EDITOR: TIỂU THẦN
BETA: HARA
- o0o-
Lúc này, lão Kiệt Khắc đã khôi phục tinh thần, cúi đầu nhìn Đường Tam, Đường Niệm, kinh ngạc nói: "Tiểu Tam, Tiểu Niệm, các con chắc không phải là hai đứa trẻ có Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, kết quả võ hồn lại là phế võ hồn mà Đại Sư đã nói đâu nhỉ."
Đường Tam trước gật gật đầu, nói: "Là chúng con."
Lão Kiệt Khắc ngồi xổm xuống, nhìn hai huynh đệ, "Tiểu Tam, Tiểu Niệm, không nghĩ tới thiên phú của các con xuất sắc như vậy, đáng tiếc, lại có một người phụ thân như vậy, không có võ hồn tốt truyền thừa cho các con. Nếu không, nói không chừng một trong hai đứa các con có thể trở thành Hồn Thánh thứ hai của thôn rồi. Nói cho gia gia biết, các con có nguyện ý đến trường học chuyên môn học tập phương pháp tu luyện của Hồn Sư hay không. Chỉ có nơi đó mới có những tri thức chuẩn xác nhất về võ hồn."
"Kiệt Khắc gia gia." Đường Niệm bỗng nhiên lên tiếng, cậu không trả lời vấn đề của lão Kiệt Khắc, mà là hỏi, "Mong người đừng nói võ hồn của tụi con như vậy."
Nếu đã cảm thấy đây là mẫu thân họ vì họ truyền lại, như vậy, Đường Niệm sẽ không để võ hồn này chịu vũ nhục.
"Mặc kệ là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, hay là võ hồn Lam Ngân Thảo, còn có dù của con, đó đều là những thứ phụ thân mẫu thân để lại cho tụi con, mặc kệ nó là tốt hay là xấu."
"Được được, Kiệt Khắc gia gia không nói. Tiểu Niệm đều sẽ bảo hộ phụ thân của mình." Lão Kiệt Khắc cho rằng Đường Niệm chỉ là đang thể hiện sự cáu kỉnh của mình, cũng không quá để ý những lời này, ngược lại là cười cười.
"Kiệt Khắc gia gia, Tiểu Niệm còn nhỏ, người đừng để ý lời đệ ấy nói." Tuy là Đường Tam nói xin lỗi, nhưng cũng là bảo vệ Đường Niệm, hơn nữa cũng không có phản bác cậu, ngược lại trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ tình huống của Tiểu Niệm cũng giống với hắn.
Chẳng qua, hai người đều không có chú ý tới lời của Đường Niệm, không chỉ có nhắc phụ thân, mà còn có mẫu thân.
"Dạ." Đường Niệm ngoan ngoãn đáp ứng, lại nói, "Nhưng trước tiên phải hỏi phụ thân đã, nếu như ông ấy không đồng ý thì phải làm sao bây giờ."
Lúc này Đường Tam đã sinh ra hứng thú dạt dào đối với võ hồn, đặc biệt là khi võ hồn này có quan hệ với Huyền Thiên Công của chính hắn, hắn cảm thấy hồn hoàn có thể là cánh cửa đột phá lớn nhất của Huyền Thiên Công, nhưng hắn vẫn là có cùng suy nghĩ với Đường Niệm, "Không sai, Kiệt Khắc gia gia, chuyện này phải hỏi phụ thân trước mới được ạ."
Lão Kiệt Khắc giật mình tỉnh ngộ, đúng vậy, bọn nhỏ dù có hiểu chuyện nhưng chung quy vẫn là còn là trẻ con, nói thế nào cũng phải hỏi ý kiến của Đường Hạo mới được.
Trong mắt toát ra ánh sáng mang theo vài phần kiên định, cho dù lão thật sự không muốn đi gặp tên quỷ lôi thôi kia, nhưng vì để trong thôn có thể lại xuất hiện hai Hồn Sư, lão cũng bất chấp mấy chuyện này.
"Đi thôi, Tiểu Tam, Tiểu Niệm, gia gia đưa các con về nhà." Lão Kiệt Khắc trước đó đã lén quay qua, kêu phụ mẫu của mấy đứa nhỏ khác dẫn bọn chúng về, lúc này mới dẫn theo hai huynh đệ trở lại cửa hàng rèn.
Buổi sáng, như lệ thường là thời gian ngủ của Đường Hạo, cửa hàng rèn luôn rất im ắng vào thời gian này.
"Đường Hạo, Đường Hạo." Lão Kiệt Khắc cũng mặc kệ Đường Hạo đang ngủ hay không, đối với người thợ rèn lôi thôi này, lão thật sự căm ghét. Nếu không phải hắn rèn nông cụ giá rất rẻ, lão đã sớm nghĩ muốn đá Đường Hạo ra khỏi thôn. Một bên kêu Đường Hạo, ánh mắt lão Kiệt Khắc xẹt qua khắp nơi, vốn định tìm ghế dựa ngồi xuống, nhưng nhìn những đồ vật hư hại kia, lão thật sự không có dũng khí kéo qua ngồi. Tuổi tác lão đã không nhỏ, lão cũng không muốn ở chỗ này xuất hiện chuyện bị gãy xương.
"Ai kêu to, gọi nhỏ." Giọng Đường Hạo hơi mang theo tức giận vang lên, rèm cửa phòng trong vén lên, chậm rãi đi ra.
Đầu tiên là nhìn con trai của mình, sau đó mới đem ánh mắt chuyển đến trên người lão Kiệt Khắc, "Lão Kiệt Khắc, chuyện gì?"
Lão Kiệt Khắc tức giận nói: "Hôm nay là ngày con của ngươi tử thức tỉnh võ hồn, ngươi không biết nó quan trọng thế nào sao? Con nhà người khác đều là cùng đi với phụ mẫu, nhưng ngươi thì giỏi rồi, vẫn là bộ dáng cũ."
Đường Hạo giống như không nghe được lão Kiệt Khắc châm chọc, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía con trai, "Tiểu Tam, Tiểu Niệm, các con thức tỉnh võ hồn rồi? Là cái gì?"
Đường Tam nói trước: "Phụ thân, là Lam Ngân Thảo."
"Lam Ngân Thảo?" Không biết vì cái gì, Đường Hạo luôn luôn đối với bất kì thứ gì đều cảm thấy không quá hứng thú nhưng khi nghe thấy ba chữ kia, thân thể đột nhiên run rẩy một chút, trong mắt cũng toát ra một tia sáng đặc thù.
Biểu tình Đường Hạo biến hóa bị hai người chú ý tới, đặc biệt là Đường Niệm, lúc này cậu đã cơ bản khẳng định, vì thế lại lần nữa đến thử, "Phụ thân, còn có con, của con là Lam Ngân Thảo."
Lời này vừa nói ra, ba người đều kinh ngạc.
Đường Tam nhanh chóng cảm thấy nghi vấn, "Tiểu Niệm, đệ nói chất liệu dù của đệ cũng là Lam Ngân Thảo."
Đường Hạo càng kích động không thôi, dường như càng thêm xác định ý nghĩ trong lòng.
Lão Kiệt Khắc tự nhiên sẽ không quản một thợ rèn lôi thôi biểu tình như thế nào, thẳng thắng nói: "Tiểu Niệm, không nghĩ tới dù của con cũng hình thành từ Lam Ngân Thảo." Cười khổ một tiếng, liền phấn chấn lại, "Tuy rằng là Lam Ngân Thảo, nhưng các con đều là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực. Đường Hạo, ta quyết định, ta sẽ đưa ra hai Công Độc Sinh, bây giờ chỉ về hỏi ý ngươi có cho Tiểu Tam và Tiểu Niệm đi hay không!? Để tụi nhỏ đến Học viện Hồn Sư Sơ cấp tại Nặc Đinh Thành học tập. Lộ phí sẽ do thôn đưa."
"Lam Ngân Thảo, Lam Ngân Thảo." Đường Hạo lẩm bẩm nhắc mãi hai câu đó, đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt toát ra ánh sáng kiên định chưa từng thấy, trầm giọng nói: "Không được."
"Ngươi nói cái gì? Ta không nghe lầm phải không!?" Kiệt Khắc nguấy nguấy lỗ tai mình, giật mình nhìn Đường Hạo, "Ngươi hẳn biết đây là cơ hội này quý giá bao nhiêu, nói không chừng, hai huynh đệ tụi nó sau này có thể trở thành cao thủ nha."
Đường Hạo lạnh lùng liếc nhìn Kiệt Khắc một cái, "Cao thủ có ích lợi gì? Ta chỉ biết, nếu tụi nó đi rồi, sẽ không có ai nấu cơm cho ta ăn. Lam Ngân Thảo, ngươi cho rằng võ hồn Lam Ngân Thảo có thể tu luyện thành cái gì? Đó chỉ là cái phế võ hồn. Còn cây dù kia, lấy ra làm gì, che mưa sao."
Lão Kiệt Khắc tức giận nói: "Nhưng tụi nó là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, chỉ cần có thể có được một hồn hoàn, cho dù là hồn hoàn phẩm chất kém cỏi nhất, cũng có thể lập tức trở thành một Hồn Sư. Hồn Sư, ngươi biết không? Thôn chúng ta đã rất nhiều năm không xuất hiện Hồn Sư rồi."
Đường Hạo lạnh nhạt nói: "Đây mới là mục đích thật sự của ngươi nhỉ. Nói không được, chính là không được. Ngươi có thể đi rồi."
"Đường —— Hạo ——." Lửa giận trong lòng Lão Kiệt Khắc đã thiêu đốt tới cực hạn rồi.
Đường Hạo vẫn là một bộ dáng lười biếng như cũ, "Không cần lớn tiếng như vậy, ta cũng không điếc. Ta nói, ngươi có thể đi rồi."
"Kiệt Khắc gia gia, người đừng tức giận. Con vẫn là không đi học tập năng lực Hồn Sư. Để cơ hội này lại cho Tiểu Niệm đi, con có thể ở nhà nấu cơm. Chỉ cần có một người đi học tập, cũng là có thể phải không ạ?"
"Ta nói, không được" Đường Hạo vẫn ngăn cản như cũ, "Với võ hồn kia của các ngươi, vẫn là đừng lấy ra. Ai cũng không được đi."
"Đúng vậy, ca ca, đệ không muốn rời khỏi huynh, huynh đã nói, mặc kệ là võ hồn gì, chúng ta đều phải ở bên nhau." Đường Niệm cũng không hề nói trái ý Đường Hạo, vẫn luôn lên tiếng phụ họa.
"Chuyện này, Kiệt Khắc gia gia, vẫn là thôi đi." Đường Tam không địch lại hai người, đành phải cự tuyệt.
Tuy rằng lão Kiệt Khắc vô cùng căm ghét Đường Hạo, nhưng lại phi thường thích hai huynh đệ hiểu chuyện này, lửa giận ngập đầu, dần dần bình phục xuống, thở dài một tiếng, "Đứa trẻ ngoan, gia gia không tức giận. Được rồi, gia gia phải đi."
Nói xong, lão xoay người đi ra ngoài.
Đường Tam vội vàng đi ra tiễn. Phụ thân có thể không để ý tới, nhưng lão Kiệt Khắc là thôn trưởng, lại đối với hắn rất tốt, lễ nghĩa này kia hắn tuyệt đối sẽ không thiếu.
Kiệt Khắc đi đến cửa cửa hàng rèn thì dừng bước chân, xoay người nhìn Đường Hạo, lời nói sâu xa nói: "Đường Hạo, cả đời ngươi cũng cứ như vậy là xong rồi, nhưng Tiểu Tam, Tiểu Niệm còn nhỏ, chẳng lẽ ngươi không cho rằng nên cho bọn nhỏ một cách để mưu sinh sao? Không cần chậm trễ bọn nhỏ, trở thành Hồn Sư, ít nhất chúng sau này sẽ không nghèo túng giống ngươi như vậy. Nếu ngươi thay đổi chủ ý liền tới tìm ta. Thời gian báo danh của Học viện Hồn Sư Sơ cấp Nặc Đinh còn tận ba tháng."
HẾT CHƯƠNG 9