Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 369: Chăn to cùng đắp – Tạm biệt (Hạ)



Vương Đông nhìn Hoắc Vũ Hạo với vẻ mặt nghiêm túc, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, dường như lại có chút do dự, rồi lại im lặng không phản ứng gì một cách kỳ lạ.

Hoắc Vũ Hạo nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, nói:

- Cũng muộn rồi, nghỉ ngơi sớm thôi. Ngày mai ta sẽ lên đường sớm, khuya nay đừng tu luyện gì nữa, ta định ngủ ở đây một đêm, dù sao huynh đệ chúng ta đã lâu không ngủ chung với nhau rồi.

Vương Đông đỏ mặt nói:

- Ai ngủ chung với ngươi, cút cút đi.

Hoắc Vũ Hạo cười to nói:

- Thôi đi, đã ngủ không biết bao nhiêu lần rồi. Giờ ta quyết định ngủ ở đây, có đuổi ta cũng không đi, ngươi giỏi thì ngủ dưới sàn nhà đi.

Hắn vừa nói xong liền tung người nhào lên giường Vương Đông, sau đó cởi giày và áo khoác rồi nằm xuống.

Vương Đông nhìn vẻ mặt vô lại kia không khỏi vừa tức vừa buồn cười:

- Sao ngươi mặt dày thế hả?

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Ngươi không muốn ngủ chung với ta sao? Đến giờ ta còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta ngủ chung. Trời ạ, nhiều năm như vậy mà cái bệnh ưa sạch của ngươi cũng không chịu thay đổi.

Vương Đông lườm hắn nói:

- Bệnh thích sạch sẽ của ta liên quan gì đến ngươi? Ngươi có từng xem trọng nó bao giờ đâu.

- Ặc, đâu có, ta lúc nào mà không tôn trọng ngươi chứ. Đến đây đến đây. Ta chừa cho ngươi một nửa giường này.

Hoắc Vũ Hạo nói xong liền dịch người sang một bên, vỗ vỗ xuống phần giường còn trống.

Vương Đông lại đỏ mặt, có điều vì lúc này sắc trời đã tối đen, ánh sáng trong phòng cũng không rực rỡ lắm nên Hoắc Vũ Hạo không chú ý thấy.

Vương Đông xoay người tắt cái đèn Hồn Đạo Khí cấp 1 do Hoắc Vũ Hạo làm cho hắn, sau đó cởi áo khoác, nằm xuống giường mình.

Hoắc Vũ Hạo hơi nhíu ngón chân, kéo mền trùm lên hai người.

- Ngươi làm gì đây?

Vương Đông không hiểu tại sao lại ngồi bật dậy, phát hoảng như một con nai con:

- Ta còn mền, để ta đi lấy.

Hoắc Vũ Hạo đưa tay kéo hắn quay lại, rồi tiện tay đắp chăn ngang người hắn nói:

- Thôi, ngươi bỏ bớt tật xấu đi. Ta chỉ ngủ ở đây một đêm, sáng sớm mai ta đi rồi. Lần này ta đi cũng phải đến hai năm rưỡi, đêm nay đắp cùng chăn, tâm sự được không?

Căn phòng lúc này đã hoàn toàn tối đen, hai người mỗi người nằm im một chỗ, nhưng bảo cơ thể không tiếp xúc với nhau là chuyện không thể nào. Hoắc Vũ Hạo cảm nhận được cơ thể Vương Đông có chút cứng ngắc, nhưng sau khi nghe câu nói cuối cùng của mình dường như đã thả lỏng hơn, cũng không tiếp tục kiên trì đi lấy thêm chăn nữa.

- Vương Đông, ngươi cũng qua sinh nhật 14 tuổi rồi phải không? Ta xin lỗi. Trong khoảng thời gian đó ta chỉ biết nổi điên, không nhớ đến việc chúc mừng sinh nhật ngươi.

Sinh nhật của Vương Đông đúng là nằm trong ba tháng điên cuồng vừa qua.

Vương Đông tức nhận nói:

- Ngươi cũng biết sao? Sinh nhật của ta có đủ mọi người, đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư huynh, tứ tỷ, ngũ tỷ, chỉ thiếu mỗi một kẻ điên khùng ngốc nghếch như ngươi.

Sau khi Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam gia nhập Đường Môn, mấy người Sử Lai Khắc Thất Quái cũng đã thống nhật xưng hô theo trật tự tuổi tác.

Đại sư huynh dĩ nhiên là Bối Bối, nhị sư huynh là Hòa Thái Đầu, tam sư huynh Từ Tam Thạch cùng xứng với tên của hắn, tứ sư tỷ là Giang Nam Nam, ngũ sư tử là Tiêu Tiêu, tuy đồng tuổi với Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, nhưng cả hai lại xếp sau, Hoắc Vũ Hạo là lão lục, còn Vương Đông là bé nhất.

- Vậy ngươi muốn quà sinh nhật thế nào?

Hoắc Vũ Hạo áy náy nói.

Vương Đông vốn định lắc đầu, nhưng đột nhiên chợt nhớ ra chuyện gì đó, nói:

- Nếu ta muốn, ngươi nhất định tặng ta sao?

Hoắc Vũ Hạo bật cười nói:

- Đương nhiên phải nằm trong khả năng của ta nữa.

Vương Đông xoay người, quay mặt nhìn Hoắc Vũ Hạo, lúc này cả hai dường như cảm nhận được hơi thở của đối phương, mùi trên người Vương Đông rất dễ chịu, thơm ngát, so với bản thân Hoắc Vũ Hạo thì tươi mát hơn nhiều.

Vương Đông nói:

- Đương nhiên là ngươi có thể làm được. Vũ Hạo, đợi hai năm rưỡi nữa, khi ngươi trở về, khi đó chúng ta chắc cũng khoảng 17 tuổi. Tuổi này không còn nhỏ nữa. Khi đó, ngươi phải làm cho ta một chuyện, xem như là quà sinh nhật năm nay của ta.

Hoắc Vũ Hạo cười to nói:

- Làm gì ra vẻ thần thần bí bí thế hả, lại phải đợi lâu thế sao?

Vương Đông cười cười nói với vẻ gian xảo:

- Như thế cũng tránh ngươi quên mất ta. À không được, khi đó ngươi cũng đã bỏ qua sinh nhật 15 với 16 của ta rồi. Tính ra là ba sinh nhật, ba chuyện nha. Ngươi yên tâm, chuyện ta muốn ngươi chắc chắn có thể làm được, nhanh lên, ngoéo tay!

Vương Đông nói xong liền đưa ngón tay út bên phải ra lắc lắc trước mặt Hoắc Vũ Hạo, tuy lúc này trong phòng khá tối nhưng với linh mâu, dĩ nhiên có thể thấy được.

Hoắc Vũ Hạo có chút buồn cười nói:

- Ngươi rõ ràng là ép ta. Ta không đồng ý.

Vương Đông bướng bỉnh nói:

- Giờ ngươi có chịu hay không? Mấy năm nay ta không chê chuyện đồ thối tha như ngươi ngủ trên giường ta, vậy mà yêu cầu nhỏ nhoi thế này cũng không chịu sao?

Khi nói đến đây, bản thân Vương Đông không khỏi đỏ mặt, nóng bừng.

Hoắc Vũ Hạo mềm lòng, nói:

- Được rồi, đồng ý thì đồng ý. Chúng ta là huynh đệ, đừng nói ba chuyện, dù là ba mươi hay ba trăm ta cũng đồng ý. Được chưa?

Vương Đông vui mừng khôn xiết:

- Nghoéo tay.

Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ phải rút tay từ trong chăn ra ngoéo tay với hắn, nhưng vì lúc này cả hai nằm quá gần nhau nên tay hắn không cẩn thận chạm phải người Vương Đông.

Cảm giác, vừa mềm mại lại rất co giãn. Vương Đông bị hắn chạm vào tức thì liền co người, hét to, giận dữ nói:

- Ngươi cẩn thận một chút.

Hoắc Vũ Hạo bĩu môi:

- Cơ ngực ngươi thật tệ, mềm sụm. Ngươi xem của ta này, cứng như sắt nhé.

- Ngươi im đi.

Vương Đông giận dữ nói, sau đó định xoay người ngồi dậy, lại bị Hoắc Vũ Hạo kéo lại.

- Đừng gây chuyện nữa, không phải muốn ngoéo tay sao? Nhanh lên, không thôi lát nữa ta đổi ý à.

Vương Đông dường như rất trông đợi vào hứa hẹn này nên cố kiềm chế xúc động, miễn cưỡng đưa tay ngoéo.

- Nhớ đấy, ngươi đã đồng ý. Sau này bất kể bao lâu cũng không được quên, biết chưa?

Vương Đông đặc biệt nhấn mạnh.

- Được rồi, nhớ rồi. Ngươi mười bốn tuổi đầu rồi mà như đứa con nít, vừa ngoéo tay vừa ầm ĩ, ngươi học ca đây, xem ca trầm ổn thế nào này.

Hoắc Vũ Hạo lại mèo khen mèo dài đuôi.

Vương Đông gối tay sau ót, khinh thường nói:

- Ừ thì trầm ổn. Thế không biết mới ba tháng rồi ai suy sụp suýt tiêu đời? ai phát điên thế nhỉ? À đúng rồi, rốt cuộc Huyền lão đã nói gì với ngươi mà ngươi có thể bình tĩnh lại thế? Ta không tin ông ấy có thể khuyên được cái đồ cứng đầu như ngươi đâu.

Hoắc Vũ Hạo một chữ cũng không nói.

Vương Đông xoay người nằm nghiêng.

- Nói mau, nếu không ta dùng vũ lực đấy.

Hoắc Vũ Hạo hừ một tiếng nói.

- Ta sợ quá. Khi nào ngươi đánh thắng được ta thì ta nói cho ngươi biết.

Vương Đông chỉ nói vậy thôi, với thực lực hiện nay, hắn muốn đánh thắng Hoắc Vũ Hạo đúng là người ngốc nói mê. Thế là lại một lần nữa xoay người nằm:

- Không nói thì thôi.

Căn phòng một lần nữa chìm vào im lặng, trừ tiếng hít thở của hai người ra cũng không còn tiếng động nào nữa. Nhưng cả hai đều biết đối phương chưa ngủ, tất cả cũng vì sắp phải tạm chia tay, bầu không khí mới u sầu lặng yên như vậy.

- Vũ Hạo.

Vương Đông đột nhiên lên tiếng.

- Sao?

Giọng nói của Vương Đông lúc này bỗng hơi nghẹn ngào:

- Ta đổi ý, ba chuyện của ta, ngươi đồng ý trước chuyện đầu tiên đi.

- Muốn gì?

Giọng của Hoắc Vũ Hạo cũng không còn bình tĩnh như trước nữa.

Vương Đông nói:

- Khi ở học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư , dù thế nào cũng phải lấy thân thể làm trọng, đừng tiếp tục liều mạng nữa. Dù sư phụ có kỳ vọng với ngươi lớn như thế nào thì ngươi cũng chỉ mới mười bốn tuổi. Ngươi đã cố gắng rất nhiều, nếu còn tiếp tục như thế, ta sợ ngươi sẽ…

Hoắc Vũ Hạo im lặng một lát rồi thở dài nói:

- Vương Đông, ngươi cũng biết tình hình hiện nay của chúng ta, chúng ta căn bản không còn đường lui nữa. Vì bồi dưỡng chúng ta, học viện đã phải bỏ ra rất nhiều, không chỉ là tiền tài của cải. Hai năm qua, hệ Hồn Đạo gần như dồn toàn bộ sức lực vào ta và nhị sư huynh. Hệ Vũ Hồn cũng có sư phụ giảng dạy. Ngươi đã quên rồi sao? Sư phụ từng nói, đại lục sẽ không còn an tĩnh lâu nữa. Trước đây ta có chút không tin lời nói này, nhưng từ ngày ta có Vận Mệnh Nhãn, dần dần, ta đã tin. Ngươi, ta, Tiêu Tiêu, ba Hồn Sư có Vũ Hồn Song Sinh chính là vì chuyện này mà được sinh ra. Trong tình huống như thế, chúng ta sẽ trốn tránh sao? Như vậy, cả đời này chỉ có thể là một người tầm thường, đây không phải là chuyện mà ta muốn.

- Mấy năm nay, ý định báo thù của ta chưa bao giờ thay đổi, nhưng không còn nặng như lúc đầu nữa, ít nhất ta biết không nên liên lụy người vô tội. Xét ra, kẻ thù của ta chỉ có hai người, một là phu nhân Công Trước, người thứ hai cũng là cha ta, Công Tước Bạch Hổ. Sư phụ từng nói, tâm tính bổn thiện, ta tin tưởng điều nay. Đái Hoa Bân tuy từng làm sai, nhưng hắn cũng là do bà phu nhân ấy dạy dỗ, hiện nay tuy ta vẫn muốn trả thù hắn nhưng không còn muốn hắn phải chết nữa. Dù sao hắn và Đái Thược Hành đều đang xuôi chảy dòng màu cận huyết mạch với ta.

- Ngươi có biết tại sao sư phụ ra đi ta lại đau lòng như vậy không? Vì trong lòng ta, sư phụ như một người trưởng bối trong nhà. Từ nhỏ, ta rất hi vọng cha của mình sẽ dạy dỗ ta đạo lý làm người. Và bây giờ, chính sư phụ đã dạy ta những điều ấy, giúp ta hóa giải nội tâm đầy thù hận, tâm của ta, là do chính lão sư một tay dạy dỗ. Ngươi yên tâm, sau này ta sẽ không liều mạng như thế nữa, nhưng ta vẫn sẽ nỗ lực cố gắng. Mười bốn tuổi, chúng ta không còn là con nít nữa, mà đã là một thiếu niên thật sự rồi. Ta sẽ cố gắng, ngươi cũng vậy, đừng để kém ta quá xa nha.

Vương Đông im lắng lặng nghe Hoắc Vũ Hạo tâm sự, lòng hắn thoáng run động, một cảm giác khó thể hình dung chợt xuất hiện trong lòng hắn. Hoắc Vũ Hạo đã trưởng thành, hắn đã thay đổi, lí trí hơn, thậm chí còn biết nhìn xa trông rộng.

Một đêm dần dần trôi qua, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông không nhớ mình ngủ lúc nào nữa, cả hai chỉ đã cùng nhau tâm sự rất nhiều rất nhiều…


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv