồi ở một bên, đã hoàn toàn trợn mắt, há hốc mồm. Này, bọn tửu quỷ, căn bản không có nửa phần dừng lại, một chén lại tiếp một chén, giống như là đá chìm đáy biển, không ngừng bị bọn họ rót vào trong miệng. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Hoắc Vũ Hạo uống rượu như vậy, thật là có chút phát sợ.
Mới vừa lúc bắt đầu, Vương Đông Nhi cho là Hoắc Vũ Hạo vì hấp dẫn Cao Đại Lâu cố ý làm như thế. Cao Đại Lâu cũng quả thật bởi vì rượu ngon mà khuất phục. Nhưng càng nhìn Vương Đông Nhi càng cảm thấy không đúng. Người này muốn làm gì a. Đại Lâu muốn uống cứ để cho hắn uống, ngươi cũng uống theo làm gì a! Cứ như vậy một lát sau, hai người mỗi người uống hơn ba mươi chén xuống bụng .
Cùng khiếp sợ với Vương Đông Nhi còn có một vị khác, đó chính là tên phục vụ đưa rượu đến.
Hơn một trăm loại rượu, mỗi loại hai chén, đó chính là hơn hai trăm chén, chiếc kỷ trà căn bản không chứa nổi. Chỉ có thể bày đầy, uống hết rồi đổi số khác.
Mới vừa lúc bắt đầu, phục vụ cho rằng Hoắc Vũ Hạo là vì sĩ diện, bày biện rượu này chỉ để nhìn, nhiều nhất thì cũng chỉ thưởng thức vài loại thôi.
Theo thời gian, hắn mắt thấy lượng rượu này này từng chén từng chén vơi hết, hơn ba mươi chén a! Hơn phân nửa là rượu mạnh, nếu đổi là người bình thường đã sớm ngã xuống. Nhưng hai vị này vẫn hoàn toàn vô sự.
Mặc dù mỗi một chén rượu cũng cho thêm ít đá, nhưng hơn ba mươi chén đi xuống, mỗi người làm sao chịu được lượng rượu mạnh nhiều như vậy.
- Vũ …, thiếu gia, đừng uống nữa.
Vương Đông nóng lòng, thiếu chút nữa gọi sai tên. Giơ tay phải lên bắt lấy chén rượu trong tay Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo khéo léo tránh được tay nàng, ánh mắt nhìn nàng, ý niệm hơi động, thông qua tinh thần dò xét đã truyền lại ý nghĩ của mình cho nàng.
Đột nhiên thân thể Vương Đông Nhi cứng đờ, ngay sau đó trong con ngươi nhất thời bắn ra vẻ mừng như điên khó có thể hình dung.
-Thật… thật sao?
Hoắc Vũ Hạo khe khẽ gật đầu.
- Thế thì thật sự là quá tốt, huynh cứ tiếp tục đi. Dù sao cũng có xe lăn, có làm sao cũng có thể đẩy huynh về.
Hoắc Vũ Hạo tại sao lại kêu nhiều rượu như vậy? Hắn là muốn thử một chút, xem đến tột cùng là mỗi một loại rượu đối với hiệu quả dung hợp Cực Hạn Chi Băng thiên địa nguyên lực đều có hay chỉ riêng rượu Mân Côi kia mới có. Nếu như mỗi một loại đều có, vậy loại rượu nào phụ trợ có hiệu quả mạnh hơn?
Sự thật chứng minh, rượu quả thật có tác dụng. Nhưng cũng không phải là rượu càng đắt tiền lại có tác dụng càng lớn. Mà là rượu càng mạnh hiệu quả lại càng tốt. Một chén rượu mạnh xuống bụng, cảm giác giống như là uống một chén chất xúc tác, phối hợp với hồn lực Hoắc Vũ Hạo tiến hành tiêu hóa Cực Hạn Chi Băng thiên địa nguyên lực với tốc độ tăng cường nhanh chóng. Cảm giác như vậy đối với một người không thể cử động chân mà nói, quả thực là như uống quỳnh tương ngọc dịch a!

Hơn nữa, bởi vì rượu cồn cũng dùng để hòa tan Cực Hạn Chi Băng thiên địa nguyên lực nên Hoắc Vũ Hạo tuyệt đối là càng uống càng tỉnh táo, càng uống càng phấn khởi. Đừng nói hơn ba mươi chén, ba trăm chén hắn cũng không say được a!
Làm Hoắc Vũ Hạo có chút buồn cười chính là, Cao Đại Lâu tửu lượng đúng là lợi hại, căn bản không có cảm giác được trên người hắn sinh ra hồn lực ba động, cứ uống như vậy. Tên này hai mắt vốn có chút mờ mờ thế nhưng càng uống càng phát sáng, có mấy phần giống Hoắc Vũ Hạo, càng uống càng tỉnh táo.
- Rượu ngon, đúng là rượu ngon a! Không biết bao nhiêu lâu rồi không có sảng khoái như vậy. Không, phải nói là cho tới bây giờ cũng không có sảng khoái như vậy. Hôm nay ta mới hiểu được, cái gì gọi là “tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu” (rượu gặp tri kỷ ngàn chén còn ít). Đường huynh, biết được ngươi thật là thật tuyệt vời.
Uống đến chén thứ năm mươi, Cao Đại Lâu rốt cục cũng có chút lung lay. Nhưng trong ánh mắt nét phấn khởi càng thêm mãnh liệt.
- Đường huynh, sau này ta trong lúc lăn lộn thỉnh thoảng uống rượu với ngươi a! Chia ta cái phần trăm gì cũng không cần, rượu uống đủ là được rồi. Ngươi thấy thế nào?
Hoắc Vũ Hạo ha hả cười nói:
- Ta uống rượu đâu tính là gì. Thật ra thì, ta còn biết một vị tửu phẩm đại sư, hắn mới là cả đời si mê rượu ngon a! Ngươi gặp phải hắn, mới thật là tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu.
Cao Đại Lâu kinh ngạc nói:
- Có thật không? Chẳng lẽ còn có người có thể so sánh tửu lượng với ngươi?
Vũ Hạo nói:
- Hắn có thể uống bao nhiêu ta không biết, nhưng kể từ khi ta biết hắn đến nay, chưa bao giờ thấy trong tay hắn không có rượu. Sau này ngươi muốn uống rượu phải đi tìm hắn, ta tin tưởng hắn nhất định sẽ vô cùng vui vẻ. Yên tâm đi, vị Tửu Thần ta nói đến này ở rất gần tông môn chúng ta.
- Tốt, tốt. Uống, Đường huynh, uống. Ta sau này lăn lộn , cùng Tửu Thần lăn lộn...
Cao Đại Lâu rốt cục bắt đầu có chút không tỉnh táo . Đối với loại tửu quỷ này mà nói, ngươi bắt hắn thúc dục hồn lực đi hóa giải tửu lực, còn không bằng giết hắn rồi. Hắn không bỏ được a! Nhất là Cao Đại Lâu - tửu quỷ keo kiệt.
- Đường huynh, không phải là ngươi suy nghĩ về đặc tính hồn đạo khí của ta sao? Sau này chúng ta chính là người một nhà , nói cho ngươi biết cũng sao. Hồn đạo khí của ta mang đặc tính tên là Huyết Ngưng.
Là Huyết Ngưng đao khắc của nhà chúng ta phụ gia thêm cho chúng. . . , lợi hại không, lợi hại không . . .
- Nói cho ngươi biết cũng không việc gì, bởi vì chỉ có gia tộc chúng ta, huyết mạch thừa kế mới có thể sử dụng chuôi đao khắc này, mỗi một lần sử dụng, trên thực tế cũng cần dùng máu tươi của ta để kích thích. Nếu không phải như thế, đã sớm bị không biết bao nhiêu người đoạt, đoạt đi. . .
- Ai da, cũng may là Huyết Ngưng chỉ có thể bị người thừa kế gia tộc chúng ta sử dụng a, mặc dù xếp hạng vì vậy mà thụt lùi, nhưng cuối cùng là di vật hữu dụng nhất cha lưu lại cho ta. Nếu như là người khác cũng có thể sử dụng, chuôi Huyết Ngưng của ta có thể xếp vào nhóm bảng đao khắc top 30 không thành vấn đề.
Nghe Cao Đại Lâu nói, Hoắc Vũ Hạo trong lòng thầm giật mình, khả năng có thể xếp hạng Top 30 trong nhóm bảng đao khắc a! Khó trách hiệu quả mạnh như vậy, ngay cả chấn động bắn ra mang theo sóng chấn động cũng có thể mang loại ảnh hưởng này.
Uống thêm ba chén, Cao Đại Lâu rốt cục kiên trì không được, ngã xuống trên bàn rượu.
Hoắc Vũ Hạo uống tiếp hai chén, khẽ mỉm cười, quay lại Vương Đông Nhi bên cạnh nói:
- Cưng ơi, ta muốn đi nhà xí. . .
- . . .
Vương Đông Nhi im lặng một lúc rồi nói:
- Không phải huynh có thể tu luyện sao?
Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói:
- Ta chỉ lợi dụng rượu cồn, không phải là nước. Dù sao ngươi cũng đang cải nam trang. Sợ cái gì, đưa ta đi nhà xí đi. Nếu không ta tè ra quần bây giờ.
- . . .
Vương Đông Nhi mặt cười ửng đỏ, mặc dù thân thể Hoắc Vũ Hạo nàng cũng không phải chưa xem qua, nhưng chuyện như vậy nàng hoàn toàn chưa làm qua a! Nhất thời ấp úng nói:
- Nếu không, chúng ta về nhà vậy, ngươi đang ở đây. . .
Hoắc Vũ Hạo lời lẽ chính nghĩa nói:
- Nhịn không nổi.
- Ngươi, ngươi sẽ không sợ ta thấy được người khác sao? Ô uế đôi mắt của ta.
Vương Đông Nhi rốt cuộc tìm được lý do.
- Cũng đúng a! Thôi, ngươi đưa ta đến cửa nhà cầu, ta tự đi vào.
Hoắc Vũ Hạo thấy trêu nàng như vậy là được rồi, lúc này mới đồng ý. Từ trước tới nay, kể từ khi Vương Đông Nhi khôi phục bản tâm, đã hành hạ hắn không ít a! Rất nhiều “đãi ngộ” lúc trước không còn sót lại chút gì, hơn nữa hắn hiện tại chỉ có tay phải hoạt động được, không có biện pháp nào thu phục Vương Đông Nhi cả.
Sau khi đi cầu xong, Hoắc Vũ Hạo ngồi vào chỗ cũ tiếp tục uống. Vốn phục vụ nhìn thấy một tên đã ngã, cho rằng bọn họ đã kết thúc, nhưng Hoắc Vũ Hạo ngồi ở chỗ đó vẫn tiếp tục uống. Bất quá, hắn không hề uống những thứ rượu thấp độ nữa, chỉ tu mình rượu mạnh. Cho đến khi uống xong hết rượu mạnh, mới gọi phục vụ vào một lần nữa.
- Đại gia, ngài có cái gì phân phó?
Phục vụ nhìn Hoắc Vũ Hạo, trong ánh mắt giống như là đang nhìn một hồn thú vạn năm, tràn đầy thần sắc không dám tin.
Hoắc Vũ Hạo nghênh ngang nói:
- Tửu lượng của ta ngươi cũng thấy đấy. Những rượu này thực sự không thể thỏa mãn ta. Có còn những loại rượu mạnh hơn không?
- Cái này ….
Suy nghĩ của phục vụ rất thật nhanh, đột nhiên ánh mắt sáng lên, nói:
- Nơi này chúng ta còn có chút tịnh lựu, ngài có muốn hay không?
- Tịnh lựu? Đây là cái gì?
Hoắc Vũ Hạo thật sự là chưa hề nghe nói đến Tịnh lựu bao giờ.
Phục vụ hạ giọng, nói:
- Rượu mạnh đều là rượu chưng cất. Trừ một ít loại đặc thù được chế riêng ra, thì có phần lớn rượu mạnh cũng là dùng phương pháp đặc biệt chiết xuất ra tịnh lựu rồi tiến hành pha chế phối hợp cùng các khẩu vị khác nhau, sau đó bán ra ngoài. Đây cũng là bí mật, thấy ngài chi nhiều kim hồn tệ như vậy, ta mới nói cho ngài đấy nha.
Hoắc Vũ Hạo bất động thanh sắc nói:
- Tịnh lựu có nồng độ bao nhiêu?

Phục vụ cười hắc hắc, nói:
- So sánh với những thứ ngài uống này, ít nhất cũng mạnh gấp đôi.
Hoắc Vũ Hạo tâm rõ ràng co quắp một chút, thầm nghĩ trong lòng
- Ngươi này không phải là rõ ràng nói cho ta biết rượu nơi này lúc pha chế chính là nửa nước nửa rượu sao?
- Ngươi đem đến cho ta thử một chút trước đi.
- Được rồi, ngài chờ một lát. Bất quá, Tịnh lựu này giá tiền hơi cao….
Hoắc Vũ Hạo nhất thời lộ ra vẻ mặt nhà giàu mới nổi:
- Quý tộc chúng ta lại phải suy nghĩ về vấn đề tiền sao? Nói cho ông chủ các ngươi biết, chỉ cần rượu này tốt, sau này ta muốn, có bao nhiêu mua hết bao nhiêu. Trang viên của bản thiếu gia, chỉ riêng hầm rượu dưới đất đã là một vạn thước vuông.

A!
Hầm rượu dưới đất một vạn thước vuông? Việc này ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói qua a, đẳng cấp quý tộc cao thế nào mới có thể có? Lần này ông chủ phát tài rồi.
Chờ lúc phục vụ trở lại, cũng đã mang đến một vị tuổi chừng lục tuần, khuôn mặt lộ ra vẻ khôn khéo.
Tịnh lựu thật ra cũng đã gần như thuần túy là cồn, có thể lấy ra đốt lửa. Bất quá, đối với Hoắc Vũ Hạo mà nói, loại rượu cồn tinh khiết không pha tạp chất này hiệu quả đúng là tuyệt hảo. Lập tức, hắn vừa dùng giá cao mua hết số Tịnh lựu mà trong tửu điếm có, lại vừa đặt trước một lượng lớn.
Tên tửu quỷ Cao Đại Lâu trực tiếp lưu tại trong quán rượu, Hoắc Vũ Hạo đưa tờ giấy cho hắn, ước định thời gian gặp mặt lần tới, loại khách quý như hắn để lại người, quầy rượu tất nhiên là chiếu cố tốt.
Hoắc Vũ Hạo đã rất kìm chế mới không lấy đi chuôi đao thần kỳ trong nhóm bảng đao khắc của hắn.
Mang theo chừng trên trăm cân Tịnh lựu, Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông Nhi trở lại tửu điếm Minh Duyệt. Không tiếp tục uống nữa, Hoắc Vũ Hạo lúc trước đã uống không ít, trở lại phòng lập tức nằm ngang tiến vào trạng thái tu luyện, toàn lực thúc dục hồn lực, luyện hóa những tạp chất trong rượu cùng với số rượu cồn còn lại.
Thanh niên cao cấp Hồn Sư tinh anh toàn đại lục đại tái tiến vào giai đoạn thi đấu vòng tròn lượt trận sau, Đường Môn liên tiếp hai trường gặp cường địch, rốt cục có thể thở ra một hơi. Trong bốn cuộc tranh tài kế tiếp, bọn họ không hề gặp phải đối thủ. Bằng vào thực lực cường đại liên tiếp vượt qua, dành lấy thành tích sáu trận toàn thắng, bài danh đệ nhất của bảng thi đấu. Trên căn bản đã bước một chân vào danh sách bát cường.
Trong bảng, trừ Đường Môn ra, còn có một đội ngũ giữ vững mạch toàn thắng chính là đội đại biểu của Sử Lai Khắc học viện. Năm tràng thi đấu vòng tròn trước, bọn họ làm gì chắc nấy, bằng vào thực lực không tầm thường, dưới sự hướng dẫn của Vương Thu Nhi đè bẹp đối thủ. Bị Đường Môn đánh cho tàn phế, Minh Ngọc tông cũng thua ở trong tay bọn hắn. Cùng ngày này, hai thí sinh chủ lực của Minh Ngọc tông là Cai Ẩn cùng Tiết Binh được làm tan tuyết, khôi phục bình thường. Chẳng qua là mọi người ở Đường Môn không biết là, Minh Ngọc tông vốn đã xác định sẽ bị loại, vì vị đội trưởng Nên Ẩn - người có vũ hồn cường đại Ám Kim sắc tam đầu Biên Bức Vương đột nhiên biến mất.
Mới kết thúc trận tranh tài thứ sáu khá dễ dàng, mọi người trong Đường Môn chiến đội, hôm nay không rời đi, mà ngồi ở trong khu nghỉ ngơi của khách quý, sắc mặt mỗi người cũng lộ ra chút ngưng trọng.
Cuộc tranh tài kế tiếp trong hôm nay là cuộc tranh tài cực kỳ kịch tính. Hôm nay là cuộc so tài giữa hai đội oan gia trong Toàn đại lục thanh niên cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái.
Bên này, chính là đội tuyển do Tiếu Hồng Trần, Mộng Hồng Trần huynh muội dẫn dắt, năm tràng thi đấu vòng tròn trước bốn thắng một thua - Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện chiến đội. Bên kia, là Hoàng Kim Long nữ Vương Thu Nhi suất lĩnh Sử Lai Khắc học viện chiến đội.
Đối với hai bên mà nói, đây không chỉ là một cuộc chiến vòn ngoài,mà là một cuộc chiến sinh tử, cuộc chiến vinh quang.
Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện cùng Sử Lai Khắc học viện kết thù oán đã nhiều năm. Mà lần này khi thi đấu vòng tròn, Nhật Nguyệt chiến đội đã bại một trận trong tay Đường Môn, nếu như trận này bọn họ thua nữa, như vậy, trận cuối cũng không cần đánh nữa, Sử Lai Khắc chiến đội cùng Đường Môn dắt tay nhau vào vòng trong. Mà chỉ cần bọn họ thắng, như vậy, vòng thi đấu vòng tròn cuối cùng, chính là Đường Môn cùng Sử Lai Khắc học viện đánh nhau sống chết. Nếu như Đường Môn thắng, như vậy, Đường Môn cùng Nhật Nguyệt chiến đội cùng nhau vào vòng trong, nếu như Đường Môn bại bởi Sử Lai Khắc chiến đội. Như vậy, Đường Môn, Sử Lai Khắc chiến đội, Nhật Nguyệt chiến đội ba bên cần so về điểm số. Xem số điểm trước đến nay, Đường Môn mặc dù duy trì toàn thắng, nhưng bởi vì bọn họ một mực tôi luyện đoàn đội chiến, vì vậy về phương diện tích điểm cũng không chiếm ưu thế quá lớn. Mà Sử Lai Khắc chiến đội cùng Nhật Nguyệt chiến đội điểm số không kém bao nhiêu, chênh lệch rất có thể sẽ xuất hiện ở cuộc tranh tài này.
Nhật Nguyệt chiến đội không còn đường lui, trận này bọn họ phải thắng, chỉ cần thắng trận này, lượt trận cuối chiến thắng với số điểm lớn, tất nhiên có thể thoải mái ngồi ngoài quan khán. Đối với Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện mà nói, điều bọn họ mong muốn nhất, chính là Đường Môn cùng Sử Lai Khắc đánh nhau sống chết, chỉ có một bên có thể đi tiếp.
Mà Sử Lai Khắc chiến đội bên này cũng giống như vậy, chỉ cần có thể hạ Nhật Nguyệt chiến đội, bọn họ tất nhiên có được thành tích sáu trận thắng để vào vòng trong. Về phần là vị trí thứ nhất, thứ hai trong bảng, sẽ quyết định trong trận đấu cuối bọn họ gặp Đường Môn.
Vương Thu Nhi chậm rãi đứng lên, không hướng về đài chiến đấu, mà là quay đầu lại, nhìn về phía đồng bọn của mình.
- Còn nhớ rõ lời ta ngày hôm qua đã nói không?
Vương Thu Nhi trầm giọng nói.
- Nhớ!
Đội viên Sử Lai Khắc chiến đội, vô luận là chánh tuyển hay là dự khuyết, cũng cùng hô lên đáp ứng, thanh âm cao vút, làm những chiến đội khác trong khu nghỉ ngơi liếc xéo.
Không chỉ khán giả đối với cuộc tranh tài này cực kỳ chú ý, ngay cả những chiến đội dự thi cũng chú ý vô cùng a! Tên Sử Lai Khắc quá vang dội , Nhật Nguyệt Hoàng Gia cũng không kém, hai chi chiến đội này nhất định sẽ nổ ra một trận tranh tài kịch liệt tựa như hai khối đại lục va chạm nhau.
Đái Hoa Bân đang ở gần với Vương Thu Nhi, lúc này trong mắt hắn, tràn đầy quang mang nóng rực nhìn Vương Thu Nhi, giống như là một thứ tín ngưỡng, loại cuồng nhiệt này tựa hồ chỉ có cuồng tín đồ mới có thể phát ra.
Không chỉ là hắn, Sử Lai Khắc chiến đội mỗi người cũng đều nhớ được hôm qua Vương Thu Nhi đã nói thế nào:
- Ngày mai, chúng ta đối trận với Nhật Nguyệt chiến đội. Các ngươi biết tại sao ở các vòng loại trước Đường Môn có thể nới tay cho các đối thủ, mà khi thi đấu lượt thứ nhất với Nhật Nguyệt chiến đội lại không chết không tha không? Ta nói cho các ngươi biết! Đó là bởi vì, Đường Môn cho rằng chúng ta sẽ thua, bọn họ tính toán hết sức để làm suy yếu đối thủ, để cho chúng ta cơ hội.
- Các ngươi nói cho ta biết. Chúng ta cần bọn họ bố thí cơ hội này sao?
- Chúng ta lần này đến đây, là vì vinh quang Sử Lai Khắc. Nếu như không phải là Sử Lai Khắc Thất Quái đại biểu Đường Môn mà chiến, như vậy, chúng ta rất có thể cũng chỉ là đội dự bị. Lần tranh tài trước, ta còn chưa tới Sử Lai Khắc. Nhưng Đường Môn những người đó biểu hiện ra sao đều đã nghe nói. Khi đó, bọn họ cũng chỉ là đội dự bị mà thôi. Nhưng cuối cùng sao đây? Bọn họ mang về chức vô địch. Ta muốn hỏi các ngươi một chút, các ngươi có muốn đoạt quán quân không.
- Chúng ta là thành viên Sử Lai Khắc, là vinh quang Sử Lai Khắc, quang huy Sử Lai Khắc. Chúng ta đi tới, không cần dựa vào sự thương hại của người khác, mà là muốn dựa vào thực lực của mình. Ngày mai, ai dám cho lão nương rơi đài, sau khi cuộc tranh tài kết thúc, lão nương sẽ lột da hắn. Nghe rõ ràng chưa? Chúng ta không chỉ muốn cho Nhật Nguyệt chiến đội hiểu chúng ta cường đại, hơn nữa còn muốn cho Đường Môn những người đó thấy rằng, chúng ta có hay không thực lực để vô địch! Ngày mai đánh một trận, tất thắng, Sử Lai Khắc tất thắng!
Lời nói cuồng dã của Vương Thu Nhi, đến nay vẫn quanh quẩn trong tai mỗi thành viên Sử Lai Khắc chiến đội, làm thanh âm bọn hắn nhiệt huyết sục sôi, làm chiến ý bọn hắn sớm đã tăng lên tới trình độ trước nay chưa từng có. Nhật Nguyệt chiến đội thì thế nào? Đường Môn thì thế nào? Chúng ta đại biểu chính là Sử Lai Khắc, Sử Lai Khắc bất bại, vinh quang Sử Lai Khắc a! Vì Sử Lai Khắc vinh quang mà chiến, hiện tại, chúng ta rốt cục có thể hô lớn khẩu hiệu này.
Mỗi khi nghĩ tới điểm này, Sử Lai Khắc chiến đội mỗi người hơi thở sẽ trở nên ồ ồ, chiến ý cũng theo đó dâng lên cao.
Vương Thu Nhi nhìn lửa nóng trong mắt mọi người, gật đầu, nói:
- Đi theo ta.Nói xong, nàng lúc này mới xoay người, đi tới đài quyết đấu. Trong quá trình xoay người, ánh mắt của nàng vừa lúc cùng Hoắc Vũ Hạo đụng vào nhau. Bốn mắt nhìn nhau, Hoắc Vũ Hạo thấy trong mắt Vương Thu Nhi vẻ chấp nhất khác với bình thường . Ngay sau đó, Vương Thu Nhi cũng đã bước nhanh dẫn theo Sử Lai Khắc chiến đội hướng về đài tranh tài.
Làm mọi người Đường Môn kinh hãi chính là, Sử Lai Khắc lần này ra sân không phải là đội hình bảy người trận đấu trước, mà trong trận đấu mấu chốt Sử Lai Khắc học viện lại thay đổi người .
Vương Thu Nhi đi tuốt ở đàng trước, theo sát sau lưng nàng chính là Đái Hoa Bân, Chu Lộ, sau đó là Ninh Thiên cùng Tào Cẩn Hiên, mà phía sau cùng hai người cũng không phải Tà Huyễn Nguyệt cùng Vu Phong, mà là Lam Tố Tố, Lam Lạc Lạc hai tỷ muội.
Từ thực lực cá nhân mà nhận xét, hai tỷ muội Lam Tố Tố, Lam Lạc Lạc mặc dù trong học viện cũng coi là người nổi bật, nhưng chỉ là ngoại viện mà nói a! Tu vi của các nàng đều chỉ có tứ hoàn, vẫn còn là cấp bậc Hồn Tông, thậm chí ngay cả nội viện còn chưa thi vào. Vương Thu Nhi ở một trận đấu trọng yếu thế này lại lựa chọn hai người các nàng ra sân, mà bỏ qua hai người đã tiến vào nội viện là Vu Phong và Tà Huyễn Nguyệt.
Càng làm cho Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc chính là, lần này, với tính cách kiêu ngạo như Vu Phong thế nhưng cũng không tỏ vẻ chút nào, trừ vẻ cuồng nhiệt bên ngoài, không thấy lộ ra nửa phần bất mãn.
Lợi hại a! Vương Thu Nhi. Hoắc Vũ Hạo không khỏi âm thầm than thở. Không thể không nói, Vương Thu Nhi ở phương diện năng lực Thống soái Sử Lai Khắc học viện quá mạnh mẽ, hắn thủy chung cũng không có bản lãnh này.
Bên kia, Nhật Nguyệt chiến đội cũng đi vào khu chờ. Tiếu Hồng Trần, Mộng Hồng Trần hai huynh muội vẻ mặt nghiêm túc. Đối với bọn họ mà nói, trận đấu này làm sao không phải là một cuộc cuộc chiến sinh tử. Cùng Đường Môn chiến một trận, đội viên chủ lực của bọn hắn đã nhiều người tử trận, khiến cho bọn họ phải đưa đội viên dự bị ra sân. Mặc dù lá bài chủ - Tiếu Hồng Trần hai huynh muội, vẫn bảo toàn nguyên vẹn thực lực, nhưng trên chỉnh thể thực lực, Nhật Nguyệt chiến đội vẫn bị giảm xuống không ít.
Rất nhanh, hai bên cũng tiến vào khu chờ của mình. Toàn trường cũng theo đó mà yên tĩnh lại. Trên đài chủ tịch, nhiếp chính vương Từ Thiên Nhiên đã tới từ sớm rồi, trong ánh mắt của hắn sao lại không có tia lửa nóng cho được? Ngày hôm qua, hắn tự mình tiếp kiến mội người trong Nhật Nguyệt chiến đội, hơn nữa còn hứa sẽ trọng thưởng bọn họ. Chỉ cần cuộc tranh tài này có thể thắng, Từ Thiên Nhiên thậm chí coi như bọn hắn đã vô địch, vì trong trận tứ kết sau, đối thủ bọn họ sẽ không còn có Đường Môn. Bởi vì, Đường Môn chỉ có thể tiến vào trận chung kết mới có thể có đụng phải bọn họ. Mà trong số những đối thủ tiếp theo của Đường Môn bao gồm cả Thánh Linh

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv