Hai ngày sau, Giáo Tông Điện.
Thế Hoa, Hồ Liệt Na cùng Diệp Linh Linh đang dọn dẹp khu vực chế tác Hồn Đạo Khí của bản thân.
Sở dĩ không nhờ người khác dọn dẹp giúp là bởi khu vực chế tác Hồn Đạo Khí là nơi riêng tư của Hồn Đạo Sư, rất ít khi để người ngoài chạm vào.
Cái này cũng dẫn đến nơi làm việc của Hồn Đạo Sư cũng chỉ có người đó xử lý.
Hồ Liệt Na khi nhìn thấy Thế Hoa thì mặt mũi ngượng ngùng mà hồng nhuận, đến bên Thế Hoa nói.
"Thế Hoa ca ca, chuyện hôm trước cho ta xin lỗi."
Thế Hoa lúc này này cũng mới hoàn thành dọn dẹp khu vực của mình, nghe nàng nói như vậy thì xoa đầu của nàng, ngữ khí nhẹ nhàng nói.
"Không có chuyện gì, các ngươi là nữ sinh, có việc đột xuất gì đó thì ta đều hiểu được."
"Hơn nữa không phải ngươi cũng đã đưa quà tạ lỗi cho ta rồi không phải sao?" Thế Hoa chỉ lên chiếc khuyên tai chói mắt bên tai trái của mình.
Kiểu dáng của chiếc khuyên tai này cũng không rườm rà, chỉ là một cái khuyên tai bằng bạc đính kim cương lên mà thôi.
"Thế Hoa ca ca lại càng trêu chọc ta." Hồ Liệt Na nghe vậy thì càng xấu hổ.
Chiếc khuyên tai này là lúc nàng đi dạo phố đi tìm đồ để tạ lỗi cho Thế Hoa thì thấy được. Mặc dù trong đầu nghĩ ra cảnh Thế Hoa mang chiếc khuyên tai này rất đẹp, nhưng ở thời kỳ phong kiến còn tại này, nam nhân mang khuyên tai vẫn là số ít không phổ biến. Nên dù cho có mua đến nhưng bản thân nàng cũng không thực sự định tặng cho Thế Hoa.
Sau đó nàng từ lời khuyên của Thiên Thuỷ học viện 3 nữ mà mua được một bộ trường bào màu lam sẫm cho Thế Hoa.
Nhưng khi nhờ thị nữ đưa cho hắn thì lại vô tình bao gồm cả chiếc khuyên tai, dẫn đến tình hình như bây giờ.
Nhưng Hồ Liệt Na hôm nay đúng là phải nhìn Thế Hoa hơn mức bình thường, thật sự là đôi khuyên tai phối với nhan trị của Thế Hoa đúng là làm cho con tim của tiểu hồ ly đập nhanh mấy lần.
Chính Thế Hoa cũng thấy chiếc khuyên tai này rất hợp hắn, nên với Hồ Liệt Na cũng chẳng có sinh khí gì.
Thế Hoa nghe vậy cũng chỉ cười khẽ mà không nói gì.
"Đúng rồi, Linh Linh muội, hôm nay ngươi rảnh chứ?" Hồ Liệt Na như nhớ lại điều gì, chạy đến bên Diệp Linh Linh mà hỏi.
"Ân, hôm nay ta không có có việc gì. Có chuyện gì sao Na Na tỷ?" Diệp Linh Linh thắc mắc hỏi.
Bình thường hai người bọn họ cũng thường xuyên đi dạo phố các loại, chỉ khi có việc quan trọng mới hỏi có thời gian rảnh hay không thôi.
Mà hôm nay xem ra là Hồ Liệt Na có việc quan trọng.
"Ân, nếu như ngươi rảnh mà nói thì ta có vài việc thỉnh giáo ngươi."
Sau đó Hồ Liệt Na còn ở bên tai của nàng nói.
"Chuyện này chỉ có ngươi mới giúp được ta thôi."
Diệp Linh Linh nhìn Hồ Liệt Na làm một bộ tội nghiệp nhìn nàng thì gật đầu đồng ý.
Mà Thế Hoa ở một bên quan sát thì lắc đầu, xem ra là nữ hài càng lớ thì càng nhiều việc bí mật a.
"Nói mới nhớ, xem ra hôm nay cũng phải gặp Kiều Trị nhóm 3 người một lần cuối a."
...
Tối đến, Lan Thiều Các, Nguyệt Âm.
"Ngươi nói là ngươi sẽ rời đi sao?" Vân Tịch khó có thể tin nhìn Thế Hoa.
"Ân, mà lý do thì hẳn là Kiều Trị huynh cũng đoán được 8 - 9 phần rồi a." Thế Hoa nhìn về hướng không quá bất ngờ Kiều Trị cùng Huyền Cách Cách.
"Ân, tu vi của Thiên Đố ngươi đã không còn phù hợp để ở Hoả Sư Đoàn nữa, nên việc rời khỏi cũng là điều dễ hiểu."
Kiều Trị từ lâu đã nhìn ra chiến lực của Thế Hoa đã sánh vượt qua Hưu Tư, nên chỉ cần suy nghĩ một chút liền có thể đoán ra được.
"Kiều Trị huynh vẫn là như cũ tinh tường, bội phục bội phục." Thế Hoa chắp tay nói.
"Ngươi không cần như vậy, người bình thường suy nghĩ vẫn là ra, chỉ là Vân Tịch vô tư không suy nghĩ đến mà thôi." Kiều Trị phất tay nói.
Thế Hoa rót rượu vào chén trước mặt mình, đứng dậy rồi cầm chén rượu lên nói.
"Gần 3 năm quen biết, cùng nhau xông pha làm nhiệm vụ, cùng nhau nói chia sẻ kinh nghiệm cùng học hỏi... Nhưng ta không thể lộ mặt của mình, đây là lỗi của ta, xin tự phạt mình một ly."
Thế Hoa uống cạn một ly, sau đó rót tiếp một ly nữa.
"Liền tên thật của ta cũng không thể lộ được, đây cũng là lỗi của ta, xin tự phạt tiếp một ly."
"Thiên Đố, cái này cũng là bất đắc dĩ của ngươi, bọn ta cũng không trách ngươi đâu." Huyền Cách Cách thấy vậy thì khuyên can.
Bọn hắn cũng biết bản thân mình nếu như biết thân phận thật sự của Thế Hoa thì có bao nhiêu phiền phức, nên việc Thế Hoa không lộ ra thông tin của bản thân cũng chỉ là bảo vệ bọn họ mà thôi, làm sao bọn họ lại trách hắn đâu.
"Ân, Cách tỷ nói đúng, ngươi cũng không cần quá tự trách." Vân Tịch thân là người hâm mộ cuồng nhiệt của Thiên Đố cũng hiểu được điều này nên cũng ra giải vây.
Thế Hoa cười không nói, từ Hồn Đạo Khí lấy ra hai tờ giấy phân biệt mà đưa cho Vân Tịch cùng Kiều Trị.
"Đây coi như là sự cảm tạ của ta với mọi người."
Cả 3 người nhìn nội dung trong giấy thì ngay nháy mắt kinh hãi, lắp bắp nói.
"Cái này có điều quá quý giá a."
Tờ giấy mà Thế Hoa đưa là giấy sở hữu nhà đất ở khu vực dân cư phụ cận sông Trường Yên.
Ở đây khu dân cư sầm uất sạch sẽ, thường xuyên có Hồn Vương ở xung quanh tuần tra, nên độ an toàn là tuyệt đối.
Nhưng giá trị lại có thể lên đến cả vạn Kim Hồn Tệ, nếu như để cả Kiều Trị cùng Huyền Cách Cách dành dụm từng ngày thì cả đời cũng chẳng mua được.
Ngay cả Vân Tịch cũng là ngớ người, hắn bây giờ tuy là Hồn Vương nhưng muốn mua đất ở đây cũng phải là 10 năm nữa.
"Mong đại gia đừng từ chối. Người xưa có khuyên qua là phải "an cư lạc nghiệp", nếu các ngươi đã "lạc nghiệp" ở Hoả Sư Đoàn, thì coi như ta đây đã giúp đỡ các ngươi phần "an cư" này vậy."
Sau đó Thế Hoa tiếp tục đem ra 3 bình ngọc, đưa cho mỗi người một cái.
"Đây là Huyền Thuỷ Đan, các ngươi hẳn là biết a?"
Cả 3 người chưa hồi thần lại nghe được tin này thì liền đứng dậy, run rẩy cầm trong tay bình ngọc.
"Cái này là thứ đan dược tốn đến 5 vạn điểm tích phân một viên đan dược, Huyền Thuỷ Đan?"
"Ân." Thế Hoa gật đầu.
Huyền Thuỷ Đan là đan dược tứ giai, được luyện chế bằng đủ loại Thuỷ thuộc tính Hồn Thú tinh huyết cùng Thuỷ thuộc tính dược vật kết hợp với nhau, dưới sự điều chế đặc dù mà luyện thành nên dược lực cực kỳ ôn hoà.
Từ 20 cấp trở xuống, ít nhất tăng 1 cấp Hồn Lực. Nhưng tác dụng lớn nhất của nó chính là tẩy bỏ tạp chất trong cơ thể, làm kinh mạch dễ chịu.
Với Hồn Sư có thiên phú cao mà nói thì là dệt hoa trên gấm, nhưng với thiên phú thấp Hồn Sư thì chính là cơ hội để Tiên Thiên Hồn Lực tăng thêm một cấp.
Nên với những người muốn thay đổi thiên phú của bản thân hoặc hậu đại thì Huyền Thuỷ Đan chính là đan dược được săn tìm nhất.
Chỉ là Huyền Thuỷ Đan dưới sự điều phối của Độc Bất Tử, Phá chi nhất tộc cùng Hắc Nguyên thương hội mà trở nên cực kỳ hiếm có.
Mỗi một năm chỉ bán ra 10 viên Huyền Thuỷ Đan, mà đều là bằng cách đấu giá, giá khởi điểm đều lên đến 6 vạn Kim Hồn Tệ một viên.
Tuy những đại thế lực luôn mắng Vũ Hồn Điện là gian thương, nhưng năm nào cũng tranh đấu lẫn nhau để mua Huyền Thuỷ Đan.
Dù sao tăng Tiên Thiên Hồn Lực lên một cấp đối với đệ tử của các đại thế lực vẫn có sức hút đáng kể.
Mà người ở trong Thập Tự Thánh Đoàn mặc dù có thể dễ dàng nhận được Huyền Thuỷ Đan hơn, nhưng 5 vạn điểm tích phân cũng không phải là kiếm dễ dàng như vậy.
Nhưng bản thân Thế Hoa tích luỹ qua gần 3 năm vẫn trao đổi được 1 viên, 2 viên còn lại là thông qua Độc Bất Tử lấy được.
"Ta hi vọng mọi người cũng không chối từ những thứ này, đây cũng là thành ý của ta." Thế Hoa cười nói.
Kiều Trị, Vân Tịch cùng Huyền Cách Cách nghe vậy thì nhìn nhau, biết không từ chối được thì sau đó cầm chén rượu lên.
"Vậy phần thành ý này, chúng ta xin nhận."
Mà Thế Hoa thấy vậy thì cũng cầm chén rượu lên, cùng 3 người cạn ly.
...
Bây giờ cũng đã là 11 giờ tối, sau khi cùng 3 người tạm biệt xong thì Thế Hoa trở về Đông Quân Phủ.
Khi đến ở giữa sân, Thế Hoa thấy Thiên Nhận Tuyết đang mỉm cười mà nhìn hắn.
"Trở về nhanh vậy sao?" Thiên Nhận Tuyết nói.
Thiên Nhận Tuyết hôm nay phá lệ xinh đẹp.
Mái tóc dài màu vàng bay trong gió, đôi môi hồng hào ướt a, đôi mắt cùng đôi khuyên tai màu xanh lam của nàng dưới ánh trăng hiện lên là càng chói mắt như vậy.
Thế Hoa thấy vậy thì hạ xuống kế bên mà ẵm nàng lên mà ôm vào lòng, lẩm bẩm nhẹ nhàng bên tai nàng.
"Ân, Tuyết nhi tỷ của ta."
"Ngươi, ngươi hôm nay gan lớn như vậy?"
Thiên Nhận Tuyết thấy vậy tuy không phản kháng, nhưng vẫn bất ngờ khi thấy Thế Hoa hôm nay vậy mà chủ động tấn công mạnh mẽ như vậy.
Cái này cũng là do Huyền Cách Cách cùng Kiều Trị sau khi uống rượu thì lẫn nhau ân ái mà cho hắn cùng Vân Tịch ăn cẩu lương.
Mà kết hợp với vẻ đẹp của Thiên Nhận Tuyết lúc nãy đúng là có chút không kiềm lòng được.
Hắn dù sao cũng gần 10 tuổi, chế độ hiền giả cũng yếu đi nhiều.
"Ngươi không thích như vậy sao?" Thế Hoa vẫn là bên tai nói, một tay đan xen mười ngón với tay của nàng, tay còn lại cuốn lọn tóc vàng của nàng mà để lên mũi thưởng thức u hương.
"Ta, ta mới không thích ngươi cái tiểu thí hài này." Thiên Nhận Tuyết cố nén thẹn thùng mà nói.
"Đúng là một cái ngạo kiều quỷ." Thế Hoa buồn cười nghĩ lấy.
"Đúng rồi, không phải là ngươi đi ăn uống với bọn họ sao? Sao ta cũng chẳng ngửi thấy mùi hương gì cả?" Mũi quỳnh của Thiên Nhận Tuyết khẽ động, hơi thắc mắc hỏi.
"Chẳng lẽ ta lại nỡ để ngươi dính mùi dầu mỡ cùng rượu sao? Nên trước khi trở về ta đã vệ sinh sạch sẽ bản thân rồi."
"Hơn nữa còn có một lý do nữa..." Thế Hoa làm bộ thần thần bí bí nói.
"Lý do gì? Lý do gì?" Thiên Nhận Tuyết thật là ăn ngay bộ này, quay đầu nhìn Thế Hoa một lượt cũng không thấy khác biệt gì.
Thế Hoa ngay lúc này môi chạm môi với Thiên Nhận Tuyết, sau đó ngay lập tức tách ra.
"Đây là lý do này."
Thiên Nhận Tuyết lúc này đầu óc trong rỗng, nhớ lại xúc cảm mềm mại lúc nãy thì mặt hồng đến tận tai, nhìn Thế Hoa mà lắp bắp.
"Hoa đệ, ngươi, ngươi..."
Thế Hoa thấy nàng cũng không đánh trả bản thân mình thì được một tấc liền tiến một thước, môi chạm môi thêm mấy cái nữa.
Cứ mỗi một lần chạm môi là càng làm tâm linh của Thiên Nhận Tuyết càng ngày yếu đi, cơ thể cũng trở nên xụi lơ mà dựa vào trong ngực của Thế Hoa.
"Vô lại..." Thiên Nhận Tuyết một tay nhẹ đánh vào ngực hắn rồi thỏ thẻ nói, như thể là đang nũng nịu như vậy.
"Ân, là ta vô lại."
"Tuyết nhi."
Hai chữ này từ miệng Thế Hoa như trọng kích đánh vào linh hồn của Thiên Nhận Tuyết, làm nàng đầu óc vốn hỗn loạn lại càng trống rỗng hơn.
Tuy so lúc trước thiếu đi một chữ nhưng ý nghĩa khác biệt hơn trước rất nhiều.
Thế Hoa cũng là thuận thế ôm nàng, không nói thêm một lời nào nữa.
Mà có lẽ là bây giờ chẳng có lời nào có thể diễn tả được khoảng khắc này.
...
Ngày hôm sau,
Thế Hoa tỉnh lại, nhìn vẫn còn đang vùi đầu vào bên trong ngực mình Thiên Nhận Tuyết thì nhẹ nhàng vén tóc qua tai của nàng, thấy mi mắt của nàng khẽ động thì nói.
"Tuyết nhi, ngươi tỉnh a."
Mà Thiên Nhận Tuyết nghe được xưng hô này thì mặt mới sáng ra đã hồng thấu, nhưng vẫn là cố chấp không mở mắt.
Thế Hoa thấy thế thì nổi lên ý nghĩ xấu, ngón tay xẹt nhẹ qua cánh môi mềm mại của nàng.
"Tuyết nhi, ngươi bây giờ rất xinh đẹp, nếu như bây giờ nếu như ngươi không tỉnh mà nói thì ta sẽ không kìm lòng được mất."
Mà Thiên Nhận Tuyết nghe vậy thì không tự giác mà mím môi lại.
"Hừ hừ, đã như vậy..." Thế Hoa thấy thế thì từ từ hạ đầu xuống, đến khi chỉ còn cách khoảng 1 phân thì Thiên Nhận Tuyết mở mắt mắt dậy, vội vàng nói.
"Hoa đệ, ta..." Nhưng chưa kịp nói xong thì cả miệng đã bị khoá lại.
Nàng cũng định phản kháng nhưng cả hai tay bị Thế Hoa giữ chặt, chỉ có thể bị động mà bị Thế Hoa "yêu thương".
Sau 5 phút thì Thế Hoa mới thả miệng ra, giữa hai đôi môi còn có một sợi tơ bạc óng ánh.
"Ngươi vô sỉ, không thành thật." Thiên Nhận Tuyết cực kỳ bất bình nói.
Nàng chỉ nghĩ là môi chạm môi, không nhờ Thế Hoa lại cho cả lưỡi vào.
Cái cảm giác từ ban đầu bỡ ngỡ đến từ từ bị cuốn theo kia đúng là làm nàng ngượng chín cả mặt.
"Chỉ có thể trách ai kia không thành thật trước mà thôi." Thế Hoa cười khẽ nói, nhưng cũng là thả tay nàng ra.
"Hừ, hãy đợi đấy, một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi biết tay." Thiên Nhận Tuyết ngồi dậy, còn làm một bộ hung hăng sẽ đánh bại hắn bộ dáng.
"Tuyết nhi của ta." Thế Hoa gọi nàng.
"Không cho phép gọi ta như vậy."
"Tuyết nhi à." Thế Hoa càng tiếp cận càng gần.
"Ngươi muốn làm gì? Không cho phép...ô, ô, ô."
...
Sau khoảng nửa tiếng triền miên thì cả hai đều rời giường, Thiên Nhận Tuyết thì một bộ chạy trối chết vào trong phòng tắm, mà Thế Hoa nhìn trong gương thấy trên môi hơi rách nhẹ một tí thì cười khổ.
"Xem ra là cũng không nên quá đáng a?"
Nhưng nhớ đến bộ dạng thẹn thùng của Thiên Nhận Tuyết thì Thế Hoa lại cảm thấy mất tí máu này lại không lỗ một chút nào.