Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 432: Hồn đạo khí hình người



 - Hiên lão sư.

    Hiên Tử Văn mỗi ngày đều vào Minh Đức Đường, hôm nay khi đi ngang qua bàn thí nghiệm của Hoắc Vũ Hạo thì bị hắn gọi.

    Hiên Tử Văn mỉm cười, nói:

    - Vũ Hạo, ít ra cũng cả tháng rồi không chủ động nói chuyện với ta, có chuyện gì muốn hỏi sao?

    Hoắc Vũ Hạo có vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại sáng ngời

    - Hiên lão sư, đêm nay ta có thể đến văn phòng của ngài gặp riêng ngài được không? Kế hoạch trao đổi sinh sắp kết thúc rồi, ta có vài chuyện cần nói với ngài.

    Hiên Tử Văn hơi sửng sốt một chút. Đúng vậy a! Tính thời gian, kế hoạch lần này đã sắp kết thúc.

    Dù vài tháng nay không trao đổi với Hoắc Vũ Hạo nhiều, nhưng khi hắn nghiên cứu chế tạo hồn đạo khí, Hiên Tử Văn đều quan sát rõ ràng, tài năng và trí tuệ cũng như năng lực hồn sư vĩ đại của hắn, làm sao có thể khiến Hiên Tử Văn không nảy sinh cảm tình được đây.

    - Được.

   Hầu như không do dự, Hiên Tử Văn đồng ý ngay với thỉnh cầu của Hoắc Vũ Hạo.

    Hoắc Vũ Hạo mỉm cười. Mới giữa trưa, hắn lại thu dọn bàn thực nghiệm, nhìn một vòng chung quanh, cáo biệt Hiên Tử Văn, rời khỏi Minh Đức Đường. Chỉ còn hai ngày, hắn phải rời khỏi đây trở về học viện Sử Lai Khắc. Trước khi trở về, chuyện trọng yếu kia nhất định phải hoàn thành.

    Vừa rời khỏi Minh Đức Đường, Hoắc Vũ Hạo liền gặp phiền toái.

    - Đứng lại, xem ngươi chạy đi đâu!

    Kinh Tử Yên vẻ mặt không có hảo ý nhìn hắn, cách đó không xa, thân hình khô gầy của kiếm si Quý Tuyệt Trần cũng khóa lấy hắn, trong tay là Thiên Ngoại Vẫn Thạch Kiếm đã được sửa chữa.

    Hoắc Vũ Hạo cười khổ van xin:

    - Hai vị, ta hôm nay không muốn đánh, ta mệt gần chết, mấy tháng cũng chưa nghỉ ngơi được bữa nào, hôm nay tha cho ta đi...

    Kinh Tử Yên hừ một tiếng, nói:

    - Ngươi mấy tháng không nghỉ ngơi? Còn chúng ta mấy tháng cực khổ tìm ngươi không ra. Lần trước ngươi nó có việc quan trọng cần làm, không phải chúng ta tha cho rồi sao? Sao đó liền mất tăm cái mặt mo không thấy, vất vả lắm hôm nay mới túm được, đừng mơ tìm cớ thoái thác.

    Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ nói:

    - Các ngươi đừng quấn lấy ta nữa, sau này chỉ sợ chúng ta không có cơ hội luận bàn với nhau. Chỉ còn hai ngày nữa ta sẽ trở về, ta hứa trước khi đi sẽ chiến một trận sảng khoái với cả hai.

    - Ngươi sắp đi rồi?

    Ý định gây sự của Kinh Tử Yên đột nhiên tan biến, sững sờ nhìn Hoắc Vũ Hạo, Quý Tuyệt Trần cũng thả kiếm xuống, hai mắt chú ý vào Hoắc Vũ Hạo.

    - Ừ, kế hoạch trao đổi sinh sắp kết thúc, hai ngày nữa ta sẽ quay về học viện Sử Lai Khắc rồi. Tuy rằng hai người các ngươi thực sự đáng ghét, nhưng trong lòng ta, lại vẫn xem bọn ngươi là bằng hữu. Do đó, lần này ta cũng không phải đánh cho có lệ với các ngươi, trước khi đi, chúng ta nhất định chiến một trận thống thống khoái khoái.

    Hoắc Vũ Hạo nghiêm túc khẳng định.

    Kinh Tử Yên nhíu mày, Quý Tuyệt Trần xoay người bước đi, không hề dây dưa. Kinh Tử Yên nhìn Hoắc Vũ Hạo, rồi cũng đi theo sau tên kia.

    Hoắc Vũ Hạo cả giận nói:

    - Cái thái độ gì thế này? Không nói không rằng, ít ra cũng vui vẻ tiễn ta đi chứ.

    Kinh Tử Yên và Quý Tuyệt Trần lại không để ý tới hắn, ngược lại còn bước nhanh hơn, ra vẻ như có việc gì đó gấp gáp lắm.

    - Hai kẻ vô lương tâm!

    Hoắc Vũ Hạo tức khí phán một câu, đột nhiên phát hiện, hơn hai năm qua, dường như bản thân cũng khá quyến luyến nơi này, dù cho nó là địa bàn của quân địch, nhưng cũng có rất nhiều kỷ niệm lưu lại nơi đây.

    Hiên Tử Văn, Kha Kha, Tử Mộc, còn hai vị "bằng hữu" kia nữa, và cả... Quất Tử.

    Dù cho hầu hết thời gian đều dành cho nghiên cứu và học tập hồn đạo khí, vẫn không thể tránh được cảm giác lưu luyến. Cũng không phải là lưu luyến học viện, mà lưu luyến vài con người ở đó.

    Trở lại ký túc xá, Hoắc Vũ Hạo không minh tưởng, mà tung người bay lên giường, nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật đã.

    Đã mấy tháng, thật sự là quá mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

    Ngủ một giấc đến trời đất u ám, đến khi cửa phòng bị đập vang lên hắn mới tỉnh lại.

    - Ai đó?

    Dụi dụi hai con mắt vẫn còn đang thèm ngủ, Hoắc Vũ Hạo miễn cưỡng rời khỏi giường, thân thể mệt mỏi, hắn biết do thúc ép cơ thể quá nhiều lại đột ngột thả lỏng quá mức gây nên.

    - Ta.

    Một thanh âm không mấy vui vẻ nhưng rất quen thuộc vang lên.

    Hoắc Vũ Hạo chợt tỉnh hẳn, nhìn ra cửa sổ thấy sắc trời tối đen, thầm kêu một tiếng "hỏng", rồi vội vàng phi ra mở cửa.

    Quả nhiên, người đứng ngoài cửa chính là Hiên Tử Văn.

    - Hiên lão sư, thật có lỗi, ta ngủ quên.

    Hoắc Vũ Hạo vẻ mặt biết lỗi mời lão vào.

    Hiên Tử Văn không tỏ ra tức giận, mà ngược lại kinh ngạc:

    - Ngươi ngủ quên?

    - Vâng!

    Vẻ mặt áy náy, hắn gật đầu.

 Hiên Tử Văn sững người nhìn hắn thật lâu, trong lòng nổi lên một cảm giác khó tả. Tuy là lão sư chỉ đạo Hoắc Vũ Hạo học tập, nhưng từ khi bắt đầu, chân chính dạy dỗ hắn chỉ khoảng nửa năm, cũng không dạy những kiến thức trọng tâm của Minh Đức Đường, nhưng lý luận trọng yếu đều truyền thụ cho. Ngày mới vào lão cũng có nói "thầy chỉ dẫn đường, học là ở bản thân". Liền sau đó, hầu như hắn đều tự mình học tập nghiên cứu .

 Thời gian tiếp theo, Hoắc Vũ Hạo hầu như mỗi ngày đều mang đến một đống vấn đề thắc mắc, ngoại trừ một số thứ cơ mật, lão đều giải đáp cho hắn. Nửa năm sau những vấn đề Hoắc Vũ Hạo muốn hỏi càng lúc càng ít, đến một tháng trở lại đây thì hắn chẳng hỏi gì cả.

 Thiên phú của Vũ Hạo, Hiên Tử Văn rất tán thưởng, nhưng vẫn không tin Hoắc Vũ Hạo có thể trở thành hồn đạo sư cao cấp, bởi vì hắn có võ hồn quá mạnh mẽ.

 Là một hồn sư cường đại, việc tu luyện võ hồn đã khắc sâu vào xương. Hiên Tử Văn thấy rõ, dù Hoắc Vũ Hạo rất đam mê nghiên cứu hồn đạo khí, nhưng đối với võ hồn cũng chẳng kém cuồng nhiệt.

 Ma bất kỳ ai cũng chỉ có 24 giờ một ngày. Tu vi càng cao, càng cần phải chuyên tâm nhiều hơn vào tri thức cao thâm. Võ hồn song sinh, võ hồn cực hạn, Hoắc Vũ Hạo có thể còn thời gian để nghiên cứu hồn đạo khí cấp cao hay sao?

 Nhưng Hiên Tử Văn vẫn rất tò mò về hắn, hay nói đúng hơn là nghiên cứu của hắn. Từ khi nhìn thấy Gia Cát Thần Nỏ, lão luôn chú ý phương hướng nghiên cứu của Hoắc Vũ Hạo, nhưng hắn lại che giấu quá tốt, năng lực của Hiên Tử Văn cũng không rõ được những thứ linh kiện mà hắn chế tạo.

 Hai năm rưỡi rốt cục đã trôi qua, Hoắc Vũ Hạo sẽ trở về học viện Sử Lai Khắc. Hiên Tử Văn cũng khá buồn và lưu luyến, vốn nguồn gốc bản thân không phải công dân đế quốc Nhật Nguyệt, lão cũng chẳng có địch ý gì với Hoắc Vũ Hạo, việc khiến lão quan tâm hứng thú nhất chỉ có hồn đạo khí. Lão rất thích thú với tài năng hồn đạo khí của hắn, tuy nghĩ rằng không có khả năng, nhưng vẫn mong mỏi hắn đạt được thành tựu to lớn.

 - Nói đi, tìm ta có chuyện gì?

 Hiên Tử Văn thấy hắn đóng cửa rồi, liền đứng tại chỗ nói. Không phải hắn không muốn tìm chỗ ngồi, mà thực ra vì phòng của Hoắc Vũ Hạo rất bầy hầy, linh kiện kim loại đầy trên sàn, vương vãi lung tung, ngay cả trên giường cũng khó có mấy chỗ để ngồi.

 Hoắc Vũ Hạo vội vàng dùng chân đùa đống kim loại dọn ra một con đường, lấy cái ghế đẩu đặt xuống

 - Hiên lão sư, mời ngài ngồi

 Hiên Tử Văn nhíu mày, nói:

 - Vũ Hạo, bình thường ngươi cũng không phải như mấy kẻ lôi thôi, tại sao phòng lại bừa bộn thế này?

 Hoắc Vũ Hạo nói:

 - Không có cách nào, vài thứ chỉ có thể chế tạo trong phòng mới có thể giữ bí mật a!

 - Hử?

 Hiên Tử Văn bắt đầu cảm thấy hứng thú, mỉm cười nói:

 - Vậy ngươi muốn gặp ta, là muốn cho ta xem bí mật sao?

 Hoắc Vũ Hạo trầm ngâm một chút, cố gắng xua đi cơn buồn ngủ còn vương vấn. Tinh thần lực vận chuyển, Linh Mâu lóe hào quang một chút.

 - Hiên lão sư, ngài còn nhớ việc đánh cược của chúng ta ngày trước không?

 Hoắc Vũ Hạo hỏi.

 Hiên Tử Văn nói:

 - Đương nhiên nhớ rõ! Sao? Ngươi có thể lấy cho ta xem mười món hồn đạo khí nghiên cứu như thế ư? Ngươi yên tâm, ta rất uy tín, chỉ cần ngươi có thể lấy cho ta xem, muốn ta theo ngươi đến đâu cũng được.

 Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, nói:

 - Ta vẫn chưa kiếm đủ 10 món, nhưng ta mong ngài chỉ dẫn giúp ta hai tác phẩm, thứ này chính là kết tinh tâm huyết của ta từ khi vào đây, ta cũng hy vọng chúng nó có thể trợ giúp ngài một chút.

 Hiên Tử Văn hai mắt sáng rỡ

 - Ngươi nói, ngươi lại nghiên cứu ra hai loại hồn đạo khí kiểu mới? Mau, lấy ta xem.

 Đam mê với hồn đạo khí khiến lão quên hết mọi thứ.

 Hoắc Vũ Hạo nói:

 - Hiên lão sư, hai tác phẩm này có thể cho người xem, nhưng hy vọng không có kẻ thứ hai nhìn thấy nó. Mà một thứ ta muốn cho người xem lại không thể bày ra ở đây, phòng này quá nhỏ. Mà đó lại là bí mật của ta, nếu ngài muốn nhìn thấy nó, chúng ta cần một phương pháp đặc biệt.

 - Phương pháp đặc biệt?

 Hiên Tử Văn nghi hoặc.

 Hoắc Vũ Hạo nói:

 - Thông qua tinh thần lực của ta, đưa ký ức chuyển thành hình ảnh truyền qua trí não của ngài.

 - Như vậy cũng làm được?

 Hiên Tử Văn giật mình thốt lên. Vẫn biết Hoắc Vũ Hạo là một hồn sư hệ tinh thần, nhưng dùng tinh thần lực để phản ánh trí nhớ, phức tạp thế nào lão không rõ được, nhưng nhất định là phải đòi hỏi rất cao.

 Hoắc Vũ Hạo gật đầu, nói:

 - Ta có thể làm được, nhưng yêu cầu ngài phải hoàn toàn tin trưởng ta, bằng không sẽ thất bại.

 Hiên Tử Văn không chút do dự nói:

 - Vậy thì còn chờ gì nữa? Bắt đầu đi.

 Lần này đến phiên Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc

 - Hiên lão sư, để ta truyền trí nhớ vào đầu, ngài phải buông bỏ khống chế tinh thần bản thân, không sợ....

 Hiên Tử Văn lạnh nhạt cười, nói:

 - Có cái gì đáng sợ? Là lão sư của ngươi hơn hai năm nay, ngay cả tính cách cũng không rõ, thì không phải bất tài quá sao. Đừng nói nhiều nữa, tới đi.

 Nói xong, lão ngồi yên đó nhắm mắt lại.

 Hoắc Vũ Hạo càng thêm phần kính nể, nếu đổi lại là hắn, nhất quyết sẽ không tùy ý để người khác nắm giữ tinh thần hải của mình.

 Kim quang nhàn nhạt từ đôi mắt sáng lên, đứng trước mặt Hiên Tử Văn, kim quang càng lúc càng mãnh liệt, trong phòng xuất hiện những gợn sóng tinh thần lực vặn vẹo, hào quang màu vàng không ngừng phát tán từ thân thể hắn đi ra ngoài, cả người cũng xuất hiện một tầng sáng vàng bao phủ.

 Sau khi dung hợp với Tuyết Đế hồn linh, tinh thần lực đã bước lên một tầng mới, đến trình độ như thế nào thì ngay cả bản thân hắn cũng không rõ, nhưng đã có thêm vài năng lực hoàn toàn mới.

 Hai luồng kim quang bắn ra từ hai mắt, hào quang có vẻ nhu hòa, nhưng khiến trong phòng tràn ngập một khí tức kỳ dị.

 Hiên Tử Văn cảm thấy run rẩy, một lực lượng cường thế tiến vào trong não, theo bản năng chống cự lại. Nhưng lão nhanh chóng khống chế sự kháng cự đó, để cho luồng tinh thần lực dễ dàng tiến vào. Dù rất tin tường Vũ Hạo, nhưng lão cũng có chuẩn bị, toàn bộ tinh thần lực bản thân thu lại, tập trung hết về bảo vệ tinh thần căn nguyên.

 Tinh thần lực của bất kỳ hồn sư hay hồn đạo sư đều tăng lên chậm chạp theo tu vi, dù sao năng lực cường đại vẫn cần có đủ tinh thần lực khống chế.

 Hiên Tử Văn say mê hồn đạo khí, mỗi ngày đều minh tưởng suy ngẫm, do đó tinh thần lực cũng mạnh hơn hồn đạo sư cùng cấp một chút. Nhưng càng khiến lão ngạc nhiên là nguồn tinh thần lực bên ngoài tiến vào này không hề tỏ ra yếu hơn bản thân. Khí tức tinh thần ngoại lai kia sau khi tiếp xúc lại chủ động xuất hiện đồng hóa.

 Hiên Tử Văn cảm thấy rõ ràng áp lực cực lớn ở mọi hướng. Nói cách khác, nếu hiện tại Hoắc Vũ Hạo khởi xướng công kích, lão hoàn toàn bị động.

 Nhưng đó chỉ là lo lắng, vài giây sau, một vài hình ảnh bắt đầu xuất hiện trong đầu.

 Mới đầu thoáng qua lờ mờ, nhưng sau đó nhanh chóng tổ hợp thành hình ảnh lập thể.

 Một nơi hoang vu, xung quanh đều là núi đá, nhìn khắp mọi hướng cũng không rõ nó là nơi nào, im lặng tĩnh mịch, tầm nhìn như đang bay trên cao nhìn xuống, bên dưới có một người, Hoắc Vũ Hạo.

 Hoắc Vũ Hạo đang ngẩng đầu nhìn lên không trung, Hiên Tử Văn giật mình kinh ngạc, phát hiện trên trán Hoắc Vũ Hạo còn có thêm một con mắt nữa.

 Còn tưởng mình hoa mắt, nhưng kim quang từ con mắt thứ ba đó lóe ra, cảm giác như chiếu thẳng lên người của lão.

 Con mắt thứ ba? Không lẽ võ hồn Linh Mâu của hắn đã được giác tỉnh lần hai sao? Dù là hồn đạo sư, nhưng kiến thức về võ hồn bản thể lão cũng biết không ít.

 Hình ảnh lại biến đổi, Hoắc Vũ Hạo giơ cao tay phải, trên ngón trỏ có một chiếc nhẫn ngọc bích rất lớn, ánh sáng sao sáu cánh lóe lên, rực rỡ huyễn lệ.

 Ngọc Bích Tinh Quang, một món tuyệt phẩm! Dù chỉ nhỏ cỡ móng tay, nhưng khi chế tạo thành hồn đạo khí trữ vật cũng tạo thành không gian 10 mét khối. Là hồn đạo sư cao cấp, dĩ nhiên khi nhìn thấy nguyên liệu tuyệt phẩm, Hiên Tử Văn sẽ nghĩ ngay đến chế tạo hồn đạo khí .

 Trên chiếc nhẫn Ngọc Bích Tinh Quang, sáu tia sáng lóe ra, trong ánh sáng lam ngọc, một vật thể cao lớn hình người xuất hiện.

 Nhìn thấy vật này, tinh thần Hiên Tử Văn bất giác không suy nghĩ được gì cả, cứng đờ như sét đánh ngang tai.

 Đó là cái gì? Một kim khí nhân màu xám, có vẻ khá đơn giản, cao khoảng 3.5m, hình dáng con người, lớp vỏ xám bên ngoài không có gì đặc biệt, nhưng đường nét cơ thể rất rõ ràng.

 Hồn đạo khí hình người? Đó là điểm khiến Hiên Tử Văn sững sờ.

 Dự án nghiên cứu tối mật và tiên tiến nhất của Minh Đức Đường hiện tại, cũng chính là một hồn đạo khí hình người. Món đồ đó hiện tại chính là bình cảnh lớn của việc nghiên cứu, ứng dụng của nó rất nhiều, nhưng khó khăn khi nghiên cứu cũng không hề ít, là một trong những nghiên cứu viên trung tâm, Hiên Tử Văn đương nhiên biết rõ.

 Lúc này, Hoắc Vũ Hạo lại đột ngột đưa ra một khối hồn đạo khí hình người đặt ở trước mặt lão, hơn nữa hình dáng như khuôn đúc, làm sao lão không igật mình? Thậm chí còn đang hoài nghi, Hoắc Vũ Hạo do thám đánh cắp cơ mật của Minh Đức Đường, lão tuyệt đối không tin Hoắc Vũ Hạo tự mình nghiên cứu ra món đồ này, nguyên nhân rất đơn giản, thể tích!

 Hồn đạo khí hình người này không phải đơn giản chỉ là một bộ áo giáp thông thường, mà nó giống hồn đạo khí Toàn Hình Tham Trắc ngày xưa đưa cho Vũ Hạo đi thí nghiệm, người bên trong điều khiển hành động, chiến đấu, phòng ngự, công kích ....

 Mà hết thảy những việc đó cần một lượng hạch tâm pháp trận tổ hợp liên kết, lại còn cần hồn sư cường đại điều khiển.

 Hồn đạo khí hình người này của Hoắc Vũ Hạo thể tích thật sự là quá nhỏ, chỉ cao có 3.5m, bên trong có thể chứa được bao nhiêu hạch tâm pháp trận? Chỉ riêng cho nó hoạt động linh hoạt như con người e rằng cũng không làm được.

 Hoắc Vũ Hạo chậm rãi đến trước mặt kim khí nhân kia, chẳng hiểu hắn làm thế nào, mặt nạ bảo hộ kim khí nhân nhấc lên, một luồng sáng xuất hiện thẳng tắp xuống dưới, cơ thể phía trước kim khí nhân từ giữa người tách ra, lộ ra khoảng không bên trong.

 Nhìn thấy khoảng không đó, Hiên Tử Văn càng tin chắc vào phán đoán của mình, xem ra hắn muốn dùng kim khí nhân này bao phủ cơ thể, rồi tiến hành điều khiển.

 Hiên Tử Văn thở phào, xem ra món hồn đạo khí này cũng giống kim khí nhân, nhưng hẳn là Hoắc Vũ Hạo chỉ dùng chính cơ thể điều khiển nó như một loại hình áo giáp, so với kim khí nhân có hệ thống nhiều người điều khiển vẫn còn kém xa.

 Hoắc Vũ Hạo quả nhiên chui vào, kim khí nhân khép lại, bao phủ hắn torng đó, chợt tầm nhìn thay đổi, không còn nhìn từ trên cao mà đột ngột lại xuất hiện hai góc nhìn, một là quan sát ngay trước mặt kim khí nhân, hai là bên trong kim khí nhân.

 Bên trong, hai tay Hoắc Vũ Hạo không đưa ra hai bên chỗ cánh tay kim khí nhân, mà đưa ra trước mặt, có những cái cần điều khiển và rất nhiều nút bấm.

 Tay phải hắn nắm một cái cần kéo xuống, hình ảnh bên ngoài hiện ra rõ ràng, sau lưng kim khí nhân tách ra, hai cánh mở rộng. Hoắc Vũ Hạo nhấn liền một mớ nút bấm, mười hai luồng khí phun ra từ hai cánh, đẩy kim khí nhân bay lên trời, tiến vào không trung.

 Tốc độ thật nhanh, hầu như đã vượt qua hồn đạo khí cấp 7. Tía má ơi! Chẳng lẽ tiểu tử này gắn 12 cái hồn đạo thôi tiến khí cấp 6 để tăng tốc sao?
Vậy mà có thể khống chế thăng bằng tốt như thế? Hơn nữa, có cái xác rùa kim loại bảo vệ bên ngoài, tác động không khí lên cơ thể cũng đã bị triệt tiêu đi mất.

 Lại còn linh hoạt như thế, trong không trung còn múa may lung tung.

 Sao lại thế, sao hai tay hắn lại điều khiển những chiếc cần, chẳng lẽ đây là phiên bản của kim khí nhân thật sao? Không, điều đó không có khả năng, ta không tin!

 Kim khí nhân bay trong không trung một lát sau, hạ cánh xuống đất, đáp trên một khu vực khá bằng phẳng.

 Vẫn là hai góc nhìn như trước, bên trong kim khí nhân, Hoắc Vũ Hạo co chân ngồi xếp bằng trong khoang điều khiển.

 Kim khí nhân cao chừng 3.5m, độ dày chỉ hơn 1m, không gian bên trong khá chật chội, nhưng cũng không hẳn là không ngồi được.

 Hắn muốn chứng minh với ta... Hiên Tử Văn nháy mắt liền hiểu ý Hoắc Vũ Hạo.

 Sau đó, Hoắc Vũ Hạo múa may hai tay nhanh như gió, điều khiển những chiếc cần và mấy cái nút.

 Hồn đạo khí hình người chuyển động .

 Lúc đầu chỉ tiến về trước, rồi nhảy lên, quay cuồng, xoay người, thậm chí cả động tác khó như vặn mình.

Hoắc Vũ Hạo điều khiển lúc đầu còn hơi vấp váp không quen, nhưng dần dần thao tác càng lúc càng chuẩn xác và linh hoạt, động tác của kim khí nhân cũng càng lúc càng lưu loát mềm mại hơn.

 Dù rằng động tác nhìn kỹ vẫn còn hơi khựng khựng, so với hành động của con người vẫn còn chênh lệch không ít, nhưng toàn bộ hoạt động của kim khí nhân đều chỉ có một mình Hoắc Vũ Hạo dùng hai tay điều khiển những chiếc cần và nút thôi a! Chỉ riêng việc có thể giữ thăng bằng cũng đã khiến Hiên Tử Văn chấn kinh rồi.

 Thời gian trôi qua, kim khí nhân múa may quay cuồng chừng mười phút thì dừng lại, ngồi chồm hổm xuống, rồi chậm rãi đứng thắng lên.

 Ngay sau đó, Hoắc Vũ Hạo vươn hai tay hai chân đặt vào vị trí tay chân của kim khí nhân. Món hồn đạo khí này lại bắt đầu hoạt động.

 Thông qua hai góc nhìn, có thể thấy rõ ràng hồn lực trên người Hoắc Vũ Hạo phóng ra ngoài, toàn bộ cơ thể kim khí nhân hoàn toàn được hắn điều khiên thông qua tay chân và hồn lực của chính bản thân hắn. Độ linh hoạt nhất thời tăng lên rất nhiều.

 Khi Hoắc Vũ Hạo điều khiển nó thi triển thân pháp Quỷ Ảnh Mê Tung bộ, Hiên Tử Văn phát hiện mình như đang bị bóp cổ, tâm tình sôi sục khó chịu.

 Khán giả xem trò vui, thợ nghề xem cách thức. Nhìn động tác nó đơn giản, từ đầu đến cuối chưa trình bày một hồn đạo khí công kích hoành tráng nào, nhưng Hiên Tử Văn xúc động đến mức muốn nhào vào thử một lần.

 Hình ảnh đột nhiên trở nên mờ ảo, tinh thần lực kia như thủy triều nhanh chóng lui đi mất.

 - Không thể tin được!

 Khi Hiên Tử Văn tỉnh lại, bật thốt lên kinh hãi, cả người cũng bật đứng ngay dậy, hồn lực trong người phóng ra mạnh mẽ, thổi bay những vật dụng kim loại trong phòng văng tứ tung. Ngay cả Hoắc Vũ Hạo cũng phải lui lại vài bước gập người xuống.

 Hiên Tử Văn đổ đầy mồ hôi, hai mắt đỏ bừng, như con trâu đực hiếu chiến nhìn chằm chằm Hoắc Vũ Hạo, mạnh mẽ gằn từng chữ:

 - Vô lý, chuyện này không thể nào, nói cho ta nghe, đó là giả!

 Hoắc Vũ Hạo vẫn bình tĩnh nhìn vị lão sư của hắn, nói:

 - Hiên lão sư, ngài là một vị hồn đạo sư cấp 8, có lẽ cũng chuẩn bị đạt chuẩn cấp 9, không lẽ không thể phân biệt thật giả sao? Dù lúc nãy chỉ là hình ảnh trong tâm trí của ta, nhưng ta cũng không có khả năng sáng tạo những hình ảnh chi tiết đến mức đó đâu.

 Hiên Tử Văn vẫn chăm chăm nhìn hắn, nói:

 - Vậy tại sao ngươi lại có thể thu phóng tầm nhìn, lại còn phân ra nhiều góc nhìn??

 Hoắc Vũ Hạo thản nhiên nói:

 - Vấn đề này ta tuyệt đối không trả lời, nó liên quan đến hồn kỹ của ta.

 Hiên Tử Văn thở mạnh, lo âu đi đi lại lại trong phòng, đá tới đá lui mấy kiện vật phẩm kim loại dưới chân.

 Hoắc Vũ Hạo đã sớm đoán ra phản ứng của lão, chỉ yên lặng ngồi trên ghế chờ đợi.

 Trong phòng, hai người một tĩnh một động, không ai nói một lời nào.

 Thời gian trôi qua, trên trán Hiên Tử Văn không giảm mà càng thêm mướt mồ hôi, chảy xuống hai bên má, lưng áo cũng ướt đẫm.

 Lúc này lão đang lâm vào một tình trạng quên trời quên đất, chỉ tập trung mọi thứ ở trong não, ý tưởng chạy loạn với tốc độ ánh sáng, không ngừng suy tư tính toán.

 Chừng một phút sau, bất chợt Hiên Tử Văn dừng lại, quay sang Hoắc Vũ Hạo.

 - Tổng cộng ngươi dùng bao nhiêu hạch tâm pháp trận?

 Hiên Tử Văn run rẩy cất tiếng hỏi.

 Hoắc Vũ Hạo thản nhiên trả lời:

 - 32 cái.

 - Không thể! Sao lại ít vậy? Ngươi có biết hay không. . . . . . , ngươi, ngươi có biết hay không!

 Hiên Tử Văn run rẩy lầm bầm, ánh mắt sáng quắc nhìn Hoắc Vũ Hạo, hai con ngươi như muốn lồi ra

 Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, nói:

 - Hiên lão sư, ta cùng lắm chỉ là một gã hồn đạo sư cấp 6. Vậy thì ngài cho rằng, một mình ta chế tạo có thể dùng bao nhiêu hạch tâm pháp trận cho món đồ kia chứ? Vả lại ngài cũng thấy thể tích của nó, kết cấu bên trong ngài cũng thấy sơ sơ đấy, ta không gắn cho nó một vũ khí nào cả, cái không gian nhỏ tí đấy, ngài nói xem ta có thể chứa bao nhiêu?

 Hiên Tử Văn nói:

 - Vậy ngươi làm cách nào mà không dẫn hồn lực vẫn khiến cho nó chuyển động được, thậm chí còn dùng cả hồn đạo khí phi hành?

 Hoắc Vũ Hạo không giấu diếm, trả lời rành mạch:

 - Bình sữa! Ta gắn vào trong cánh 12 bình sữa cấp 6. Hồn lực trong bình sữa cũng sẽ thất thoát, nhưng so với hồn đạo khí khác thì chậm hơn nhiều. Theo lý thuyết, chỉ cần 12 bình sữa bổ sung đủ hồn lực, thì ta không dùng hồn lực bản thân điều khiển cũng duy trì được một canh giờ, hoặc có thể chiến đấu cường độ cao trong 10 phút, có gắn thêm hồn đạo khí công kích. Kết cấu bên trong ta không nói, nó là phương pháp bí mật của ta, dù sao bình sữa cũng cần hồn sư bổ sung hồn lực.

 Hiên Tử Văn vẫn không rời mắt khỏi Hoắc Vũ Hạo

 - Ngươi làm cách nào biết được nghiên cứu bình sữa không thất thoát của ta?

 Hoắc Vũ Hạo sửng sốt

 - Ta đâu có biết!

 - Ngươi không biết?

 Hiên Tử Văn càng thêm ngạc nhiên

 - Vậy tại sao ngươi dùng bình sữa trong kim khí nhân kia làm động lực?

 Hoắc Vũ Hạo giương mắt nhìn:

 - Vì đó là biện pháp duy nhất ta nghĩ ra. Hiên lão sư, ngài thật sự đã nghiên cứu ra phương pháp ngăn bình sữa thất thoát hồn lực? Thật là tuyệt vời a!

 Nếu Hiên Tử Văn là đúng, vậy thì kim khí nhân của hắn sẽ được nâng cấp thêm nữa.

 Hiên Tử Văn lại nháy mắt thay đổi đề tài:

 - Chuyện đó cũng không quan trọng, nhưng có việc này, làm cách nào ngươi giữ thăng bằng cho kim khí nhân khi nó chuyển động? Mỗi hành động liên tiếp chẳng lẽ không cần một hạch tâm pháp trận điều khiển sao? Rồi những hoạt động liên tiếp, hạch tâm pháp trận liên kết ra sao? Những vấn đề trong khi điều khiển không ít, ngươi có nghĩ tới không?

 Hoắc Vũ Hạo nói:

 - Ta đều nghĩ qua hết rồi! Cũng không nhất thiết phải dùng tới hạch tâm pháp trận đâu.

 - Vậy dùng cái gì?

 Hiên Tử Văn thắc mắc.

 Hoắc Vũ Hạo cười lớn:

 - Chuyện này xin lỗi a! Hiên lão sư, việc này không thể nói được, bí mật độc môn của ta a!

 Trán lão nhăn nhúm lại, tiểu tử này trước đó hỏi liền đáp ngay, đến vấn đề mấu chốt lại xoắn ta như thế, cái gì mà độc môn bí mật, muốn nhử ta à?

 Thành tựu nghiên cứu của Hiên Tử Văn về phương diện hồn đạo khí, đề án bình sữa kín chính là một đề án nhỏ để sử dụng cho dự án lớn kim khí nhân. Nhưng kim khí nhân do Minh Đức Đường nghiên cứu thì lại có thể tích quá lớn, nếu chỉ dùng bình sữa, chưa đề cập tới việc bình sữa cấp 9 vẫn chưa có ai chế tạo được, thì việc dùng bình sữa cấp 8 để hoạt động trơn tru lưu loát, ít nhất phải hơn 10 cái, cũng chỉ có thể di chuyển được khoảng nửa canh giờ. Nói cách khác, muốn cho nó hoạt động liên tục, cần phải có hơn 10 cường giả Hồn Đấu La ngồi trong đó điều khiển, mới có thể ổn định. Hơn nữa Hiên Tử Văn hoàn toàn chắc chắn cái khối kim loại to xác kia không thể linh hoạt bằng kim khí nhân của Hoắc Vũ Hạo.

 Hiên Tử Văn không chỉ xem trọng công nghệ chế tạo của Hoắc Vũ Hạo, kim khí nhân của hắn cũng có khá nhiều vấn đề, lúc nãy lão cũng thấy vài điểm không thể làm được, nhưng mấu chốt là nguyên lý, nguyên lý a!

 Chỉ dùng 32 hạch tâm pháp trận, đã có thể hoạt động, thậm chí còn rất hữu dụng, không dùng hồn lực như thế, ít nhất thừa sức bỏ trốn.

 Đủ thứ vấn đề khiến Hiên Tử Văn khó chịu trong lòng, bất giác tâm cảnh trở nên dao động.

 - Giỏi cho tiểu tử! Hoắc Vũ Hạo, ngươi lợi hại lắm.

 Hiên Tử Văn cảm xúc ngổn ngang nhìn hắn, lúc này lão đã rõ những gì hắn cho lão nhìn hoàn toàn không có chút nào dối trá, kim khí nhân kia hoàn toàn do chính hắn nghiên cứu chế tạo thành.

 Kết cấu phức tạp đó, cho dù là nhiều thế hệ cũng chưa chắc hoàn thiện được, thế nhưng hắn đã làm trong bao lâu? Những điểm mấu chốt trong đó, có lẽ có liên quan đến tông môn của hắn.

 Hiên Tử Văn đương nhiên hiểu rõ, những việc từ nãy giờ là mồi câu của Hoắc Vũ Hạo, dù cho bề ngoài nói rằng mười loại hình hồn đạo khí hoàn toàn mới không có đủ, nhưng mà món mồi nhậu hấp dẫn thế làm sao không khiến lão say mê cho được, có thể không nhượng bộ được sao?

 Hiên Tử Văn trầm giọng nói:

 - Vũ Hạo, ngươi xem thế này được không. Ta không cần phương pháp chế tạo cụ thể, chỉ cần nguyên lý thiết kế kim khí nhân của ngươi, ta sẽ trao đổi với phương pháp chế tạo bình sữa kín của ta. Ngươi hẳn hiểu rõ bình sữa kín sẽ có ý nghĩa thế nào đối với việc phát triển hồn đạo khí. Ta thậm ch1i còn chưa báo cáo cho đường chủ, một khi ta đưa tư liệu chuyển về, nhất định sẽ trở thành một dự án nghiên cứu trọng điểm của Minh Đức Đường, đổi không?

 Hoắc Vũ Hạo tỏ vẻ do dự, là một hồn đạo sư cấp 6, hắn hiểu rõ những điều Hiên Tử Văn vừa nói. Bình sữa kín xuất hiện, thế giới hồn đạo khí nhất định bước sang trang mới. Đặc biệt là vấn đề thường nhân khó điều khiển hồn đạo khí cao cấp, có bình sữa kín sẽ trở nên dễ dàng hơn. Đặc biệt khi ứng dụng vào kim khí nhân, sẽ giải quyết tốt vấn đề năng lượng. Dù cho với kim khí nhân chỉ là giải pháp chữa cháy, nhưng cái tên to xác mà Minh Đức Đường chế tạo ra, muốn gắn một bình sữa kín siêu cấp to lớn sau lưng cũng không phải vấn đề gì lớn...

 Nghĩ đến đó, hắn chợt lạnh mình.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv