Đấu La Chi Thiên Cơ Phượng Hoàng

Chương 170: Ý cảnh, ngộ



Thất Bảo Thành.

Thân là một đại thế lực chuyên làm ăn buôn bán, Thất Bảo Lưu Ly Tông cũng có một thành trì nhỏ cho riêng mình.

Tuy diện tích của khu vực thành thị này không được khổng lồ nhưng từng công trình ở đây đều xa hoa tráng lệ, trình độ phồn hoa không thua kém khu trung tâm của đế đô là bao.

Khắp nơi đều có vô số dòng người đi đi vào vào, ánh sáng từ hoàng kim cùng ngọc ngà chói loá khắp ngóc ngách tạo ra một cảnh tượng hào hoa phồn thịnh khiến ai mới tới cũng không khỏi mở mang tầm mắt.

Mà sâu tận bên trong khu vực bên trong Thất Bảo Thành có một khu vực vô cùng tĩnh lặng cùng an yên. Ở trung tâm nơi này có một toà tháp bảy tầng làm bằng lưu ly cực lớn, đây cũng chính là biểu tượng của thiên hạ đệ nhất Phụ Trợ hệ Vũ Hồn - Thất Bảo Lưu Ly Tháp danh bất hư truyền của Ninh gia.

Nơi này chính là địa phận của Thất Bảo Lưu Ly Tông.

Tại thư phòng, tông chủ Ninh Phong Trí nhìn trong tay án thư, ánh mắt lấp loé phiền muộn.

Một tháng trước hắn tới Vũ Hồn Thành để bàn bạc về chuyện Tà Huyết Văn cũng không tránh khỏi bị Vũ Hồn Điện cắt thịt một lần.

Vũ Hồn Điện cũng rất biết xem xét tình huống, cơ hồ với mỗi đại thế lực đều cho ra một giá cả khác nhau, mặc dù không đến mức thương cân động cốt nhưng cũng xem như là cắt thịt thấy xương.

Giống như bên Thiên Đấu Đế Quốc muốn lấy xác của một đầu Tà Huyết Sí Vương Văn lẫn đan phương cho Tà Huyết Độc Tố cũng phải lấy giá là ba quặng kim loại mới có thể lấy được.

Nhưng đối với Thất Bảo Lưu Ly Tông thì cái giá đó chính là 2 quặng, hơn nữa còn còn là kim loại hiếm.

Còn những thế lực kia như thế nào thì Ninh Phong Trí cũng không rõ ràng, nhưng giá cả chắc chắn sẽ không tiện nghi.

"Tên Thiên Tầm Tật đó quả là một lão cáo già, lúc đó nhất thời không phá cục được." Ninh Phong Trí thở dài.

Sở dĩ khi nghe tin này thì hắn ngay lập tức muốn cùng Tuyết Dạ liên thủ để chia đôi tiền cọc, nhưng bọn họ sớm đã bị ngăn cách ra phòng riêng từ lâu nên hoàn toàn không có thủ đoạn giao tiếp, cũng chỉ có thể cắn răng ký khế ước.

"Quặng Thái Kim mất đi cũng thôi đi, nhưng quặng Bổ Thiên Thiết cũng bị nhằm vào."

Bổ Thiên Thiết là một loại kim loại có khả năng dẫn truyền Hồn Lực của đủ mọi loại thuộc tính, một khi được dùng để tạo ra vũ khí thì sẽ không tạo ra xung đột đối với Hồn Lực của Hồn Sư, thậm chí là chủ động hoà hợp.

Thậm chí danh thương mà Qua Long Nguyên Soái chuyên sử dụng là Long Sinh Thương cũng có thành phần chính là Bổ Thiên Thiết, bấy nhiêu cũng đủ thấy uy lực của thứ kim loại này.

Nhu cầu của đại lục đối với Bổ Thiên Thiết tất nhiên là cung không đủ cầu, Thất Bảo Lưu Ly Tông cũng nhờ thứ này mà không những kiếm được tiền mà cũng tạo ra mối quan hệ không ít.

"Tuy nói là quặng Bổ Thiên Thiết đó đã được khai thác không còn bao nhiêu, nhưng vẫn đủ để kéo dài thêm hai thập kỷ nữa." Ninh Phong Trí xoa xoa mi tâm của mình.

Ninh gia sở hữu được mỏ quặng này cũng chỉ mới có gần 200 năm, giá trị thặng dư vẫn chưa hoàn toàn được rút hết.

"Mất đi ba mỏ quặng này, tiền thu vào của Thất Bảo Lưu Ly Tông trong mấy thập kỷ đến giảm ít nhất cũng 1 thành."

Giảm một thành doanh thu đối với một đại thế lực là rất lớn, nếu không phải là có tích súc từ trước thì hoạt động của cả thế lực sẽ bị đình trệ.

Nhất là Thất Bảo Lưu Ly Tông, có thể thu vào nhiều thì dùng cũng nhiều, giảm mất một thành thu nhập trong khoảng thời gian dài như vậy chắc chắn sẽ khiến cho bọn hắn chật vật một chút.

Tất nhiên đây cũng là lý do vì sao Ninh Phong Trí chịu ký khế ước đó, chút chật vật này Thất Bảo Lưu Ly Tông hoàn toàn có khả năng đánh đổi.

Chỉ là cũng vì việc này mà mấy ngày nay hắn phải tất bật xử lý một số lớn chuyện để ổn định tông môn.

Sau khi xử lý thêm một chút việc nữa thì Ninh Phong Trí mới đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.

Cả ngày này hắn đã chôn mình với giấy tờ, bây giờ muốn ra hít thở khí trời một chút.

Ninh Phong Trí mang một thân thanh bào đi dạo khắp tông môn, vừa đi vừa ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.

Hắn từ nhỏ đã ở Thất Bảo Lưu Ly Tông nên đối với mọi ngóc ngách đều vô cùng quen thuộc, khắp nơi đều lưu lại ký ức. Do bây giờ âm thanh chỉ có gió lay cùng cỏ động nên hắn cũng khỏi buông lỏng cơ thể, đầu não dần cảm nhận được sự thanh lương.

Đi dạo một hồi thì liền đến một quảng trường nhỏ, bên trong là các đệ tử của tông môn đang luyện tập lấy.

Quản sự thấy hắn thì liền khẩn cấp cúi đầu.

"Tiểu nhân gặp qua tông chủ."

Đám đệ tử nghe vậy thì nhao nhao dừng điều động Hồn Lực, khi thấy Ninh Phong Trí thì liền cúi đầu hành lễ.

"Đệ tử gặp qua tông chủ."

Ninh Phong Trí khẽ gật đầu mà đáp lại.

"Miễn lễ, miễn lễ."

Nụ cười của Ninh Phong Trí giống như gió xuân, làm cho tâm thần thấp thỏm của sân tập ngay lập tức biến mất.

Sau đó Ninh Phong Trí liền đối với một số đệ tử chỉ điểm một chút, sau đó mới ra hiệu với quản sự đi theo mình.

Quản sự thấy vậy thì trong lòng không khỏi run rẩy.

Hắn cũng chỉ mới tiếp nhận chức vụ này được hai tháng mà thôi, số lần gặp mặt Ninh Phong Trí cũng chỉ một hai lần, nên cũng không rõ Ninh Phong Trí gọi bản thân đi là xấu hay tốt.

Ninh Phong Trí thấy vậy thì cười cười.

"Phùng quản sự đã làm quen với việc ở đây chưa?"

Quản sự tên Phùng Nghiêu nghe vậy thì hơi sững sờ, nhưng cũng cung kính đáp.

"Bẩm tông chủ, tiểu nhân nhờ ơn của các tiền bối cùng tông môn mà hiện tại đã quen thuộc với công việc ở nơi này."

Ninh Phong Trí gật đầu.

"Lứa đệ tử mới này trong tương lai sẽ là lực lượng trung kiên của tông môn, bọn hắn tại giai đoạn đầu mới thức tỉnh Vũ Hồn này phải nhờ Phùng quản sự dốc sức giáo dỗ rồi."

Phùng Nghiêu nghe vậy thì không khỏi trong lòng nở hoa, tự tin nói.

"Tông chủ cứ yên tâm, tiểu nhân chắc chắn sẽ dốc hết sức của mình để dạy dỗ đệ tử."

Ninh Phong Trí mỉm cười gật đầu sau đó mới cho Phùng Nghiêu lui xuống.

Vị quản sự trẻ vừa rời khỏi thì Trần Tâm liền xuất hiện ở bên cạnh Ninh Phong Trí.

"Tông chủ ngươi ngược lại là chú tâm cho tông môn."

Ninh Phong Trí đối với Trần Tâm bất thình lình xuất hiện cũng đã quen thuộc, lắc đầu nói.

"Cũng không có cách nào, Trần thúc ngươi cũng hiểu tình hình của Thất Bảo Lưu Ly Tông ta bây giờ cũng không giống như lúc trước. Ta vì bảo toàn nhân tâm cũng chỉ có thể tự mình đem sự hiện diện của mình tăng cao lên một chút, giúp hài hoà không khí bên trong tông môn."

Tình hình của Thất Bảo Lưu Tông cũng không khác với Tinh La Đế Quốc là bao, mỗi bên đều có cách chấn chỉnh nội bộ của mình.

"Không nói đến chuyện này, Trần thúc ngươi có từ Lạc Nhật Sâm Lâm thu hoạch được gì không?"

Chuyện của Tinh La Hoàng Thất ở Lạc Nhật Sâm Lâm cũng không phải là không có lọt ra, Ninh Phong Trí cũng có nghe qua.

Trần Tâm nghe nói đến chuyện này thì lắc đầu.

"Đối phương mặc dù dùng mâu nhưng lại dùng thương pháp, chỉ là trình độ cũng chỉ đạt đến "Thương kình" đỉnh phong, đối với "Kiếm Ý" của ta không có giá trị tham khảo nào."

Kiếm Thần từng để lại một câu nói.

"Khi các ngươi có thể đem kỹ thuật của mình từ giản hoá phồn, từ phồn hoá giản, lại từ hư hoá thực, rồi lại từ thực hoá hư, các ngươi liền đạt đến ý cảnh. Chỉ có đặt chân đến cảnh giới này thì các ngươi mới bắt đầu bước lên đạo của mình."

Giống như ý cảnh của kiếm cũng có 4 cảnh lần lượt là: Kiếm Ảnh, Kiếm Ý, Kiếm Hồn cùng Kiếm Thế.

Kiếm Ảnh - Trong tay có kiếm, trong lòng không có kiếm.

Đây là mức độ đầu tiên của kiếm đạo, đạt được khi sử dụng kiếm thành thục đến mức nhuần nhuyễn vô cùng, lưỡi kiếm nhanh đến mức chỉ để lại tàn ảnh. Nhưng lúc này người dùng kiếm chỉ xem kiếm là công cụ, không có đem kiếm đặt ở trong lòng.

Kiếm Ý - Trong tay có kiếm, trong lòng cũng có kiếm.

Kiếm sĩ lúc này đem mình hoàn toàn dung nhập vào kiếm, cảm nhận được ý chí của kiếm. Mối quan hệ giữa kiếm sĩ cùng kiếm lúc này cũng được sơ lược hình thành, khi chiến đấu có thể đem kiếm khí bộc phát ra bên ngoài, tăng phúc cho chiến lực rất cao.

Kiếm Hồn - Trong tay không kiếm, trong lòng vẫn có kiếm.

Kiếm sĩ lúc này lấy hồn nhập kiếm, dùng kiếm nhập hồn, nhân kiếm không phân nên cũng được gọi là Nhân Kiếm Hợp Nhất. Đạt đến cảnh giới này thì cho dù là tay không tấc sắt vẫn giống như kiếm ở trong tay.

Cảnh giới này tại Đấu La Đại Lục đã được xem là đỉnh tiêm của nhân loại, chỉ có những kẻ si kiếm có ngộ tính thông thiên như các đời Kiếm Đấu La mới có thể đạt đến.

Kiếm Thế - Trong tay không có kiếm, trong lòng không có kiếm.

Đây là cảnh giới tối thượng nhất của một kẻ si kiếm, lúc này đối với thiên địa vạn vật đều là kiếm, toàn bộ kiếm trên thiên hạ xưng người này này là Thần, vì thế cũng được gọi là Vạn Kiếm Triều Bái.

Chỉ là đạt đến loại cảnh giới này thì ngoại trừ Kiếm Thần ra thì bất kỳ ai cũng không ai có thể chính thức đạt đến.

Mà thương cũng có cảnh giới tương tự là Thương Kình, Thương Hồn, Thương Ý cùng Thương Thế.

Mà đao cũng có Đao Quang, Đao Hồn, Đao Ý cùng Đao Thế.

Ninh Phong Trí nghe vậy thì cũng thở phào.

Kỳ thực hắn cũng không mong Vũ Hồn Điện lại có thêm một chiến lực mạnh như vậy nữa.

Một Phong Hào Đấu La sở hữu "Thương Ý" bên phe Vũ Hồn Điện, nghe mà rợn cả người.

Trần Tâm cũng không để ý đến cái này mà nói.

"Tông chủ, ta muốn rời khỏi tông môn một khoảng thời gian."

Ninh Phong Trí nghe vậy thì nét mặt vừa thả lỏng hơi cứng lại.

Bây giờ là thời điểm nhạy cảm, Trần Tâm muốn rời khỏi tông môn thì chắc chắn không phải là thời gian tốt.

Nhưng Ninh Phong Trí cũng hiểu tại sao Trần Tâm lại làm vậy.

Tuy nói bình thường thái độ của Trần Tâm cùng Cổ Dong không quá xem trọng tình hình nội bộ của Thất Bảo Lưu Ly Tông, nhưng thân là người đã ở Thất Bảo Lưu Ly Tông một khoảng thời gian dài đằng đẵng, ánh mắt của bọn hắn làm sao so với Ninh Phong Trí kém?

Thất Bảo Lưu Ly Tông mặc dù tài phù vẹn toàn, nhưng thiếu nhất vẫn là giá trị vũ lực để bảo vệ bản thân, nhân mạch mặc dù rộng nhưng khi đối đầu với cường địch như Vũ Hồn Điện lại không có chỗ dùng.

Mà bọn hắn thân là hộ tông trưởng lão chính là thần hộ vệ cũng như lá bài tẩy cuối cùng của Thất Bảo Lưu Ly Tông, vì vậy những năm này bọn hắn đối với thế sự không màng đến, dồn hết tâm tư để tu luyện cũng chỉ là nhầm đem lực lượng của mình gia tăng, giúp tông môn có thêm một phần đảm bảo.

Chỉ là mấy năm nay bọn hắn dường như đã chạm đến ngưỡng cửa, không thể tiếp tục dựa vào bế quan để đột phá.

Bọn hắn cần lĩnh ngộ, cần cơ duyên, cần ma luyện lại trái tim cường giả đã phủ bụi của mình.

Ninh Phong Trí trầm ngâm một lúc thì hỏi.

"Vậy thúc dự định lúc nào trở lại?"

"Một năm, hai năm hay ba năm... Ta cũng không chắc chắn, nhưng ít nhất là đến khi ta đột phá 97 cấp." Trần Tâm nói, ánh mắt lạnh nhạt nhưng vẫn kiên định.

Bây giờ Vũ Hồn Điện đã tạo thành đại thế, đem lại áp lực cho hắn là quá lớn.

Hắn mặc dù đã lĩnh ngộ được đến "Kiếm Ý" cùng với đạt đến tu vi 96 cấp, nhưng muốn nhờ vào bấy nhiêu để bảo đảm Thất Bảo Lưu Ly Tông khỏi Vũ Hồn Điện là không thể nào, vì vậy hắn cũng chỉ có thể hi vọng có thể tại ngoại giới tìm kiếm được một tia ngộ đạo hoặc cơ duyên để đột phá cảnh giới.

Lịch duyệt hồng trần, cảm nhận lại khói lửa nhân gian, đối với hắn mà nói thì cũng không phải là chuyện xấu.

Tại chốn nhân gian có thể cảm nhận được thần tính cũng không phải là không có xảy ra.

"Chuyện này Cổ thúc nói thế nào?" Ninh Phong Trí đề cập đến Cổ Dong.

Hai người này là đối thủ cũng là bằng hữu, vì vậy Trần Tâm hẳn cũng là đề cập chuyện này với Cổ Dong.

Lỡ như Cổ Dong mà cũng muốn cùng Trần Tâm rời đi thì tông môn coi như chỉ có da hổ.

Trần Tâm lại lắc đầu.

"Tông chủ cứ yên tâm, tên cốt khô đó cũng sẽ không rời khỏi tông môn, mà hắn đối với việc ta rời đi cũng không có ý kiến gì."

Cổ Dong không có ngộ tính giống như Trần Tâm, lúc trước hắn có thể đột phá Phong Hào Đấu La cũng là nhờ Ninh Tuệ Minh gỡ bỏ tâm ma. Mà lần này hắn đã cảm thấy thực lực của mình đã không còn cách nào tinh tiến thêm, nên nguyện ý tại tông môn trấn thủ để Trần Tâm có thể an tâm lịch luyện.

Từ đầu Cổ Dong đã biết tài năng của Trần Tâm hơn hắn nên hắn không sợ Trần Tâm mạnh hơn hắn, hắn chỉ sợ Trần Tâm lãng phí thiên phú của bản thân.

Ninh Phong Trí cũng thở phào trong lòng, sau đó nói.

"Vậy thúc định lúc nào rời đi?"

"Hẳn là ngày mai. Vũ Hồn Điện vừa đối với các ngươi thực hiện động tác lớn, hơn nữa Bỉ Bỉ Đông cũng không tại Vũ Hồn Điện, nên trong khoảng thời một hai năm tới sẽ không đối với các ngươi động thủ lần nữa."

Trần Tâm nói xong thì đưa cho Ninh Phong Trí một tấm lệnh bài.

"Vũ Hồn Điện lúc trước từng đưa cho một tấm lệnh bài dành cho danh dự trưởng lão, ngươi cùng Cổ Dong mỗi người cũng có một tấm. Nếu như quả thực có chuyện lớn mà ta chưa thể qua lại thì lấy ba tấm lệnh bài này liên hợp lại, Vũ Hồn Điện lúc đó ắt hẳn vẫn sẽ cho chúng ta một bộ mặt."

"Hơn nữa minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, đến lúc tung tích của ta chưa rõ ràng thì bọn hắn đối với Thất Bảo Lưu Ly Tông cũng không dám làm tuyệt."

Ninh Phong Trí gật đầu.

Một Kiếm Đạo Trần Tâm ẩn giấu trong bóng tối rõ ràng sẽ khiến động tác của Vũ Hồn Điện kiêng dè rất nhiều.

Tuy nói đến lúc đó sẽ hi sinh không ít mạng sống, nhưng hi sinh tiểu số cứu đa số, chỉ cần huyết mạch Ninh gia còn tại thì Thất Bảo Lưu Ly Tông vẫn sẽ mãi trường tồn.

"Còn bên Vinh Vinh... nói với nàng là ta cũng không thể tiếp tục cùng nàng chơi đùa rồi." Trần Tâm khi nói đến đây thì ánh mắt cũng không khỏi hiện lên một tia trìu mến.

Hắn cùng Cổ Dong ở bên tiểu nữ hài này cũng đã rất lâu, tình cảm thâm hậu cực kỳ.

Kỳ thực Ninh Vinh Vinh là nữ nhi độc nhất của Ninh Phong Trí nhưng chắc chắn không phải là đứa con duy nhất.

Ninh Vinh Vinh tuần tự cũng có ca ca cùng đệ đệ của mình, nhưng thân thế khác biệt đã chú định thái độ của Trần Tâm cùng Cổ Dong đối với bọn hắn cùng Ninh Vinh Vinh khác biệt.

Những ca ca cùng đệ đệ kia mặc dù là con của Ninh Phong Trí nhưng bên phía mẫu thân cũng có thân phận rất lớn.

Nào là quận chúa của Thiên Đấu Hoàng Thất, rồi là người của của các gia tộc liên minh, những đứa trẻ kia khi được sinh ra đều đã mang mục đích chính trị rõ ràng, vì vậy từ bé cũng được cắm sâu vào tư tưởng không thuần khiết.

Những nam hài tử kia so Ninh Vinh Vinh hiểu chuyện cũng có, so với Ninh Vinh Vinh tài năng cũng có, so với Ninh Vinh Vinh trưởng thành cũng có, chỉ là tâm tư của bọn hắn lại quá nặng, tính chất mục đích quá rõ ràng.

Cái này cũng là do phía mẫu thân của bọn hắn dạy dỗ giáo dưỡng ra, mà mục đích cũng chỉ là muốn từ đó làm lợi cho bên thế lực của mình.

Mà Ninh Vinh Vinh thì ngược lại, mẫu thân của nàng là một tộc nhân bình thường của Ninh gia, thân phận không cao cũng không thấp, tính cách tương đối an phận thủ thường nên khi giáo dục Ninh Vinh Vinh cũng không đem tham vọng quyền thế đè nặng lên nàng, dẫn đến tình cách của Ninh Vinh Vinh vô tư cùng đúng tuổi hơn những huynh đệ còn lại.

Mà tính cách này đối với những lão già đời như Trần Tâm cùng Cổ Dong mà nói chính là liều thuốc chữa lành, giống như thanh liên giữa ao bùn, thanh khiết vô cùng.

Mặc dù Ninh Vinh Vinh do được bọn hắn cưng chiều nên tính cách có hơi hướng vô pháp vô thiên, nhưng tại trong mắt của bọn hắn thì nàng cũng quậy phá mà không có ác ý nên cũng mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm.

Cũng nhờ có hai người bọn hắn nên địa vị của Ninh Vinh Vinh trong Ninh gia rất cao, người hữu tâm muốn có tâm cơ với nàng cũng phải cân nhắc đến hai vị hộ tông đại thần này.

Bởi vậy Trần Tâm một khi rời đi thì chắc chắn nàng sẽ rất là đau lòng.

"Ta đã hiểu rồi." Ninh Phong Trí đáp lại, trong lòng thì ngũ vị tạp trần.

Thế gian này hợp tan biến ảo, cũng không biết tương lai của Thất Bảo Lưu Ly Tông sẽ đi đến bước đường nào.

...

Ở một nơi khác, tại một hoa viên nhỏ.

Hoa cỏ dưới ánh dương dịu nhẹ toát ra bảy sắc sặc sỡ, hương thơm giống như gió xuân dịu nhẹ.

Lúc này một vị mỹ phụ tay cầm nắm lấy tay cầm một chiếc ô trắng, nhẹ nhàng dùng bóng ô che đỡ nữ hài đang cầm bình nước tưới hoa.

Mỹ phụ có mái tóc hơi ám nâu, ánh mắt dịu nhẹ ôn uyển, lấy bàn tay sờ nhẹ lên đầu của nữ hài.

"Vinh Vinh, đừng tưới nhiều quá, hoa sẽ chết úng mất."

"Là, mẫu thân." Giọng của Ninh Vinh Vinh mềm mềm đáp lại, đáng yêu vô cùng.

Chỉ là người của nàng lúc này đầy bùn đất, bết bát khắp nơi từ quần áo đến tay chân mặt mũi nên nhìn không khác gì một đầu heo nhỏ.

Mỹ phụ nhân cũng không để ý đến những thứ này mà nhẹ nhàng bế nàng lên mà di chuyển đến một bộ bàn ghế gần đó.

Sau khi đặt Ninh Vinh Vinh xuống cùng thu ô lại, nàng mới lấy từ trong vạt áo một chiếc khăn mùi xoa mà làm ướt với nước, tiếp đó mới lau mặt mũi cho nữ nhi của mình.

Ninh Vinh Vinh nhắm mắt lại để cho mẫu thân nhẹ lau gương mặt, thần tình rất là chăm chú nghiêm túc.

Gương mặt sau khi lau xong thì liền hiện ra một làn da trắng hồng phúng phính, gương mặt dễ thương khiến ai nhìn cũng muốn xoa tay bóp lấy.

Mỹ phụ lau xong thì cười cười mà điểm vào trán của nàng.

"Đúng là heo nhỏ, quậy quá đi."

Ninh Vinh Vinh lúc này cũng mở mắt, bất mãn chu môi mà đáp lại.

"Mẫu thân, ta mới không phải là heo, ta là nữ nhi của người a."

Mỹ phụ cười cười mà lắc đầu, ánh mắt bên trong đều là yêu thương tràn đầy.

Nàng gọi là Ninh Hiểu Khê, là tam phu nhân của đương đại Thất Bảo Lưu Ly Tông tông chủ Ninh Phong Trí.

Tuy nói nàng làm tam phu nhân, nhưng so với các phu nhân khác thì thời gian nàng biết Ninh Phong Trí lại là lâu nhất, tính toán thì có thể nói hai người là thanh mai trúc mã.

Về sau Ninh Phong Trí đăng chức tông chủ, vì nhiều loại hạn chế cùng nguyên do mà không thể danh chính ngôn thuận đem nàng làm chính thất, chỉ có thể để nàng làm đệ tam.

Cái này nàng cũng không hận Ninh Phong Trí, dù sao Ninh Phong Trí cũng là tông chủ, mỗi hành động của hắn đều có ảnh hưởng chính trị không nhỏ, ngay cả việc chung thân đại sự cũng không ngoại lệ.

Nhưng cái này cũng không có nghĩa là Ninh Phong Trí sẽ đối với nàng lạnh nhạt, kỳ thực trong 4 vị phu nhân, ai cũng biết Ninh Phong Trí đối với nàng là sủng ái nhất.

Dù sao 3 vị còn lại cũng là do chính trị mới cưới hỏi, tình có thể có nhưng lý lại nhiều hơn, chỉ có Ninh Hiểu Khê là người mà hắn trút xuống cái gọi là tình cảm, tình yêu đơn thuần.

Nhưng cũng do chuyện này mà Ninh Hiểu Khê it nhiều cũng bị những vị phu nhân khác nhắm vào, ngay cả lúc sinh ra Ninh Vinh Vinh cũng không ngoại lệ.

5 năm trước khi mang thai Ninh Vinh Vinh thì Ninh Hiểu Khê cũng không ít lần bị hạ độc, nhưng do vận khí tốt mà phát hiện kịp thời, lúc đó Ninh Phong Trí cũng cho người điên cuồng điều tra, tuy tìm được kẻ hạ độc nhưng cũng không tìm ra được kẻ giật dây đằng sau bóng tối.

Lúc kinh khủng nhất hẳn là lúc sau khi sinh ra Ninh Vinh Vinh, trong lúc hồi sức thì nàng bị hạ trúng một loại độc hỗn hợp. Loại độc này kỳ dị không nói, liền danh y bên trong tông môn cũng chưa từng nghe qua, cơ hồ là vô phương cứu chữa, vì vậy tình hình có thể nói là cửu tử nhất sinh.

Lúc đó Ninh Phong Trí cầu cạnh khắp nơi cũng không có cách, cũng chỉ có thể cầu cứu Vũ Hồn Điện, do lúc trước Thất Bảo Lưu Ly Tông có một mối nợ nhân tình với Hải Đường Đấu La Diệp Thiên Hành nên về sau cũng cầu được lão nhân ra tay một lần, cứu chữa Ninh Hiểu Khê.

Nhân tình của một trưởng lão của Vũ Hồn Điện, người ngoài xem ra Ninh Phong Trí đổi cái này lấy mệnh của một tam phu nhân là không đáng.

Nhưng tình kiếp nào có nói lý, nhiều kẻ nặng tình cũng không khỏi đồng tình đối với hành động của Ninh Phong Trí.

Mà phía Diệp Thiên Hành cũng không chỉ cứu chữa cho Ninh Hiểu Khê, mà còn cẩn thận nán lại Thất Bảo Lưu Ly Tông chăm sóc cho nàng cùng Ninh Vinh Vinh nửa năm, xem như là hết tình hết nghĩa.

Còn đến nỗi kẻ giật dây sau màn là ai cũng có nhiều người suy đoán, nhưng đến cuối cùng Thất Bảo Lưu Ly Tông cũng không đưa ra một thông báo chính thức nào nên chuyện này cũng từ từ chìm xuống.

Nhưng nhiều người cũng đoán ra được kẻ chủ mưu hẳn là người bên trong tông môn, nên Thất Bảo Lưu Ly Tông mới ém chặt mọi chuyện xuống như vậy. Dù sao chuyện riêng của tông môn, cũng không cần phải làm lớn lên cho ngoại nhân chê cười.

Do nhiều chuyện như thế nên Ninh Hiểu Khê đối với Ninh Vinh Vinh trút xuống rất nhiều tình cảm, bởi chỉ một khoảng khắc trong quá khứ, nàng đã suýt chút nữa không thể gặp con của mình mãi mãi.

"Mẫu thân?" Giọng nói của Ninh Vinh Vinh lúc này vang lên.

"Thế nào?" Ninh Hiểu Khê cười đáp.

"Ta có thể hái hoa tặng cho phụ thân sao?" Ninh Vinh Vinh đem bàn tay mũm mĩm chỉ về phía mấy bông hoa, rồi nói tiếp.

"Ta thấy mấy ngày này phụ thân trông có vẻ rất mệt mỏi, thậm chí thời gian đến chơi với ta cũng không có. Ta nghe mấy thị nữ nói hương hoa có thể giúp tinh thần vui vẻ, nên ta hái một vài cái tặng phụ thân được chứ?"

Ninh Hiểu Khê nghe vậy thì cũng không khỏi nhớ đến tình trạng của Ninh Phong Trí, quả thật trượng phu của nàng tại khoảng thời gian gần đây làm việc quá cực nhọc nên cơ thể cũng có chút tiều tuỵ.

"Ta cũng nên nấu cho chàng ấy một vài món để tẩm bổ." Ninh Hiểu Khê nghĩ vậy thì gật đầu.

"Được thôi, nhưng không phải bây giờ. Phụ thân làm việc đến chiều mới xong, bây giờ hẳn là chưa có thời gian gặp chúng ta. Vinh Vinh bây giờ về tắm rửa sạch sẽ nghỉ ngơi cho thoải mái, đến chiều lại cùng mẫu thân đi thăm phụ thân thì như thế nào?"

"Ân, ân, còn thăm cả Cốt gia gia cùng Kiếm gia gia nữa." Ninh Vinh Vinh vui vẻ nói.

Ở tông môn này thì ngoại trừ phụ mẫu ra thì nàng thích nhất là hai vị gia gia này.

"Ân, ân, còn cả hai vị gia gia của ngươi nữa." Ninh Hiểu Khê cười cười.

Sau đó hai thân ảnh một lớn một nhỏ dắt tay nhau rời khỏi hoa viên, chỉ để lại ong bướm hoa cỏ đang chan hoà dưới ánh dương.

Tất cả giống như là một cảnh sắc yên bình.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv