Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 196: Siêu Tụ Năng Đại Pháo vô cùng oanh liệt (Hạ)



Không những thế, quỹ đạo di chuyển của Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh còn lướt qua đường đi của Phá Tiễn nữa. Tiêu Tiêu dùng toàn lực của mình không giúp Hòa Thái Đầu cản trở Huyết Mạng mà còn chặn một kích trí mạng từ Đường Tiêu Lệ.
"Ầm"
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, cả sàn đấu vô cùng kiên cố cũng bị lắc lư.
Mũi tên đầu tiên của Đường Tiêu Lệ đã khiến bức màn phòng ngự xuất hiện một lổ thủng nhỏ, vậy thì lực công kích của mũi tên thứ hai làm sao mà thua kém được.
Lực công kích kia gần như trong nháy mắt đánh Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh của Tiêu Tiêu vỡ nát tan tành. Đỉnh Chấn Động từ Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh của Tiêu Tiêu hoàn toàn không thể đỡ được một kích từ Phá Tiễn nhưng nó có thể dùng mình làm vật dẫn để cả hai cùng phát nổ.
Dư chấn của nó mạng đến nỗi ảnh hưởng đến cả Huyết Lang đang bị trói chặt ở gần đấy.
Lúc này, mặc dù Huyết Lang có thể nói là bị vạ lây nhưng hoàn toàn không hề cảm thấy tức giận, hắn thúc dục toàn lực bảo vệ cơ thể, trong lòng chợt xuất hiện một sự khâm phục cô bé kia, thật lòng khâm phục.
Đúng vậy, trận đấu này cô bé đã làm rất tốt rồi. Tu vi của cô bé còn chưa đến bậc Hồn Tôn, vậy mà có thể bằng thực lực của mình vừa trói chặt một Hồn Tông vừa phá vỡ một kích toàn lực của Hồn Vương. Ai có thể làm tốt hơn cô bé nữa?
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.
Hòa Thái Đầu điên cuồng hét lớn, trong phút chốc, cả người hắn tuông ra một dòng máu tươi, lẽ ra hắn cần năm đến mười giây nữa mới có thể hoàn toàn tụ hội đủ hồn lực nhưng chỉ trong nháy mắt này, hắn đã hoàn thành xong bước chuẩn bị ấy.
Siêu Tụ Năng Đại Pháo đã biến thành màu đỏ rực, một luồng áp lực mang đến cảm giác sợ hãi không hình dung nỗi phủ xuống toàn sàn đấu.
Một trăm lẻ tám Hồn Sư có trách nhiệm bảo vệ bức màn phòng hộ không ngừng thúc dục hồn lực của mình rót vào cột sắt Hồn Đạo Khí ở trước mặt, khiến bức màn phòng hộ càng lúc càng dày hơn và biến thành màu vàng sẫm.
Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh vỡ nát, Tiêu Tiêu ngã xuống đất không cử động nổi, Đường Tiêu Lệ cũng chấn động không kém nhưng hắn là cường giả bậc Hồn Vương, tác dụng của hắn trong trận đấu rõ ràng rất quan trọng, hắn chỉ sững sờ trong giây lát rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Thời gian cấp bách không cho hắn ngẩn người nữa, Siêu Tụ Năng Đại Pháo của Hòa Thái Đầu mang đến uy hiếp quá lớn.
Ba luồng sáng màu tím cùng xuất hiện, ba mũi tên này tuy cùng là màu tím nhưng lại đậm nhạt khác nhau, mũi tên cuối cùng là đậm nhất, khi mũi tên cuối cùng bay đi thì Tử Hoa Cung tong tay Đường Tiêu Lệ cũng hóa thành một ngọn lửa màu tím phủ xuống ba mũi tên ấy. Ba mũi tên bay đến đâu, bầu không khí ở đây cũng bị bóp méo. Khi mũi tên này bay được một nửa quảng đường thì cũng là lúc Siêu Tụ Năng Đại Pháo của Hòa Thái Đầu bắt đầu hoạt động.
Giờ phút này, bất kể khán giả đứng xem ở xa xa, hay các đội tham dự thi đấu ngồi trong khu vực nghỉ ngơi hoặc vị hoàng đế đứng xem trên Hoàng Thành đều nín thở. Cảm xúc của mọi người đã đông cứng ngay khi Tiêu Tiêu bé nhỏ bước lên ngăn lại hai vị cường giả hơn xa cấp bậc của mình.
Mỗi người đều cảm thấy cả người run lên, trong mắt bọn họ, cô bé vừa phun một ngụm máu ngã xuống mặt đất kia vô cùng đáng ngưỡng mộ, là một người vừa kiên cường, dũng cảm lại còn cố chấp, một sự cố chấp rất đáng yêu, cho dù lúc này gương mặt cô bé đã tái nhợt lấm tấm máu nhưng vẫn hết sức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Một luồng ánh sáng từ từ xuất hiện trên sàn đấu, nó không phải là một cột ánh sáng nữa mà là một quả cầu ánh sáng màu trắng thật lớn, khi nó xuất hiện, trên người Đường Tiêu Lệ xuất hiện một ký hiệu hình chữ thập. Bất kể hắn di chuyển đến đâu thì dấu thập đó vẫn không thay đổi vị trí. Nguồn: http://truyenfull.com
Quả cầu ánh sáng màu trắng kia chính là bay ra từ nòng pháo của Siêu Tụ Năng Đại Pháo, lúc này không khí trong sàn đầu đều bị nó bóp méo chẳng ra hình thù gì, những khán giả bên ngoài không thể quan sát được mọi chuyện đang diễn ra nữa. Còn bên trong sàn đấu, bất kể là Huyết Lang, Đường Tiêu Lệ hay vị trọng tài cấp bậc Hồn Thánh đều không có cản đảm đỡ lấy quả cầu ánh sáng nó. Giống như bây giờ bọn họ mà chạm vào nó thì cả hai sẽ cùng vỡ nát. Cảm giác khó chịu ấy khiến bọn họ suýt tí nữa hộc máu.
Vẻ mặt Đường Tiêu Lệ càng lúc càng lộ vẻ bất ngờ, hắn vốn rất tự tin vào đòn tấn công của mình nhưng ngay lúc này hắn nhận ra không khí xung quanh Hòa Thái Đầu đã vặn vẹo thay đổi không còn giống như ban đầu nữa, nói cách khác, ba mũi tên của hắn đã mất đi mục tiêu công kích rồi.
Đúng vậy, vì bầu không khí đã bị biến đổi nên ba tia sáng màu tím đột nhiên bay theo ba hướng khác nhau tạo thành một hình tam giác, mà Hòa Thái Đầu thì rõ ràng đang đứng trọng tâm của tam giác đó.
Tiếp theo, Đường Tiêu Lệ càng lúc càng thấy ánh sáng từ quả cầu màu trắng kia phát ra vô cùng rực rỡ, quả cầu ấy đường kính chưa đến một thước nhưng giây phút này, Đường Tiêu Lệ cảm thấy có chút không thở nổi.
Sau khi bắn xong năm mũi tên, hồn lực trong cơ thể hắn đã vơi đi rất nhiều, lúc này hắn căn bản không còn khả năng đỡ lấy một kích kia, càng không nghĩ đến chuyện nhờ ba mũi tên của mình phá vỡ quả cầu ánh sáng ấy. Ai mà ngờ uy lực của Siêu Tụ Năng Đại Pháo lại mạnh đến nỗi có thể thay đổi không gian xung quanh.
Còn vị trọng tài đang đứng phía sau, lúc này cũng cực kỳ khiếp sợ, sau đó hắn đã phát huy ra tác dụng của mình.
Nương theo tiếng gió rít rào, một trắng, hai vàng, ba tím, một đen, bảy cái Hồn Hoàn lặng lẽ xuất hiện.
Sau đó hắn bay như tia chớp chắn ngang trước mặt Đường Tiêu Lệ.
Cũng ngay lúc này, ký hiệu hình chữ thập di chuyển từ người Đường Tiêu Lệ sang lưng của hắn, cả người hắn được bao phủ bằng một tầng năng lượng màu vàng sậm, tiếp đó va chạm với quả cầu ánh sáng màu trắng được bắn ra từ Siêu Tụ Năng Đại Pháo.
Ầm ầm ầm.
Nếu không tận mắt trông thấy thì không có ai tin uy lực của Siêu Tụ Năng Đại Pháo lại đáng sợ đến mức này.
Siêu Tụ Năng Đại Pháo lẽ ra không nên xuất hiện trong các trận đấu này thì những trận đấu đều diễn ra với tiết tấu nhanh còn Siêu Tụ Năng Đại Pháo muốn sử dụng cần một thời gian chuẩn bị rất dài. Hòa Thái Đầu bất kể cơ thể của mình bị thương, mà liều mạnh thúc dục hồn lực để giảm một nửa thời gian chuẩn bị của Siêu Tụ Năng Đại Pháo, nếu không với thời gian chuẩn bị bình thường đã đủ để hắn thua mấy trận luôn rồi.
Có điều, thời gian chuẩn bị của Siêu Tụ Năng Đại Pháo càng dài thì uy lực của nó càng khủng bố. Trong một phạm vi nhất định, một kích này tương đương với một đòn công kích từ Hồn Sư cấp cao.
Siêu Tụ Năng Đại Pháo chủ yếu được sử dụng trong quân đội, nhưng số lượng không nhiều lắm, vì khoảng cách tấn công xa nhất của nó chỉ đến năm trăm thước mà thôi. Hơn nữa thực lực của người sử dụng ảnh hưởng trực tiếp đến uy lực của nó. Mà khi sử dụng Siêu Tụ Năng Đại Pháo, cũng giống như trong đội quân xuất hiện một mặt trời bé nhỏ, cực kỳ thu hút sự chú ý của đối phương, người ta không ưu tiên xử lý mới là lạ.
- Thành công, Tiêu Tiêu, muội có thấy không, huynh thành công rồi.
Một tiếng nổ lớn vang lên trước mặt Hòa Thái Đầu nhưng sau lưng hắn cũng vang lên ba tiếng nổ khác, khắp nơi đều là tiếng nổ ầm ầm.
Dư chấn từ những chiến nổ ập vào người hắn, làm cả người hắn bay lên ngã xuống, rất chính xác, ngay cạnh Tiêu Tiêu.
Từ xa nhìn vào có thể thấy trận chiến này vô cùng huyễn lệ. Màu vàng của bức màn phòng hộ càng lúc càng sậm, sắc mặt của 108 vị hồn sư cũng trở nên vô cùng căng thẳng.
Hai phía sàn đấu lóe lên hai màu sắc khác nhau, một bên là đỏ rực, một bên là tím thẫm.
Sàn đấu bị uy lực từ hai vụ nổ này phá hư rất nhiều chỗ. Tiếng nổ đinh tai nhức óc khiến mọi người đứng ở bên ngoài cách rất xa Quảng Trường Tinh La vẫn nghe thấy được.
Nhưng ở đây có một người không còn nghe thấy gì nữa, mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng, người ấy chính là Hòa Thái Đầu.
Khi hắn ngã xuống mặt đất, hắn cảm thấy cả người không còn chút sức lực, trong cổ họng không ngừng dâng lên luồng khói vô cùng khó chịu từ mấy điếu xí gà ban nãy.
Cả người hắn vô cùng đau đớn, việc lúc này hắn có thể làm chính là quay mặt nhìn về Tiêu Tiêu đang nằm bên cạnh.
Lúc này Tiêu Tiêu không còn nghe thấy những tiếng nổ xung quanh nữa, sắc mặt cô bé rất xấu, đôi môi mím chặt khẽ nhíu mày, thất khiếu mơ hồi có vết máu, dáng vẻ không chỉ vô cùng thê thảm mà còn khiến người cảm thấy đau lòng.
Hòa Thái Đầu nhìn chằm chằm Tiêu Tiêu, đột nhiên hắn cảm thấy cô bé vô cùng đáng yêu, trong đầu hắn cứ quanh quẩn đoạn trò chuyện của hắn và Tiêu Tiêu khi bọn họ vừa mới lên sàn đấu.
"Hòa đại ca, cái đó... uy lực mạnh vậy, không bị cấm sử dụng sao?"
"Không, vì nó cần thời giản chuẩn bị rất lâu."
"Chúng ta có kịp sử dụng không? Muội sẽ giúp huynh kéo dài thời gian. Muội không biết mình sẽ kéo dài được bao lâu nhưng muội sẽ cố gắng hết sức. Vinh dự của học viện Sử Lai Khắc nằm trong tay chúng ta, chúng ta không thể dễ dàng chịu thua được. Tuổi nhỏ không phải là cái cớ.
"Tiêu Tiêu, có thể..."
"Hòa đại ca đừng nói chuyện ấy nữa. Nếu chúng ta không liều mạng nhất định sau này sẽ hối hận suốt đời, muội chỉ là một cô bé mà muội còn không sợ, chẳng lẽ huynh lại sợ sao?"
"Huynh dĩ nhiên là không sợ, huynh chỉ lo cho muội..."
"Không cần lo cho muội. Muội là một thành viên của Sử Lai Khắc Thất Quái chứ không phải là một cô bé. Quyết định vậy đi."
Đúng vậy, những lời nói này là lần bàn bạc đối sách duy nhất của hai người, mà giờ phút này, cảm giác trong lòng Hòa Thái Đầu không biết có phải là hối hận không nữa.
Hòa Thái Đầu cố gắng lê lết thần mình hướng về phía Tiêu Tiêu, sau đó dùng cơ thể của mình đỡ lấy những mảnh vỡ từ vụ nổ kia. Che cho cô bé không phải chịu một vết thương nào nữa.
- Cô bé ngốc, từ nay về sau, huynh mãi mãi không để cho muội phải bảo về huynh nữa, là huynh phải bảo vệ muội mới đúng.
Sau đó, Hòa Thái Đầu cảm thấy đầu óc choáng váng. Trên lực không ngừng bị các tảng đá rơi trúng, trước khi hắn ngất đi, hắn vẫn điều chỉnh tư thế cho người của mình không đè xuống cô bé đang hôn mê bên dưới.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv