EDITOR: Tiểu Thần
BETA: Hara
- o0o-
"Phụt." Nghe được câu hỏi của Đường Hạo, Đường Niệm không phúc hậu nở nụ cười. Phải biết rằng, cậu cũng không phải cái gì cũng không biết về Đường Tam. Con trai của Hạo Thiên đấu la, linh hồn từ một thế giới khác, trên người mang theo bí mật quý giá, người như vậy, sao có thể cả đời chỉ trở thành một thợ rèn.
Nhưng mà, vốn còn cảm thấy có chút buồn cười, Đường Niệm lại nghĩ tới khả năng tương lai Đường Tam phải gánh vác áp lực, bỗng nhiên có chút cười không nổi, có lẽ làm thợ rèn cũng rất tốt.
Bên này Đường Tam nhìn Đường Niệm chợt cười ra tiếng, lại trầm lắng, khó hiểu hỏi, "Tiểu Niệm, đệ làm sao vậy, có vấn đề gì sao?"
"Ca, không có việc gì, chỉ là cảm thấy huynh làm thợ rèn cũng rất tốt." Trả lời Đường Tam, Đường Niệm lắc đầu, nở nụ cười.
Cảm thấy Đường Niệm có chút không đúng, Đường Tam quyết định buổi tối sẽ cùng cậu nói chuyện riêng. Hiện tại phải ưu tiên trả lời câu hỏi của Đường Hạo, Đường Tam gật gật đầu, không thể nghi ngờ nghề thợ rèn này là thích hợp để hắn chế tạo ám khí nhất, "Phụ thân, người tuổi đã lớn, qua thêm mấy năm nữa, chờ con lớn một chút, người dạy con chế tạo đồ làm bếp, để con làm tiếp công việc của người đi." Trước kia thứ hắn chế tạo là những ám khí tinh vi nhất, ngược lại những đồ rèn đúc đơn giản hắn lại chưa làm.
Đường Hạo có chút hơi thất thần, thì thào nói: "Thợ rèn, hình như cũng không tồi." Kéo cái ghế dựa cũ nát qua, trực tiếp ngồi trước khối sắt kia, lười nhác nói: "Tiểu Tam, con nói cho ta, thế nào mới là thợ rèn tốt nhất?"
Đường Tam nghĩ nghĩ, nói: "Thợ rèn có thể chế tạo ra được Thần Khí, sẽ là thợ rèn tốt nhất."
Hắn đã từng nghe người trong thôn nói qua, ở thế giới này có tồn tại Thần Khí, mặc dù hắn cũng không biết Thần Khí là cái gì. Nhưng treo lên một cái chữ "Thần", có lẽ không tồi.
Trong mắt Đường Hạo hiện lên mạc trào phúng, "Thần Khí? Tiểu Tam cũng biết đến Thần Khí. Vậy con nói cho ta biết, Thần Khí là dùng cái gì để chế tạo ra?"
Đường Tam không chút nghĩ ngợi, nói thẳng: "Đương nhiên là dùng tài nguyên tốt nhất."
Đường Hạo vươn một ngón trỏ, lắc lắc trước mặt Đường Tam, "Nếu con muốn làm một thợ rèn có đủ tư cách, nhớ kỹ lời ta nói, dùng tài nguyên tốt nhất chế tạo Thần Khí, đó không phải là thợ rèn tốt nhất, nhiều nhất cũng chỉ là người hợp thành mà thôi. Dùng sắt thường chế tạo ra được Thần Khí, mới là thần thợ."
"Dùng sắt thường chế tạo ra được Thần Khí?" Đường Tam có chút giật mình nhìn Đường Hạo, ngày thường, Đường Hạo rất ít nói chuyện với hắn, hôm nay đã xem như là đã nói nhiều.
Đường Niệm đứng một bên hai mắt cũng hơi hơi nheo lại, hiển nhiên, lời của Đường Hạo cũng làm cậu kinh ngạc vô cùng. Đương nhiên, sau đó lại chớp mắt, bĩu môi, lẩm bẩm nói, "Chuyện dùng sắt thường chế tạo ra Thần Khí cũng không phải người bình thường có thể làm được nha, thợ rèn bình thường sao có thể làm được chuyện như vậy, phụ thân, người đang nói khoác à."
Đường Hạo mang ý nghĩ sâu xa nhìn nhìn đứa con trai này, không có phản bác, ngược lại đứng lên, chỉ chỉ vào một khối sắt khoảng 50cm vuông bên kia phòng, "Muốn trở thành một thợ rèn, học rèn cùng ta. Như vậy, trước tiên con dùng búa, rèn nó một vạn lần. Mới có tư cách."
Đó là một khối sắt thường, bên trong chứa rất nhiều tạp chất, so với khối thiết mẫu kia kém không biết bao nhiêu lần.
"Hiện tại, con còn có thể thay đổi chủ ý." Đường Hạo nhàn nhạt nói. Lại xoay người nhìn Đường Niệm, "Nhưng ta biết, muốn chế tạo ra Thần Khí cần có những yêu cầu gì." Nói xong, liền chuẩn bị trở lại phòng trong tiếp tục ngủ.
"À, phụ thân rất lợi hại nha." Đường Niệm khen khen Đường Hạo, lại ngáp một cái, cũng chuẩn bị đánh một giấc ngắn. Mà giấc ngủ ngắn này, có lẽ là ngoại trừ Đường Tam, người bình thường không có cách nào đánh thức cậu.
"Phụ thân, con nguyện ý thử." Mà bên này giọng nói của Đường Tam lại phá vỡ cảnh tượng kỳ quái giữa bọn họ, giọng hắn thanh thúy bình tĩnh, nhưng cũng chứa một phần kiên định.
Đường Hạo quay đầu, có chút ngoài ý muốn nhìn về phía hắn, "Được." Vừa nói, ông đi qua, bê khối sắt lớn kia lại, trực tiếp đặt lên trên ống thổi lò rèn, chỉ cần đốt lửa lên, liền có thể bắt đầu rèn nó. Làm xong mấy chuyện này, Đường Hạo trở lại phòng trong ngủ.
Đường Tam là một người ý chí kiên định, nếu không, hắn cũng không thể dựa vào một bản vẽ không hoàn chỉnh liền có thể chế tạo ra Phật Nộ Đường Liên – đó là ám khí hàng đầu của Đường Môn. Hắn đã phải mất thời gian mười năm để làm.
Đường Niệm đứng một bên nhìn nhìn, than một tiếng, đi đến bên cạnh lò, đốt lửa than, kéo ống thổi.
Đường Tam nhìn về phía Đường Niệm, trên mặt lộ ra nụ cười hiểu ý, hắn biết Đường Niệm là muốn từ bỏ thời gian ngủ tới giúp mình, nhìn thấy vậy, tâm tình Đường Tam càng tốt.
Ngược lại bắt đầu càng thêm nghiêm túc.
Bên kia tiếng ống thổi vù vù vù vù vang lên, ngọn lửa từ trong lò than tỏa ra, đốt nóng khối sắt kia, cho dù Đường Tam không biết rèn, nhưng hắn thường xuyên xem Đường Hạo chế tạo nông cụ, cũng biết quá trình làm như thế nào. Khi khối sắt bị đốt nóng dần dần đỏ lên, hắn kéo chùy sắt Đường Hạo dùng mỗi ngày qua, đặt trên mặt đất, thậm chí chiều dài của cái chùy sắt này còn muốn cao hơn hắn vài phần. Đứa nhỏ năm, sáu tuổi bình thường căn bản không có khả năng kéo nó di chuyển, huống chi là nói tới cầm lên để rèn đồ. Nhưng Đường Tam vẫn cầm lên, vận chuyển Huyền Thiên Công khắp cơ thể, dù chưa đột phá tầng thứ nhất, nhưng hắn cũng có được sức mạnh của người trưởng thành. Keng ——, chùy sắt và khối sắt va chạm vào nhau, phát ra một âm thanh thanh thúy, đây là lần đánh chùy đầu tiên của Đường Tam, cũng mở màn cho quá trình rèn đúc.
Trong phòng, Đường Hạo nằm trên giường trở mình, cho dù ông nhắm mắt lại, nhưng trên mặt vẫn là có chút kinh ngạc, lẩm bẩm nói, "Vậy mà có thể cầm chùy lên, thần lực trời sinh sao?" Lại nghĩ tới câu hỏi của Đường Niệm có chút thâm ý cùng tươi cười, "Chỉ cần bọn chúng là con của ta và A Ngân là được."
Từ khi âm thanh keng keng keng bắt đầu vang lên ở cửa hàng rèn, phụ tử Đường Hạo cùng Đường Tam, Đường Niệm bắt đầu tiếp tục lặp lại cuộc sống bình thản của họ, chỉ không giống là từ ngày bắt đầu, Đường Hạo làm cho Đường Tam một cái bếp lò khác trong phòng, để hắn tự đi rèn cái khối sắt kia.
Ông không có chỉ điểm Đường Tam nửa câu, nhưng cũng bắt đầu từ hôm nay, Đường Hạo uống rượu ít một chút, đồ ăn trong nhà cũng nhiều hơn một chút.
Rèn tuyệt đối là một quá trình buồn tẻ mà lại làm cho người khác mệt nhọc, nhưng Đường Tam lại đem điều này trở thành cơ hội để rèn luyện thân thể. Đường Niệm vẫn luôn ở bên cạnh hắn. Mười một ngày nỗ lực, mỗi khi hắn vung chùy khoảng chừng một trăm cái, tiêu hao công lực đến gần như không còn, liền khoanh chân ngồi dưới đất khôi phục, một khi nội lực khôi phục trở về, lập tức tiếp tục vung chùy.
Đây không chỉ là rèn luyện thân thể, lặp đi lặp lại tiêu hao, khôi phục, cũng là một cách hắn rèn luyện Huyền Thiên Công cùng với ý chí rất tốt. Đáng tiếc chính là, Huyền Thiên Công tầng thứ nhất lại như hàng rào kiên cố không phá vỡ nổi, Đường Tam tu luyện không thể nói là không khắc khổ, thiên phú của hắn cũng đủ, nhưng chính là không cách nào đột phá để tiến vào tầng thứ hai.
Nhưng hắn rèn luyện lại không có uổng phí, dù Huyền Thiên Công không có thể đột phá, nhưng nội lực nhờ việc rèn khối sắt mà càng thêm cứng cỏi, tốc độ khôi phục dường như có nhanh hơn một chút so với trước kia. Đường Niệm thấy hắn tiến bộ, ngược lại không lười nữa, mỗi ngày cũng bắt đầu tiến hành tiêu hao, khôi phục Huyền Thiên Công, tốc độ vậy mà cùng Đường Tam không phân cao thấp.
Mười một ngày qua đi, Đường Tam đã đánh ra hơn 8000 chùy, khối sắt không ngừng thu nhỏ, đã nhỏ hơn một phần ba thể tích ban đầu. Thân thể được rèn luyện và được tăng thêm đồ ăn, cơ thể liền trở nên rắn chắc hơn, dường như có một cổ lực lượng phát ra từ trong cơ thể dần dần lan truyền khắp toàn thân, cho nên trong quá trình hắn rèn luyện không ngừng, nội lực tiêu hao cũng dần dần giảm xuống. Mà Đường Niệm vì không có vận động nhiều như Đường Tam, cho nên thoạt nhìn gầy yếu hơn Đường Tam một chút.
Hơn nữa khi Đường Tam khôi phục toàn bộ nội lực, lực lượng cũng tăng lên rất nhiều. Khi hắn đánh được một ngàn chùy, khối sắt kia cũng đã xuất hiện thay đổi nhất định, nhỏ lại một vòng, cho dù đang bị đốt đỏ bừng, nhưng cũng có thể mơ hồ nhìn ra được, tạp chất bên trong dường như đã giảm bớt rất nhiều.
Luyện mãi thành thép, câu này xuất hiện trong đầu Đường Tam, cũng càng làm cho hắn thêm quyết tâm hoàn thành một vạn chùy này. Mà khoảng cách đến mục tiêu đã rất gần. Đường Tam kiên trì làm Đường Hạo rất kinh ngạc, theo ông nhận thấy, cho dù đứa con trai này của mình là thần lực trời sinh, cũng không có khả năng kiên trì vượt qua ba ngày. Cán chùy sắt thô ráp như vậy là vì phòng ngừa bị trượt tay, không ngừng sử dụng, cọ xát với bàn tay, tất nhiên sẽ đem lại tổn thương lớn cho bàn tay. Đường Hạo phát hiện, tuy rằng Đường Tam rèn thật đánh thật, nhưng khi nhìn qua đôi tay nhỏ non nớt kia lại không có bất kì thay đổi gì. Thậm chí một vết phồng rộp cũng không nổi lên.
Đường Niệm cũng vậy, Đường Hạo cũng không kinh ngạc với chuyện cậu từ bỏ việc ngủ để ở cùng Đường Tam, ông biết, Đường Niệm rất coi trọng Đường Tam, cho đến hiện tại người cậu coi trọng nhất chính là Đường Tam. Nhưng chuyện khiến ông kinh ngạc chính là Đường Niệm vẫn luôn làm trợ thủ cho Đường Tam cũng giống Đường Tam, không có nơi nào bị thương.
Một đứa thì thôi nhưng hai đứa đều như vậy, Đường Hạo không khỏi co rút khóe miệng, xong việc lại cười cười, hai tên tiểu tử thúi, cũng không biết giấu diếm người khác.
HẾT CHƯƠNG 3