"Thế nào tiểu Thế Hoa, hôm nay đi dạo như thế nào?" Bỉ Bỉ Đông nhìn Thế Hoa đang giãn cơ tay cơ chân thì thú vị hỏi.
Nói thật thì khi "hành hạ" Thế Hoa như thế này thì trong lòng nàng cũng có hơi chột dạ, nhưng nghĩ đến tương lai hắn trở thành cường giả lại làm nàng không khỏi muốn "tận dụng" khoảng thời gian còn lại này.
"Dù sao cũng là đi cùng với mỹ nữ, ta cũng coi như không lỗ lả thế nào." Thế Hoa nhẹ nói, ánh mắt mang ý cười nhìn kiều nhan của hai nữ.
"Tuyết nhi nói đúng, ngươi càng lớn thì miệng lưỡi càng trơn tru." Bỉ Bỉ Đông lẩm bẩm, nhưng ý vui trên mặt không hề giấu tí nào.
Nàng vẫn như lúc trước là Thánh Nữ hoặc bây giờ là Giáo Hoàng, vẫn luôn có người khen tặng dung nhan của nàng có bao nhiêu xinh đẹp.
Nhưng giống như Thế Hoa trần trụi khen tặng lại không có bao nhiều, chứ chưa nói đến còn đùa giỡn với nàng.
"Thiếu gia, Đông nhi, ăn đi thôi, kẻo đồ ăn nguội mất." Mã Tiểu Đào cười nói, rõ ràng cảm nhận của nàng so với Bỉ Bỉ Đông không kém bao nhiêu.
Trên bàn ăn là một bàn thức ăn gia đình truyền thống được cải tân lại gồm cơm ngũ sắc (gồm 5 màu tím, vàng, lục, cam và trắng), cải thìa xào, há cảo, khâu nhục, gà quay cùng canh cá chép.
Hắc Nguyên Điếm thân là chi nhánh của Hắc Nguyên thương hội nên chất lượng phục vụ rất tốt, thức ăn không chỉ làm từ nguyên liệu tươi ngon, mà trù nghệ nấu nướng cũng rất cao.
Hơn nữa thuyền này di chuyển cũng không có cảm giác mất thăng bằng do sóng vỗ mà lại giữ nguyên như đang ngồi trên mặt đất vậy.
"Đông nhi tỷ, Mộc Cẩn như thế nào rồi?" Thế Hoa hỏi nữ Giáo Hoàng đang ngắm cảnh sắc bên ngoài.
Tình hình của vị này Giáo Hoàng đồ đệ cũng khiến Thế Hoa không khỏi quan tâm, hắn cũng là đem nàng về mà a.
"Nàng cũng đã 15 cấp, coi như là không tệ rồi." Bỉ Bỉ Đông đáp lại.
Chỉ cần 3 tháng từ cấp 5 đến cấp 15, tuy nói có nhiều tài nguyên tẩm bổ vào người của nàng nhưng cũng không thể nào phủ nhận sự cố gắng của Mộc Cẩn.
Mà Bỉ Bỉ Đông với chấp niệm thành cường giả của Mộc Cẩn rất hài lòng, nhưng nhớ đến nàng cái gì cũng không biết thì không hiểu tại sao mà đồng cảm.
Có lẽ Bỉ Bỉ Đông của trước kia cũng vậy.
Chỉ là nàng ít nhất là trước khi thức tỉnh Vũ Hồn thì nàng vẫn còn người chăm sóc, còn Mộc Cẩn thì khác, liền một cái đồng bạn cũng không có.
Bỉ Bỉ Đông nghĩ đến đây thì không hiểu sao lại nhớ cái thôn cũ kỹ kia, nơi mà nàng được chăm sóc từ bé. Nhưng mà thời gian trôi đi, cảnh còn người mất, chốn cũ kia nàng cũng đã từ rất lâu chưa trở về.
Thế Hoa cảm nhận được cảm xúc của Bỉ Bỉ Đông không đúng lắm thì im lặng không hỏi nữa, mà là cùng Mã Tiểu Đào truyền âm nói hỏi chuyện.
"Tiểu Đào tỷ, Đông nhi tỷ bị làm sao vậy?"
Mã Tiểu Đào nhún vai, vẻ mặt của nàng cũng khó hiểu.
"Ta cũng không rõ a, chắc là nhất thời đa sầu đa cảm."
"Vậy tạm thời không nói những điều này, ta lúc nãy cảm nhận được trong người ngươi Hắc Ám nguyên tố , chẳng lẽ tà hoả có dấu hiệu trở lại rồi sao?" Thế Hoa bên trong ngữ khí hơi khó hiểu, không phải tà hoả lúc trước đã giải quyết xong rồi sao?
"Thiếu gia không phải lo lắng, chỉ là khi hấp thu đầu Hồn Cốt mà Đông nhi đưa nên bên trong hoả diễm của ta có thêm Hắc Ám thuộc tính mà thôi." Mã Tiểu Đào chỉ chỉ vào đỉnh đầu của mình.
"Nhưng sẽ không ảnh hưởng đến việc thần trí của ngươi chứ?" Thế Hoa tuy hiểu nhưng vẫn có chút bận tâm.
Hắn không chắc lắm Ám Hắc Huyễn Ma Ưng thuộc tính có gợi dậy tà hoả đã bị xua tan của Mã Tiểu Đào hay không.
"Ta sẽ không bị ảnh hưởng, hơn nữa nếu như thực sự có đi nữa thì Cực Hạn Chi Băng của thiếu gia cũng không phải để không, đúng chứ?"
Thế Hoa cùng Mã Tiểu Đào lời qua tiếng lại rất lâu nhưng do không phát ra tiếng nên khiến bầu không khí bên trong buồng thuyền lại yên tĩnh đến kỳ lạ.
Mà Bỉ Bỉ Đông không còn cảm nhận được thanh bên tai thì lúc này cũng thanh tỉnh trở lại, thấy hai người bên cạnh mình im lặng thì biết mình đã thất thố, ho khan một cái.
"Khục, cuối tuần này nàng sẽ tới Giáo Hoàng Điện để ta kiểm tra tình trạng cơ thể của nàng, ngươi có muốn tới gặp nàng không? Ta có nghe nàng nói nàng rất nhớ ngươi a."
Do Hồn Lực của Mộc Cẩn rất cuồng bạo, nên cứ mỗi cuối tuần thì Bỉ Bỉ Đông sẽ kiểm tra cơ thể của Mộc Cẩn một lần để xem có bị ảnh hưởng gì hay không mà đưa ra cách giả quyết.
Lúc đầu còn có chút vấn đề, nhưng theo tu vi tăng cao mà Hồn Lực của Mộc Cẩn cùng dược lực của Băng Hoả Lưỡng Cực Đan thì nhục thể lực lượng tăng mạnh, tác hại của Hồn Lực gây lên trên cơ thể của Mộc Cẩn cũng không còn nữa.
Nhưng việc kiểm tra này vẫn cứ lặp lại để tránh cho căn cơ của Mộc Cẩn bị tì vết, từ đây có thể thấy được dụng tâm lương khổ của Bỉ Bỉ Đông.
"Không có vấn đề, dù sao ta cũng không bận quá nhiều." Thế Hoa gật đầu, đây cũng là thuận tiện xem tiểu miêu nữ bây giờ như thế nào.
Cả 3 người nói chuyện cứ như vậy mà trôi hết 1 canh giờ, cuối cùng là cùng nhau trở về Vũ Hồn Điện.
...
Trưa ngày hôm sau, Đông Quân Phủ.
"Đoàng, đoàng, đoàng..."
Bên trong khu chế tạo Hồn Đạo Khí riêng biệt của Thế Hoa vang lên từng tiếng búa đập mạnh mẽ mà có tiết tấu đồng đều làm cho người ta không chỉ không cảm thấy khó chịu mà còn cảm thấy bắt tai dễ nghe.
Thế Hoa lúc này cởi trần, toàn thân đỏ bừng mà chảy mồ hôi, gân xanh dữ tợn như dây leo nổi lên, kết hợp với nhiệt khí màu trắng bốc lên từ cơ thể làm hắn như một cái người điên.
Nhưng ánh mắt của hắn vẫn hiện lên sự kiên định, quyết không rời khỏi phôi kim loại đang được đoán luyện.
"Đoàng!" Luyện Thiên Chuỳ hạ xuống một cú cuối cùng, lực lượng mạnh mẽ làm xung quanh hiện lên khí lãng hình tròn.
Phôi kim loại lúc này đã đỏ hỏn như mặt trời, Thế Hoa cũng không để ý cơ bắp nhức mỏi cùng mồ hôi nhễ nhại mà cố gắng dùng kẹp sắt nhúng cả phôi kim loại vào bên trong thùng nước gần đó.
"Xèo!!!"
Toàn bộ bề mặt của miếng kim loại khi tiếp xúc với nước lạnh liền sủi lên bọt khí, ánh sáng chói mắt do nhiệt độ cao cũng giảm dần.
Mà Thế Hoa sau khi làm xong thì ngồi phịch xuống ghế, không hình tượng mà thở hổn hển như thể sợ ai lấy đi không khí của hắn.
"Đoán tạo hợp kim của Minh Thiết cùng với Ngũ Tịch Tinh đúng là muốn mạng của ta." Thế Hoa trong lòng thở dài.
Minh Thiết là một tài liệu kim loại đặc biệt khi trọng lượng riêng của nó gần như là không, nhưng độ cứng lại có thể chống lại kích mạnh nhất của một vị Hồn Vương, nên Hồn Đạo Sư từ cấp 5 trở lên lên mới có thể xử lý nó.
Mà Ngũ Tịch Tinh là một loại khoáng sản đặc biệt có 5 màu lục, lam, đen, tím cùng nâu tượng trưng cho 5 nguyên tố là Phong, Hắc Ám, Lôi, Băng cùng Thổ.
Việc kết hợp hai loại kim loại này không chỉ tốt sức lực rèn đúc để hai bọn chúng hoàn toàn hào hợp với nhau mà còn phải liên tục dùng Hồn Lực để 5 nguyên tố của Ngũ Tịch Tinh được hoà hợp với nhau.
Nên Thế Hoa cũng phải tốn cả buổi sáng đến bây giờ mới có thể hoàn thành quá trình dung hợp loại hợp kim này.
Mà các ngươi hỏi vì sao phải làm điều này?
Thứ nhất là Thế Hoa đang muốn thử chế tạo một cái cấp 6 công kích kiêm phòng ngự Hồn Đạo Khí gọi là Ngũ Tuyệt Hoàn, xem xem bản thân đã ở trình độ nào.
Thứ hai là tạo ra để chào mừng Mộc Cẩn gia nhập vào Vũ Hồn Điện. Có Ngũ Tuyệt Hoàn thì khả năng chiến đấu của nàng cũng tăng cao nhiều, coi như là một món quà không tệ.
"Chỉ là thêm một vài cái trận văn để hạn chế sức mạnh thu phát, nếu không nàng chưa kịp phát động thì liền Hồn Lực cũng không còn." Thế Hoa nghĩ thầm.
Bây giờ Mộc Cẩn liền tu vi Đại Hồn Sư cũng không đến, nên dùng cấp 6 Hồn Đạo Khí với nàng vẫn còn là rất tốn sức.
"Cốc! Cốc! Cốc!" Lúc này một tiếng đập cửa lôi Thế Hoa trở lại hiện thực.
"Vào đi." Thế Hoa nói lớn, bây giờ bình thường chỉ có thị nữ đến đây dọn dẹp mà thôi.
Nhưng tiếc là hôm nay lại không phải ngày bình thường.
"Vậy ta vào a Thế Hoa." Tiếng nói không thể nào quen thuộc hơn vọng vào làm Thế Hoa hơi luống cuống.
Bởi giọng nói này rõ ràng là của Diệp Linh Linh.
"Linh Linh, từ..." Thế Hoa đang định kêu nàng dừng lại thì.
"Két!" Diệp Linh Linh mở cửa ra.
Xộc vào mũi nàng là mùi mồ hôi cùng nhiệt khí nồng nặc khiến nàng hơi nhíu mày một cái. Nhưng khi nhìn đến cơ thể đang cởi trần của Thế Hoa thì cơ thể của nàng như Định Hải Thần Châm đứng im bất động, ánh mắt vô thần nhìn về phía nam tử trước mặt, hay nói đúng hơn là cơ bắp của hắn.
"Cơ thể của hắn, thật đẹp a." Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu của Diệp Linh Linh khi nhìn vào cơ bắp của Thế Hoa.
Bây giờ cơ thể của Thế Hoa đã hiện lên các múi cơ bắp tuy không quá phô trương nhưng vẫn hiện ra hình giọt nước rõ ràng, eo báo lưng hổ mạnh mẽ hiện ra không thiếu một chút gì.
Bình thường Thế Hoa đều mang lên y phục chỉnh tề, hơn nữa hắn cũng không có thói quen cởi trần khắp nơi, nên cơ bắp vốn được phát triển qua nhiều năm cũng vì vậy mà được giấu kỹ dưới lớp áo.
Mà Thế Hoa thấy nàng vào thì vội vàng khoác áo lên nên cũng không để ý ánh mắt quái dị của nàng.
Diệp Linh Linh sau một khoảng khắc cũng lấy lại tinh thần, nhớ lại hình ảnh lúc nãy thì mặt đỏ đến tận mang tai, lắp bắp nói.
"Ta...ta đợi ngươi ở phòng ăn." Xong rồi chạy thật nhanh rời khỏi căn phòng này.
Thế Hoa vừa mang áo xong thì thấy Diệp Linh Linh đã chạy đi mất, cười khổ lắc đầu một cái.
Hắn cũng là đem khối hợp kim đã được làm nguội đem ra bên ngoài hong khô, sau khi kiểm tra thấy chất lượng đã ổn định thì mới rời khỏi đây mà về phòng ngủ.
Bây giờ hiện trạng của hắn đúng là không thể gặp nổi người nào.
...
15 phút sau, Thế Hoa đã thay đồ tươm tất mà đi đến phòng ăn.
Diệp Linh Linh nghe thấy tiếng bước chân đến thì nhìn qua.
Nhưng khi thấy Thế Hoa thì nàng lại nghĩ đến cảnh xấu hổ lúc nãy, đầu óc bỗng nhưng trống rỗng, liền câu chào trên miệng cũng không nói được.
Thế Hoa thấy nàng như vậy thì cũng đoán được một hai, bản thân nói thật cũng có chút xấu hổ. Nhưng hắn cũng không dại mà xoáy vào vấn đề này mà là như không có chuyện gì hỏi.
"Linh Linh, ngươi đến đây là có chuyện gì sao?" Tay cầm ấm trà lên rót cho mỗi người một chén trà.
Hôm nay dùng là một loại trà hoa cúc gọi là An Niên Trà, có tác dạng thanh nhiệt, giải độc, bổ máu... các loại công dụng.
Nhưng Thế Hoa dùng đơn giản bởi vì mùa này là mùa An Niên Trà ngon nhất, qua những mùa khác thì chất lượng đã giảm xuống đáng kể.
Diệp Linh Linh ngửi thấy mùi hoa cúc thơm ngát thì cũng bình tĩnh lại, nhấp một ngụm trà rồi mới nói.
"Ta tới là để hỏi một số chuyện liên quan đến Hồn Đạo Khí."
"Hồn Đạo Khí? Không phải là việc này đến cuối tuần ngươi cũng có thể hỏi sao?" Thế Hoa khó hiểu.
Tuy hắn cũng không phản cảm việc Diệp Linh Linh đến đây hỏi, nhưng thời gian có vẻ không đúng lắm.
"Là ta... là ta làm phiền ngươi sao?" Diệp Linh Linh lúc này giọng yếu đi, hơn nữa còn hơi run rẩy, như thể là một cái thỏ trắng đang sợ sệt.
"Ngạch, cũng không phải, chỉ là ta đang tự hỏi tại sao ngươi không đợi đến cuối tuần mà thôi." Thế Hoa trả lời bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể, bởi hắn cảm thấy nàng đang sợ hắn sinh khí.
"Là do cuối tuần này ta cùng gia gia có một chút việc cần giải quyết nên không thể đến đây phụ đạo được, mà lão sư cũng đi mất nên ta cũng chỉ có thể đến hỏi ngươi." Diệp Linh Linh cũng là nói thật, tin này nàng cũng mới nhận được ngày hôm qua nên mới qua không báo trước.
"Ta hiểu được, vậy đến phòng học thôi, ta sẽ giải quyết cho ngươi." Thế Hoa cũng không nghĩ nhiều mà đồng ý.
"Ngươi không dùng bữa trưa sao?" Diệp Linh Linh nhìn Thế Hoa.
Nàng cũng suy đoán mà biết được lúc nãy Thế Hoa là đang đoán tạo, việc này đốt rất nhiều năng lượng, hắn không cần bổ sung bù vào sao?
"Không có vấn đề gì, một bữa trưa mà thôi." Thế Hoa lắc đầu biểu thị không có việc gì.
"Vậy được rồi." Diệp Linh Linh cũng không khuyên ngăn thêm mà hướng trở lại phòng học.