Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 363: Giáo dục cực hạn (Hạ)



Tác dụng thần kỳ của Vận Mệnh Nhãn cũng dần dần hiện ra, nhất là ở mặt chế tạo Hồn Đạo Khí. Nếu Hoắc Vũ Hạo thông qua Vận Mệnh Nhãn để khắc trận pháp ở hạt nhân thì có thể nhảy đến bước chế tạo thứ hai. Đương nhiên, hắn phải có được sự trợ giúp từ Hạo Đông Lực và sự trợ giúp hồi phục Hồn Lực của Hoàng Kim Chi Mang mới có thể hoàn thành được. Mặc dù vậy, trình độ chế tạo Hồn Đạo Khí của Hoắc Vũ Hạo đã có một bước nhảy vọt đáng kể, càng lúc càng gần với cấp bậc của Hòa Thái Đầu.

Điều duy nhất làm Hoắc Vũ Hạo sầu não chính là tốc độ Hồn Lực tăng lên của hắn, mỗi ngày được tẩm bổ rất nhiều chất dinh dưỡng, nhưng học viện sợ ảnh hưởng đên sự đột phá trong tương lai của hắn nên cũng không dùng dược vật gì. Dưới tác dụng của Hạo Đông Lực, tu vi của Vương Đông có thể nói ngày đi ngàn dặm. Nhưng Hoắc Vũ Hạo vì bị hạn chế của Vũ Hồn Cực Hạn nên dù có Sinh Linh Kim cải tạo thân thể mà tốc độ tu luyện của hắn không bằng một nửa của Vương Đông.

Dù thế Hoắc Vũ Hạo cũng không nhụt chí, ít nhất, tu vi của hắn mỗi khắc đều tiến bộ, mà vấn đề về tu vi chỉ thoáng hiện trong đầu hắn thôi, vì hắn có quá nhiều thứ cần học còn nhiều, làm sao có thời gian rảnh mà suy nghĩ nhiều?

Rốt cuộc sau kỳ sát hạch vào nội viện, Bối Bối đã có cơ hội đến thành Thiên Đấu, thủ đô đế quốc Thiên Hồn để tìm Đường Nhã. Nhưng, hắn chẳng nghe được tin tức gì về Đường Nhã, Đường Nhã giống như đã bốc hơi biến mất vậy.

Chuyện này là một đả kích rất lớn với hắn. Sau lần đó, hắn đã dồn toàn bộ tinh lực vào tu luyện, liều mạng tăng thực lực để tự mê hoặc bản thân. Mỗi tháng hắn đều đặt một mục tiêu thật cao, sau đó dùng hai mươi ngày để hoàn thành, mười ngày còn lại sẽ dùng để đi tìm Đường Nhã.

Nụ cười trên mặt Bối Bối cũng biến mất từ dạo ấy. Khí chất vốn nho nhã nay lại thêm một tia u buồn.

Bối Bối, Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam đều vô cùng cố gắng, cả ba đều đã thi đậu vào nội viện. Sau khi bế quan trong nội viện, tu vi bọn họ đều tiến bộ nhảy vọt. Bối Bối và Từ Tam Thạch đột phá trước, trở thành cường giả bậc Hồn Vương.

Hòa Thái Đầu vì muốn cùng hoàn thành kế hoạch Cực Hạn Đan Binh với Hoắc Vũ Hạo nên cũng không tham gia sát hạch. Mà đối với hệ Hồn Đạo, hắn và Hoắc Vũ Hạo có tham gia sát hạch hay không cũng chẳng quan trọng.

Hơn một năm, đúng thời điểm mà thực lực của Sử Lai Khắc Thất Quái tăng lên toàn diện, Hồn Lực của Hòa Thái Đầu, Giang Nam Nam cùng đạt tới cấp 49, còn cách Hồn Vương một khoảng rất nhỏ. Tốc độ tiến bộ của Vương Đông là kinh khủng nhất, hơn một năm, Hồn Lực của hắn đã tăng lên tới cấp 44, và dĩ nhiên là đã có Hồn Hoàn thứ tư rồi.

Tiêu Tiêu hơi kém Vương Đông một chút, nhưng cũng đột phá tới cấp 40, và có được Hồn Hoàn thứ tư.

Trong bảy người, chỉ có mỗi Hoắc Vũ Hạo là còn dừng ở cảnh giới Hồn Tôn. Dù bản thân hắn đã liều mạng tu luyện, hơn nữa còn có sự trợ giúp từ mọi phía của học viên, vậy mà Hồn Lực của hắn cũng chỉ đột phá được cấp 38.

Nhưng dù Hoắc Vũ Hạo chỉ mới cấp 38 nhưng chẳng ai dám coi thường hắn. Bởi sau khi đột phá cấp 38, tổng lượng Hồn Lực của hắn không hề ít hơn Tiêu Tiêu đang ở cấp 40, mà uy lực của Cực Hạn Chi Băng càng ngày càng bộc lộ rõ rệt.

Tuy tốc độ tu vi của Hoắc Vũ Hạo tăng chậm, nhưng cũng không ảnh hưởng đến thiên phú bên phía Hồn Sạo Sư của hắn. Hồn Lực tăng, lại thêm sự cô đọng của Cực Hạn Chi Băng, hiện tại hắn đã bắt đầu chế tạo Hồn Đạo Khí theo thiết kế của riêng mình. Hơn nữa, hắn còn dùng thành tích kinh diễm mà lấy được huy chương chứng thực Hồn Đạo Sư cấp năm. Đúng vậy, là cấp năm, bình thường phải có tu vi bậc Hồn Vương mới có được huy chương cấp năm này.

Còn về việc chế tạo Hồn Đạo Khí cấp năm, hắn chỉ có thể chế tạo được Hồn Đạo Khí ẩn chứa thuộc tính băng cho riêng mình mà thôi. Không những thế, hắn còn phải cần thông qua Hồn Lực có Cực Hạn Chi Băng mới có thể sử dụng. Nhưng cũng không thể không nói, hắn đã lập nên một kỷ lục mới trong lịch sử giới Hồn Đạo Sư. Hoắc Vũ Hạo chỉ với Hồn Lực cấp 38, vậy mà thực lực tổng hợp có thể sánh với cường giả cấp Hồn Vương.

Trong hơn một năm này, đại lục Đấu La bình lặng một cách kỳ lạ, đế quốc Nhật Nguyệt dạo trước vốn rục rịch có động tĩnh nay đã biến mất, Bản Thể Tông từng xuất hiện ở học viện Sử Lai Khắc cũng chỉ như sao băng xẹt qua, không nổi lên sóng gió gì. Hoắc Vũ Hạo cũng đã biết chuyện của Mã Tiểu Đào, vì chuyện ấy mà hắn đau buồn mất vài hôm. Nhờ Mục lão khuyên nhủ mới dần dần hồi phục, còn thề phải tìm tỷ tỷ trở về.

Học viện Sử Lai Khắc, Hải Thần đảo, Hải Thần Các!

Bối Bối, Hòa Thái Đầu, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu, Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông, bảy người lẳng lặng đứng thành hàng.

Mục lão vẫn nằm trên ghế như mọi hôm, một năm rưỡi trôi qua, tóc Mục lão đã mất sạch, Sinh Mệnh Lực của lão đã tới hồi cuối, ngay cả mắt cũng ít mở. Nếu không phải bọn Hoắc Vũ Hạo đã biết, căn bản không thể tưởng tượng, ông lão nhìn như chỉ còn một hơi thở trước mắt này lại là cường giả đệ nhất của học viện Sử Lai Khắc, Cực Hạn Đấu La, Long Thần Đấu La – Mục Ân.

Huyền lão lẳng lặng đứng bên cạnh Mục lão. Đứng chung với lão còn có Ngôn Thiểu Triết, Thái Mị Nhi, Tiên Lâm Nhi, Tiền Đa Đa nữa.

Sắc mặt Huyền lão có chút đau thương, chỉ khi nhìn bảy đứa bé này, tâm trạng của lão mới đỡ hơn một chút, xem như vẫn còn một chút niềm vui an ủi.

Ngoài Hải Thần Các, tổng cộng sáu mươi bảy đệ tử nội viện lẳng lặng quỳ gối trước cửa, quỳ ngay ngắn đầu tiên là một cô gái khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, mái tóc đen dài luôn rũ xuống tới thắt lưng, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn không tì vết, hai tay ngoại trừ hai ngón cái, còn tám ngón còn lại đan chéo, ngón cái khép lại để lên chân xếp bằng của mình. Khí chất điềm tĩnh, dịu dàng làm người khác khó quên.

Sau lưng cô, sáu mươi sáu đệ tử nội viện khác không có ai vượt quá ba mươi tuổi, im lặng xếp hàng, mỗi người đều duy trì động tác giống như cô. Trong đó, ở ngay sau lưng cô là Đái Thược Hành, mà Lăng Lạc Thần, Trần Tử Phong, Tây Tây, Công Dương Mặc mà Hoắc Vũ Hạo quen cũng ở đó. Chỉ là tu vi không tương đương nhau nên chỗ ngồi cũng khác.

Ngoại trừ Đái Thược Hành có thể ở hàng đầu, những người khác đều phải xếp phía sau.

Cô gái ngồi đầu tiên chậm rãi mở hai mắt ra, đôi mắt sáng ngời mà cơ trí lại lộ ra sự bi thương sâu đậm.

Mục lão, người muốn đi thật sao? Trương Nhạc Huyên thầm hỏi, rồi lại hít sâu một hơi. Là đệ tử hàng đầu của nội viện Sử Lai Khắc, cô tiếp xúc với Mục lão nhiều hơn những đệ tử ở đây. Tất nhiên tình cảm cũng sâu đậm hơn nhiều. Thật sự cô không muốn nhận tin tức này. Sự thật đã xảy ra trước mắt, hôm nay, cô chỉ có thể ở đây, tiễn Mục lão trên đoạn đường cuối cùng.

Cô vừa nghĩ đến đây, lệ đã nhòa khóe mi, trôi dọc theo đôi má hoàn mỹ…

Ánh mắt Đái Thược Hành luôn đặt trên người Trương Nhạc Huyên, trong nội viện Sử Lai Khắc, có một quy củ bất thành văn, mọi người đều xưng đệ tử đứng đầu là đại sư huynh hoặc đại sư tỷ. Không thể nghi ngờ, Trương Nhạc Huyên có thanh danh không gì sánh nổi trong nội viện, là người trong mộng của không ít nam đệ tử. Nhưng từ trước đến nay, cô chưa từng kết giao với bất cứ người nào, chỉ vùi đầu vào tu luyện. Trương Nhạc Huyên đã từng hai lần tham gia cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái, lần thứ hai tham gia cô còn giữ chức đội trưởng đánh tan đối thủ như gió cuốn lá thu.

Đáng sợ hơn chính là, cô đã lập nên kỷ lục mới trong lịch sử gần ba ngàn năm nay của học viện Sử Lai Khắc, năm nay cô 26 tuổi đã là một cường giả bậc Hồn Đấu La, có tám Hồn Hoàn. Cho dù là Mã Tiểu Đào lúc trước, khi ở trước mặt cô cũng ngoan ngoãn như một cô bé bình thường mà thôi. Đấy cũng vì Trương Nhạc Huyên là người duy nhất mà Mã Tiểu Đào thật sự tôn kính trong lớp đệ tử nội viện hiện nay.

Còn với Đái Thược Hành, dù Trương Nhạc Huyên lớn hơn hắn sáu tuổi, nhưng trong lòng hắn, vị đại sư tỷ này luôn là nữ thần trong mộng. Thậm chí là động lực để hắn khắc khổ tu luyện. Hắn không chỉ một lần nghĩ rằng, nếu tu vi của mình có thể vượt qua đại sư tỷ, thậm chí cướp lấy vị trí đệ tử đứng đầu, có lẽ hắn sẽ có một cơ hội.

Chẳng qua, hiện tại một tia cơ hội này cũng chẳng còn. Sau khi cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái kết thúc, Đái Thược Hành cũng chính thức bắt đầu kỳ thi tốt nhiệp, sau đó trở về đế quốc Tinh La, gia nhập quân đội. Hiện nay hắn đã làm tới chức sư đoàn trưởng, lần này hắn vừa lúc quay về học viện làm một chút chuyện, lại nghe thấy chuyện của Mục lão, làm sao lại không tới tiễn đưa?

Ngay vừa rồi, hắn tận mắt thấy bảy người Hoắc Vũ Hạo đi vào trong Hải Thần các, trong lòng đã tràn ngập khiếp sợ. Ngay cả đệ tử đứng đầu như Trương Nhạc Huyên cũng không được vào tiễn đưa Mục lão, thế mà đám Hoắc Vũ Hạo…

***

Trong Hải Thần các.

Mục lão chậm rãi mở hai mắt, đôi mắt vốn mờ đục kia giờ lại trở nên trong suốt, hai con ngươi màu xanh đậm kia giống như chỗ sâu nhất trong biển khơi vô tận.

Ánh mắt của lão thong thả dừng trên người Bối Bối đứng ngoài cùng bên trái, sau đó lướt ngang, nhìn rõ ràng những người còn lại. Nhất là khi nhìn Hoắc Vũ Hạo, ánh mắt lão dừng thật lâu…

Hoắc Vũ Hạo không khống chế nổi nước mắt nữa, ào ào tuông rơi, hắn đã mười bốn tuổi, thân cao hơn một mét tám, dáng người không phải cường tráng gì, nhưng cơ bắp cân xứng, nhìn qua tràn ngập sức sống. Ánh mắt kiên định mà cô đọng, đôi linh mâu thâm thúy, linh động, thậm chí có vài phần khí chất khiếp người. Nếu không phải tướng mạo thiếu niên còn hơi non nớt, chỉ sợ dễ bị người ta nhìn thành người trưởng thành.

Vương Đông bên cạnh hắn cũng hai mắt đẫm lệ, thân thể của hắn cũng cao hơn một mét bảy, khuôn mặt anh tuấn hoàn toàn có thể dùng từ tinh xảo để hình dung. Mà tuổi tác tăng thêm, đường nét trên mặt hắn dường như càng nhu hòa, một đôi mắt to màu lam giờ đây đã lăn tăn gợn sóng, lông mi thật dài cong vút đã thấm đầy nước mắt. Từ tướng mạo mà xem, trong mọi người cũng chỉ có Giang Nam Nam so được với hắn. Vương Đông cũng là đệ tử quan môn của Mục lão, lúc này hắn cũng khóc không thành tiếng.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv