EDITOR: Tiểu Thần
BETA: Thanh
- o0o-
Đồ vật đó có màu gần giống với cây chùy của Đường Tam, gần như đen nhánh, chiều dài khoảng ba thước sáu tấc năm, bề rộng khoảng sáu tấc, độ dày ước chừng hai tấc*. Toàn thân giống như phượng hoàng, đầu, cổ, vai, eo, đuôi đều có đủ. Toàn thân đều được tia sáng đen bao phủ, trên thân cũng có cùng hoa văn với võ hồn thứ hai của Đường Tam. Bên trên có hai chữ, Hào Chung.
*1 tấc = 1 dm = 10 cm; 1 thước = 1m = 100cm. Suy ra cây đàn dài 3,65m. Rộng khoảng 0,6m. Dày ước chừng 0,2m.
Đây là một cây cầm, một cây cầm nổi tiếng.
Hào Chung chế tự Tề Hoàn thủy, Hào Chung điều lại Bá Nha lý.*
Tề Hoàn Công yêu đàn cổ, nhưng ông ta yêu nhất là Hào Chung.
Đường Niệm vốn là thích đàn cổ, nhìn thấy cầm này, trong lòng vui mừng.
Khi Đường Hạo nhìn thấy cây cầm này, liền duỗi tay gảy lên dây đàn, ngay lập tức, âm thanh phát ra. Âm thanh này to lớn vang dội như tiếng chuông, tiếng kèn ngân dài, làm cho người khác đinh tai nhức óc, sau đó còn có mấy cái chén sứ trên bàn lung lay sắp rớt.
Đường Hạo lập tức thu tay lại, cũng không làm gì khác, âm thanh kia biến mất trong nháy mắt.
Nhưng Đường Niệm rất nhanh đã không chịu được, cầm này nặng hơn vài phần so với những loại cầm khác, mà động tác của Đường Hạo càng làm cho cậu không thể kiên trì được.
"Phụ thân......con......con có thể thu lại không?" Đường Niệm hỏi.
"Thu vào đi."
Cây cầm liền biến mất ngay lập tức. Đường Niệm há miệng thở dốc.
Đường Hạo bắt lấy vai của Đường Niệm, để cậu không bị té ngã, nhưng sức lực cũng không làm cho cậu cảm thấy đau đớn.
Lúc này, ông nói, "Hai đứa đều là song sinh võ hồn, ta có thể hy vọng không?"
Thấy Đường Niệm khôi phục bình thường, ông để hai huynh đệ đứng chung một chỗ, nói một câu: "Bất luận như thế nào, đều bảo vệ tốt Lam Ngân Thảo và Lam Ngân Tán, các con có thể làm được không?"
Đường Tam không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn gật gật đầu. Đường Niệm lại hiểu ý, lập tức nói: "Võ hồn vốn là cùng tồn tại với tụi con."
Đường Hạo nghe được lời này, không có trả lời, chỉ là, bờ vai của ông dường như run lên một chút, sau đó nói với Đường Tam, "Con đi nấu cơm đi." Lại nhìn Đường Niệm, "Đi với ta vào trong phòng." Lại thấy Đường Tam muốn nói gì đó, nổi giận, "Ta là phụ thân của nó, còn có thể làm gì nó!?"
Đường Niệm thở dài, ngăn Đường Tam còn đang muốn nói, "Ca, vừa lúc đệ có thắc mắc về võ hồn muốn hỏi phụ thân, huynh đi nấu cơm trước đi." Rồi sờ sờ bụng mình, mếu máo, "Đệ đói bụng, huynh còn không đi mau đi."
"À, được rồi." Đường Tam cũng bị một loạt chuyện hôm nay làm cho có chút ngốc, không phản ứng lại, vì sao Đường Niệm sẽ cho rằng Đường Hạo nhất định sẽ hiểu mấy chuyện về võ hồn, bị hai người nói như vậy, cũng không phản ứng lại, liền đi nấu cơm. Nhân tiện suy nghĩ về song sinh võ hồn trong miệng Đường Hạo.
Mà lúc này, hai người ở trong phòng, đối diện không nói gì.
Cuối cùng, Đường Niệm chịu không nổi ánh mắt của Đường Hạo, sờ sờ đầu, "Phụ thân, sao người cứ nhìn con như vậy?"
"Con đã biết chuyện gì?" Đường Hạo nhìn cậu một cái, thở dài, hỏi.
"Vậy bây giờ con hỏi..." Đường Niệm chần chờ, đột nhiên kiên định, "Vì sao chúng con không có mẫu thân, người qua đời sao, vì sao lại ra đi, người cũng có võ hồn đúng hay không, hơn nữa võ hồn cũng là Lam Ngân Thảo?"
Một chuỗi vấn đề dài ép tới, làm cho Đường Hạo thở không nổi, dường như điều này làm cho thắt lưng không thẳng của ông cong thêm vài phần.
"Con đã đoán được bao nhiêu?" Đường Hạo biết con trai mình thông minh, lại không ngờ nó đã biết nhiều như vậy.
"Phụ thân, khi người nhắc tới Lam Ngân Thảo cùng với võ hồn thì quá khác thường." Đường Niệm không có trả lời, mà là nói một câu không rõ ý tứ.
"Là ta không bảo vệ tốt mẫu thân các con, những chuyện khác, con còn chưa thể biết."
"Ai hại chết mẫu thân cũng không thể biết ạ?"
"Võ Hồn Điện, con chỉ cần biết cái này là được. Nhớ kỹ, không được gia nhập vào Võ Hồn Điện, đáp ứng điều kiện này, như vậy, các con có thể đến học tập ở Nặc Đinh thành."
"Địa vị của Võ Hồn Điện rất cao sao ạ?" Đường Niệm trước tiên muốn hiểu biết thực lực chân chính của đối thủ.
"Ông vua không ngai." Chỉ có thể dùng cái này nói, không phải hoàng quyền, lại cao hơn hoàng quyền.
Những từ này nói vậy không đúng, nhưng thật ra rất thích hợp.
Đường Niệm trong lòng cười khổ, đúc kiếm, báo thù, hành thích vua. Kiếm đã đúc tốt, nên bước lên con đường báo thù rồi.
"Phụ thân cũng rất lợi hại."
Đường Hạo trầm mặc, "Đi ăn cơm đi."
Nói xong, đi ra ngoài.
Nhìn thân ảnh Đường Hạo đi ra, Đường Niệm rốt cuộc cười khổ nói, "Cuối cùng, vẫn là không nói ra, về chuyện của võ hồn thứ hai, con thật là......" Câu nói kế tiếp bị che giấu.
Lúc ăn cơm trưa, Đường Hạo có vẻ rất trầm mặc, ngay cả lượng cơm ăn dường như của ít hơn so với ngày xưa rất nhiều, mà Đường Niệm lại ăn đến vô cùng vui sướng.
Nhìn tình huống khác biệt của hai người, Đường Tam vẫn quyết định không nói lời nào, không khí thật sự là quá quỷ dị.
"Con cũng muốn trở thành một Hồn Sư sao?" Đường Hạo hỏi.
Đường Tam sửng sốt, gật gật đầu.
"Ai, xem ra các con cuối cùng cũng muốn đi lên con đường kia."
"Đúng, chúng con khẳng định lợi hại hơn phụ thân." Đường Niệm vẫn luôn im lặng, bỗng nhiên làm mặt quỷ.
"Bốp." Tiếng tay và đầu va chạm thân mật tuyệt vời như vậy, làm cho Đường Niệm khóc luôn.
Vốn dĩ đang thương cảm lại bị Đường Niệm đánh gãy, Đường Hạo nghẹn. Cuối cùng nói, "Qua một thời gian, ta dạy các con đúc."
Đường Niệm nhìn Đường Tam, nghĩ muốn cho Đường Tam một động tác 'Yeah'.
Đường Tam ôn nhu cười, có chút bất đắc dĩ.
"Vui gì vui, con cũng phải học. Sức lực quá nhỏ, thật sự có thể gảy cầm sao?" Đường Hạo quăng cho Đường Niệm một trái bom, mặc kệ cậu ngẩn người, xoay người đi vào phòng mình, chỉ là khóe miệng lại nhếch lên.
"Con......" Đường Niệm nhìn Đường Tam, cảm thấy cả người mình đều trở nên không tốt chút nào.
Nhìn Đường Niệm, Đường Tam cười càng thêm ôn nhu, "Tiểu Niệm, nếu phụ thân nói đệ phải học tập, như vậy nhất định là phải học tập. Hơn nữa, huynh đã dạy cho đệ thủ pháp của Đường Môn, tuy rằng thân thủ chiếm đa số, nhưng vẫn cần có sức lực. Hơn nữa đệ đã nói muốn ở cùng với huynh, không xa rời nhau."
Nói xong, hắn liền về phòng, quyết định đi nghỉ ngơi một lúc.
Nhìn về phòng hai người, Đường Niệm khóc không ra nước mắt, "Vì sao không cho ta lười chết, ta chỉ nghĩ im lặng làm một quỷ lười thôi mà?"
Sau đó, cũng vội vàng chạy vào phòng, quyết định trước tiên phải ngủ một giấc cho đã.
Buổi chiều Đường Hạo vào phòng hai người, nhìn Đường Tam vung chùy, nghĩ thầm, trời sinh thần lực, hơn nữa còn là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, khó trách nhỏ như vậy đã có thể điều khiển chùy sắt.
Lại nhìn Đường Niệm đang ngồi dưới đất mà ngủ, trên đầu nổi đầy gân xanh, Đường Hạo bước qua, đập một phát lên đầu Đường Niệm, "Tiểu tử thúi, còn không nhanh tỉnh lại cho ta. Ngươi như vậy, còn làm Hồn Sư cái gì!?"
"Đau quá!!!" Nước mắt sinh lý chảy ra, Đường Niệm trong miệng lẩm bẩm, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng lên. Xem ra Đường Hạo muốn dạy họ.
Chỉ thấy Đường Hạo ngăn động tác của Đường Tam, hỏi một đống câu hỏi, cuối cùng hỏi, "Hai đứa cảm thấy con người có mấy trái tim?" Trên người còn tỏa ra cảm giác đè ép cường đại.
"Một ạ." Đường Tam trả lời.
"Con thấy sao?" Đường Hạo hỏi.
"Người hỏi như vậy, khẳng định không có khả năng là một trái." Đường Niệm bĩu môi, thấy ánh mắt chờ đợi của Đường Hạo, nói: "Không biết."
Đường Hạo trừng mắt liếc Đường Niệm một cái, mới nói, "Là ba trái, còn có hai trái ở bắp chân, cũng là hai trái tim." Sau đó giải thích vì sao là ba trái tim.
Nói xong, liền biểu diễn cho hai người xem.
Hai huynh đệ liếc nhau, lùi ra phía sau, chừa lại không gian trống.
Tác giả có lời muốn nói: Cấu tạo cây đàn cổ kia ta không biết, nên lên mạng tra, mong mọi người hiểu được thứ lỗi, tha thứ ta tri thức bần cùng (??.??)
Đường Niệm: Vì sao không cho ta đi ngủ, lười chết ta đi!?
HẾT CHƯƠNG 11