Hôm nay học viện Sử Lai Khắc vẫn tiếp tục là người mở màn, đối thủ của bọn họ trong hai trận đấu trước đều dễ dàng chiến thắng, hơn nữa một trong hai đối thủ của bọn họ còn là học viện Thiên Linh, đối thủ trận đấu trước của học viện Sử Lai Khắc.
Theo danh tiếng của hai học viện, các khán giả bên dưới đều biết trận đấu sắp diễn ra sẽ rất gay cấn. Đương nhiên, xét về danh tiếng hay mạnh mẽ, trong mắt mọi người, học viện Sử Lai Khắc lúc nào cũng hơn xa những học viện khác, tuy vậy, con người thường hay mâu thuẫn mà, bọn họ vẫn hi vọng đối thủ lần này của học viện Sử Lai Khắc mạnh một chút như vậy trận đấu mới hấp dẫn.
Sau khi vào đến khu vực nghỉ ngơi, ý chí chiến đấu của bảy người Sử Lai Khắc đã dâng cao đến đỉnh điểm, hiện giờ bọn họ chỉ chờ mong trận đấu bắt đầu mà thôi.
Các đội viên của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư hôm nay cũng đến xem rất đầy đủ, hiển nhiên bọn họ vẫn muốn quan sát học viện Sử Lai Khắc chiến đấu như thế nào, thực lực của bọn họ mạnh mẽ r sao.
Khi thấy bảy người ra thi đấu hôm nay vẫn là bảy người hôm trước, trong đội ngũ cũng không có xuất hiện người lạ, Mã Như Long không khỏi nhíu mày. Hắn rất tin tưởng vào suy đoán của mình, nhưng không lẽ học viện Sử Lai Khắc thật sự muốn bỏ qua trận đấu này sao? Nếu tất cả suy đoán của hắn đều chính xác thì hôm nay làm sao học viện Sử Lai Khắc có thể thắng được đối thủ? Không lẽ thật sự hắn đã nhìn lầm?
Mã Như Long vừa nghĩ vừa chớp mắt, trong lòng cảm thấy có chút không tự tin.
Sắc mặt Vương Ngôn rõ ràng có chút khó coi, bảo hắn không căng thẳng là nói xạo, hôm nay có rất nhiều người đến xem trận thi đấu của bọn họ, nếu học viện Sử Lai Khắc thua thì sao? Phản ứng của khán giả thế nào hắn thật không dám tưởng tượng đến. Khi đó, người chịu áp lực nhiều nhất chính là đám nhỏ này, bọn chúng vượt qua được sao? Mọi áp lực đè lên người khiến một người luôn cơ trí như hắn cũng cảm thấy rối loạn. Cho dù may mắn rút thăm được đoàn chiến thì cơ hội Sử Lai Khắc Thất Quái chiến thắng cũng không cao. Càng không biết hôm nay rốt cuộc may mắn có còn đi theo bọn họ nữa hay không?
Từng phút từng phút từ từ trôi qua, mặt trời phía đông dần dần lên cao.
Hoàng Đế Bệ Hạ của đế quốc Tinh La và văn võ bá quan đã đi đến đầu thành, nhưng hắn cũng không có ngồi xuống mà tiếp tục đi về trước nhìn sang khu vực nghỉ ngơi.
Khi hắn trông thấy đội ngũ của học viện Sử Lai Khắc vẫn là đội dự bị của mấy hôm trước không khỏi sửng sốt tự nói với bản thân: "Chẳng lẽ mình đã đoán sai? Nhưng đây là chuyện không thể? Học viện Sử Lai Khắc rốt cuộc muốn làm gì đây, tại sao lại phái đội này đến thi đâu? Không lẽ bọn họ muốn qua trận đấu này kiểm tra thực lực của bọn nhóc ấy?
Nói đến đây hắn lại nhớ đến cái gì đó, tiếp tục lẩm bẩm: "Hoắc Vũ Hạo, mười hai tuổi, Vương Đông mười hai tuổi, Tiêu Tiêu mười hai tuổi. Mấy đứa còn lại cũng không quá mười lăm tuổi. Chỉ với đội hình này mà bọn chúng cũng có thể liên tục thắng ba trận. Quả không hổ danh Sử Lai Khắc, luôn luôn là nơi bồi dưỡng quái vật. Nhưng, đội chính thức của bọn họ đâu rồi?
Bản thân là Hoàng Đế, hắn muốn biết thông tin gì cũng rất dễ điều ra. Đội dự bị kia quả thật làm hắn cảm thấy hứng thú. Hắn rất muốn xem, bọn nhỏ này rốt cuộc có thể làm được những gì.
Giọng nói của trọng tài trên sàn đấu vang lên từ Hồn Đạo Khí Khuếch Âm.
- Vòng đấu vòng tròn, trận thứ ba giữa hai đội đến từ học viện Sử Lai Khắc và học viện Chính Thiên. Mời hai đội bước vào khu vực chiến đấu, đội trưởng lên sàn đấu rút thăm phương thức thi đấu.
Đúng vậy, đối thủ hôm nay của học viện Sử Lai Khắc chính là học viện hồn sư cao cấp, Chính Thiên. Học viện Chính Thiên cũng giống học viện Sử Lai Khắc, đều đến từ đế quốc Thiên Hồn. Tuy nhiên bọn họ không giống với học viện Sử Lai Khắc không trực thuộc đế quốc nào, bọn họ là nơi đào tạo không ít nhân tài cho đế quốc Thiên Hồn.
Trong bốn đại đế quốc, đế quốc bài xích Hồn Đạo Khí mãnh liệt nhất là đế quốc Thiên Hồn. Bởi vậy, học viện Chính Thiên đào tạo hồn sư so với học viện Sử Lai Khắc còn muốn nguyên chất hơn. Trong học viện của bọn họ căn bản không có Hồn Đạo Sư, bọn họ chỉ bồi dưỡng Hồn Sư mà thôi. Bất kể tương lai bọn họ có vì chuyện này mà bị đào thải hay không nhưng hiện tại bọn họ vẫn rất cương quyết với lập trường của mình.
Đội trưởng của đội đến từ học viện Chính Thiên là một chàng thanh niên chừng hai mươi tuổi, tướng mạo khá anh tuấn, thậm chí có thể so sánh được với Vương Đông.
Vương Ngôn đã giảng giải chi tiết về anh chàng này cho cả nhóm nghe. Trong mấy trận đấu đầu tiên, người này chưa từng ra thi đấu, Vương Ngôn vất vả lắm mới tìm được một ít thông tin về hắn.
Diệp Vô Tình, 19 tuổi. Là đệ nhất thiên tài của học viện Chính Thiên. Vũ Hồn: Hoàng Kim Diệp, Chiến Hồn Sư hệ Cường Công cấp 58. Trong cuộc thi lần trước hắn cũng có đại diện học viện Chính Thiên ra thi đấu, và trong cuộc thi lần này hắn là trụ cột của cả đội.
Nếu năm nay hắn 20 tuổi, rất có thể hắn đã đột phá được cấp 60 thở thành người đầu tiên của học viện Chính Thiên tham dự cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái đạt cấp bậc Hồn Đế. Nếu được như vậy, học viện Chính Thiên đã có thể chính thức bước vào hàng ngũ học viện cao cấp nhất.
Dáng người của Diệp Vô Tình cũng xấp xỉ Bối Bối, tuy vậy hắn không có dáng vẻ nho nhã như Bối Bối mà lạnh lùng hơn rất nhiều, ngay khi hắn nhìn thấy Bối Bối, ánh mắt rõ ràng lóe ra một tia sắc bén.
Nói một cách tương đối, khí thế của Bối Bối có chút không bằng Diệp Vô Tình nhưng chẳng qua vì chênh lệch tu vi và tuổi tác. Diệp Vô Tình đã 19 tuổi, so ra hắn đã trưởng thành còn Bối Bối dù sao cũng chỉ là một thiếu niên.
Hai người nhìn thẳng vào nhau, Bối Bối mỉm cười nhưng vô cùng kiên định. Ánh mắt Diệp Vô Tình vẫn sắc bén như trước, giống như đang muốn tìm kiếm sơ hở gì trên người Bối Bối vậy.
Trọng tài trầm giọng nói:
- Bắt đầu rút thăm.
Bên dưới khu vực chờ thi đấu, Vương Ngôn lo lắng đến mức nắm chặt lấy tay vịn. Trong lòng hắn không ngừng tự nói, đoàn chiến, đoàn chiến... Có thể nói, tất cả chiến thuật của hắn chủ yếu đều xoay quanh đoàn chiến. Bởi vì phương thức thi đấu ấy, bọn họ mới có chút cơ hội. Nếu không, bọn họ một chút cơ hội cũng không có.
Tất cả mọi người nín thở chờ đợi kết quả rút thăm, tích tắc sau, kết quả đã có.
Sau khi thấy kết quả rút thăm, Bối Bối đang hừng hực khí thế cũng biến sắc. May mắn rốt cuộc đã không đứng về phía học viện Sử Lai Khắc nữa. Kết quả rút thăm là phương pháp thi đấu mà bọn họ không mong chờ nhất.
Trọng tài lớn tiếng nói:
- Học viện Sử Lai Khắc đấu học viện Chính Thiên, phương thức thi đấu, 2-2-3. Nói cách khác là sẽ có ba trận đấu, hai trận hai đấu hai và một trận ba đấu ba. Thắng hai trên ba thì tính là thắng. Nếu hai trận đầu tiên đều do một đối chiến thắng thì không cần đâu tiếp trận thứ ba. Hai đội trưởng có thể rời khỏi sàn đấu chuẩn bị.
Vương Ngôn vừa nghe thấy phương thức thi đấu 2-2-3 lập tức ngẩn ngơ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.com
2-2-3, đấu thế nào đây? Đối thủ là ba gã Hồn Vương, bọn họ làm sao chiến thắng? Xong rồi, thật sự xong rồi. Vương Ngôn vốn ôm một chút hi vọng may mắn nhưng lúc này tất cả đều suy sụp, hắn tựa vào ghế cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào.
Bối Bối đi đến trước mặt mọi người, vẻ mặt có chút cứng đờ, sáu người Sử Lai Khắc Thất Quái còn lại cũng có chút khó coi. Các phương pháp sắp đặt ban đầu đều không còn sử dụng được nữa. Vương Ngôn sở dĩ không sắp xếp phương thức thi đấu cho hai phương thức còn lại chính vì hắn biết rõ bọn họ không có cơ hội chiến thắng.
- Bọn nhỏ, nghe ta nói.
Vương Ngôn cắn răng đứng dậy nhìn cả nhóm Sử Lai Khắc Thất Quái trước mặt với vẻ chân thành tha thiết.
- Chúng ta nhận thua đi. Không thi đấu thì bọn họ sẽ không biết rõ được thực lực của chúng ta.
- Không được.
Bối Bối kiên quyết nói:
- Không đánh đã bỏ cuộc thì chúng ta không xứng đáng là thành viên của học viện Sử Lai Khắc. Vương lão sư, ngài không cần nói nữa. Chúng ta có thua cũng phải thua tâm phục khẩu phục. Thua mà không hề cảm thấy tiếc nuối. Vương lão sư, ngài đã giúp chúng ta rất nhiều rồi, kế tiếp chúng ta phải dựa vào bản thân mình thôi. Từ giờ, ngài có thể cho ta quyền chỉ huy hay không?
Giờ phút này, Bối Bối nho nhã đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một cảm giác vương gia đầy cao ngạo. Vẻ mặt lười biếng cũng biến mất, y hệt như một con sư tử vừa mới tỉnh giấc, khí thế mạnh mẽ không ai bì kịp.
Vương Ngôn gần như gật đầu theo bản năng, hắn vốn biết lời khuyên của mình sẽ không tác động được bọn nhỏ. Hắn đột nhiên cảm thấy lúc này Bối Bối thật đáng sợ, ý chí chiến đầu trong mắt hắn càng lúc càng mạnh mẽ.
- Các đệ, các muội, ta hỏi cả nhóm một câu. Cứ thế này nhận thua, vứt bỏ danh dự của học viện Sử Lai Khắc, các ngươi cam tâm sao?
Bối Bối trầm giọng hỏi, hai tay hắn nắm chặt lấy nắm đâm của mình.
Hoắc Vũ Hạo chưa từng thấy dáng vẻ hung dữ này của đại sư huynh, sáu ngươi còn lại gần như đồng thanh nói:
- Không cam lòng.
Giờ phút này, trong người bọn họ hừng hực ý chí chiến đấu. Cái này rõ ràng là đồng tâm hiệp lực, là đồng lòng, là đoàn kết.
- Được.
Bối Bối trầm giọng nói:
- Tiếp theo ta sẽ sắp xếp thứ tự ra thi đấu, còn chiến thuật như thế nào thì tùy theo các ngươi ,ta tin tưởng với thực lực của chúng ta có thể đi đến trận đấu cuối cùng. Cho dù phải thiêu đốt hồn lực, thân thể thậm chí là tính mạng của mình cũng không hối tiếc. Vì danh dự của học viện Sử Lai Khắc, trận đấu hôm nay, chúng ta phải liều mạng. Chỉ khi nào chiến thắng trận đấu này, chúng ta mới có thể đứng thẳng vỗ ngực tự xưng mình là Sử Lai Khắc Thất Quái.