Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 216: Đấu Giá Hội Đỉnh Cấp



Đái Thược Hành nghi ngờ hỏi:
- Vương lão sư, ở vòng đấu loại, chúng ta là đội đứng đầu một tổ, mà thực lực của học viện Hoàng Gia Đấu Linh kia không yếu, lẽ ra cũng phải đứng thứ nhất chứ, làm sao chúng ta có thể rút thăm trúng bọn họ được? Không phải ở vòng này chúng ta sẽ rút thăm một trong tám đội đứng thứ hai sao?
Vương Ngôn nói:
- Xét theo thực lực, học viện Hoàng Gia Đấu Linh lẽ ra phải vào nhóm đứng thứ nhất nhưng lần này không phải vậy. Trong tổ bọn họ đột nhiên xuất hiện một con hắc mã, cuối cùng bọn họ giành được toàn thắng. Còn học viện Hoàng Gia Đấu Linh không hiểu tại sao lại bỏ qua trận đấu với học viên mới phất lên kia. Vì thế nên giờ bọn họ mới lọt vào nhóm đứng thứ hai.
Mã Tiểu Đào nói:
- Chuyện này có chút kỳ lạ. Học viện Hoàng Gia Đấu Linh cũng nổi tiếng là một học viện lâu đời. Vị trí thứ nhất lẽ ra quan trọng với bọn họ lắm, không biết nguyên nhân gì khiến bọn họ chấp nhận bỏ qua vị trí ấy nữa. Chẳng lẽ bọn họ đang dưỡng sức?
Vương Ngôn nói:
- Ta cũng từng nghĩ đến vấn đề này. Nhóm đứng nhất và nhóm đứng hai chỉ có sự khác biệt ở vòng đấu mười sáu vào vòng tám đội này. Qua trận này cũng chẳng còn ích lợi gì nữa. Mà học viện Hoàng Gia Đấu Linh quyết định như vậy nhất định còn ẩn giấu cái gì đó. Cũng may bên chúng ta vẫn còn ngươi và Thược Hành chưa ra thi đấu. Chỉ cần có hai ngươi trấn thủ, có lẽ không có chuyện gì quá lớn. Được rồi, để ta giải thích một chút quy tắc của vòng đấu kế tiếp.
- Cuộc Thi Đấu Hồn Đại Tái giữa các học viện Cao Cấp Hồn Sư dù đã qua mấy vạn năm, quy tắc vẫn không thay đổi. Nhất là vòng đấu loại cuối cùng này. Cuộc thi vi thì muốn các đội được bộc lộ thực lực mạnh nhất và các trận đấu đều kịch tính nên phương thức thi đấu cũng có thay đổi. Vòng đấu này hoàn toàn khác với vòng đấu loại ban đầu. Mặc dù vẫn rút thăm chọn đối thủ nhưng mỗi trận đều phải đấu hai lần với hai phương thức khác nhau, lần lượt là đoàn chiến và đấu cá nhân. Thắng trận đoàn chiến không có nghĩa là được vào tiếp vòng trong mà ngày tiếp theo còn phải đấu tiếp trận cá nhân nữa, nếu như đối phương có thể chỉ dùng ba người đánh bại toàn bộ đối phương, như thế cũng có thể chuyển bại thành thắng. Còn đối với đội đã thắng trận đoàn chiến, chỉ cần với bảy người đánh bại ba người của đội thua là chiến thắng.
- Phương thức thi đấu này vừa đảm bảo thực lực tổng thể của mỗi đội đều được bộc lộ đồng thời cũng tạo cơ hội cho các cá nhân trong từng đội thể hiện thực lực bản thân. Ví dụ thế này, trong đội chúng ta có Tiểu Đào và Thược Hành là Hồn Đế, giả sử chúng ta thua trận đoàn chiến, vậy thỉ chỉ cần hai đứa nó chiến thắng toàn bộ bảy người đối phương trong trận cá nhân thì chúng ta cũng giành được chiến thắng. Cho nên, vòng đấu này vừa có thể kiểm tra thực lực tổng thể của cả đội đồng thời cũng là cơ hội tốt để các đệ tử bộc lộ tài năng. Các học viện có thực lực cố gắng bồi dưỡng các đệ tử đứng đầu cũng vì giai đoạn đấu cá nhân này.
Cách thức thi đấu kỳ lạ của vòng đấu này thật khiến mọi người bất ngờ. Hoắc Vũ Hạo hỏi;
- Vương lão sư, nếu chẳng may trong trận đoàn chiến có người bị thương hoặc tiêu hao quá nhiều không thể tham gia thi đấu cá nhân thì phải làm sao?
Vương Ngôn nói:
- Như thế chỉ còn cách ngồi xem bên ngoài mà thôi. Bình thường mỗi học viện đến đây đều có đội dự bị, như các ngươi vốn là đội dự bị đấy. Đội dự bị sẽ tạm thay thế vị trí cho các thành viên chính thức nếu xảy ra vấn đề ngoài ý muốn.
- Bối Bối, Từ Tam Thạch, hai ngươi đều đã khôi phục hoàn toàn chưa? Nếu các trận sau phải sử dụng năng lực kia các ngươi có bị làm sao không?
Ý Vương Ngôn dĩ nhiên là nói Hoàng Kim Thánh Long của Bối Bối và Huyền Vũ của Từ Tam Thạch.
Bối Bối gật đầu nói:
- Đệ tử có lẽ không sao? Vũ Hồn của đệ tử không tăng vọt như Tam Thạch, nhưng đệ tử không thể sử dụng nhiều, vì mỗi lần sử dụng đều sẽ giống như hai tiểu sư đệ sử dụng Vũ Hồn Dung Hợp Kỹ, phải nghỉ ngơi ba ngày mới có thể dùng tiếp. Chỉ khi nào đạt đến cấp bậc Hồn Thánh mới có thể thoải mái sử dụng nó.
Từ Tam Thạch đau khổ nói:
- Đệ tử không biết chính xác như thế nào nữa. Vì hiện giờ đệ tử vẫn chưa khống chế được nó, chỉ khi nào có kích thích đặc biệt, Vũ Hồn của đệ tử mới chuyển sang trạng thái biến dị. Có điều, đệ tử và Bối Bối cũng giống nhau, chỉ cần tu vi đến bậc Hồn Thánh sẽ không còn vấn đề gì nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Vương Ngôn nói:
- Vậy được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu sắp xếp đội hình thi đấu cho trận ngày mai. Đến vòng đấu này chúng ta không thể chuẩn bị qua loa nữa. Đối thủ ngày mai của chúng ta là đội đứng thứ tư lần trước. Cho nên chúng ta phải dốc toàn lực. Mã Tiểu Đào, Đái Thược Hành, Lăng Lạc Thần, Bối Bối, Từ Tam Thạch, Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông, bảy người các con ngày mai tham gia trận đoàn chiến. Chủ khống là Lăng Lạc Thần phối hợp với Hoắc Vũ Hạo. Những người còn lại phối hợp tấn công. Thái Đầu, lát người con chế tạo ra nhiều nhiều xì gà rồi chia cho mọi người, phòng khi mai cần sử dụng.
- Dạ.
Hòa Thái Đầu lập tức đáp.
Tiêu Tiêu chu chu môi nói:
- Chúng ta được rảnh rỗi rồi.
Vương Ngôn mỉm cười nói:
- Không có ai rảnh rỗi cả, ở vòng đấu này không thể chắc chắn không có người bị thương nên các con ai cũng quan trọng. Nhất là ở vòng đấu trước, các con ai cũng làm rất tốt. Con, Nam Nam và Thái Đầu bất cứ lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng ra thi đấu. Kế tiếp, chúng ta thảo luận một chút chiến thuật, bất kể học viện Hoàng Gia Đấu Linh kia còn ẩn giấu cái gì cũng ta cũng phải đánh bại bọn họ.
Sự trở lại của hai Hồn Đế đã gia tăng sự tự tin trong lòng Vương Ngôn rất nhiều. Bọn họ còn phải thắng thêm bốn trận nữa mới có thể giữ được chức quán quân. Tuy các trận đấu kế tiếp đều vô cùng gian nan nhưng mức độ không còn đặc biệt nghiêm trọng như với học viện Chính Thiên kia nữa.
Đúng lúc này, đột nhiên cửa phòng họp vang lên tiếng gõ cửa.
Vương Ngôn nhíu mày, trầm giọng quát:
- Không phải đã dặn nhân viên phục vụ không được đến làm phiền chúng tôi sao?
Bên ngoài cửa phòng họp vang lên một giọng nữ rất êm tai:
- Thật xin lỗi vì đã làm phiền mọi người, tôi không phải nhân viên phục vụ, tôi đến từ phòng đấu giá Tinh Quang.
Phòng đấu giá Tinh Quang? Vương Ngôn nghe thấy giọng nói có chút quen tai khẽ lặng người, Bối Bối đang ở gần cửa phòng nhất đã đứng lên đưa mắt nhìn về phía Vương Ngôn, hắn thấy Vương Ngôn cho phép rồi mới bước ra mở cửa.
Người đang đứng đợi bên ngoài là một cô gái mặc trang phục màu đen tuyền, dáng vẻ chừng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, phụ nữ ở độ tuổi này nói già không già nói trẻ không trẻ nhưng lại mang một sự quyến rũ động lòng người.
Mấy người Hoắc Vũ Hạo vừa nhìn thấy người kia liền nhận ra đây chính là vị Đấu Giá Sư bọn họ từng gặp ở phòng đấu giá, Thanh Nhã.
Thanh Nhã lướt mắt nhìn thấy Vương Ngôn, khẽ mỉm cười rồi cúi người hành lễ với Vương Ngôn.
- Xin chào Vương lão sư. Mạo muội làm phiền các vị thật có lỗi.
Vương Ngôn trông thấy nàng, ánh mắt cũng nhu hòa hơn trước, hắn trầm giọng nói:
- Thanh Nhã Đấu Giá Sư? Cô tìm chúng tôi có chuyện gì không? Làm sao cô biết chúng tôi ở đây mà tìm đến?
Thanh Nhã áy náy nói:
- Lần trước mọi người khi thanh toán đã dùng tên của học viện Sử Lai Khắc nên dĩ nhiên chúng tôi đã biết được mọi người là ai. Chúng tôi đã hỏi thăm tình hình một chút mới biết mọi người đang ở đây, cho nên hôm nay tôi mới đến đây làm phiền mọi người. Chuyện là thế này, đêm nay, phòng đấu giá Tinh Quang chúng tôi có tổ chức một buổi đấu giá cấp bậc cao nhất. Bình thường loại đấu giá này một năm chỉ tổ chức một hoặc hai lần. Chỉ có những khách hàng tôn quý nhất mới có thể tham dự. Lần trước chúng tôi không biết mọi người là người của học viện Sử Lai Khắc nên đối xử có chút không phải. Cho nên, ông chủ của chúng tôi lệnh tôi hôm nay mang thiệp mời đến cho mọi người, hi vọng đêm nay nếu mọi người có thời gian rảnh, chúng tôi tuyệt đối hoan nghênh mọi người đến tham gia. Chúng tôi đảm bảo những vật được mang ra đấu giá hôm nay sẽ làm mọi người hài lòng.
Nàng nói xong liền lấy ra một xấp thiệp mời đặt lên bàn, sau đó xoay người hành lễ cáo từ:
- Tôi không tiếp tục làm phiền mọi người nữa, thật xin lỗi.
Sau đó cô từ từ lui về sau, sau đó đóng cửa phòng rồi ra về.
Vương Ngôn nhìn một xấp thiệp mời trên bàn nói:
- Phòng đấu giá Tinh Quang thật lợi hại. Mười một cái thiệp mời không thiếu một cái, bọn họ còn có thể vượt qua lệnh phong tỏa của đế quốc mà vào đây gửi thiệp mời cho chúng ta, đúng là không tệ.
Đái Thược Hành lấy một tấm thiệp mời lên xem rồi nói:
- Đúng là Đấu Giá Hội Đỉnh Cấp. Vị Đấu Giá Sư ấy nói không sai, những dạng đấu giá như thế này mỗi năm chỉ tổ chức một hai lần. Trước đây ta cũng không có tư cách tham gia. Chỉ có cha và các thành viên hoàng thất, các đại thương gia, các hồn sư, hồn đạo sư cao cấp mới có thể tham dự. Thứ tốt tuyệt đối không ít, nhưng giá cũng không thấp. Có lẽ phòng đấu giá Tinh Quang chỉ muốn thiết lập quan hệ với học viện Sử Lai Khắc chúng ta chứ không có ý gì khác. Vương lão sư, ngài thấy sao?
Vương Ngôn lướt mắt nhìn các đệ tử của mình, hắn rõ ràng thấy đứa nào cũng nhìn hắn bằng ánh mắ sáng rực. Bọn nhỏ đúng là những hồn sư ưu tú nhất trong đám bạn đồng lứa nhưng dù sao vẫn là những đứa nhóc. Lúc nào cũng tò mò với những thứ mới lạ, huống chi loại đấu giá cao cấp này bình thường không phải muốn đến là đến.
- Được rồi, mọi người thi đấu vất vả rồi, hôm nay ta cho cả nhóm nghỉ ngơi thư giản một buổi. Có điều, chủ yếu đến xem, tuyệt đối không được gây chuyện. Trận đấu ngày mai rất quan trọng, nếu có ai gây chuyện, chúng ta sẽ lập tức trở về tửu điếm nghỉ ngơi.
- Vương lão sư vạn tuế.
Hắn vừa dứt lời Tiêu Tiêu lập tức nhảy nhót hoan hô, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng không ngoại lệ.
Lần trước được đến đó một lần, cả nhóm đã rất phấn khích và tò mò rồi, nhưng đấy chỉ là buổi đấu giá cấp thấp thôi, vật phẩm cũng chỉ toàn là Hồn Đạo Khí. Mà lần này lại là buổi đấu giá cao cấp nhất. Không biết sẽ có những thứ gì đây. Bọn họ không nghĩ sẽ đến đó mua gì, chủ yếu đi xem cho biết là chính.
Vương Ngôn vừa cười vừa mắng:
- Mấy đứa tiểu quỷ này, ngồi xuống hết, chúng ta tiếp tục thảo luận cách thức tác chiến cho trận ngày mai.
Nói thì thế, thật ra sắp xếp chiến thuật rất đơn giản, không tốn quá nhiều thời gian, lát sau mọi người đều trở về phòng tiếp tục tu luyện. Mãi đến chiều tối, cả nhóm ăn cơm xong, tự động thay quần áo bình thường, cầm theo thiệp mời, rồi đi theo Vương Ngôn đến phòng đấu giá Tinh Quang.
Khi đến nơi, bọn họ giật mình phát hiện vị Đấu Giá Sư Thanh Nhã đã sớm chờ bọn họ ở cửa, nàng vẫn mặc một bộ váy dài màu đen, nhưng dưới ánh đèn đêm, nàng lại càng thêm sang trọng tao nhã.
Vương Ngôn nhìn thấy nàng cũng khẽ gật đầu.
- Chào Đấu Giá Sư Thanh Nhã, chúng ta lại gặp nhau.
Thanh Nhã thấy cả nhóm đến tức thì vui mừng tươi cười nói:
- Hoang nghênh các vị khách quý hạ cố đến tham gia.
Vương Ngôn nói:
- Làm sao cô biết hôm nay chúng tôi nhất định sẽ đến?
Thanh Nhã lắc đầu nói:
- Tôi không biết, nhưng nhiệm vụ của tôi là phải tiếp đón các vị khách quý thật tố, bất kể các vị có đến hay không tôi cũng phải đứng đây đợi đến khi buổi đấu giá bắt đầu mới thôi. Các vị, mời đi theo Thanh Nhã.
Nói xong nàng khẽ cười với Vương Ngôn rồi mới xoay người bước đi.
Từ Tam Thạch đứng phía sau ghé tai nói nhỏ với Bối Bối:
- Cô nàng đấu giá sư này nãy giờ nhìn Vương lão sư của chúng ta cười mấy lần rồi, e là Vương lão sư bị người ta bắt hồn đi mất, cô nàng kia quyến rũ quá!
Bối Bối liếc mắt nhìn hắn rồi nhẹ nhàng tặng cho anh chàng hai chữ "Ngu ngốc!" Rồi cùng mọi người bước vào phòng đấu giá Tinh Quang.
Hôm nay bọn họ tiến vào cũng giống như lần đầu đến đây, mà Thanh Nhã cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng bước nhanh vào trong, đi lướt qua cả khu vực có phòng đấu giá lần trước bọn họ đến tham gia.
Khi cả nhóm đi đến cuối đường thì thấy hai cô gái mặc váy dài màu vàng đang tươi cười chào đón, cả hai khom người hành lễ rồi nói với Thanh Nhã vài câu, sau đó một trong hai cô gái khẽ ấn nhẹ vào vách tường bên cạnh.
Ngay sau đó, trên vách tường bỗng nhiên lóe sáng, từng hoa văn ánh sáng kỳ lạ xuất hiện rồi ổn định.
Cô gái ấy đặt bàn tay mình vào vòng sáng, sau đó vách tường từ từ tách ra, để lộ một lối đi ẩn giấu bên trong.
Lối đi này hoàn toàn khác với con đường tiến vào ban đầu, nó không rực rỡ như thế mà chỉ mang một màu trắng trong veo, có điều nó không phải màu trắng lạnh lùng băng giá mà mang đến một cảm giác vô cùng dịu dàng ấm áp.
Bất kể là lối đi hay vách đường đều được lót ngọc thạch như các cửa hàng bên ngoài, có điều những mảnh ngọc thạch này còn mang theo những hoa văn kỳ lạ, tuy không thể nhìn rõ những hoa văn đấy là gì nhưng rõ ràng khác xa so với con đường bên ngoài.
Thanh Nhã nhẹ giọng giải thích:
- Đây là lối vào sảnh đấu giá cao cấp nhất của chúng tôi. Chỉ có những khách tôn quý nhất mới được bước vào. Hôm nay tôi cũng nhờ các vị mà được hưởng phúc, nếu không với cấp bậc hiện giờ của tôi, hoàn toàn không có tư cách bước vào đây.
Vương Ngôn ung dung nói:
- Theo trang phục của Thanh Nhã Đấu Giá Sư, dường như cô vừa được thăng cấp.
Thanh Nhã mỉm cười nói:
- Đây cũng phải cảm ơn mọi người, vì lần trước tôi bán được thanh Phệ Linh Đao Khắc, xét đủ yêu cầu nên mới được thăng cấp.
Lúc này cả nhóm đã đi gần hết con đường, bên cạnh xuất hiện hai cô gái chừng 18, 19 tuổi mặc váy dài màu vàng tươi cười chào đón.
Cách đó không xa là một cánh cửa nhỏ, Thanh Nhã dẫn bọn họ bước vào cánh cửa có viết số 7.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv