Đấu La Chi Lăng Thanh

Chương 49: Dùng bản lĩnh nói chuyện



Dù đã được miễn huấn luyện ở giai đoạn này, Phong Lăng vẫn không yên tâm Chu Trúc Thanh. Đấu Hồn Tràng dù sao cũng là nơi ngư long hỗn tạp, loại người nào cũng có, Phong Lăng sợ Chu Trúc Thanh chưa kịp làm quen với nó. Cho nên, tối hôm nay, Phong Lăng cũng cùng mọi người tiến vào Đấu Hồn Tràng, có thể chỉ dẫn được gì cho Trúc Thanh thì chỉ dẫn. Hy vọng nàng có thể sớm làm quen.

Hơn nữa, Phong Lăng không phải đang đau đầu muốn tìm Hồn Sư phù hợp để hợp tác sao. Đến Đại Đấu Hồn Tràng thử vận may, có khi lại tìm được người.

Màn đêm phủ xuống, Tác Thác Thành Đại Đấu Hồn Tràng hàng đêm vô cùng náo nhiệt, người dân đổ từ bốn phương tám hướng đến nơi đây như một truyền thống. Người có tiền có thể ở nơi này hưởng thụ. Bình dân không có tiền thì có thể xem Đấu Hồn, bởi vì Đại Đấu Hồn Tràng có một vài điểm đánh vào sở thích của bình dân, giá cả lại không cao, cho nên có thể chấp nhận được giá ở đây, dân chúng nguyện đến nơi này theo dõi Hồn Sư so đấu.
Đương nhiên, do giá cả rẻ, bọn họ cũng chỉ có thể xem một vài trận đấu hồn bình thường mà thôi, những trận đấu chính thức đặc sắc tuyệt đối là giá trên trời, mà Tác Thác Thành lâu nay không thiếu người giàu ném tiền đi, nơi đây cũng là nơi các phú hào cùng quý tộc âm thầm tranh đấu lẫn nhau.

Mặt nạ màu xanh biếc trên mặt nhìn qua giống như hơi cười, quần áo trên người không giống nhau, có hoa lệ, có đơn giản, đoàn người này chính là tám tên đệ tử cùng ba vị lão sư đến từ Shrek Học viện. Lần này bọn họ hướng đến chính là khu vực số 13, dựa theo kế hoạch đã định, mọi người dùng Thiết Đấu Hồn huy chương của mình tiến hành báo danh, dưới sự an bài của Đại Sư, năm người đồng thời tham gia cả hai tràng 1 đấu 1 và 2 đấu 2 tại hai khu báo danh, để nhân viên của Đấu Hồn tràng sắp xếp thời gian để không có trận nào bị trùng.
Ngoài ra mọi người còn phải sửa danh hiệu đăng ký ở Thiết Đấu Hồn huy chương, đem tên thật biến mất, dùng xưng hiệu mới có ban ngày. Mỗi một lần sửa danh hiệu như vậy tốn mười Kim hồn tệ, cũng may lần này không phải mất phí báo danh, nên chỉ cần thắng một trận là coi như kiếm lại huề vốn.

Flander, Triệu Vô Cực đi theo nhóm đông hơn đến khu vực 1 đấu 1, Đại Sư đi theo đội của Đường Tam và Tiểu Vũ đến khu vực hai đấu hai. Chu Trúc Thanh có trận một đấu một, Phong Lăng đi theo Flander cùng Triệu Vô Cực đến khán đài quan khán.

Nghiêm túc quan sát trận đấu của Chu Trúc Thanh, Phong Lăng không khỏi tươi cười khi thấy nàng thắng, trận này tương đối nhẹ nhàng.

Tổ hợp Ninh Vinh Vinh với Chu Trúc Thanh các nàng mệnh danh là Thất Bảo Linh Miêu, khi đối phương chứng kiến Thất bảo lưu ly tháp của Ninh Vinh Vinh thì chiến ý đã giảm đi rất nhiều. Đối mặt với tổ hợp có Phụ trợ hệ Hồn Sư, đáng lẽ nên công kích Phụ trợ hệ Hồn Sư của đối phương trước, nhưng mà Thất Bảo Lưu Ly Tông là một trong bảy Hồn Sư Đại Tông Môn, không phải là đối tượng mà Hồn Sư bình thường nguyện ý đắc tội.
Cho nên hai gã Hồn Sư đồng dạng là 20 cấp chỉ có thể đối mặt với tốc độ và lực lượng chợt tăng lên 30% của Chu Trúc Thanh. Dưới tác dụng phụ trợ của Thất Bảo Lưu Ly Tháp, bây giờ Chu Trúc Thanh ngoại trừ việc chưa có Đệ tam Hồn Kỹ, thực lực đã siêu việt đạt đến trình độ 30 cấp. Bằng vào tốc độ như tia chớp, giải quyết hai đối thủ này không phải là vấn đề lớn chút nào.

Cuối cùng là một trận đoàn chiến. Trong thời gian chờ đợi thi đấu, Phong Lăng không khỏi lải nhải nhiều lời với Chu Trúc Thanh, dặn dò nàng các thứ có thể gặp khi giao đấu. Còn có, đề phòng những kẻ Hồn Sư tham gia thi đấu khác. Phong Lăng lăn lộn trong môi trường này 2 năm, cô dư sức biết được nữ Hồn Sư phải đối mặt với sự tình gì, không khỏi lo lắng mà nhiều lời với Chu Trúc Thanh.
“Được rồi, ta lại không phải tiểu hài tử. Ngươi không cần lải nhải nhiều như vậy.” Chu Trúc Thanh cười khẽ, được Phong Lăng quan tâm, nàng rất vui vẻ, nhưng người này nói thật sự nhiều. Từ ở tiểu điếm cho tới bây giờ, nàng cũng bắt đầu cảm thấy Phong Lăng lải nhải.

“Ngươi nghe thấy âm thanh gì không?” Phong Lăng vẻ mặt nghiêm túc hỏi Chu Trúc Thanh.

“Âm thanh gì? ” Chu Trúc Thanh hỏi lại, sau đó nghiêm túc lắng nghe, lắc đầu nói, “Ta chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện của những người ở đây thôi.”

“Là âm thanh vỡ vụn của tâm ta a.” Phong Lăng lộ ra một nụ cười giảo hoạt, sau đó nhanh chóng biến đổi biểu cảm, thành một bộ dạng đau lòng, nói “Ngươi không phải chê ta lải nhải sao? Vì ai mà ta nói nhiều như vậy a? Ta quá đau lòng rồi.”

“Phốc xích…” Chu Trúc Thanh bật cười, thành công bị Phong Lăng chọc cười. Chỉ mới biết nhau vài tháng, Chu Trúc Thanh tươi cười đã bằng mấy năm cộng lại.
Nàng cười nói, “Đa tạ Tiểu Lăng a.”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Đến phòng nghỉ cửa, Phong Lăng cũng biết mình không nên tiến xa hơn nữa. Bọn Đường Tam cũng đều đã vào trong để khôi phục Hồn Lực, chuẩn bị cho trận chiến, bọn họ đoàn chiến ở vào tràng thứ hai. Tạm chia tay cùng chúc chiến thắng Chu Trúc Thanh, Phong Lăng liền xoay người rời đi.

Lúc này, một gã đại hán thân cao hơn hai thước cực kỳ cường tráng đột nhiên bước tới trước mặt Chu Trúc Thanh. Người này bộ dáng nhìn qua hơn 30 tuổi, nửa thân trên để trần, lộ ra cơ thể khoa trương ngăm ngăm đen. Không cần hỏi cũng biết, hắn là một gã lực lượng hình Hồn Sư.

"Uy, tiểu cô nương có vóc người quả là tuyệt, đeo mặt nạ làm gì, cho ca ca nhìn một cái." Hắn hướng Chu Trúc Thanh nói chuyện, nàng là người có vóc người đẹp nhất trong bốn nữ hài tử của Shrek Tám Quái. Mặc dù Chu Trúc Thanh tuổi là nhỏ, nhưng vóc dáng của nàng khiến Ninh Vinh Vinh với Tiểu Vũ ghen ghét không thôi. Lúc này lại dùng mặt nạ giấu mặt, căn bản không nhận ra nàng chỉ mới 12 tuổi.
“Lăn.” Lạnh lùng chỉ nói một câu, Chu Trúc Thanh luôn rất kiệm lời, rất phù hợp với cá tính của nàng.

Phong Lăng đã xoay người rời đi, nhưng cảm nhận được có kẻ tới tìm phiền toái, đã dừng lại bước chân. Nhìn thấy Chu Trúc Thanh lạnh nhạt làm lơ hắn, Phong Lăng không khỏi cười khẽ.

“Cấp mặt không biết xấu hổ có phải hay không? Tiểu nha đầu, ngươi có biết hay không ta là ai? Dám như vậy cùng ta nói chuyện?” Vừa lớn tiếng nói, hắn bàn tay to đã cử lên.

“Ngươi ai nha? Vậy ngươi có biết hay không ta là ai? Dám cùng nàng như vậy nói chuyện?” Phong Lăng xuất hiện trước mặt Chu Trúc Thanh, dùng thân hình cao gầy đó để chắn lại tên đại hán trước mặt. Tuy dáng người muốn tiểu thượng mấy lần, nhưng nháy mắt bộc lộ ra khí thế cũng lệnh đối phương không khỏi cứng lại.
Nhìn Phong Lăng che chở ở chính mình trước mắt, cao gầy bóng dáng, Chu Trúc Thanh tâm đập lỡ một nhịp. Nhất thời hoảng hốt, tâm trí không khỏi phiêu xa.

Nàng muốn nắm bắt lấy loại tâm tình này, càng muốn biết rõ nó là gì.

“Con mẹ nó, mặc xác ngươi là ai. Dám cùng ta như vậy nói chuyện?” Đại hán lấy lại tinh thần, nháy mắt bão nổi.

“Ngươi không biết ta là ai, vậy tại sao ta phải biết ngươi là ai a?” Phong Lăng cười như không cười, hỏi lại hắn.

“Tìm chết!” Đại hán đôi mắt trừng lớn, tay phải chợt hạ xuống, hướng Phong Lăng liền chụp xuống dưới.

Phong Lăng hừ nhẹ một tiếng, nâng tay trái lên, dùng tay không trực tiếp nắm lấy tay hắn. Không cần dùng đến Hồn Lực, cánh tay của đại hán đã không thể nhúc nhích được.

“Muốn gây sự, cũng đến xem bản thân mình có bao nhiêu phân lượng.” Phong Lăng ánh mắt băng hàn, trên người mãnh liệt tuôn ra sát khí, hướng Đại hán ập tới. Phong Lăng vẫn là rất thu liễm, chỉ đối với tên to con trước mặt này tỏa ra sát khí, những người khác hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Tên đại hán này, dù sao cũng mới chỉ là Hồn Tôn, làm sao có thể chống cự với sát khí kinh người từ Phong Lăng. Hắn cả người lập tức quỳ rạp xuống, liên tục khóc rống, “Đừng gϊếŧ ta! Đừng gϊếŧ ta!”

Từ ngoài nhìn vào, hắn như đã mất đi thần trí, điên điên khùng khùng. Nhưng chỉ có hắn mới biết được, hắn đang đối mặt với thứ đáng sợ như thế nào.

“Dừng tay.” Đang ở hắn điên cuồng la hét thời điểm, một cái trung tính thanh âm đột nhiên cắm vào.

Chỉ thấy một người nhìn qua hơn 40 tuổi trung niên nam tử bước đi tiến về phía này, tựa hồ chỉ bán ra hai bước, liền tới rồi Phong Lăng cùng tên Đại hán chi gian.

Tiến tới gần, trung niên nam nhân mới nhận ra tình huống thực tế nơi đây. Lúc nãy ở xa, hắn nghĩ là có Hồn Sư chi gian tư đấu. Hiện tại phát hiện, “thanh niên” trước mặt hắn còn không dùng tới Hồn Lực, tên Cuồng Tê đã trở thành một bộ dáng không bình thường.
“Ta là ngao chủ quản nơi này. Tên Cuồng Tê này người cũng như tên, cuồng vô cùng. Không biết hắn đã đắc tội ngài như thế nào, nhưng hắn cũng là đội trưởng của đội đấu kế tiếp. Ngài có thể nể mặt ta và danh tiếng của Đấu Hồn Tràng này mà tha cho hắn một lần được hay không?” Thái độ ngao chủ thay đổi 180 độ, lúc nãy thanh âm “Dừng tay” chính là thị uy không cho phép xen vào, còn bây giờ chính là một điệu bộ thương lượng. Không, phải dùng từ khách khí tới hình dung.

“Có thể.” Phong Lăng đáp ứng, cũng thu lại sát khí, mỉm cười nói, “Ngao chủ ngài quá khách khí. Ta cũng chỉ là cho loại rác rưởi này trường điểm trí nhớ, nơi này cũng không phải chó điên như hắn loạn cắn được. Cũng thật vất vả ngao chủ ngài.”

Ngao chủ hắn cười khổ trong lòng, vị đại nhân này chính là đang mắng hắn quản lý không nghiêm, để tên Cuồng Tê gây chuyện khắp nơi. Nhưng hắn cũng không thể quản được a. Vốn dĩ Hồn Sư giới là nơi cá lớn nuốt cá bé, không thiếu các loại quấy rối như tên Cuồng Tê làm. Mọi người đều ngầm chấp nhận. Nhưng giờ hắn quản không được cũng phải đến nói là quản được!
Ngao chủ một gương mặt lấy lòng, cười nói, “Không vất vả, không vất vả. Quản lý những việc này là bổn phận của ta. Cũng là ta thất trách, quản lý không nghiêm nên mới để hắn đắc tội ngài. Để biểu hiện chút thành ý, chúng ta nơi này sẽ có hậu đãi khi ngài tham gia bất kỳ hoạt động nào ở Đại Đấu Hồn Tràng.”

Nói, ngao chủ lấy ra một cái lệnh bài, đưa cho Phong Lăng. “Đây là lệnh bài dành cho khách quý của Đại Đấu Hồn Tràng, sở hữu nó, ngài có thể quan khán các trận đấu mà không mất phí vào cửa. Nếu thực hiện các thủ tục khác cũng sẽ được giảm giá hoặc miễn phí. Ngoài ra, khi ngài áp chú ở đây, chúng ta cũng sẽ không phụ thu thêm bất kỳ chi phí nào. Mong ngài hãy nhận lấy, đây là một chút tâm ý của ta.”

Vị đại nhân này vừa nhìn đã biết là rất lợi hại nhân vật, tên Cuồng Tê là Hồn Tôn 39 cấp. Vị này thậm chí không dùng đến Hồn Lực, uy áp cũng không dùng đến, chỉ đơn thuần là sát khí.
Là ngao chủ, hắn đã gặp qua không ít việc. Cho nên hắn biết đến có một thứ gọi là sát khí tồn tại.

Sát khí thứ này, để có được nó, ngoại trừ sinh ra là thượng vị giả, xem sinh mạng nhẹ tựa lông vũ, cũng chỉ có thể đạt được thông qua chém gϊếŧ liên tục, là chân chính trưởng thành từ máu người và Hồn Thú mà có. Mà loại sau, sát khí có được càng khủng bố và đáng sợ.

Hồn Sư có được sát khí, chắc chắn đều là cường giả trung cường giả, uy danh hiển hách, thành tựu một phương. Có thể đạt được sát khí khủng bố như vậy, không thể thấp hơn Hồn Thánh được. Nhưng không biết vị đại nhân này dùng cái gì dược liệu bảo dưỡng, trông ngoại hình thật trẻ a.

Phong Lăng có được sát khí, một phần cũng là nhờ kiếp trước đã có sẵn trong cơ thể tàn nhẫn cùng sát phạt quyết đoán. Đời trước, cô từng đoạt quá mạng người, số lượng cũng “không ít”. Đến Đại lục này, từ nhỏ đã trải qua huấn luyện của Lão Phong, sát khí trên người cô càng được hun đúc.
Đối với Lão Phong, sát khí cũng là một loại vũ khí. Lão có thể thành thạo sử dụng sát khí để chiến đấu, thậm chí đơn thuần là dùng sát khí để gϊếŧ chết kẻ thù, kể cả là Hồn Thú. Nhưng sát khí cũng chỉ hiệu quả đối với những kẻ có ý chí bạc nhược hoặc chênh lệch thực lực quá lớn. Đối với các đối thủ ý chí cường đại, chỉ có tác dụng chấn nhϊếp trong chốc lát.

Nhưng một chốc lát đó, cũng đã đủ để xoay chuyển tình thế. Đây cũng là lý do vì sao Phong Lăng có được sát khí nặng đến như vậy, đều do một tay Lão Phong mài giũa mà ra. Cũng thành công làm cho tên ngao chủ của Đại Đấu Hồn Tràng hiểu lầm, thực lực của Phong Lăng ít nhất phải là Hồn Thánh trở lên.

Nhìn thấy ngao chủ đưa ra lệnh bài, Phong Lăng vui vẻ tiếp nhận. Dù sao nhận lấy nó, trăm lợi không một hại. Lại còn có thể kéo được quan hệ với vị ngao chủ trước mặt này, Phong Lăng rất vui lòng. Hai người liền buôn bán một hồi, ngươi một câu ta một câu, liêu đến vui vẻ vô cùng.
Vị ngao chủ này hiển nhiên cũng muốn kéo quan hệ với Phong Lăng. Dù sao cũng là Hồn Thánh cấp bậc trở lên, còn một thân bản lĩnh trác tuyệt, chắc chắn là vô cùng lợi hại Hồn Sư. Nhưng Phong Lăng vẫn không quên Chu Trúc Thanh còn phải tham gia thi đấu, đành qua loa cáo biệt, hẹn lần sau sẽ nói kỹ hơn.

“Hắn vẫn có thể thi đấu được chứ?” Chu Trúc Thanh lên tiếng, nhìn Cuồng Tê đã bị mang đi vào phòng nghỉ, trong miệng hắn vẫn luôn lẩm bẩm, cả người rơi vào trạng thái cực kỳ hoảng loạn.

“Hẳn là không thể.” Phong Lăng đáp, “Không ảnh hưởng đến các ngươi chứ? Dù sao tiếp theo vẫn là hắn đấu với các ngươi.”

“Không việc gì. Dù sao cũng thắng, không thiếu các trận khác để rèn luyện.” Chu Trúc Thanh nói, cũng không khỏi nhiều lời một chút, làm Phong Lăng không cần áy náy. Nàng nói tiếp, “Dù sao ngươi vẫn là giúp ta ra mặt, nếu bọn họ có trách, thì cũng là ta đáng bị trách.”
Nói xong, nàng cất bước tiến vào phòng nghỉ, trước khi biến mất ở sau cánh cửa, nàng bỗng nhiên xoay người lại, nói, “Tiểu Lăng, ngươi vừa nãy thật sự rất tuyệt. Thật sự cảm tạ ngươi.” Nói xong, còn tặng Phong Lăng một cái rạng rỡ tươi cười, liền xoay người vào trong.

Làm cho Phong Lăng ngơ ngẩn đứng im tại đó, mãi đến khi Tiểu Bạch chịu không nổi nữa lên tiếng, cô mới hoàng hồn. Vội vã đi tìm các vị lão sư để cùng xem trận đấu của Shrek đội, trong lòng vẫn luôn tư vị lại hình ảnh duy mỹ của Chu Trúc Thanh khi cười rộ lên. Đúng là mỹ nhân, chỉ mỗi việc cười thôi cũng đủ câu hồn đoạt phách, Phong Lăng không khỏi thầm than thở.

********************************************************

Hôm nay chỉ có 1 chương thôi nha, mấy nay bận quá. Mn thông cảm giúp tg ạ😅😅

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv