Băng Phong Thành Vũ Hồn Tử Điện, trong nhà lao.
Đông Quân Thế Hoa đang kể truyện cho Thiên Nhận Tuyết.
"...Thôi Thời Nghi tay run rẩy cầm miếng vải thô trên tay, nhìn dòng chữ bằng máu kia mà lòng quặn đau, gương mặt đỏ bừng chảy cả nước mắt: "Đời này của Thần, không phụ thiên hạ, chỉ phụ Thập Nhất."..."
Thiên Nhận Tuyết cùng không hiểu kế bên ba con tin cùng Nguyệt Quan nghe xong vậy mà chảy nước mắt.
Thế Hoa nhìn cảm động rơi nước mắt tổ 5 người mà mặt đều đen lại.
Vấn đề này cũng phải kể từ ba ngày trước khi mà Cúc Quỷ Đấu La đem ba con tin về.
...
Khi Thế Hoa đang hưởng thụ trà vị của Băng Phong Thành - Tuyết Phong Trà thì nghe được hai tiếng bước chân đi vào trong phòng.
Cúc Quỷ Đấu La đem bị trói Dương Vô Song, Thái Nặc cùng Bạch Khiết đem tới sảnh điện.
"Ngươi hẳn là người chỉ huy a?" Dương Vô Song nhìn trước mặt đang uống trà Thế Hoa, hắn biết kẻ này không phải là người bình thường. Khi Cúc Đấu La nhìn Thế Hoa rất cung kính, cái này là hắn thấy được.
"Ô, không biết Dương Vô Song các hạ làm sao biết ta là kẻ cầm đầu đâu?" Thế Hoa ngữ khí tuy có chút hiếu kỳ, nhưng động tác của hắn vẫn bình thường như vậy.
Dương Vô Song kẻ này là một tên tuấn kiệt, nên Thế Hoa cũng có chút hứng thú với hắn.
"Chắc là do trực giác a." Dương Vô Song qua loa trả lời.
"Không muốn nói cũng được. Cúc trưởng lão, phong ấn Hồn Lực của bọn hắn lại sau đó nhốt vào nhà lao đi thôi." Thế Hoa sao cũng được hồi đáp, sau đó nói với Cúc Đấu La.
"Tuân lệnh thiếu gia!" Cúc Đấu La nói xong liền quay người thi hành.
Thiên Nhận Tuyết lúc này cũng đi vào, nhìn đang nhàn nhã uống trà Thế Hoa, có chút nghiêm khắc nói:
"Hoa đệ a, còn trẻ không lo tu luyện mà ngồi ở đây hưởng phúc, ngươi cũng không thể lãng phí thiên phú của mình a!"
"Tuyết nhi tỷ, tha cho ta đi, ta luyện thương cả sáng rồi, giữa trưa mới có chút thời gian nghỉ ngơi, không thể để cho ta bình yên trong giây lát sao?" Thế Hoa giọng nói có chút bất đắc dĩ.
《 Vẫn Tinh Toái Không Thương Pháp 》thức thứ nhất - Phệ Địa cùng 《 Thiên Nguyệt Kính Ảnh Bộ 》 hắn đã luyện được đến tiểu thành cảnh giới, sau khi hắn lĩnh ngộ được một ít sát ý từ lần trước Bỉ Bỉ Đông dẫn hắn đến Thiên Ngục.
Những ngày này hắn cũng không lười biếng. Sáng luyện công pháp, tối đến tắm thuốc cùng minh tưởng.
Có thể nói là dùng toàn bộ thời gian trong ngày để tu luyện, dẫn đến tu vi của hắn cũng đã lên 14 cấp.
Tuy là một cái tu luyện cuồng ma, nhưng thời khoá biểu như vậy vẫn khiến hắn có chút mệt mỏi tinh thần, nên giữa trưa thời gian có thể coi như là hắn "xả hơi" thời điểm.
"Hừ, nhìn ngươi mệt mỏi bộ dáng, coi như ta tha cho ngươi." Nói xong Thiên Nhận Tuyết liền ngồi kế bên. Tuần tự cho mình một chén trà, một ít sữa béo cùng mật hoa, sau đó cũng học theo Thế Hoa mà nhấp trà.
Thế Hoa nhìn nàng uống trà, cũng là cười cười. Tuy Thế Hoa cũng hiểu đây một phần cũng là Thiên Nhận Tuyết không thích đồ đắng, nhưng cũng không phủ nhận đúng là nữ hài vẫn thích ngọt ngào đâu.
"Hoa đệ, các phạm nhân kia ngươi định làm thế nào?" Uống xong một ly trà sữa thì Thiên Nhận Tuyết hỏi, tuy kế hoạch này nàng cũng biết một hai nhưng không nhiều.
"Ân, cứ giam lỏng bọn họ dưới nhà lao là được. Dù sao cũng không thật sự muốn giết bọn họ." Thế Hoa sao cũng được nói.
Dù sao tương lai có khi cùng là Vũ Hồn Điện người đâu.
"Thế nhưng làm như vậy không phải là gây thù với tứ tộc sao? Vậy thì làm sao thu phục được họ?" Thiên Nhận Tuyết thắc mắc, gây náo sự lớn như vậy mà vẫn có thể không lo lắng sao.
"Tuyết nhi tỷ, ta cho Cúc Quỷ trưởng lão phô trương thanh thế bắt bọn họ là để bọn họ biết Vũ Hồn Điện lực lượng cường đại cùng thái độ với việc này, nhưng thực sự một mạng người cũng không giết."
"Có lẽ Tuyết nhi tỷ không biết, ta bắt ba người của Lực, Mẫn cùng Phá chi nhất tộc cũng là muốn kích động bọn họ."
"Dương Vô Địch tính tình nóng nảy muốn cứu Dương Vô Song cùng gia tộc, chắc chắn sẽ muốn nói Hạo Thiên Tông giao Đường Hạo ra. Nhưng Thái Thản cùng Bạch Hạc thì khác, bọn họ ràng buộc với Hạo Thiên Tông rất sâu nên cũng vì chuyện này mà sẽ phân vân trong tình - lý hai luồng xoáy. Mà Ngưu Cao thì đóng vai trò như một người quan sát khách quan, người này không có quá nhiều tình cảm ràng buộc với Hạo Thiên Tông, nên hắn sẽ là người đưa ra quyết định lý trí nhất để khuyên nhủ ba người kia. Đó cũng là lý do ta không bắt Ngự chi nhất tộc con tin, để Ngưu Cao không bị áp lực mà ảnh hưởng đến quyết định chung của cả tứ đại thuộc tính gia tộc."
Nói chung Ngưu Cao như dòng nước lạnh làm giảm nhiệt của ba người còn lại. Khiến bọn hắn có thể nhìn nhận lại toàn cục sự việc mà có hi vọng nhờ cậy mạnh mẽ hơn Hạo Thiên Tông.
Nhưng Hạo Thiên Tông sẽ làm sao? Không thể nào, bọn hắn biết đây cũng là tốn nhân mạng mà thôi.
"Hoa đệ a, nhưng làm sao ngươi chắc sẽ thành công đâu? Mà sao ngươi có thể chắc chắn Hạo Thiên Tông sẽ bỏ rơi bọn họ, nhiều năm như vậy hợp tác với nhau chẳng lẽ không đứng ra giúp sao?"
"Tuyết nhi tỷ, nhân loại bản năng luôn tìm cách bảo vệ lợi ích của bản thân. Đối với tứ tộc mà nói là gia tộc huyết mạch, mà với Hạo Thiên Tông mà nói là Đường Hạo. Hai đầu đối nghịch lợi ích va chạm với nhau sẽ tạo ra mâu thuẫn, mà Vũ Hồn Điện chúng ta cũng sẽ là người hưởng lợi từ mâu thuẫn này."
Kế hoạch này của Thế Hoa cũng có chút sơ sót, nhưng cũng chỉ là hai trường hợp.
Đệ nhất, tứ đại thuộc tính gia tộc đầu như bốc hoả muốn thí mạng cho Vũ Hồn Điện mà đi hỗn chiến, coi như thực sự mất trắng lần này tính toán.
Đệ nhị, Hạo Thiên Tông muốn bảo vệ tứ tộc mà ra tay ứng cứu. Lúc này mất cả tứ tộc, nhưng thu hoạch Hồn Cốt từ Hạo Thiên Tông trưởng lão là vẫn có.
Quỷ Mị một bên nghe Thế Hoa tính toán mà mồ hôi lạnh chảy ròng, đây là tính toán Hạo Thiên Tông để đào tứ đại đơn thuộc tính gia tộc a.
Thế Hoa mới bao nhiêu tuổi a, 6 tuổi.
Quỷ Mị lúc còn hắn nhỏ thì đang chơi bùn đâu.
Quá kinh khủng, không đùa được, không đùa được.
"Ngô, ta đã hiểu được." Thiên Nhận Tuyết nghe xong cũng gật đầu nói.
Thế Hoa nghe tới đây thì cũng không bất ngờ.
Thiên Nhận Tuyết vẫn rất thông minh, nếu không thì có thể là người suốt 1600 năm của Thiên gia có tư chất thành Thần đâu.
"Hoa đệ, ta thấy sáng nay ngươi đi ra ngoài. Là đi đâu vậy a?" Thiên Nhận Tuyết bỗng nhớ đến cái gì liền hỏi Thế Hoa.
"Tuyết nhi tỷ đúng là hay tò mò đâu? Đây là bí mật." Thế Hoa thần bí nói.
Hắn hôm qua đi dạo thì thấy được một hàng bán đá quý, nên hôm nay có đi xem thử thì phát hiện có đồ tốt.
"Hừ, thần thần bí bí." Thiên Nhận Tuyết hừ nhẹ sau đó uống một hớp trà.
Hai bọn họ cứ như vậy uống trà ngắm cảnh phía xa.
Thế Hoa nhìn phía trước cảnh tuyết rơi, bỗng nhớ tới một hình ảnh buồn.
"Châu Sinh Như Cố..." Thế Hoa có chút xuất thần nói.
"Đó là lại là cái gì a?" Thiên Nhận Tuyết bỗng hỏi, Thế Hoa rất ít khi xuất thần thế này.
"Không có gì, là một truyện tình buồn mà ta biết." Thế Hoa có chút hoài niệm, bởi phim ảnh thứ này đúng là hắn đã không xem 6 năm rồi.
"Ngươi có thể kể cho ta nghe sao?" Thiên Nhận Tuyết mong chờ nói.
"Ta có quyền lựa chọn sao?" Thế Hoa nghe vậy cũng cười hỏi.
"Tất nhiên là...không rồi." Thiên Nhận Tuyết ngạo kiều trả lời.
"Được chưa. Ở một vùng đất xa lạ, nơi đó có..." Thế Hoa đang chuẩn bị kể thì bị Thiên Nhận Tuyết cắt đứt.
"Khoan, xuống nhà lao đi rồi kể."
"Xuống đó làm gì a." Thế Hoa mộng bức, xuống nhà lao để làm gì a? Bọn hắn cũng đâu phải con tin.
"Ngươi không phải là muốn chiêu mộ bọn họ tham gia Vũ Hồn Điện sao?" Thiên Nhận Tuyết tay chỉ xuống dưới đám người.
"Ân, đúng vậy." Thế Hoa gật đầu nói.
"Vậy thì xuống đó dùng ngươi thái độ cảm hoá bọn hắn, coi như là thu thập nhân tâm a." Thiên Nhận Tuyết như có tính toán nói.
"Vậy cũng được." Thế Hoa cũng không quan tâm nhiều. Kể một câu truyện để thu phục nhân tâm, đây không phải là thiên phương dạ đàm sao. Hắn cũng không lo đối phương làm gì hai người bọn họ, Cúc Đấu La kế bên cũng không để chưng.
Thế rồi sau ba ngày thì chuyện trên phát sinh.
...
"Ô, ô... Thời Nghi thật sự quá đáng thương! Còn Châu Sinh Thần cũng thật sự quá đáng thương!" Thiên Nhận Tuyết hoa lê đái vũ nói.
"Đúng vậy a, sư đồ chi luyến của Thập Nhất cùng Tiểu Nam Thần Vương đúng là khiến người ta cảm động!" Nguyệt Quan kế bên cũng cảm động cảm khái.
Ba tên nam nhân trong nhà lao cũng là không cầm được cảm xúc.
"Ngươi a! Khóc thành cái dạng này thì sao về sau ta dám kể a!" Thế Hoa có chút buồn cười, tay cầm khăn mùi soa lau nước mắt cho Thiên Nhận Tuyết.
"Ô...ô...ô..."Thiên Nhận Tuyết vẫn còn nức nở, nhưng nước mắt cũng dừng lại mấy phần.
"Công tử câu chuyện thật sự rất cảm động!" Thái Nặc cái này lão trung niên cũng rất xúc động.
"Ân, thật đúng là một câu chuyện tình bi thương!" Bạch Khiết kế bên cũng đồng tình.
Dương Vô Song mặt dù không nói gì nhưng đỏ hoe ánh mắt cũng đã nói lên tất cả.
"Thế Hoa ta cũng không nghĩ các vị đây cũng bị tình yêu xúc động a." Thế Hoa nhìn bên trong nhà lao ba người có chút buồn cười.
"Công tử đừng đùa chúng ta. Chúng ta Hồn Sư có bao nhiêu người cảm nhận được tình ái loại chuyện này. Cả đời tu luyện truy tìm cảnh giới cao hơn, có người ngay cả hồng trần đều cắt đứt, có người duy trì huyết mạch mà thông hôn. Ái tình thứ này rất đắt đỏ!" Dương Vô Song lắc đầu nói.
3 ngày hôm nay bọn hắn được đãi ngộ rất tốt, cơm nước quần áo cái gì đều được chu cấp đầy đủ. Hơn nữa bọn hắn thấy được Cúc Quỷ Đấu La với bọn hắn không có sát khí hay khó chịu nào.
Trầm ổn Dương Vô Song nhìn liền biết có chút "kế hoạch" trong đây, nhưng tin tức còn quá ít vẫn chưa nói chắc được tất cả.
Nhưng hắn có thể chắc chắn màn bắt cóc đe doạ này cũng chỉ là "vẻ ngoài" của Vũ Hồn Điện kế hoạch mà thôi, mà mục tiêu thật sự của bọn hắn không phải là sinh mệnh của tứ đại đơn thuộc tính gia tộc hay Đường Hạo.
Thế Hoa cũng là gật đầu đồng tình. Thiên Tầm Tật với Lưu Nhược Thuỷ xem như là trường hợp khá hiếm gặp trong Hồn Sư Giới.
Còn bản thân hắn thì xem như binh tới tướng đỡ, nước lên thì đắp đất a. Dù sao còn có một vị "đưa tiễn" vị hôn thê đâu.
"Thiếu gia, Dương Vô Địch, Bạch Hạc, Thái Thản cùng Ngưu Cao tới bái kiến Giáo Hoàng." Quỷ Mị lúc này truyền âm tới.
"Thật sao? Vậy cũng nên hoàn thành kế bước cuối cùng rồi."
"Tuyết nhi tỷ, đi thôi." Thế Hoa nhẹ nhàng nói với Thiên Nhận Tuyết.
"Ân..." Thiên Nhận Tuyết cũng đồng ý đi lên.
...
Vũ Hồn Tử Điện, đại sảnh.
"Tiểu tử Đông Quân Thế Hoa, rất hân hạnh khi gặp được các vị!" Thế Hoa bình tĩnh hành lễ nói.
"Giáo Hoàng đang ở đâu? Chúng ta đến đây là muốn gặp Giáo Hoàng." Ngưu Cao có chút khó chịu nói.
Bọn hắn bây giờ là muốn gấp gặp Giáo Hoàng để giảm lại thương vong của gia tộc.
"Giáo Hoàng bây giờ trọng thương, nên để tiểu tử ra bái tiếp các vị." Thế Hoa cũng bình thản đáp trả.
"Liền ngươi một cái tiểu thí hài thì có thể làm được gì." Dương Vô Địch nổi nóng nói.
"Vô lễ!" Bốn tiếng âm thanh khác nhau vang lên.
Nguyệt Quan, Quỷ Mị, Thiên Quân cùng Hàng Ma đồng thời xuất hiện kế bên Thế Hoa.
Uy áp từ bốn người đè ép các tộc trưởng quỳ xuống đất.
"Phốc..." Cả bốn người bây giờ đều hộc máu.
"Bây giờ thì có thể rồi a?" Thế Hoa lãnh đạm nhìn bốn người, sau đó khuất tay ra hiệu 4 vị Vũ Hồn Điện trưởng lão thu hồi lực lượng,
"Hô, hô, hô!" Tứ đại đơn thuộc tính gia tộc tộc trưởng hô hấp lấy không khí.
"Thưa công tử, xin tha thứ chúng ta không biết phép tắc." Bạch Hạc lúc này hành lễ cuối đầu nói.
Một kẻ có thể kinh động được tới 4 vị Phong Hào Đấu La thì địa vị kém Giáo Hoàng cũng không là bao.
"Thiếu gia, Thái Thản chỉ còn 82 cấp." Cúc trưởng lão truyền âm.
"Không có việc gì, vậy không biết bốn vị tộc trưởng tới đây là để làm gì?" Thế Hoa ánh mắt lướt qua một cánh tay đã mất Thái Thản, ngữ khí hiếu kỳ hỏi.
"Thưa...đại nhân, Hạo Thiên Tông không chịu giao ra Đường Hạo cho Vũ Hồn Điện." Ngưu Cao có chút không quen nói, ngữ khí của hắn lúc này có chút thê lương.
"Ồ, vậy thì các ngươi tính như thế nào?" Thế Hoa không có chút nào để ý nói.
Dù sao đây cũng nằm trong dự liệu của hắn.
Hạo Thiên Tông coi thực lực là tất cả, là căn cơ của một tông môn.
Nên đừng nói là Đường Hạo, cho dù là Đường Liệt Dương thì bọn hắn cũng đánh đổi tứ tộc để bảo đảm tính mạng của bọn hắn.
Chưa kể Hạo Thiên Tông coi Đường Hạo là tông môn đệ nhất thiên tài, hơn nữa cũng đã là Phong Hào Đấu La.
Nên việc này là không thể nào.
"Ta hi vọng Giáo Hoàng có thể giơ cao đánh khẽ, để lại cho tứ tộc chúng ta một chi huyết mạch." Dương Vô Địch lúc này mở miệng nói ra yêu cầu.
Bọn hắn có thể chết nhưng huyết mạch không thể tuyệt diệt.
Hắn có nghĩ bắt nam hài trước mặt làm con tin không? Hắn có, nhưng hắn không dám, làm vậy cũng chỉ kích động Vũ Hồn Điện thôi. Hạ tràng của tộc nhân bọn họ sẽ không như thế nào tốt hơn, chỉ có thảm thiết hơn.
"Sao các ngươi không kêu Hạo Thiên Tông ra giải quyết a? Các ngươi không phải là bọn hắn phụ thuộc thế lực sao?" Thế Hoa mặc dù ngoài mặt nói như vậy, nhưng trong lòng làm sao không biết Hạo Thiên Tông đang muốn làm gì.
Lấy tứ tộc đổi Đường Hạo, coi như cho Vũ Hồn Điện một cái phát tiết thù hận đồ vật.
"Chúng ta cùng Hạo Thiên Tông đã không còn bất kỳ một mối quan hệ nào!" Yên lặng Thái Thản lúc này nói ra, nhưng có vẻ do mới mất cánh tay trái nên giọng nói có chút hư nhược.
"Chúng ta cũng đã không còn là Hạo Thiên Tông phụ thuộc thế lực, bọn hắn không xứng!" Bạch Hạc lúc này như cố kìm nén phẫn nộ nói.
"Hảo! Ta có thể đáp ứng bồn vị tộc trưởng, nhưng ta cũng có một thể đưa các ngươi một lời đề nghị tốt hơn..." Thế Hoa thấy bọn họ thái độ như thế cũng không giấu diếm mục đích.
"Gia nhập vào Vũ Hồn Điện!" Thế Hoa thu lại nét mặt tươi cười, nghiêm túc nói.
"Cái gì?" Bốn người đồng thời kinh ngạc nói.
"Nếu như Hạo Thiên Tông đã bỏ rơi các ngươi, mà các ngươi cũng phải chết dưới tay của Vũ Hồn Điện. Vậy thì vì sao không gia nhập vào chúng ta đâu?" Thế Hoa chầm chậm giải thích, sau đó một mắt nhìn về Cúc Đấu La.
Nguyệt Quan lĩnh ý thì liền đi xuống nhà lao.
"Đại ca / Phụ thân / Phụ thân." Ba tiếng gọi thân quen vang bên tai của Dương Vô Song, Thái Thản và Bạch Hạc.
"Vô Song / Thái Nặc / Bạch Khiết." Ba tên tộc trưởng nhìn thấy thân nhân của mình, liền đi đến quan tâm hỏi đủ loại câu hỏi.
Thế Hoa cũng không làm phiền, đứng đó đợi bọn hắn gặp lại nhau.